- Mở ra trận pháp, đi Địa Tinh!
Giọng điệu của Vương Lâm bình thản, bước về phía trước, vượt qua Triệu Tứ bước vào trong Truyền tống trận.
Trước đó, khi ở giữa không trung hắn đã quan sát, Truyền tống trận này có phạm vi khoảng mười dặm, trên đó có khắc vô số ký hiệu phức tạp. Từng trận lực lượng vô tận không ngừng khuếch tán ra, toả khắp bầu trời. Từ xa nhìn về phía nơi này chỉ thấy như bị vô số sương mù bao phủ, khiến người ta không thể nhìn rõ chi tiết!
Trong phạm vi mười dặm trên mặt đất có vô số khe rãnh xuyên qua, như những nhánh nhỏ của con sông lớn, rậm rạp vô cùng. Trong những khe rãnh này, một cỗ lực lượng kỳ dị không ngừng lưu chuyển thay đổi.
Truyền tống trận có phạm vi mười dặm này dưới con mắt của Vương Lâm đã không đơn thuần chỉ là trận pháp, mà đã như một pho tượng của viễn cổ cự thú, có được sức sống cường đại!
Trình độ phức tạp của trận pháp này đã vượt xa những truyền tống trận mà Vương Lâm từng chứng kiến trước đó.
Triệu Tứ thở sâu, vội vàng xưng vâng, rồi nhanh chóng đi vào một bên trận pháp, hai tay kết quyết, nhanh chóng đánh ra một đạo thanh quang vào trong trận pháp này.
Nháy mắt khi thanh quang tiến vào trong trận pháp, Truyền tống trận thật lớn này bỗng nhiên phát ra tiếng động ù ù, thanh quang này càng lúc càng kịch liệt. Cuối cùng dường như cả thiên địa đều bị chấn động. Lực lượng kỳ dị vô hình từ trong những khe rãnh đan xen nhau trên mặt đất trong vòng mười dặm dần tản mát ra từng trận quang mang quỷ dị, chậm rãi hiện lên u quang.
Giờ khắc này nếu là từ trên không trung nhìn xuống có thể rõ ràng nhìn ra mười dặm trên mặt đất chỗ Truyền tống trận, từng đạo u quang chậm rãi loé sáng, đan xen vào nhau. Cuối cùng không ngờ hình thành một ký hiệu thật lớn.
Đây là một ký hiệu trải rộng mười dặm, trình độ phức tạp của nó dĩ nhiên không thể tưởng tượng được. Giờ khắc này Vương Lâm liền đứng ở điểm chính giữa của ký hiệu này.
Gần như chỉ trong chớp mắt, ký hiệu thật lớn này bỗng nhiên tản ra ánh sáng cực hạn. Ánh sáng này bao phủ thiên địa. Nháy mắt, tất cả xung quanh lộ ra u quang.
Triệu Tứ hiển nhiên đã quen thuộc với việc này, nháy mắt mở ra trận pháp liền nhắm hai mắt lại, trong lòng yên lặng chừng năm tức thời gian mới mở to hai mắt ra.
Trong trận pháp không còn bóng người nào nữa, xung quanh hết thảy đã khôi phục hoàn toàn, chỉ còn rải rác u quang như đom đóm chậm rãi bay xuống, dung nhập vào trong trận pháp trên mặt đất.
Triệu Tứ có chút hâm mộ nhìn trận pháp không còn bóng người, than thầm một tiếng, thì thào lẩm bẩm:
- Vị Tử hệ Thất sư tổ này không biết đi Địa Tinh làm chuyện gì. Tuy nhiên hết thảy đều không có chút quan hệ gì tới ta. Tốt nhất vẫn cứ chuyên tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt tới Hoá Thần hậu kỳ!
Triệu Tứ lắc đầu, khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục thổ nạp.
Địa Tinh chính là một trong năm tinh cầu phụ quay quanh Thiên Vận Tinh. Từ bên ngoài nhìn vào vào, cả tinh cầu này có màu vàng, trên đó có vô số quầng sáng bay lượn. kích cỡ của địa tinh so với Chu Tước Tinh cũng không khác nhau mấy.
Huyền Uyên Phái là Lục cấp tu chân quốc duy nhất trên Địa Tinh này. Toàn bộ Huyền Uyên Phái tự thành một quốc gia, trong đó đa phần là tu sĩ, nhất là Lão Tổ Huyền Minh. Tu vi của người này đã vượt quá Vấn Đỉnh.
