Mấy ngày này, hầu hết các cửa hàng trong phần lớn thành trì của Tu Ma nội hải đều có một người đội mũ rơm tiến vào thu mua đan phương.
Ban đầu thì các chủ quán cũng đưa ra cái giá phù hợp, nhưng là càng về sau càng quá đáng. Cuối cùng thậm chí còn xuất ra cái giá trên trời. Chẳng qua, tại một cửa hàng, khi không trao đổi được còn chuẩn bị mạnh mẽ cướp đoạt thì cũng là gặp phải tai ương ngập đầu.
Sau đó, tin đồn liên quan đến một vị Hoá Thần tu sĩ đầu đội mũ rơm đã lập tức truyền khai. Đối với Vương Lâm mà nói, việc này cũng rất có lợi. Tối thiểu, việc thu mua đan phương của hắn đã dễ dàng hơn trước kia rất nhiều.
Trong mười ngày, với sự trợ giúp của cổ truyền tống trận, Vương Lâm đã đi đến biên giới của Tu Ma hải và Sở quốc. Trong thời gian này, tổng cộng hắn đã mua được tám cái ngũ phẩm đan phương.
- Nếu Uyển nhi nhìn thấy những phương thuốc này chắc chắn sẽ rất vui sướng.
Khoé miệng Vương Lâm lộ ra một tia mỉm cười, tiến nhập vào Sở quốc. Hắn không che dấu tướng mạo nữa, đem mũ rơm cất đi.
Nhưng ngay khi Vương Lâm vừa đi qua biên giới của Sở quốc, bỗng nhiên hắn biến sắc, ánh mắt lộ ra một tia hàn mang, nhìn về phía Vân Thiên Tông, trong miệng gầm nhẹ:
- Muốn chết!
Sau đó thân mình hắn loé lên, biến mất tại chỗ.
Triển Bạch là một kẻ đến từ Ngũ cấp tu chân quốc Bì Lô quốc. Cái tên này đại biểu cho giết chóc và máu tanh.
Bản thân hắn là một đệ tử thiên tài của Bì Lô quốc, một đường tu hành cuối cùng đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, sau đó không hiểu vì sao lại trộm lấy Bảo điển của Trĩ Ma Đạo, phản bội sư môn.
Dưới một đường đuổi giết, hắn liên tục trốn thoát, tuy bản thân cũng bị trọng thương những cũng giết không ít đồng môn, những kẻ truy sát y.
Cuối cùng, dưới sự truy sát của một Hoá Thần kỳ tu sĩ, Triển Bạch trốn đến Cửu U man hoang. Tại đây, rốt cục hắn trốn thoát khỏi vị Hoá Thần kỳ tu sĩ kia và ở lại chỗ này trên trăm năm thời gian.
Không ai biết được một trăm năm này hắn như thế nào có thể sinh tồn. Chỉ biết một trăm năm sau đi ra, không ngờ hắn đã đạt đến Hoá Thần kỳ. Càng đáng sợ hơn chính là hắn đã thu phục được vô số độc trùng.
Vừa trở ra, người này lập tức giết tới Trĩ Ma Đạo. Khi ra tay, vô số độc trùng bên người gần như hoá thành một mảnh mây đen. Dù là Hoá Thần sơ kỳ tu sĩ, cũng có một số người bỏ mình dưới tay hắn.
Hắn biết rõ rằng Trĩ Ma Đạo có Hoá Thần hậu kỳ tu sĩ tồn tại nhưng vẫn dám tiến đến đồ sát, điều này cho thấy bổn sự của hắn.
Cuối cùng hắn lại bị đuổi giết, một đường phải chạy trốn. Đuổi giết hắn là một vị trưởng bối trong sư môn, một Hoá Thần trung kỳ tu sĩ. Cuối cùng người này bị hắn dẫn vào trong Cửu U man hoang, sau đó cũng không thấy tung tích gì truyền ra nữa.
Ba mươi năm sau, Triển Bạch lại đi ra khỏi man hoang, tu vi tuy vẫn chỉ là Hoá Thần sơ kỳ nhưng cũng không có tin tức gì của vị trưởng bối kia.
