Nhưng ánh mắt này lại giống như lợi kiếm, trực tiếp đâm vào tâm thần của Triệu Y Huyên.
"Là cảnh cáo sao… Vương Lâm rất thú vị. Cho dù là Thần Long của Đại La Kiếm Tông phải sau khi ta tăng cường thần thông mới chú ý đến ta. Về phần Mộ Dung Trác kia, cũng phải thông qua một tia dấu vết để lại mới phát giác ra thần thông của ta… Nhưng Vương Lâm vào lúc tâm niệm ta vừa động lại lập tức phát hiện dị thường…" Trong mắt Triệu Y Huyên lộ vẻ hứng thú, nhưng rất nhanh đã được che dấu thật sâu.
Vương Lâm vừa đi, vừa nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh.
"Bốn người này ngược lại cũng có hứng thú, đều che giấu tâm tư, hơn nữa thần thông cũng không kém. Tuy nhiên trong bốn người bọn họ, không đơn giản nhất, chính là nữ tử họ Từ nhu nhược kia. Trên người nữ tử này luôn có một cảm giác kỳ dị…" Tốc độ của năm người cực nhanh, dần dần xuyên qua mây mù. Phía trước bọn họ, trên mặt đất một khe rãnh thật sâu hiện ra ở trong mắt mọi người.
Cái khe đó cực lớn, chiều rộng ước chừng có hơn mười trượng. Về phần chiều dài, đã đạt đến ngàn trượng vẫn tiếp tục kéo dài tới trong vân vụ cuối tầm mắt. Cái khe này giống như được người ta sử dụng thần thông bố trí thành một cánh cửa trên mặt đất.
Năm người cẩn thận bay xuống theo vết nứt. Vương Lâm cũng không đi đầu tiên, mà ở bên sườn phải, vừa hạ xuống phía dưới, vừa quan sát vách của khe nứt.
Vách của khe nứt trơn nhẵn, giống như được một thanh binh khí sắc bén tạo ra. Tay phải Vương Lâm chạm ở trên vách, lập tức một cảm lạnh buốt theo ngón tay truyền vào người.
Hạ xuống càng sâu, bốn phía dần dần trở nên âm u. Chẳng qua mức độ âm u này đối với tu sĩ mà nói, không có ảnh hưởng quá lớn. Chỉ cần hai mắt ngưng tụ tiên lực, có thể thấy rõ hết thảy.
Càng xuống phía dưới thì càng xuất hiện nhiều nhánh của cái khe, giống như nhánh cây. Mỗi một nhánh giống như một cái huyệt động, trong đó tối tăm, thậm chí có một số nhánh nhỏ cả hai mắt ngưng tụ tiên lực cũng không thể thấy rõ chỗ sâu bên trong.
Khi các nhánh của cái khe càng lúc càng nhiều, Đỗ Kiến dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Vẻ mặt của Mộ Dung Trác vẫn lạnh như băng. Thấy Đỗ Kiến dừng lại, hắn hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Triệu Y Huyên và Từ Phi sau khi dừng lại liền nhìn về bốn phía, chỉ thấy những cái khe nhỏ kia giống như những cái miệng lớn, đợi con mồi đến.
- Các vị, trong những khe hở này, nói không chừng sẽ có chút bảo bối tồn lưu. Chắc hẳn càng đi xuống dưới, khe hở như vậy sẽ càng nhiều. Mục tiêu của chúng ta tới đây đều là vì bảo vật, trước mắt phải xem bản lĩnh của mỗi người.
Đỗ Kiến nói xong, thân mình khẽ động, bay về phía một cái khe hở. Mộ Dung Trác do dự một lát, bay về phía một khe hở khác.
- Vương sư huynh vì sao không đi nhìn xem xung quanh, nói không chừng sẽ tìm được gì đó? - Triệu Y Huyên nhẹ giọng cười nói.
Vương Lâm lắc lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh. Hắn không có tìm tòi bốn phía, mà bay thẳng xuống phía dưới.
Nhìn bóng lưng của Vương Lâm, ánh mắt Triệu Y Huyên chợt lóe, xoay người tìm kiếm khe hở bên cạnh. Về phần nữ tử nhu nhược vẫn theo sát phía sau.
