Tiên Nghịch

Chương 272: Chết trong trứng nước




Tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể tiến vào tiên giới, mỗi người đều không thể xem thường! Vương Lâm một lần nữa hiểu được điều này.
 
Dưới sự bao phủ của Cấm Phiên, tốc độ Vương Lâm cực nhanh. Khoảng cách giữa hắn và thanh sam tu sĩ nhanh chóng bị rút ngắn.
 
Sắc mặt thanh sam tu sĩ âm trầm, lại vận dụng bí thuật không biết tên kia tăng tốc. Tốc độ của hắn lập tức nhanh lên mấy lần, rất nhanh đã tới trận pháp. Hắn bấm quyết, trận pháp liền xuất hiện ở nơi đó. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi vào trận pháp. Mảnh vỡ tiên giới rất nhiều, tùy ý chọn một mảnh mà truyền tống đi, đối phương hiển nhiên không thể đuổi theo.
 
- Đợi đó, lần này Đại La kiếm tông của chúng ta tới bốn người. Ta chỉ là người có tu vi thấp nhất. Đợi ta gọi sư huynh tới, song kiếm đánh tới, ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi cửa tiên giới!
 
Hắn nở nụ cười lạnh.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, thân thể bỗng nhiên biến mất trong hắc vụ của Cấm Phiên, chẳng ai có thể phát hiện ra điểm bất thường. Dù sao thần thức của thanh sam tu sĩ cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ mà thôi mà thần thức Vương Lâm đã tương đương Hóa Thần hậu kỳ.
 
Tuy nói hai người có tu vi bằng nhau nhưng thần thức chênh lệch quá nhiều. Đó cũng là nguyên nhân vì sao người này vừa xuất hiện, Vương Lâm lập tức phát hiện ra. Mà người này phải bay một lúc mới có thể phát hiện Vương Lâm.
 
Thanh sam tu sĩ bước vào bên trong trận pháp, quay đầu nhìn về đoàn hắc vụ đang từ xa bay nhanh tới, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
 
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên thân ảnh Vương Lâm đột nhiên lại hiện lên. Hắn vừa mới hiện thân liền lập tức ném ra một chiếc chuông.
 
Sắc mặt thanh sam tu sĩ nọ lập tức tái nhợt. Hắn chẳng thể nào ngờ nổi đối phương lại có thể đuổi theo mình nhanh như vậy. Khi hắn còn đang sửng sốt, chiếc chuông đã đón gió lớn lên, hóa thành một chiếc chuông đồng lớn tới cả trượng, mạnh mẽ úp xuống, bắt lấy tu sĩ này.
 
Lúc này tay phải Vương Lâm phất lên, Cấm Phiên liền rơi vào trong tay hắn. Tay hắn lại rung lên, chiếc chuông cũng như tu sĩ bên trong biến mất ngay lập tức, khi xuất hiện thì đã nằm trên mặt đất.
 
- Ngươi chạy không thoát được!
 
Vương lâm thanh âm bình thản, như nói với bản thân mình vậy.
 
Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt ấn, đánh ra từng đạo pháp quyết tới chiếc chuông.
 
Chiếc chuông đó liền chấn động, bên trong truyền tới một loạt tiếng đinh đông. Âm thanh này cũng không tỏa ra ngoài nhiều lắm mà chủ yếu tập trung vào bên trong. Nhưng xen lẫn trong những tiếng đinh đông này lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
 
Không lâu sau, chiếc chuông chấn động lại càng mãnh liệt. Trừ tiếng đinh đông ra còn nghe thấy âm thanh đánh phá, hiển nhiên là tham sam tu sĩ nọ không cam tâm bị luyện hóa, đang dựa vào uy lực của bảo kiếm muốn phá vỡ bảo vật này từ bên trong.
 
Vương Lâm hiểu rõ sự sắc bén của bảo kiếm nọ. Chiếc chuông này có thể trụ được hay không cũng không rõ. Hắn hừ nhẹ một tiếng, hai tay bắt quyết nhanh hơn. Theo từng đạo pháp quyết không ngừng rơi vào chiếc chuông, tiếng chuông càng lúc càng lớn, tần suất càng ngày càng cao. Cùng lúc ấy âm thanh phản kích càng lúc càng nhỏ.
 