Phía trên Địa Tinh có rất ít đại dương. Gần như toàn bộ đều là đất liền. Khoảng trăm vạn dặm về phía Tây của Huyền Uyên Phái chính là Linh Nhạc quốc.
Một ngày kia, mảnh đất xung quanh Truyền tống trận giữa Huyền Uyên Phái đã được dọn sạch. Trong phạm vi hơn mười dặm ngoài đệ tử của Huyền Uyên Phái ra thì cũng không còn tu sĩ nào nữa.
Bên ngoài Truyền tống trận, Thiếu Tông của Huyền Uyên Phái, Hứa Vân Sơn, im lặng đứng một bên, trên tay cầm một bảo phiến (1) màu ngọc bích, thỉnh thoảng cứ gõ gõ vào lòng bàn tay.
(1) bảo phiến: một cây quạt gấp quý giá Ba ngày trước, hắn từ một vị bằng hữu thân thiết ở Thiên Vận Tông biết rằng sẽ có một người thuộc Tử hệ sẽ đi vào Địa Tinh làm sứ giả ở Linh Nhạc quốc.
Việc nhỏ như thế này vốn Hứa Vân Sơn sẽ không thèm để vào mắt nhưng sau khi biết người tới đây chính là Tử hệ Lão Thất Vương Lâm, đệ tử mới được Thiên Vận Tử thu nạp thì lập tức đáy lòng rung động.
Thân là tinh cầu phụ của Thiên Vận Tử, Lục cấp môn phái Huyền Uyên Phái đối với những đệ tử của Thiên Vận Tử đều có một bản ghi chép rất đầy đủ, hiểu hết những sở thích của họ. Chẳng qua, trọng điểm của bọn họ là những người đạt được phong hiệu Thiên Vận Thất tử. Đối với Vương Lâm, nếu không được cực kỳ chú ý trong ngày Đại thọ của Thiên Vận Tử, thì bọn họ cũng không quá mức để ý.
Lúc đó, tên Vương Lâm này hoành không xuất thế. Đối với hết thảy liên quan đến người này, Huyền Uyên Phái hiểu biết rất ít. Hơn nữa Huyền Uyên Phái xem ra Vương Lâm này có tiềm lực rất lớn. Lúc này kết giao, so với sau này thì tốt hơn nhiều nên mới có việc hôm nay.
Phía sau Hứa Vân Sơn có đứng mấy người. Những người này tóc đều bạc trắng. Bọn họ là Trưởng lão của Huyền Uyên Phái, cả đám này tu vi đều không kém.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến lúc giữa trưa, mặt trời chói chang, bỗng nhiên từ bên trong Truyền tống trận phát ra những tiếng ù ù.
Âm thanh này truyền ra lập tức gây chú ý của Hứa Vân Sơn. Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ mỉm cười, thu hồi bảo phiến, nhìn về phía trận pháp.
Chỉ thấy từ bên trong trận pháp tiếng ù ù ngày càng lớn, cuối cùng từng đạo u quang từ trên mặt đất dâng lên, toả ra đầy trời, hình thành một ký hiệu hư ảo thật lớn.
Tại điểm chính giữa của ký hiệu giờ phút này không gian chấn động vặn vẹo qua đi, dần hiện ra bóng dáng một người!
Người này mặc đồ màu tím, bên hông có một lệnh bài trên đó có khắc một chữ "Thất"!
Ký hiệu bên trên trận pháp dần tiêu tán, từ bên trong, Vương Lâm bước ra, ánh mắt bình thản nhìn qua bốn phía. Cuối cùng hắn nhìn về phía Hứa Vân Sơn phía trước.
Ánh mắt Hứa Vân Sơn nhìn kỹ, lập tức cười vang lên, tiến tới vài bước, ôm quyền nói:
- Đạo hữu là Vương Lâm, đệ tử của Thiên Vận Tử tiền bối phải không?
Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, ôm quyền nói:
- Đúng là Vương mỗ, không biết các hạ là?
Trên miệng Hứa Vân Sơn vẫn mang nét cười, nói:
- Tại hạ là Hứa Vân Sơn, là Thiếu tông của Huyền Uyên Phái! Nghe nói Vương huynh tới liền lập tức ra đón, làm trọn chức trách của chủ nhà. Vương huynh không được cự tuyệt đâu đó!
Vương Lâm khẽ mỉm cười. Tu vi của Hứa Vân Sơn cũng giống hắn, đều là Anh Biến Trung kỳ. Mục đích hắn rời khỏi Thiên Vận Tông là nhằm tìm một chỗ yên tĩnh để tĩnh tâm tu luyện. Bên trong Thiên Vận Tông cạnh tranh nhiều quá, không thích hợp để tu luyện.