Trong khi phi hành, Vương Lâm quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng của hai nữ nhân, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
- Trên người hai người này, vì sao ta luôn cảm giác có gì đó cổ quái… Trong lúc trầm ngâm, Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn xuống phía dưới. Cái khe này cực lớn, sâu không thấy đáy. Không biết phía dưới rốt cuộc sâu bao nhiêu, nhưng lúc này vị trí dừng lại của bọn họ sau khi đã bay ra hồi lâu, nhưng vẫn còn chưa đạt tới đáy.
- Đáy của Triều Tịch vực ngay cả thủy tinh của Bối La tiền bối cũng không thể nhìn thấu. Phía dưới có một cái hành lang gấp khúc cực lớn nối với năm cửa vào khác. Về phần cửa ra, thì chỉ có một!
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, thân mình không tiếp tục hạ xuống nữa, mà bay về phía trước. Thân mình khẽ động, hắn đã lập tức nhận ra một luồng áp lực chồng chất từ phía trên truyền đến.
- Quả nhiên là như thế, Lối này chỉ có thể vào, không thể ra. Nếu cố theo cửa vào ra ngoài sẽ gặp phải lực cản càng lúc càng lớn.
Sau khi nghiệm chứng suy nghĩ, Vương Lâm dừng lại, cẩn thận xem xét một phen. Xung quanh có rất nhiều các khe hở , trong đó một mảnh tối đen. Ánh mắt của hắn chỉ đảo qua rồi thu lại.
- Vô số năm qua, khẳng định có không ít người đã tới nơi đây. Trong những khe hở này cho dù từng có bảo vật, hiện tại chỉ sợ toàn bộ cũng là trống không.
Lại hạ xuống trăm trượng nữa, chính là một trong những địa phương rất khó vượt qua. Nơi này hắn đã phát hiện thông qua quả cầu thủy tinh.
Vương Lâm lơ lửng giữa không trung, thần sắc bình tĩnh. Không lâu sau, Mộ Dung Trác là người đầu tiên từ phía trên bay tới, hắn hướng Vương Lâm hơi gật đầu, đứng ở một bên. Sau khi trầm mặc một lát, hắn bỗng nhiên nói:
- Vương đạo hữu, rất quen thuộc nơi đây?
Vương Lâm liếc mắt nhìn Mộ Dung Trác một cái, nói:
- Phía dưới trăm trượng có một cổ thụ sinh trưởng trên vách đá. Cổ thụ này rất cổ quái, Mộ Dung đạo hữu phải cẩn thận.
Mộ Dung Trác ngẩn người, gật gật đầu, không nói gì nữa.
Lại qua một lúc, hai người Triệu Y Huyên và Từ Phi bay tới. Đỗ Kiến theo sát phía sau.
Năm người gặp lại nhau đều không có thu hoạch. Cả năm lại tiếp tục hạ xuống. Tốc độ Vương Lâm có chút chậm lại, rơi ở phía sau mọi người. Về phần Mộ Dung Trác, do dự một chút, cũng là như vậy. Ngược lại lúc này Đỗ Kiến đang dẫn đầu.
Khoảng cách trăm trượng, đối với năm người mà nói, trong nháy mắt đã đi tới. Ánh mắt Vương Lâm vẫn sáng ngời, nhìn về phía phải bên dưới. Khi hắn lấy thủy tinh tra xét từng phát hiện ở nơi này, sinh trưởng một cây cổ thụ. Cái cây cũng không lớn, không thần kỳ, nhưng khi Vương Lâm lấy thủy tinh tra xét lại đột nhiên cảm thấy một loại nguy hiểm.
Lúc này trong khi hạ xuống, ánh mắt hắn ngừng lại, đã nhìn thấy trên vách khe hở phía dưới có một cây khô xù xì nhiều người ôm. Rễ của nó tản ra rậm rạp, trong đó hơn một nửa lơ lửng, phần còn lại cắm thật sâu vào trong vách khe hở.
Vị trí sinh trưởng của nó có chút xảo diệu, vừa đúng là một chỗ trên khe hở. Những cái rễ cây buông xuống giống như bức rèm che khe hở lại. Cổ thụ như vậy, ở trên đường cũng không chỉ có một chỗ này, mà là có bảy tám chỗ, nhưng chỉ có một gốc cây này khiến Vương Lâm trong lòng cảm thấy nguy hiểm.