Chiếc chuông này là một kiện pháp bảo của thượng cổ tu sĩ. Tác dụng của nó chính là bắt người, sau đó sử dụng pháp quyết tiến hành luyện hóa. Thậm chí là cả nguyên thần cũng có thể luyện hóa triệt để. Đương nhiên điều kiện vẫn phải phụ thuộc vào người bị luyện hóa. Nếu tu vi người bị luyện hóa quá cao thì chủ nhân rất có thể bị phản phệ.
 
Hóa Thần kỳ tu sĩ sau khi hình thành nguyên thần, trừ phi bị vây công, nếu không khi đấu pháp một chọi một, cho dù là thắng cũng rất khó có thể hoàn toàn giết chết đối phương. Chẳng qua nếu là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ ra tay thì không phải chuyện chơi.
 
Đương nhiên nếu đã suy yếu tới cực điểm thì lại là chuyện khác. Ví dụ như Mạnh Đà Tử năm đó là khi đã suy yếu tới cực điểm mới bị Vương Lâm hãm hại, chết dưới xương tay màu vàng của Cụ Phong Vương Giả.
 
Cùng với những thủ ấn Vương Lâm đánh vào trên chiếc chuông, trong chuông vang lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó từ từ yếu dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Vương Lâm không dừng tay mà tiếp tục luyện hóa một lúc nữa, sau đó mới thu tay.
 
Tay phải phất lên, chiếc chuông nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi vào trong tay hắn, sau đó được thu vào túi trữ vật. Vương Lâm cũng không nóng lòng mở chuông ra xem. Theo như hắn nghĩ, thanh sam tu sĩ mặc dù đã chết thật nhưng nhất định trước khi chết hắn còn muốn cắn trả.
 
Đòn đánh trước khi chết của tu sĩ Hóa Thần kỳ cực kỳ đáng sợ. Với sự cẩn thận của Vương Lâm, làm sao có chuyện hắn dễ dàng mạo hiểm mà mở ra xem chứ. Hắn đặt trong túi trữ vật, để cho chiếc chuông dùng khả năng luyện hóa của bản thân tiếp tục tiến hành trong mười ngày nửa tháng, thậm chí lâu hơn, khiến cho đòn cuối cùng trước khi chết của kể này phải chết trong trứng nước!
 
Chiêu này của Vương Lâm phải nói là cực kỳ tuyệt diệu!
 
Hắn đứng lên, Lôi Oa đã sớm được hắn thu lại, hóa thành đồng quyển quay về nơi cổ tay. Hắn trầm ngâm một chút, đang muốn tìm kiếm cẩn thận lại mảnh tiên giới này một phen. Đúng lúc này Vương Lâm biến sắc, lập tức triển khai phòng hộ của Cấm Phiên, khoanh chân ngồi xuống, tay vỗ túi trữ vật, xuất ra vài viên đan dược bỏ vào miệng.
 
Linh lực trong cơ thể hắn lấy tốc độ cực nhanh, điên cuồng bị đồng quyển hấp thu, một lúc lâu sau mới ngừng lại. Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt, vừa uống thêm vài viên đan dược, lúc này mới bổ sung lại đầy đủ linh lực trong cơ thể.
 
- Lúc đầu còn là một ngày sáu lần, mấy hôm nay còn lại có bốn ngày một lần. Lôi Oa tuy dùng tốt nhưng nuôi nó thật quá tiêu hao linh lực. Sau này phải chú ý một chút, sớm vận chuyển linh lực nếu không đang chiến đấu mà xuất hiện tình huống này thì thật nguy hiểm.
 
Vương Lâm lẩm bẩm.
 
Hắn đứng lên, bay về phía cung điện. Ở đó sau khi hắn tìm kiếm cẩn thận một lần, không thu hoạch được gì, Vương Lâm liền bay về phía xa tìm tiếp.
 