Tuy vậy, người này cũng từ bỏ việc trả thù Trĩ Ma Đạo, mà rời khỏi bản quốc, đi tha hương, lưu lại một loạt hung danh. Những tu sĩ chết dưới tay hắn đã không thể kể hết được.
Thậm chí Hoá Thần trung kỳ đối mặt với hắn cũng có chút đau đầu. Hắn tu luyện một loại pháp thuật mà dường như nắm giữ được một tấm thân bất tử. Mỗi lần có vẻ như giết được hắn thì thực tế chỉ là một trong số các phân thân của hắn mà thôi.
Cuối cùng, người này chiếm được một cái Vũ đỉnh, trở thành một trong những người được lựa chọn để tiến vào Tiên giới.
Ở Tiên giới, hắn vẫn hoành hành như trước. Chỉ cuối cùng gặp phải một kẻ khó có thể trêu chọc được là Vương Lâm, không hãm hại được lại tổn thất mất mấy phân thân, đành bất đắc dĩ mở ra Vu Hồi đỉnh, quay trở lại Chu Tước tinh.
Có thể nói, trong sáu người của Chu Tước tinh lần này, hắn là kẻ đầu tiên quay về.
Trong khi truyền tống trong Vu Hồi đỉnh, hắn cũng giống như Vương Lâm, bị sai lệch. Chẳng qua, Vương Lâm bị truyền tống đến một tinh cầu khác, còn hắn may mắn hơn, dù không truyền tống về đúng chỗ cũ nhưng vẫn ở một chỗ khác ở Chu Tước tinh.
Chẳng qua lại là ở trong Tu Ma hải.
Tại Tu Ma hải, bởi vì lần đi Tiên giới bị tổn thất thảm trọng nên Triển Bạch lại tiến hành giết chóc. Hễ tu sĩ nào gặp hắn, gần như toàn bộ đều táng thân.
Những con trùng tử của hắn, sau khi hấp thu máu huyết của rất nhiều tu sĩ cũng đã bắt đầu sinh sôi nảy nở. Triển Bạch cứ một đường xông tới, tiến nhập Sở quốc.
Cho nên, việc tiêu diệt mấy môn phái cũng là nhằm cho trùng tử của hắn có thêm thật nhiều huyết nhục, thoả mãn nhu cầu của đám trùng tử này. Vì thế, tu sĩ của Sở quốc mới lâm vào kiếp nạn này.
Sứ giả của Cự Ma tộc, ngay khi thấy người nọ tiến đến, nội tâm âm thầm kêu khổ. Tuy hắn cũng là Hoá Thần kỳ nhưng cũng là không phải do tự bản thân cảm ngộ mà là do hấp thu cảm ngộ của người khác để đột phá. Thực lực của hắn thoải mái bắt nạt Nguyên Anh kỳ tu sĩ nhưng nếu là gặp phải những kẻ dũng mãnh như Triển Bạch thì không thể chống cự được. Hắn chỉ có thể chạy đi, tạm thời tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.
Triển Bạch đứng trên một đỉnh núi cao chót vót, bốn phía xung quanh hắn có nghìn nghịt vô số trùng vân. Hai mắt hắn lộ ra vẻ khát máu, nhìn chằm chằm vào một môn phái xa xa.
- Vân Thiên Tông…Đây là đệ nhất tông phái của Sở quốc, rất am hiểu luyện đan, hừ, qua hôm nay, toàn bộ số đan dược này là của ta. Nghe người của mấy môn phái trước đây nói rằng tông chủ của Vân Thiên Tông là một mỹ nhân. Ta thật muốn nhìn, sau khi bị trùng tử của ta ký sinh thì rốt cục xinh đẹp ở chỗ nào.
Triển Bạch khẽ động thân, hướng về Vân Thiên Tông bay đi.
Từng trận gào thét của đám trùng tử này vang khắp cả trời đất, thanh thế kinh người.