Một vệt tử quang lấp lánh, ở trong khe hở kia lóe ra, thoạt nhìn hình dáng giống như là pháp bảo. Không cần dùng thần thức tra xét, chỉ cần ánh mắt đã có thể nhìn thấy. Tia tử quang đó phát ra từ một thanh phi kiếm cắm trên vách tường.
Thanh phi kiếm có hình dạng rất cổ, nhưng lại mang tới một cảm giác sắc bén, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.
Đỗ Kiến liếc mắt đã nhìn thấy tử quang kia. Thần sắc khẽ động, thân hình lập tức dừng lại. Hắn nhìn kỹ lại phi kiếm kia, thất thanh nói:
- Thiên Vận bội kiếm!
Lời vừa dứt, thì ngay cả Triệu Y Huyên và Từ Phi cũng ngẩn người, thuận theo ánh mắt của Đỗ Kiến nhìn về phía khe hở kia.
Vương Lâm lặng lẽ quan sát, lập tức thấy chỗ nữ tử nhu nhược gọi là Từ Phi nhìn cũng không phải là cái khe kia, mà nhìn không chớp mắt trên cổ thụ, hơn nữa trong mắt hiện lên một tia lãnh ý rất khó phát hiện.
Đỗ Kiến hít sâu một hơi, nhìn phi kiếm bên trong cái khe kia, trầm giọng nói:
- Kiếm này ta được biết, là bội kiếm của sư tôn ta Thiên Vận Tử. Sư tôn tổng cộng có bảy thanh bội kiếm, tặng cho thất hệ Thiên Vận Thất Tử làm pháp bảo. Nhưng trải qua vô số năm, tổng cộng có tam hệ bội kiếm thất tung.
Hắn nói tới đây, nhìn về phía Vương Lâm, trên mặt lộ vẻ do dự, nói:
- Vương sư đệ, ngươi đã nghe nói qua Tôn Vân chứ.
Vương Lâm thần sắc như thường, gật gật đầu. Đỗ Kiến than nhẹ, nói:
- Khi Tôn Vân có được oai phong, ta chẳng qua chỉ là đệ tử tầm thường của Thiên Vận Tông, vẫn còn chưa được sư tôn thu vào Xích hệ. Nhưng thanh kiếm này để lại cho ta một ấn tượng sâu sắc. Nó là tử hệ bội kiếm của sư tôn tặng sau khi Tôn Vân trở thành Thiên Vận Thất Tử!
Ánh mắt của Vương Lâm nhìn về phía phi kiếm trong khe hở kia, không nói gì. Trong mắt Đỗ Kiến lóe qua hàn mang. Hắn hướng về phía Mộ Dung Trác và Triệu, Từ nhị nữ ôm quyền nói:
- Mộ Dung huynh, Triệu sư muội, Từ sư muội. Kiếm này là vật của Thiên Vận Tông ta, và là Tử hệ bội kiếm. Hôm nay, Đỗ mỗ ở nơi này hướng ba người các vị xin chút thể diện. Kiếm này, thuộc về Vương sư đệ ta có được không? Hắn là đệ tử Tử hệ của Thiên Vận Tông chúng ta. Có được kiếm này, cũng coi như vật quy nguyên chủ. Đồng thời nắm giữ nó, thân phận của hắn ở Tử hệ lập tức khác biệt.
Trong thanh âm của Đỗ Kiến lộ vẻ chân thành và cảm khái. Trong mắt Mộ Dung Trác tuy nói lạnh như băng, nhưng lúc này lại lóe qua một tia cổ quái, hắn nói ngắn gọn:
- Không sao!
Triệu Y Huyên và Từ Phi cũng không có ý kiến. Đỗ Kiến nhìn về phía Vương Lâm nói:
- Vương sư đệ! Tu vi Đỗ mỗ thấp hơn so với ngươi. Nhưng ta nhập môn sớm, gọi ngươi là sư đệ, không nên để ý. Bội kiếm này, là vật của Tử hệ các ngươi. Sư huynh sẽ không đi đoạt, cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi. Nó là của ngươi! Đỗ mỗ chỉ hy vọng, kiếm này ở trên người ngươi, có thể phát ra hào quang giống như Tôn Vân năm đó.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn Đỗ Kiến, người này thần sắc không có gì dị thường, mang theo mỉm cười ôn hòa.
