Tiên Nghịch

Chương 484: Kim linh




Vương Lâm cầm lấy Diệu Kim quả, đặt lên mi tâm. Lập tức, nó dung nhập vào bên trong trán hắn. Một lúc sau, trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia thất vọng, buông tay ra.
 
- Ta đã quá nóng nảy rồi! Muốn cho một thuộc tính của Nghịch Thiên châu viên mãn đâu có thể đơn giản như thế được. Với bảy trăm năm tu hành, lấy cơ duyên của ta mà chẳng qua cũng mới chỉ khiến cho bốn thuộc tính viên mãn mà thôi. Mỗi lần viên mãn đều trải qua bao hung hiểm. Hiện tại, để kim thuộc tính viên mãn cũng không đơn giản như vậy. Chỉ không biết là kim linh căn có tác dụng hay không đây!?" - Vương Lâm than thầm, tay phải chụp một cái vào hư không, lập tức một phần ba số Diệu Kim quả dưới Kim hoa bay lên, lơ lửng giữa không trung.
 
Văn thú reo lên một tiếng, cái xúc tu thật lớn của nó lập tức hút lấy. Toàn bộ số Diệu Kim quả nhanh chóng bay vào trong miệng nó. Lúc này, bên ngoài thân thể Văn thú tản ra từng trận kim quang, sau khi loé ra chín lần mới chậm rãi khôi phục bình thường.
 
Mắt thấy dường như vẻ thèm thuồng của Văn thú vẫn chưa hết, Vương Lâm cũng không tiếp tục hái thêm Diệu Kim quả mà tay phải hắn bấm quyết, đánh ra một đạo linh quang. Đạo linh quang này dừng lại ở phía trên phiến hoa màu vàng, lập tức khiến cho đám hoa tản mát ra từng trận kim mang cực kỳ chói mắt.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, vẫn chưa lùi ra sau mà vỗ lên túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một khối ngọc giản lớn. Đôi mắt hắn hiện lên vẻ suy tư, rồi nhanh chóng khắc lên khối ngọc giản này, sau đó đặt bên cạnh đoá hoa màu vàng.
 
Cách đó không xa, Thiên Cầm nhìn Vương Lâm chăm chú, ánh mắt hiện lên vẻ mê hoặc. Nàng không biết người trước mắt này rốt cuộc đang làm gì, vì sao không hái đám Diệu Kim quả kia xuống mà lại có những hành vi cổ quái như thế, nhìn hành động thì như là đang bố trí trận pháp vậy.
 
- Chẳng lẽ để lấy được Diệu Kim quả này còn cần phải có một trận pháp nào đó chăng? - Vẻ nghi hoặc trong mắt Thiên Cầm càng nặng.
 
Sau khi đem ngọc giản cuối cùng đặt xuống mặt đất, vẻ suy tư trong mắt của Vương Lâm cũng biến mất, thay vào đó là một tia sáng tỏ.
 
- Dựa theo ký ức của Đồ Ti, Diệu Kim quả này chỉ có thể chờ cho chu kỳ tự nhiên qua đi, tự nhiên héo rũ, cuối cùng dưới gốc mới có thể hình thành kim linh căn.
 
Nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian để chờ đợi, hơn nữa chu kỳ hình thành linh căn của nó khi dài khi ngắn, thậm chí có khi cần đến mấy năm. Mà ta không có thời gian. Chỉ có thể dựa vào phương pháp điều hoà trong ký ức của Đồ Ti mà thôi.
 
Chẳng qua Cổ Thần sử dụng xương cốt của yêu thú còn ta lại sử dụng ngọc giản, hiệu quả chỉ sợ có chút không đủ.
 
Đối với điểm này Vương Lâm cũng có chút bất đắc dĩ. Bởi sự cường đại của Cổ Thần, hết thảy tài liệu đem ra sử dụng tự nhiên đều là thứ tốt nhất.
 
Khẽ lắc đầu, Vương Lâm đưa tay trái lên, kết thành một tư thế rất cổ quái. Loại thủ pháp này không phải là pháp quyết của tu sĩ mà là kế thừa trong ký ức của Đồ Ti.
 
- Một! – Vương Lâm thốt lên Chú ngôn vừa thốt ra lập tức một đạo ánh sáng vàng từ thủ ấn trên tay trái của Vương Lâm khuếch tán ra, chiếu vào trên một khối ngọc giản trên mặt đất. Vừa bị tia ánh sáng màu vàng kia chạm vào, ngọc giản liền phát ra một âm thanh chói tai. Ngay sau đó, gần như chỉ trong chớp mắt ngọc giản nổ tung.
 
Vương Lâm nhìn thấy cảnh này hơi nhướn mày, dù là Thiên Cầm ở xa xa cũng thấy hoảng sợ.
 