Lúc này, vừa mới đến Địa Tinh, cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của người ta.
Một đường đi tới, Hứa Vân Sơn nói chuyện vui vẻ, đem những chuyện ở Địa Tinh giản lược nói ra. Ở trong Huyền Uyên Phái, Hứa Vân Sơn thu xếp cho Vương Lâm một chỗ u tĩnh.
Sau khi hẹn ngày hôm sau lại tới, Hứa Vân Sơn cáo lui.
Hoàn cảnh nơi đây cực kỳ tao nhã, bốn phía là một mảnh yên tĩnh. Vương Lâm đứng trong căn nhà, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hoa viên bên ngoài có rất nhiều loài hoa đẹp, cùng nhau nở rộ.
Vương Lâm đẩy cửa bước ra, thong thả tản bộ trong thế giới các loài hoa này.
- Việc quan trọng nhất lúc này đó là đề cao tu vi. Tuy đã rời khỏi Chu Tước Tinh nhiều năm nhưng cái tên Thác Lâm kia cũng luôn như một thanh kiếm kề sát cổ. Không chừng một ngày hắn có thể rời khỏi Cổ Thần chi địa, đến lúc đó, chắc chắn sẽ đến tìm ta!
Vương Lâm chau mày. Thác Lâm thuỷ chung vẫn như thanh dao đặt trên yết hầu, như một sợi dây thòng lọng, vẫn khiến Vương Lâm bắt bản thân mình không ngừng tu luyện. Chỉ như thế mới có thể sinh tồn.
Nhìn đủ loại hoa trong vườn hoa, ánh mắt Vương Lâm lộ ra đôi chút do dự.
- Sát lục tiên quyết! Pháp quyết này dọc đường ta cũng nghiên cứu đôi chút, quả thực có chỗ tinh diệu. Lấy Sinh chi lạc ấn hộ thể cũng có thể có tác dụng phòng hộ rất lớn! Hạt Thiên nghịch châu kia còn thiếu kim thuộc tính là có thể viên mãn. Vấn đề kim thuộc tính này cũng cần phải xử lý sớm. Tư Đồ Nam từng phân tích, chỉ khi ngũ hành viên mãn thì hạt châu này mới có thể nhận chủ. Đến khi đó mới có thể triển lộ ra uy lực chân chính. Chẳng qua cũng không biết hạt Thiên nghịch châu này rốt cục có những thần thông gì mà có thể khiến cho người của Tu Chân Liên Minh năm đó tranh cướp nhau!? Cũng không biết Chu Tước Tinh giờ này như thế nào!?
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía hư không. Ánh mắt này như có thể xuyên thấu qua hư vô, nhìn về Chu Tước Tinh ở nơi cực kỳ xa xôi so với nơi này!
Sau khi dừng lại ở Huyền Uyên Phái hai ngày, Hứa Vân Sơn đưa Vương Lâm đến Ngũ cấp tu chân quốc Linh Nhạc quốc.
Hai ngày này, Hứa Vân Sơn nói chuyện cũng đầy thiện ý, quan hệ rất tốt, cũng có chút hoà hợp với Vương Lâm.
Về phần Linh Nhạc quốc đã sơm biết được Thiên Vận Tông phái đệ tử tới đây để đảm nhiệm chức sứ giả. Toàn bộ Linh Nhạc quốc lập tức đặt việc này làm sự vụ quan trọng hàng đầu. Các tông phái trong nước đã sớm chuẩn bị thoả đáng, chỉ chờ để nghênh đón sứ giả.
Ở ngoài biên giới của Linh Nhạc quốc, Hứa Vân Sơn khẽ cười, vừa bay đi vừa nói:
- Vương huynh, nơi này chính là Linh Nhạc Ngũ cấp tu chân quốc. Nước này không lớn, cũng chỉ có bốn tông phái mà thôi. Nhưng đặc sản Tý Linh vật thì ngay cả trên Địa Tinh ta cũng khá nổi danh!
Vương Lâm gật đầu. Tốc độ của hai người rất nhanh, nháy mắt đã lướt qua biên giới, nhằm thẳng Linh Nhạc quốc bay tới.
Trung tâm của Linh Nhạc quốc có một toà tháp chọc trời thật lớn. Nơi đây là chỗ ở của các thế hệ sứ giả.