- Như vậy, đa tạ.
Vương Lâm bật cười. Hắn nhìn Đỗ Kiến liền giống như đang nhìn một đứa trẻ dùng quỷ kế thấp kém. Chẳng lẽ người này thực sự cho rằng mình là trẻ con ba tuổi hay sao.
Nụ cười của Vương Lâm rơi vào trong mắt Đỗ Kiến, trong lòng hắn lập tức thầm kêu không ổn. Hắn đích xác là xem thường Vương Lâm. Trong ý nghĩ của hắn, tên nhà quê đến Thiên Vận Tinh từ tinh cầu vứt đi này, nếu không nắm giữ vận may khiến người đố kỵ thì làm sao có thể được Thiên Vận Tử thu làm đệ tử!
Nơi đây, lúc trước hắn từng tự mình tới qua một lần. Tuy nhiên hắn cũng không phải tự mình theo cửa vào đi xuống, mà khống chế một khôi lỗi, sau đó dung nhập thần thức rồi tiến vào. Ở trong này, con rối đã lọt vào công kích của cổ thụ. Cảnh tượng đó dọa cho hắn thật lâu cũng không dám bước chân vào vân vụ sơn hải. Sau khi tìm được mấy người Mộ Dung Trác mới có lần tiến vào này.
Hắn tự tin Vương Lâm không nhận ra ý nghĩ của mình, dù sao cổ thụ kia thoạt nhìn quá mức tầm thường. Hơn nữa ở trên đường đi, cũng đã từng xuất hiện một ít cổ thụ giống như vậy, đều không có tính công kích.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, loan đao bên trong chợt lóe lên mà ra. Sau khi ném đi chỉ thấy một tia sáng màu đen chớp lên, trong nháy mắt đã bay vào trong khe hở kia. Tốc độ của loan đao quá nhanh, nháy mắt đã bay vào trong đó, hình thành một lốc xoáy, cuộn phi kiếm kia lên, bay về phía Vương Lâm.
Tất cả xảy ra cực nhanh, nhanh đến mức khô thụ trên khe hở kia dường như không kịp phản ứng, loan đao bay trở về. Thanh phi kiếm tỏa ra những tia sáng rơi vào trong tay Vương Lâm.
Cầm thanh phi kiếm, vẻ mặt Vương Lâm lạnh dần. Hắn miết một cái, thanh kiếm hóa thành bụi phấn tản ra, ngay cả tử quang kia, cũng lóe lên biến mất.
Đây nào phải Thiên Vận phối kiếm cái gì? Rõ ràng chính là một khối sắt thường, bị người cố ý biến thành pháp bảo ném ở trong cái khe này, tạo thành một cái bẫy.
Vương Lâm nhìn về phía Đỗ Kiến, ánh mắt thủy chung bình thản.
Sắc mặt Đỗ Kiến khó coi, lui ra phía sau vài bước, áy náy nói:
- Vương sư đệ, kiếm này là ta nhìn lầm rồi.
Trong mắt Vương Lâm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Cả đời hắn rất ít khi chủ động trêu chọc người khác. Nhưng nếu có người trêu chọc hắn, vậy sẽ không chút lưu tình! Nơi này là Tu Chân Giới tàn khốc, kết cục của quá mức yếu đuối, chính là tử vong.
Bước về phía trước một bước, tay phải Vương Lâm chộp một trảo, hóa thành một luồng cuồng phong, bay thẳng đến Đỗ Kiến. Sắc mặt Đỗ Kiến đại biến, nhanh chóng lui về phía sau, miệng quát:
- Vương Lâm, ngươi đây là ý gì!
Nhưng với tu vi của hắn, cũng rất khó né tránh ở nơi như thế này, cho dù là thuấn di, cũng không thể tránh né dưới thần thông dung hợp Vấn Đỉnh đạo niệm của Vương Lâm. Tuy nói không thể giết chết Đỗ Kiến có vật bảo mệnh của Thiên Vận Tử, nhưng lại đem thân thể của hắn, trực tiếp cuốn về phía cây cổ thụ bên cạnh.
Trong nháy mắt, trên cổ thụ phát ra những tiếng vù vù chói tai. Cái cây hóa thành vô số phi trùng to bằng ngón tay, giống như đám mây lao ra.
