Văn thú!
Chẳng mất bao lâu, đám mây liền đứng trên bầu trời của Triều Tịch vực. Đám mây từ từ biến mất để cho hai ngươi hạ xuống.
- Thú vị thật! Quyên nhi! Không ngờ nơi này lại có một chút cấm chế. Ừm! Cấm chế này cũng có chút khéo léo. - Ánh mắt nam tử có chút hứng thú cười nói với nữ tử bên người.
Nữ tử cũng mỉm cười, thanh âm uyển chuyển, nói:
- Cấm chế có thể khiến ngươi để ý cũng không có nhiều lắm.
Những làn gió nhẹ thổi trong không khí khiến cho cây cỏ hơi lay động. Đồng thời cũng khiến cho quần áo của hai người lay động theo gió. Nam tử nhìn mặt đất, ánh mắt có chút tán thưởng, cười nói:
- Thủ pháp cấm chế có bao gồm cả cấm thuật thượng cổ. A! Còn có cả một chút tiên cấm. Đúng là không đơn giản.
Người con gái bên cạnh hắn, vén sợi tóc bị gió thổi bay ben tai, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, nhẹ giọng nói:
- Thủ pháp thượng cổ cấm thuật rất thuần thục. Nhưng chút tiên cấm lại hơi thô, chắc là mới học được chưa lâu.
Nam tử gật đầu đồng ý, nói:
- Đây chắc chắn là do một người tu chân nhận được sự truyền thừa của thượng cổ tu sĩ bố trí. Thủ pháp người đó thuần thục như vậy hiển nhiên là tu hành không dưới ngàn năm.
Người con gái khẽ lắc đầu, nói một cách ôn hòa:
- Điều đó cũng không hẳn. Ngươi vẫn chưa gặp được người bố trí cấm chế này.
Nam tử cười ha hả, nói:
- Quyên nhi! Chẳng lẽ ngươi muốn khảo nghiệm vi phu? Hay là chúng ta đánh cuộc? Nếu tu sĩ bố trí cấm chế chưa tu hành ngàn năm thì ta thua có được không?
Người con gái che miệng cười. Ánh mắt âu yếm nhìn nam tử, cười nói:
- Một cái cấm chế nho nhỏ làm sao lại khiến cho một người được xưng tụng là phá giải hết tất cả mọi loại cấm chế như Vân Tiên Vương Nguy để ý như vậy?
Nam tử mỉm cười, lắc đầu nói:
- Ngươi lại tránh nặng tìm nhẹ. Ta không tin người không nhìn ra cấm chế này tuy thô nhưng tâm tư ẩn chứa trong nó lại hết sức xảo diệu. Cấm chế của người đó nếu không phải là ta và ngươi để ý cẩn thận chắc chắn sẽ không nhận ra. Cấm chế này không có sát khí nên cũng không có sát ý. Nhưng trong đó lại có thần thức dẫn dắt. Chỉ cần bước vào bên trong liền bị người bố trí cấm chế phát hiện. Nhưng đó cũng không phải là điều quan trọng. Nếu chỉ có như vậy cũng sẽ không làm cho ta phải chú ý. Ngươi nhìn chỗ này. - Ngón tay nam tử chỉ về phía bãi cỏ trước mặt. Một ngọn gió thổi qua khiến cho lớp cỏ xanh ở đó lay động nhưng vẫn không có gì khác thường.
Trong mắt nam tử chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị:
- Nếu ta không nhầm thì cấm chế ở đây không phải chỉ có một cái mà là liên hoàn. Cho dù phá hủy cấm chế này thì chỉ cần không thể bài trừ được tất cả ngay lập tức vẫn có thể bị người bố trí biết được. - Hắn vừa nói vừa giơ tay chộp một cái. Nơi ánh mắt hắn nhìn, đám cỏ rạp xuống chỉ còn một cây vẫn lay động theo gió.
- Cấm chế bố trí theo thủ pháp tầm thường, chỉ là mượn vật để bố trí. Cái này cũng chỉ là một thủ pháp trung thành. Nhưng ngươi nhìn ngọn cỏ này xem. Quyên nhi! Ngươi nhìn kỹ ngọn cỏ này có cái gì khác?