Cái mảnh vỡ của tiên giới này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, gần như tương đương với Triệu quốc. Thần thức hắn đảo qua, cơ bản là có thể bao trùm toàn bộ. Chẳng qua tiên khí thì thần thức không thể dò xét được, trừ phi trong khoảng cách quá gần, nếu không cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
 
Đi khắp mảnh tiên giới này, Vương Lâm dùng một tháng thời gian, rốt cục đã xem khắp một lượt. Trừ khu cung điện hắn gặp lúc đầu, cũng không còn gặp bất cứ kiến trúc nào nữa.
 
Khắp nơi trên mặt đất đều có thể bắt gặp những cái hố to, mơ hồ thể hiện trận đại hạo kiếp giáng xuống chúng tiên năm đó.
 
Đến một hôm, Vương Lâm đi tới một đỉnh núi nọ. Ngọn núi này tuy rằng rất cao nhưng hình dạng lại có chút cổ quái. Chuẩn xác mà nói, trông nó giống như một chiếc khóa lớn vậy!
 
Ngọn núi này được bảo tồn khá đầy đủ, chỉ có điều rất nhiều cây cối bên ngoài lúc này đã hoàn toàn khô héo mà chết. Vương Lâm vừa chạm tới, thân cây liền lập tức hóa thành tro bụi.
 
Nhìn cây cối rậm rạp trên núi này, Vương Lâm cười khổ. Nếu những cây cối này chưa chết thì thật tốt biết bao. Những cái cây này đều có tuổi thọ ngàn năm, thậm chí có loại hơn vạn năm cũng không biết chừng.
 
Nếu lấy thứ gỗ này mà làm tượng gỗ, Vương Lâm tự tin rằng uy lực của tượng sẽ tăng lên gấp mấy lần, đáng tiếc.
 
Vương Lâm có chút không cam tâm. Hắn tìm kiếm từng nơi một, cuối cùng xem xét toàn bộ cây cối trên núi, sau đó đành bất đắc dĩ thở dài.
 
Trên đỉnh núi hắn phát hiện ra một động phủ. Đại môn của động phủ này đã vỡ vụn, trong ngoài toàn tro bụi. Nơi đây cũng không phải bí ẩn, Vương Lâm cũng chẳng trông đợi có thể phát hiện ra một động phủ chưa có người vào tìm kiếm.
 
Động phủ không lớn, chỉ có bảy tám gian thạch thất. Vương Lâm xem xét bên trong một phen, thấy trống rỗng chẳng có vật gì, hẳn là trước đây đã có người tới dọn sạch sẽ.
 
Trước khi tiến vào động phủ Vương Lâm cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên tuy rằng không thu hoạch được gì nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng hắn. Hắn vào đây chủ yếu là muốn xem trong động phủ có ẩn chứa chút cấm chế đã bị tàn phá nào không.
 
Hắn muốn xem cấm chế của tiên nhân rốt cuộc là ra sao, nếu có thể tìm hiểu được một chút thì đối với cảnh giới tổ hợp chín trăm chín mươi chín cấm chế của Cấm Phiên sẽ có sự trợ giúp rất lớn.
 
Sau khi cẩn thận xem xét, hắn phát hiện ra cơ hồ tất cả cấm chế đều đã tiêu tán trong thiên địa. Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối. Trong một gian thạch thất, Vương Lâm mừng rỡ phát hiện có một tia cấm chế còn lưu lại.
 
Cấm chế này cũng không phải là rất mạnh, chỉ có tác dụng ngăn người khác vào phòng mà thôi. Lúc này tuy rằng đã bị giải khai nhưng trên thạch bích vẫn còn lưu lại một tia khí tức. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, bắt đầu nghiên cứu.
 
Cấm chế của tiên nhân có chút tương tự như thượng cổ cấm chế mà Vương Lâm nắm giữ. Chẳng qua về cấu tạo lại có chút bất đồng. Trên thực tế cấm chế chính là trận pháp, chẳng qua so với trận pháp thì linh hoạt hơn mà thôi.
 
Ba ngày sau Vương Lâm rời khỏi động phủ đó. Một tia cấm chế đó đã được hắn nhớ rõ trong lòng.
 