Đây đâu phải cổ thụ gì, rõ ràng là vô số phi trùng này tụ tập lại, biến ảo mà thành.
Những con phi trùng lớn bằng ngón tay này có màu sắc thay đổi liên tục. Khi thì chúng hợp thành những đám mây dầy đặc khi thì tản ra. Càng như vậy, nếu lấy mắt thường nhìn, gần như không thể phân biệt sự khác nhau giữa chúng và vách khe xung quanh. Thường thường chỉ thấy trước mắt hoa lên, đám mây dầy đặc do vô số phi trùng kia tạo thành đã nhào lên.
Đám phi trùng này sau khi xuất hiện, lập tức tản ra, phân ra năm đường tấn công về phía mọi người.
Sắc mặt Đỗ Kiến đại biến, tái nhợt không còn chút máu. Hắn đã từng thấy qua sự lợi hại của chúng. Lúc trước khôi lỗi, chỉ trong nháy mắt, đã bị chúng chui vào thân thể cắn nuốt huyết nhục hồn phách.
Vì vậy mà hắn không chút do dự vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện ngọc giản bảo mệnh của Thiên Vận tử đưa tặng. Ngọc giản có tác dụng ba lần bảo mệnh. Trước đây, hắn đã dùng một lần, lúc này là lần thứ hai.
Trên ngọc giản bay ra một luồng ánh sáng bảy màu bao phủ toàn thân Đỗ Kiến. Trong nháy mắt khi luồng ánh sáng xuất hiện, tất cả phi trùng không ngờ không phân tán nữa, mà toàn bộ cùng lao lên bao quanh Đỗ Kiến. Lập tức ở trên thất thải quang mang kia phát ra những thanh âm răng rắc răng rắc.
Thanh âm này rơi vào trong tai Đỗ Kiến, lập tức khiến hắn da đầu run lên. Hắn lập tức lớn tiếng hô:
- Cứu ta! Mộ Dung huynh, cứu ta!
Mộ Dung Trác có chút do dự, tay phải bấm quyết chỉ về phía trước ấn một cái. Dưới sự vận chuyển tiên lực của hắn, một cái thủ ấn phát ra hắc khí xuất hiện ở trên tay phải. Hắn vỗ một cái, thủ ấn do hắc khí hình thành mang theo một tiếng rít phá không, bay thẳng về phía Đỗ Kiến đang bị vây khốn.
Ầm một tiếng, thủ ấn kia không ngờ lại xuyên qua đám phi trùng. Thậm chí ngay cả Đỗ Kiến bị bao vây bên trong cũng giống như trong suốt, hắc khí thủ ấn kia xuyên qua thân thể, trực tiếp ấn lên trên vách khe ở phía sau.
Cảnh tượng quỷ dị khiến Mộ Dung Trác ngẩn người đồng thời thần sắc âm trầm xuống. Hắn nhìn chằm chằm đám phi trùng này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Về phần Triệu Y Huyên, tươi cười nhìn bầy phi trùng, ánh mắt lộ ra một tia thâm thúy. Từ Phi bên cạnh nàng, trong mắt lại hiện lên một tia suy tư, nhưng gần như trong nháy mắt, suy tư này đã biến mất. Ánh mắt của Vương Lâm giống như tùy ý đảo qua trên người nàng.
Tất cả những điều này phát sinh cực nhanh, sau khi Vương Lâm nhìn thấy thần thông của Mộ Dung Trác bị những phi trùng này coi thường, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên!
Mộ Dung Trác bước về phía trước một bước, hai tay bấm quyết, từng đạo thần thông liên tiếp được thi triển hóa thành đủ loại không ngừng xuất ra. Nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều xuyên qua phi trùng.
Thanh âm răng rắc vẫn duy trì liên tục, thất thải chi quang trên người Đỗ Kiến ảm đạm nhanh chóng.
Trong mắt Đỗ Kiến lộ ra một tia tuyệt vọng. Nhưng lúc này, trong đầu hắn lại là khoảnh khắc thanh minh, hắn nhìn về phía Vương Lâm, lo lắng hô:
- Vương Lâm, ta biết một ít bí mật của sư tôn, ngươi cứu ta, ta nói toàn bộ cho ngươi!