- Mấy ngày trước, đem một tên Nguyên Anh hậu kỳ tiểu bối của Vân Thiên Tông làm thịt, trước khi chết, hắn còn nói Vương Lâm sẽ không bỏ qua cho ta. Thật là nực cười! Tên Vương Lâm này là ai? Sao ta chưa bao giờ nghe tới. Hơn nữa Sở quốc chỉ là một Tam cấp tu chân quốc, không có khả năng có được Hoá Thần kỳ tu sĩ. Tên Vương Lâm này cùng lắm chỉ là một tên Nguyên Anh hậu kỳ có chút lợi hại mà thôi. Đã là một tiểu bối như thế thì gặp một tên ta giết một tên. Hừ. Mặc dù là Hoá Thần kỳ tu sĩ, Triển Bạch ta há chưa từng giết qua sao?!
- Sau khi tiêu diệt Sở quốc này, ta liền một đường giết về Cửu U man hoang. Đến lúc đó, nhất định phải khiến trùng vương sinh ra. Sau khi trùng vương kí sinh lên thân thể, ý cảnh của ta liền đạt đến Hoá Thần trung kỳ! Tằng Ngưu, đến lúc đó, ta thật muốn nhìn xem ngươi còn có thể kháng cự lại ta không!?
Triển Bạch cười lạnh.
Chuyến đi tiên giới dưới con mắt của Triển Bạch là cả một sự sỉ nhục. Tên Tằng Ngưu kia chính là một nhân vật vốn không có tên tuổi. Không ngờ khi mình bị đuổi giết lại chẳng thèm quan tâm, nếu không như thế, cùng với hắn liên thủ nhất định có thể khiến cho kẻ truy sát kia bỏ mạng đương trường.
- Thật Không ngờ tên Tằng Ngưu này có thể chặt đứt một cánh tay của Hồng Điệp. Tại Chu Tước tinh này thanh danh của hắn vang dội. Hừ! Hết thảy những điều này đáng nhẽ phải thuộc về ta mới đúng. Tằng Ngưu, sớm muộn gì cũng có một ngày ta với ngươi sẽ đại chiến một trận!
Triển Bạch cười lạnh, nhưng lập tức, hắn nhướn mày lên, lẩm bẩm.
- Con thú Lôi Oa kia của Tằng Ngưu đúng là con vật khắc chế trời sinh với đám trùng tử của ta.
Ánh mắt hắn chớp lên, hạ quyết tâm, lần này bất kể thế nào cũng phải mạo hiểm tiến vào chỗ sâu bên trong Cửu U man hoang để tìm trùng vương. Một khi trùng vương sinh ra, như vậy Lôi Oa sẽ mất đi tác dụng của nó.
- Trước khi đó, ta chỉ cần không trêu chọc vào Tằng Ngưu là được. Người này có thể chặt đứt một tay của Hồng Điệp thì tu vi không thể như biểu hiện bên ngoài là Hoá Thần sơ kỳ được. Tuy nhiên, Chu Tước tinh này rộng lớn như thế, dù là ta muốn trêu chọc, cũng tuyệt không dễ dàng gặp được.
Triển Bạch hừ nhẹ một tiếng, thân mình bay đi cực nhanh, nháy mắt đã đến bên ngoài Vân Thiên Tông.
Vân Thiên Tông bị bao phủ trong một mảnh mây trắng, không phải tự nhiên sinh ra mà là hộ sơn đại trận của Vân Thiên Tông. Chẳng những nó có thể thủ hộ tông môn mà còn có thể che dấu cả Càn Khôn bên trong, rất kỳ diều.
Triển Bạch lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm mây trắng bên trên Vân Thiên Tông một chút, cười khinh miệt, quát:
- Những tên tiểu bối của Vân Thiên Tông nghe cho rõ đây, mở ra hộ sơn đại trận, tống xuất đan dược, còn nữa, Tông chủ của các ngươi tự thân ra nghênh đón cho ta!
Bên trong Vân Thiên Tông vẫn một mảnh yên tĩnh, một lúc sau truyền ra một thanh âm dịu dàng êm ta. Thanh âm này cực kỳ suy yếu nhưng vẫn mang theo một cỗ ý chí kiên định.
- Tiền bối bản thân là Hoá Thần kỳ tu sĩ, cần gì phải làm khó một cái tông phái ở tiểu quốc như thế này. Nếu về mặt đan dược có yêu cầu gì, mời tiền bối phân phó, Vân Thiên Tông ta toàn lực thoả mãn yêu cầu của tiền bối.