Chẳng qua tuy ngọc giản bị nổ nhưng ánh sáng màu vàng bên trên chẳng những không tiêu tan mà màu sắc càng thêm lộng lẫy. Nháy mắt khi ngọc giản vỡ ra, lớp ánh sáng vàng liền lao ra dừng lại trên một khối ngọc giản khác.
 
Tiếp sau đó là những tiếng bang bang không ngừng vang lên. Gần như chỉ cần ánh sáng vàng đó đụng vào mỗi một khối ngọc giản thì nháy mắt đều khiến cho ngọc giản vỡ tan thành tro.
 
Hai mày của Vương Lâm càng nhíu chặt hơn. Vài tức sau, sau khi miếng ngọc giản cuối cùng vỡ nát, màu sắc của ánh sáng vàng kia đã biến thành màu vàng óng ánh, gần như không khác gì màu vàng của phiến hoa kia.
 
Khi lớp ánh sáng vàng bao phủ hoàn toàn phía trên phiến hoa thì dùng mắt thường cũng có thể thấy được rằng đoá hoa đang chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng dần trở nên héo rũ.
 
Không chỉ có đoá hoa mà ngay cả đám Diệu Kim quả cũng xuất hiện dấu hiệu khô nứt, dần héo rũ. Thậm chí ngay cả cành cây cũng như thế. Lúc này, dường như nó bị nướng dưới một ánh nắng mặt trời gay gắt vậy.
 
Văn thú giữa không trung nhìn thấy cảnh tượng này liền liên tục rên rỉ, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng. Nếu không phải đối với Vương Lâm tràn đầy cảm giác lưu luyến thì lúc này đây hắn sợ rằng đã sớm không kìm được, lao tới cướp đoạt rồi.
 
Về phần Thiên Cầm ở xa xa đáy lòng cũng thấy rất chua xót. Nàng nhìn chằm chằm vào đám Diệu Kim quả đang không ngừng khô héo mà nội tâm như rỉ máu, rất đau lòng.
 
Trái lại, thần sắc Vương Lâm vẫn như thường nhưng ánh mắt vẫn ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Diệu Kim quả đang không ngừng khô héo kia, không thốt ra câu nào. Không khí trong sơn cốc cũng đột nhiên trầm xuống.
 
Không lâu sau, đoá hoa màu vàng hoàn toàn héo rũ nhưng cũng không tiêu tán theo gió mà hình thành từng giọt chất lỏng màu vàng, theo cành cây dung nhập vào dưới nền đất.
 
Sau đoá hoa là Diệu Kim quả. Chúng cũng hoá thành những giọt chất lỏng màu vàng, dung nhập vào dưới nền đất.
 
Sau đó là toàn bộ cành cây. Quá trình này diễn ra chừng nửa nén hương, sau đó hết thảy những gì có trước đó toàn bộ đều biến mất, mặt đất trở nên trống trơn!
 
Văn thú rên rỉ một tiếng, lập tức kéo theo cái đầu lớn của mình bay lên, gầm rú trên không trung.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, đi vào nơi Diệu Kim quả biến mất, sau khi nhìn kỹ vài lần trong đôi mắt đột nhiên bắn ra hai đạo tinh quang. Hắn ngồi xuống, tay phải cắm vào bên trong bùn đất, sau đó khoé miệng hiện lên một nụ cười! Khi hắn đưa tay lên, chỉ thấy từng đạo hào quang mãnh liệt như ánh mặt trời lóng lánh trong tay phát ra.
 
Trong tay hắn có bốn cái rễ cây lớn như một ngón tay cái, kỳ dị giống như nhân sâm. Trên mỗi cái rễ ánh sáng vàng rất mạnh, khi người ta nhìn vào lại có cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân.
 
- Bốn cái kim linh căn! Nếu hình thành tự nhiên hẳn là có thể đạt tới năm chiếc! - Đáy lòng Vương Lâm thầm nhủ.
 
Giữa không trung, giờ phút này Văn thú há hốc mồm mắt, nhìn chằm chằm vào kim linh căn trong tay của Vương Lâm. Đôi mắt của nó lộ ra thần thái cực kỳ cuồng nhiệt mà từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ xuất hiện quá!
 
Lại nói Thiên Cầm, lúc này cái miệng nhỏ của nàng cũng há ra, nhìn kim linh căn mà trong đầu trống rỗng. Giờ phút này nàng rõ ràng đã hiểu ra trước đây hết thảy là do kiến thức của chính mình qúa nông cạn mà thôi. Giá trị chân chính của Diệu Kim quả chính là gốc của nó.
 
Vương Lâm lấy ra một cái rễ, đặt lên mi tâm. Một lúc sau thần sắc hắn khẽ động Linh căn này có chút tác dụng, có thể khiến cho kim thuộc tính của Thiên nghịch châu gia tăng. Nhưng sự gia tăng này thật sự quá ít. Vương Lâm tinh toán qua thì dù là đem toàn bộ số kim linh căn này dung nhập vào Nghịch Thiên châu thì sợ rằng cũng chỉ có thể gia tăng được khoảng một thành mà thôi.
 