Vương Lâm căn bản không để ý tới người đó. Hắn nhìn chằm chằm bầy phi trùng, ánh mắt lộ vẻ trầm tư. Hắn biết đám phi trùng này cực kỳ kỳ dị. Khi chúng nó xuất hiện vốn phải tản ra công kích mọi người, nhưng sau khi nhìn thấy thất thải chi quang trên người Đỗ Kiến, lúc này mới lập tức tụ tập lại.
- Nếu đám phi trùng nuốt xong Đỗ sư huynh, nhất định sẽ xem chúng ta là mục tiêu công kích. Bây giờ còn không rời đi, chỉ sợ sẽ không có cơ hội. - Triệu Y Huyên nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc, hạ giọng nói.
Đúng lúc này, thất thải chi quang bên ngoài thân thể Đỗ Kiến bỗng nhiên tan vỡ. Đỗ Kiến choáng váng, lập tức thi triển ra lần bảo mệnh thần thông cuối cùng, ngọc giản vỡ vụn, hóa thành tro bụi tiêu tan.
Nhưng những thanh âm răng rắc lại giống như tiếng chuông báo tử, không ngừng vang vọng trong nội tâm Đỗ Kiến, hơn nữa càng ngày càng dồn dập.
- Vương Lâm! Ta biết bí mật của Tôn Vân năm đó. Ta biết hắn vì sao phản bội sư tôn. Ngươi cứu ta, ta nói tất cả cho ngươi! - Đỗ Kiến cắn răng một cái, nói ra bí mật lớn nhất trong lòng hắn.
Thần sắc Vương Lâm vẫn thản nhiên, liếc mắt nhìn Đỗ Kiến một cái, tay phải vung lên một cái, lập tức một đạo kim quang cực sáng xuất hiện ở trong tay. Kim quang đó đúng là một trong thập nhị kim phù trong động phủ kia.
Kim quang rực rỡ, giống như mặt trời tỏa ra kim quang vạn trượng, khu trừ toàn bộ âm u xung quanh. Trong nháy mắt, phi trùng vây quanh trên người Đỗ Kiến, cả đám phát ra tiếng kêu to, bay nhanh về phía kim phù trong tay Vương Lâm.
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, hắn biết mình phán đoán chính xác. Đám phi trùng này đối với ánh sáng, cực kỳ mẫn cảm, hoặc có thể nói, chúng nó, thích cắn ánh sáng!
Vương Lâm lui về phía sau mấy bước, vỗ túi trữ vật. Một cây bút lông trong suốt xuất hiện trong tay hắn, vung lên một cái mấy cái phù văn lập tức lóe lên xuất hiện trong kim quang. Đám phi trùng lập tức phân ra vài luồng, bay về phía từng cái phù văn, xoay quanh đó không ngừng cắn nuốt.
Tiên bút trên tay phải Vương Lâm vẽ không ngừng, một đám phù văn lần lượt thành hình.
Số lượng của phi trùng, trên thực tế cũng không phải nhiều lắm, chỉ có mấy trăm. Chẳng qua chúng chỉ lớn bằng ngón tay, hơn nữa thân mình hư ảo, cho nên thoạt nhìn số lượng dường như rất nhiều. Chúng nó bao vây xung quanh hơn mười cái phù văn, không ngừng cắn nuốt.
Cảnh tượng này, khiến cho mọi người nhìn đến ngẩn người, nhất là Triệu Y Huyên và Từ Phi. Trong mắt hai người lần đầu tiên lộ ra thần sắc giống nhau, đó là khiếp sợ!
Biểu hiện đó lọt vào mắt Vương Lâm. Tinh thần của hắn chợt chấn đông, rốt cuộc đã biết vì sao nhìn hai người này lại có loại cảm giác kỳ dị đó. Nhưng lúc này, hắn không rảnh đi suy nghĩ về việc này, thân hình nhoáng lên một cái, lập tức đi tới bên người Đỗ Kiến đồng dạng đang khiếp sợ, bàn tay chụp một cái.
Đỗ Kiến dù sao cũng là đệ tử của Thiên Vận Tử, thân là Xích hệ lão thất. Tuy hắn còn chưa vấn đỉnh, nhưng thần thông cũng có chỗ kinh người. Lúc này dưới nguy cơ, hắn cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm nguyên thần tinh huyết.