Trong mắt Triển Bạch lộ ra vẻ trào phùng, nói:
- Thật sao? Nói vậy, ngươi hẳn là Tông chủ của Vân Thiên Tông phải không?
- Vãn bối chính là Tông chủ của Vân Thiên Tông, còn mong tiền bối không làm khó cho một tiểu phái như Vân Thiên Tông ta… Thanh âm của Lý Mộ Uyển từ từ truyền đến, vẫn rất êm tai, đầy vẻ nhu nhược.
Triển Bạch hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ta thật muốn nhìn mỹ nhân Tông chủ của Vân Thiên Tông rốt cuộc bộ dáng như thế nào!
Nói xong, tay phải hắn vươn lên, hướng về mây trắng giữa không trung, hung hăng chụp xuống.
Chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng, mây trắng lập tức tan vỡ. Chẳng qua, sau khi tan ra lại nhanh chóng ngưng tụ lại lần nữa.
- Ah, Trận pháp này cũng có chỗ thần kỳ, không phải là do Vân Thiên Tông ngươi bố trí!
Ánh mắt Triển Bạch chợt loé lên.
- Tiền bối, trận pháp này là do Cự Ma Tộc vì bảo vệ cho sự an toàn của Vân Thiên Tông ta mà tự mình bố trí, mong tiền bối nể mặt Cự Ma Tộc, đừng tiếp tục làm khó chúng ta!
Lý Mộ Uyển than nhẹ, lại nói.
- Cự Ma Tộc… Triển Bạch có chút trầm ngâm, ánh mắt loé lên, tay phải lại vung lên, đám trùng vân bốn phía lập tức ông một tiếng, gào thét xông lên, đánh tới.
Chỉ nghe từng trận âm thanh ca ca không ngừng vang lên từ chỗ mây trắng, thanh âm này ngày một lớn, cuối cùng gần như chỉ còn tiếng vù vù của trùng tử.
- Cự Ma Tộc thì đã sao? Dù đích thân Sất Hổ đến đây, cũng sẽ không vì Vân Thiên Tông mà trở mặt với ta!
Triển Bạch cười lạnh, tay phải lại xuất ra một trảo.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, mây trắng tan tành, những tầng mây liên quan xung quanh cũng nhanh chóng tiêu tan. Một đạo sóng gợn vòng tròn bỗng nhiên tản ra, một đạo ánh sáng chợt loé lên từ trung tâm rồi biến mất.
Cùng với mây trắng tiêu tan, một loạt các toà lầu các làm từ linh thạch cực kỳ hoa lệ xuất hiện trước mặt Triển Bạch.
Những toà lầu các liên miên không dứt, nhìn không thấy giới hạn. Triển Bạch không khỏi thở sâu, hai mắt trừng lên. Hồi lâu sau, hắn cười vang nói:
- Vân Thiên Tông này cũng quả là giàu có, không ngờ sử dụng linh thạch để xây dựng. Quy mô như thế này tuy còn kém hơn tiên giới rất nhiều nhưng ở Chu Tước tinh này cũng ít gặp. Ha ha! Từ nay về sau, nơi này sẽ là của Triển Bạch ta.
Hộ sơn đại trận dễ dàng bị người ta phá vỡ, mọi người trong Vân Thiên Tông đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Triển Bạch bước chân tiến vào trong Vân Thiên Tông. Hơn trăm trượng bên người hắn đều là dày đặc trùng vân màu đen, gào thét liên miên, một ít nữ đệ tử có tu vi thấp của Vân Thiên Tông thậm chí suýt chút nữa bị doạ cho khóc lên.
Tay phải Triển Bạch chụp ra, mấy đệ tử của Vân Thiên Tông lập tức bị một bàn tay vô hình nắm lên. Chỉ thấy trong trùng vân lao ra một đám trùng tử, chúng xông tới, lập tức liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết. Trên người mấy tên đệ tử này lập tức phủ kín bởi vô số trùng tử, thậm chí một số đã chui được vào trong cơ thể.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết này vang lên trong tai của mọi người của Vân Thiên Tông khiến tâm can như bị xé rách.