Người con gái có chút kinh ngạc. Nàng hiểu rất rõ Vương Nguy. Tuy tính tình của hắn rất ôn hòa, nhưng chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến cấm chế lập tức biến đổi. Chính vì vậy mà những loại cấm chế bình thường hắn cũng chẳng để ý. Ánh mắt như thế này không xuất hiện nhiều lắm ở hắn.
Nàng tập trung quan sát, ánh mắt liền trở nên kinh ngạc, nói:
- Ngọn cỏ này là trong thực có hư.
Ánh mắt Vương Nguy hơi mỉm cười. Tay phải hắn vung lên, ngọn cỏ xong liền bay lên rơi vào trong tay. Hắn gật đầu nói:
- Đúng thế! Trong thực có hư. Ngọn cỏ này là thật nhưng chất lỏng bên trong nó lại là giả.
Hắn vừa nói, hai ngón tay phải miết nhẹ vào nhau. Từ cọng cỏ xanh liền bốc lên một làn khí trắng. Một giọt chất lỏng từ từ chảy ra.
Khi chất lỏng xuất hiện, cọng cỏ xanh liền chậm rãi héo khô. Cuối cùng, một giọt chất lỏng trong suốt màu xanh hiện lên trong lòng bàn tay nam tử. Giọt chất lỏng màu xanh đó trong suốt long lanh. Bên trong nó thi thoảng lại có một đạo cấm chế lóe lên.
Ánh mắt nam tử lại xuất hiện sự tán thưởng. Hắn nhìn giọt chất lỏng trong lòng bàn tay, nói:
- Ở đây cũng phải có ít nhất một ngàn cấm chế. Chúng tổ hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ, tạo thành một giọt chất lỏng. Kết cấu vô cùng vững chắc. Tất cả những cấm chế này tuy đều bình thường nhưng càng là vật bình thường lại càng khó làm được thế này. Người có thể làm được điều này chắc chắn đã tu hành ngoài ngàn năm. Chỉ có trải qua trăm kiếp nhân sinh mới có thể hiểu được chính bản thân mình, mới có được tâm cơ và sự suy diễn như vậy.
- Người này nếu không có ngàn năm thời gian làm sao có được kinh nghiệm nhiều như thế? Làm sao có thể nhìn thấu được sinh tử, tạo ra được một vật với tâm cơ thế này? Cấm chế và thiên tư quan hệ với nhau không nhiều. Cái mà nó liên quan nhiều nhất đó chính là tâm tính của con người. - Ánh mắt Vương Nguy có một sự cảm khái cùng với chút gì đó như nhớ lại.
Ánh mắt người con gái âu yếm, đứng bên nam tử, nói:
- Không nên nghĩ nhiều như vậy. Chẳng phải ngươi muốn đánh cuộc với ta hay sao? Ta đánh cuộc với ngươi rằng người bố trí cấm chế chưa đủ ngàn năm tu hành.
Nam tử cười ha hả, liếc nhìn người con gái rồi cười nói:
- Được rồi! Chúng ta ở đây chờ xem kết quả thế nào. Thuận tiện chờ luôn Tham Lang xuất hiện.
Người con gái cười nói:
- Nếu Tham lang đi ra nhìn thấy chúng ta không biết có biểu hiện thế nào? Phản kháng hay là ngoan ngoãn giao ra lệnh bài?
- Hắn không dám phản kháng. - Nam tử cười nói. Thanh âm của hắn hời hợt không hề có chút tức giận.
Khoảng khắc Tham Lang tiến vào mảnh đất Yêu Linh, hành tung của hắn liền bị Vân Tiên đạo lữ phát hiện. Dù sao thì hai người bọn họ cũng ở mảnh đất Yêu Linh mấy vạn năm, nghiên cứu triệt để một tòa hư phủ. Bảo bối có trong tay phải nói là hằng hà vô số.
Ngoại trừ cấm chế ra, Vương Nguy còn am hiểu bói toán. Tuy nói về mặt này không thể so với Thiên Vận Tử nhưng cũng có thể tính ra được vị trí của Tham Lang và một số biến hóa.