Xuống khỏi ngọn núi, Vương Lâm chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hắn giật mình. Tất cả cây cối trên núi này cùng với sự xem xét cả hắn đều đã hóa thành tro bụi.
 
Nhưng hiện tại tro bụi đó lại đang bay giữa không trung, như có một lực lượng thần kỳ đang khiến chúng chậm rãi di động vậy.
 
Vương Lâm không biểu hiện gì, chậm rãi bay lên. Giữa không trung, hắn vừa bay vừa nhìn xuống, lập tức đôi mắt sững lại.
 
Ở vị trí này hắn nhìn xuống thấy tro bụi không ngờ lại tạo thành hai chữ!
 
- Cứu ta!
 
Vương Lâm nhướng mày.
 
Tro bụi này sau khi chậm rãi tiêu tán, Vương Lâm liền phát hiện, ngọn núi này nhìn từ trên cao xuống trông càng giống như một chiếc khóa. Mà động phủ kia lại chính là lỗ khóa.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lúc, không tiếp tục điều tra nữa. Nơi này hơi quỷ dị, hắn không muốn dò xét tới cùng.
 
Trọng yếu nhất là Vương Lâm tin rằng mình không phải là người đầu tiên nhìn thấy sự dị thường của ngọn núi này. Như vậy tại sao đã qua vô số năm mà ngọn núi này vẫn vậy. Vương Lâm càng chẳng muốn dò xét thêm. Thân thể hắn chậm rãi lui lại, bay về phía xa.
 
Cho dù nơi này có một vị tiên bị khóa trụ, Vương Lâm cũng không thể không quản sống chết mà nảy lòng tham.
 
Mấy ngày sau, Vương Lâm đã tìm tòi mảnh tiên giới này một lần nữa, vẫn không tìm ra tiên giới chi khí, vì vậy quyết định rời đi, tới mảnh vỡ khác xem xét.
 
Trước khi đi, Vương Lâm đã nạp đầy linh lực vào Khu thú quyển. Sau đó hắn nhớ tới thanh sam tu sĩ truyền tống tới đây, trầm mặc một chút liền lấy ra chiếc chuông nọ.
 
Phương pháp rời khỏi mảnh vỡ của tiên giới này Vương Lâm nắm rõ, chính là bay lên cao mãi, tới khi đột phá giới hạn của thiên không thì sẽ trở về dòng chảy phía trong cánh cửa tiên giới. Tiếp tục khi dòng chảy đó sẽ lại tiến vào một mảnh vỡ nào đó của tiên giới.
 
Nhưng phương pháp thanh sam tu sĩ xuất hiện ở đây cực kỳ quỷ dị, không ngờ lại là dùng phương thức truyền tống tới đây. Điều này khiến Vương Lâm không khỏi có một suy đoán lớn mật.
 
Một vài tông phái xa xưa do nhiều lần tiến vào cánh cửa tiên giới nên đã kiến tạo một ít truyền tống trận, có thể để cho môn hạ tới những mảnh vỡ này tìm kiếm.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ném chiếc chuông trong tay về phía trước, đồng thời đánh ra vào đạo thủ quyết, luyện hóa một lần nữa. Hai ngày sau, Vương Lâm tính rằng tu sĩ Hóa Thần kỳ này dù có liều mạng phản kích lúc sắp chết thì cũng đã bị luyện hóa hoàn toàn.
 
Nghĩ vậy hắn phất tay phải, chiếc chuông lập tức hóa lớn, sau đó ầm một tiếng, đáy chuông tỏa ra khí bảy màu, chậm rãi mở ra.
 
Chỉ thấy bên trong còn lại một chiếc túi trữ vật và một thanh bảo kiếm. Chẳng qua trong nháy mắt khi mở ra, bảo kiếm nọ reo vang một tiếng. Một đạo kiếm khí to như cánh tay ầm ầm phóng tới.
 
Vương Lâm cười lạnh, điểm một cái. Kiếm khí liền tiêu tán. Bên trong truyền ra một tiếng kêu không cam tâm. Cỗ nguyên thần lực còn sót lại cũng biến mất.
 