- Dừng tay!
Lý Mộ Uyển lao ra, bay lên giữa không trung, bên cạnh nàng còn có mấy người. Sắc mặt mấy người này đều rất khó coi, nhìn chằm chằm vào Triển Bạch.
Triển Bạch cười ha hả, tay phải lại vung lên, tiếng kêu thảm thiết của đệ tử kia lại càng thê lương, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, một đám trùng tử từ trong cơ thể mấy người chui ra, thân thể họ lập tức rũ xuống, không khác gì bộ xương khô, từ giữa không trung rơi xuống.
Sắc mặt Lý Mộ Uyển tái nhợt nhìn mấy tên đệ tử, khoé miệng ứa ra một tia máu tươi, thân mình run rẩy, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Triển Bạch đã chứa đầy vẻ oán độc.
Với tính tình của nàng mà dùng ánh mắt như thế để nhìn người khác thì thật sự là hiếm thấy.
- Quả nhiên hình thức có chút xinh đẹp, ngươi tên là gì?
Ánh mắt Triển Bạch đảo qua, dừng lại trên người Lý Mộ Uyển, nói.
Lý Mộ Uyển trầm mặc.
- Hả! Không nói sao? Đơn giản thôi!
Triển Bạch cười một tiếng, tay phải vung lên, trùng tử bốn phía quanh thân hắn lao xao, khoách tán ra, gần như đem cả Vân Thiên Tông bao vây bên trong.
Chỉ cần Triển Bạch phất tay, đám trùng tử này sẽ lập tức lao xuống, phàm là gặp sinh vật sống sẽ lập tức cắn nuốt. Tuy những trùng tử này chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng ánh mắt đều lộ ra vẻ khát máu.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ánh mắt của chúng và Triển Bạch cũng không khác gì nhau.
- Dừng tay… Ta tên là Lý Mộ Uyển… Một cảm giác nhục nhã dâng lên từ đáy lòng Lý Mộ Uyển. Không còn cách nào khác, nàng không thể trơ mắt nhìn những đệ tử của Vân Thiên Tông vì nàng mà phải bỏ mình.
Tuy từ nhiều ngày trước, những môn hạ đệ tử của Vân Thiên Tông đã bắt đầu phân tán nhưng cuối cùng cũng có đến mấy nghìn người kiên trì ở lại. Những người này ở lại là vì đã xem Vân Thiên Tông như gia đình của chính mình, cam tâm tình nguyện chiến đấu một trận, dù phải chết cũng không hối hận.
Thậm chí đám người Liễu Phỉ và Tống Thanh, cùng với hai vị Nguyên Anh hậu kỳ đại trưởng lão cũng lựa chọn ở lại.
- Tiền bối có yêu cầu gì, mời nói!
Một Nguyên Anh hậu kỳ đại trưởng lão tóc bạc trắng tiến lên phía trước, chắn trước người Lý Mộ Uyển, nhìn Triển Bạch, chậm rãi nói.
Ánh mắt Triển Bạch loé lên, nhìn chằm chằm vào lão nhân, khinh miệt nói:
- Yêu cầu? Yêu cầu của ta rất đơn giản, giết hết các ngươi, lấy đi đan dược, đem nơi này phong ấn lại, biến thành tẩm cung của ta… Về phần ngươi, gọi là Lý Mộ Uyển phải không? Không tồi, hình thức cũng có chút xinh đẹp, vậy hãy làm thị nữ của ta đi!
- Ngươi khinh người quá đáng!
Một vị lão bà Nguyên Anh sơ kỳ bên cạnh tức giận quát. Sở dĩ nàng có thể đạt đến Nguyên Anh kỳ cũng là nhờ có Lý Mộ Uyển ban cho. Lúc này đây, dưới sự giận dữ, cũng không để ý đến sự chênh lệch về tu vị, căm hận nhìn Triển Bạch.
Ánh mắt Triển Bạch trầm xuống, vẻ khát máu trong mắt lại càng đậm, nói:
- Xem ra là ta quá nhân từ rồi, Vân Thiên Tông, diệt!