Về phần lệnh bài hiển nhiên là bị hai người tính ra. Chỉ có điều lệnh bài đó quá mức quỷ dị. Muốn có được nó phải trong một khoảng thời gian đặc biệt. Vì vậy mà trước đó, bọn họ vẫn chưa động thủ chờ tới tận bây giờ.
Tạm không nói đến hai người đó nữa. Trong Triều Tịch vực, Vương Lâm đứng trên thanh kiếm tiên do Chu Dật mình, với tốc độ như một tia chớp bay thẳng đến cửa ra của Hỏa Yêu quận.
Tốc độ của Chu Dật cực nhanh. Sau mấy ngày, hắn đã theo hành lang mà bay về hướng cái khe thông với hướng Hỏa Yêu quận. Chỉ cần từ đây bay ra là có thể rời khỏi Triều Tịch vực. Lối ra Hỏa Yêu quận chính là nơi không có lực cản xuống dưới, chỉ có lực cản hướng lên mà thôi. Ở nơi này, tốc độ của bản thân như có thêm lực thúc đẩy, tăng lên rất nhiều.
Phi hành trong cái khe vực của Hỏa Yêu quận, ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, đạp trên phi kiếm. Hai bên người mọi thứ cứ thế vùn vụt trôi qua.
Đúng lúc này, đột nhiên tốc độ của kiếm tiên chợt giảm. Sau khi đảo qua vài vòng liền dừng lại. Thần niệm của Chu Dật từ trong kiếm tiên truyền ra.
- Vương Lâm! Có chút gì đó không thích hợp. Kiếm thức của ta khi quan sát thì hình như phía trước có một làn sương mù màu tím. Trong sương mù hình như có một số tu sĩ. Làn sương đó rất quái dị khiến cho kiếm thức của ta không thể dò xét được tất cả.
- Vây lấy tu sĩ? - Trên đường đi hắn không gặp Mộ Dung Trác và hai người con gái Triệu, Từ. Vương Lâm chợt nghĩ, chẳng lẽ lại là ba người đó?
Trong lúc Vương Lâm và Chu Dật đứng ở đây thì trong một đám sương mù màu tím khác, một đàn Văn thú bay ra. Cặp mắt của chúng đỏ rực nhìn chằm chằm vào làn sương tím. Ánh mắt của chúng có một sự hung dữ.
Tướng mạo của Văn thú vốn dữ tợn, vào lúc này ánh mắt có thêm sự hung dữ càng khiến cho người ta sợ hai.
Đôi cánh của chúng phe phẩy phát ra những tiếng ong ong. Thanh âm trộn lẫn vào với nhau chẳng khác nào tiếng gầm rú, vang vọng bốn phía. Chỉ có điều lối ra ở Hỏa Yêu quận vẫn có lực đẩy xuất hiện. Nên thanh âm không truyền đi quá xa.
Đám Văn thú đó có kích thước thật lớn, nhưng bụng lại lép kẹp, chứng tỏ bị bỏ đói lâu ngày. Cái vòi của chúng cực dài tỏa ra sự lạnh lẽo giống như một thanh kiếm sắc.
Màu sắc của chúng cũng không phải tất cả đều là màu đen. Trong số đó cũng có rất nhiều con có màu xám. Lớp lông bên ngoài chẳng khác gì những cái gai nhọn, thoáng nhìn có cảm giác rợn người. Chúng vây quanh bên ngoài làn sương tím, nhưng không xâm nhập chỉ lượn lờ bên ngoài. Một làn hơi thở hung hãn trên người đám Văn thú càng lúc càng đậm.
Trên một vách của vực sâu, có lộ ra vài tảng đá lớn có vết máu khô. Bên cạnh đó còn có một thanh cự kiếm ảm đạm không có chút ánh sáng.
Trong đàn văn thú thi thoảng lại có vài cái vòi va chạm với nhau. Mỗi một lần đụng chạm lại tóe ra một số tia lửa. Những cú va chạm liên tiếp xảy ra giống như chuẩn bị có một cuộc tàn sát xảy ra.
Mỗi khi có tình huống như vậy xuất hiện, lập tức từ trong đàn Văn thú phát ra tiếng rít. Thanh âm vừa xuất hiện, cảnh tượng tàn sát lẫn nhau nhanh chóng được ngăn chặn.