Hóa ra nguyên thần của thanh sam tu sĩ trước khi chết liền nấp trong kiếm, chuẩn bị đánh một đòn cuối cùng. Nhưng thời gian trôi qua, hắn chậm rãi bị luyện hóa, nguyên thần dần dần không trụ nổi. Một kích trước khi chết này bị Vương Lâm hóa giải nhẹ nhàng, chết trong trứng nước!
 
Thần thức Vương Lâm lướt qua thanh bảo kiếm cổ phác này, nhất thời động dung, sau đó lộ vẻ mừng rỡ vô cùng. Hắn hít sâu một hơi, thận trọng thu thanh bảo kiếm này vào túi trữ vật.
 
Bảo kiếm này uy lực cực lớn, điểm đó Vương Lâm sớm đã biết. Nhưng hắn không ngờ được rằng cấu tạo của nó so với Cấm Phiên tuy khác nhau mà lại có cùng công hiệu. Bên trong kiếm khắc họa vô số cấm chế. Những cấm chế này đều mang thuộc tính công kích, do vậy bảo kiếm này mới mạnh mẽ tới vậy.
 
Vương Lâm xem qua một chút thấy rằng những cấm chế công kích ở bên trong bảo kiếm tuyệt đại bộ phận trước đây hắn chưa từng gặp. Cứ ba cái cấm chế tạo thành một tổ, tổng cộng có ba trăm tổ.
 
Những cấm chế này hiển nhiên không thể tìm hiểu trong thời gian ngắn được. Vương Lâm đành nén ý niệm lập tức nghiên cứu lại, sau đó cầm lấy túi trữ vật của thanh sam tu sĩ.
 
Thần thức hắn đảo qua bên trong túi, trên mặt lại một lần nữa lộ vẻ cổ quái.
 
- Tại tiên giới, giết người đoạt bảo quả thật là hấp dẫn quá!
 
Một lúc lâu sau, Vương Lâm thở dài nói.
 
Trong túi trữ vật chỉ có ba loại vật phẩm, trong đó một là một cái ngọc giản, một cái Vu hồi đỉnh và cuối cùng là cực phẩm linh thạch. Chẳng qua số lượng cực phẩm linh thạch rất lớn, hơn mấy trăm viên.
 
Mấy trăm viên cực phẩm linh thạch, mặc dù định lực của Vương Lâm rất lớn cũng không khỏi kinh ngạc. Theo tiềm thức hắn nhìn bốn phía xung quanh, lập tức không khỏi mỉm cười tự giễu.
 
- Xem ra định lực của mình vẫn còn không đủ rồi.
 
Thực ra cũng khó trách được Vương Lâm. Dù sao khi ở Chu Tước tinh, cực phẩm linh thạch cực kỳ hiếm thấy. Trên thực tế ngay cả tại Đại La phái ở tu chân tinh, cực phẩm linh thạch cũng không nhiều. Chẳng qua Đại La phái là một đại phái ngàn năm, hiển nhiên cũng có ít để dành.
 
Sau khi xem xong ngọc giản, Vương Lâm đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
 
Đại La phái tại tiên giới trải qua nhiều lần ra vào đã tìm được tổng cộng ba mươi bảy mảnh vỡ của tiên giới. Hơn nữa ba mươi bảy mảnh này trong mảnh nào cũng bố trí một truyền tống trận bí mật.
 
Chẳng qua truyền tống trận dù sao cũng sử dụng bên trong tiên giới, linh thạch tầm thường không thể dùng được, chỉ có thể sử dụng cực phẩm linh thạch. Đó cũng là nguyên nhân vì sao bên trong túi trữ vật của thanh sam tu sĩ lại có nhiều cực phẩm linh thạch như vậy.
 
Cũng nhờ vậy, Vương Lâm biết rằng những tu sĩ đã tiến vào nhiều lần đều như Đại La phái, có truyền tống trận. Chỉ có những người lần đầu tới đây hoặc những tu sĩ độc hành mới lựa chọn cách sau khi bay lên rồi từ bên trong dòng chảy đi vào.