Nói xong, tay phải hắn vung lên, đám trùng tử bốn phía lập tức bắt đầu gào thét, hung hãn tản ra, hướng về mọi người lao đến.
Về phần lão bà kia, ngay khi Triển Bạch phất tay đã bị vô số trùng tử xông tới, liên tục kêu thảm, thậm chí ngay cả Nguyên Anh cũng bị ăn tươi nuốt sống.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đều chấn động mạnh Toàn bộ Vân Thiên Tông vang lên tiếng kêu thảm thiết khắp trời đất. Lý Mộ Uyển nở nụ cười sầu thảm, thân mình lại run lên, tiếp tục phun ra một ngụm tiên huyết, cắn chặt môi lại.
Thậm chí những vị trưởng lão bên người nàng cũng bị vô số trùng tử lao đến, tất cả đều giãy dụa phản kháng. Nhưng ngoại trừ hai vị Nguyên Anh hậu kỳ đại trưởng lão có thể kháng cự đôi chút thì những người còn lại đều bị vây vào hạ phong, khó có thể thoát khốn.
Những con trùng tử cực kỳ quỷ dị, bất cứ pháp thuật pháp bảo nào cũng gần như không có tác dụng gì với chúng cả.
Giờ khắc này, tại Vân Thiên Tông này, ngoại trừ Lý Mộ Uyển ra, mọi người đều cùng phải rơi vào cảnh chém giết với đám trùng tử này.
Lý Mộ Uyển cắn chặt môi, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Triển Bạch thích thú nhìn Lý Mộ Uyển, xoa xoa căm nói:
- Nói thực, ta đã tiêu diệt nhiều môn phái, ngươi cũng là nữ Tông chủ thứ tư, Không tồi, tuy tu vi không cao nhưng vẫn thích hợp làm ký sinh thể cho đám trùng tử của ta.
Nói xong, tay phải hắn điểm ra, lập tức từ đầu ngón tay bắn ra một giọt máu tươi. Giọt máu tươi này ở giữa Không trung lập tức phịch một tiếng, hoá thành một con trùng tử dữ tợn màu máu, loé lên đánh về phía Lý Mộ Uyển.
Chỉ có điều, nháy mắt khi con trùng tử này xông đến, từ mi tâm của Lý Mộ Uyển đột nhiên xuất hiện một đoàn sương màu đen. Đoàn sương đen này lập tức hoá thành bộ dạng một con tiểu thú, nuốt lấy huyết trùng này vào bụng.
Từng trận tiếng thét chói tai từ con huyết trùng này truyền ra. Chậm rãi, tiếng kêu thảm thiết này dần biến mất, ánh mắt của con tiểu thú âm trầm, đứng trước người Lý Mộ Uyển, hung tợn nhìn chằm chằm vào Triển Bạch.
Triển Bạch a nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào con tiểu thú này, nói:
- Hồn thú?
Lý Mộ Uyển trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía xa xa, trong miệng hạ giọng nói:
- Vương đại ca, kiếp sau, hẹn gặp lại… - Vương đại ca? Ha ha, là Vương Lâm gì đó phải không?
Triển Bạch cười vang lên, từ khi đi vào Sở quốc này, hắn đã rất nhiều lần nghe đến cái tên Vương Lâm này, thậm chí ở những kẻ thuộc môn phái khác trước bị giết cũng từ chúng trước khi chết cũng thốt ra cái tên này.
- Sở quốc của các ngươi cũng thật kỳ quái, tên Vương Lâm này có vẻ rất nổi danh! Rốt cuộc hắn là ai?
Triển Bạch cười to, cực kỳ cuồng ngạo, ánh mắt hắn chợt loé lên, khinh thường nói:
- Ta hiện tại thật sự rất muốn biết tên Vương Lâm này là ai? Hơn nữa ta rất ngạc nhiên, lấy tu vi của ngươi như thế nào mà có thể khiến những tên Nguyên Anh tu sĩ này cam nguyện đồng sinh cộng tử?
- Bởi vì nàng là nữ nhân của ta! Ta, chính là Vương Lâm!
Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau Triển Bạch vang lên!