Hắn than thầm một tiếng, gỡ cái rễ này xuống, trực tiếp ném cho Văn thú đang sắp phát điên.
 
Văn thú lập tức hét lớn một tiếng, ầm ầm chuyển động, trực tiếp há miệng đớp lấy cái kim linh căn, nuốt toàn bộ và trong cơ thể.
 
Bốn cái chỉ còn lại hai!
 
Sau khi Văn thú nuốt chửng, sự điên cuồng trong mắt cũng dần dần biến mất. Lúc này đây kim mang loé ra trên người nó không như trước đây chỉ loé lên vài cái rồi biến mất mà tỏa ra một cách rõ ràng.
 
Cuối cùng hai cánh của Văn thú chậm rãi nhỏ lại, khép vào với thân thể nó. Kim mang loé ra ngày càng đậm hơn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng như hình thành một cái lồng màu vàng, bao phủ hoàn toàn con Văn thú này bên trong.
 
Dần dần cái lồng màu vàng tối lại, hoàn toàn bọc lấy mình Văn thú, không thấy được chút nào bên trong nữa.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, thần thức mạnh mẽ tiến vào bên trong. Sau khi quan sát, ánh mắt hắn lộ ra một tia hài lòng.
 
- Văn thú này đã nuốt vào bao nhiêu là bảo bối cuối cùng cũng đã bắt đầu biến hoá. Có lẽ thực lực bây giờ sẽ đột phá rất mạnh.
 
Tay phải Vương Lâm chụp ra hư không, toàn bộ kim quang bao lấy Văn thú bị hắn thu vào trong túi trữ vật. Sau đó hắn hơi trầm ngâm, tay phải lại vỗ nhẹ. Một đạo thanh quang lập tức từ trong túi trữ vật xé gió lao ra.
 
Thanh quang này ở giữa không trung liền hoá thành một con Lôi Oa to như một hòn núi nhỏ. Nó thở phù một tiếng, trực tiếp rơi xuống mặt đất, trong hai mắt nó lộ ra một tia lười biếng.
 
Bất quá, bộ dáng lười biếng này hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy hai cái kim linh căn trong tay của Vương Lâm.
 
Vương Lâm khẽ mỉm cười, trực tiếp ném một sợi cho Lôi Oa.
 
Lôi Oa lập tức hóp bụng lại, một cái lưỡi đỏ như tia chớp xẹt ra, cuốn lấy sợi rễ giữa không trung, biến mất trong cơ thể của nó. Lúc này một âm thanh ầm ầm như sét đánh truyền ra từ trong cơ thể của Lôi Oa, cuối cùng hai mắt của nó chậm rãi khép lại, mơ hồ hiện ra một chút mệt mỏi.
 
Tay phải của Vương Lâm điểm vào không trung một cái, đem Lôi Oa thu vào trong túi trữ vật rồi nhìn về nữ tử Thiên Cầm trước sau vẫn chăm chú quan khán Vương Lâm.
 
Thiên Cầm thấy ánh mắt của Vương Lâm liên lập tức run lên, vội vàng khom người không dám nói gì.
 
- Ta có thể đoạt được kim linh căn này cũng coi như chiếm mất cơ duyên của ngươi. Một sợi kim linh căn cuối cùng này cho ngươi! - Vương Lâm nói xong, xé cái rễ cuối cùng ra, thu thân cây vào trong túi trữ vật, lưu lại cho bổn tôn. Thân mình hắn hoá thành một đạo khói nhẹ biến mất tại chỗ.
 
Thiên Cầm ngẩn ra, theo bản năng tiếp lấy sợi kim linh căn đang bay tới. Cảnh tượng trước mắt như ảo như mộng khiến nào có chút không thể nào tin được.
 
Quay đầu nhìn lại thì bóng dáng hắn cũng đã biến mất.
 
Thiên Cầm đứng yên lặng thật lâu, thu hồi lại sợ kim linh căn, đi tới bên người đồng môn của mình. Sau khi nhìn một lát, nàng than nhẹ một tiếng rồi hoá thành một đạo cầu vồng, rời khỏi nơi này.
 
Bóng dáng của Vương Lâm như điện, nhoáng lên trong Địa Ma Bắc giới, không lâu sau đã phóng qua một dãy núi, tiến vào chỗ sâu bên trong.
 
Ở một chỗ khác, lão già thấp người Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông vẻ mặt đang tái nhợt, khoanh chân ngồi trên một cái cây đại thụ, không dám có chút cử động nào. Cách một tấc trước mi tâm của lão là một thanh loan đao lặng lẽ bất động lơ lửng ở đó.
 
Cách thiên linh cái của lão một tấc, kiếm tiên đồng dạng cũng không chút nhúc nhích nhưng kiếm quang cũng nồng đậm không tiêu tán.