Thế nên một mảnh vỡ tiên giới chưa từng có người nào tiến vào tuyệt đối như phượng mao lân giác, cực kỳ hiếm gặp.
Trên cơ bản là đại bộ phận các mảnh vỡ của tiên giới đều có dấu chân tu sĩ.
Tấm bia đá này vốn là một tấm phong bi. Trước kia hẳn nó được đặt ở ngoài cung điện hoặc tế đàn, nhưng lúc này lại bị vứt ra đây, hơn nữa phần lộ ra ngoài lại có những dấu vết của việc bị chôn dấu lâu trong lòng đất. Hiện tượng này trong lòng Vương Lâm đã biết rõ nguyên nhân.
Phong bi này tất nhiên là do lần trước cửa tiên giới mở ra, một tu sĩ vì muốn che dấu một chút bí mật nên đã đem phong bi trước cung điện tới đây.
Nếu không thì tấm bia đá này không thể có dấu vết bị chôn dấu thế này được. Phải biết rằng nếu tấm bia đá này từ trước tới giờ chưa bị di động thì theo thời gian dài đằng đẵng, phải dần dần khô nẻ mới đúng, tuyệt đối không giống như bây giờ Suy nghĩ xong, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, khẽ quát một tiếng, tay phải chụp mạnh về phía trước. Nhất thời đem tấm phong bi dài hơn mấy trượng bắt lấy, nhấc sang một bên.
Ngay khi tấm phong bi bị bắt lấy, một làn khí tiên giới thanh thuần bỗng nhiên từ mặt đất bay lên. Tia tiên khí này cũng không nhiều lắm, sau khi xuất hiện liền dần dần có dấu hiệu tiêu tán.
Sắc mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng, vội vàng cách không chụp lấy tia tiên khí này, ngưng thần luyện hóa.
Đúng lúc này, đột nhiên xa xa trên không truyền tới một âm thanh xé gió. Chỉ thấy một tia chớp từ trên trời đánh xuống. Trong tia chớp xuất hiện một trận pháp cực lớn hình bát giác.
Một tu sĩ mặc thanh sam, lưng đeo bảo kiếm từ trong trận pháp đi ra.
Hắn vừa xuất hiện liền lập tức hướng về phía đống đổ nát này chạy tới, có vẻ như đã biết rõ mục tiêu của mình.
Vương Lâm lập tức phát hiện. Hắn nhướng mày, không để ý tới người nọ đang tiến tới rất nhanh, bình tĩnh ngưng thần, tiếp tục luyện hóa.
Tia tiên khí nọ dưới sự luyện hóa của Vương Lâm chậm rãi ngưng tụ lại, biến thành một giọt chất lỏng lớn cỡ hạt gạo.
Vương Lâm biết thứ khí của tiên giới này phải dùng nguyên thần bản thân luyện hóa, hình thành tinh thể như linh thạch mới có thể giữ được. Chẳng qua muốn luyện hóa cũng do tu vi mạnh yếu mà thời gian luyện hóa khác nhau.
Thanh sam tu sĩ nọ tốc độ cực nhanh, từ xa đã nhận thấy sự dị thường ở nơi này, nhất thời biến sắc quát to:
- Dừng tay!
Vừa nói hắn vừa thi triển một loại pháp thuật gì đó khiến tốc độ nhất thời tăng lên gấp mấy lần, phóng nhanh tới.
Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ. Tu vi tu sĩ nọ và hắn đều là Hóa Thần sơ kỳ. Hắn căn bản chẳng hề sợ hãi mà trong lòng đang tính thời gian đối phương tới được đây, chuyên tâm ngưng luyện.
Thanh sam tu sĩ từ xa thấy Vương Lâm chẳng những không dừng tay mà ngược lại gia tăng tốc độ ngưng luyện, không khỏi vừa bay tới vừa rống giận:
- Nơi này là do Đại La kiếm tông chúng ta phát hiện từ ba ngàn năm trước. Ngươi nếu khư khư cố chấp sẽ chịu sự truy sát của Đại La kiếm tông chúng ta!
Thanh âm của đối phương từ xa truyền tới, Vương Lâm không nghe thấy toàn bộ nhưng cũng hiểu được ý tứ. Hắn cười lạnh một tiếng. Vật trong thiên hạ chẳng lẽ đều có chủ hết. Nhất là khí nơi tiên giới này, càng là vật vô chủ. Cách nói của người này thực sự quá hoang đường!
Tay phải hắn nhanh chóng vung lên, vòng đồng trên cổ tay bay ra, ầm một tiếng hóa thành một con cóc lớn màu xanh.
Lôi Oa hiện ra liền ưỡn bụng, từ bên trong truyền ra từng trận âm thanh sấm sét. Ngay sau đó, một lôi cầu thật lớn từ miệng nó đánh ra, phun ầm ầm về hướng thanh sam tu sĩ.
Thanh sam tu sĩ sắc mặt đại biến. Đối với lôi cầu đang bay tới này hắn cực kỳ kiêng kỵ. Hắn vỗ bảo kiếm phía sau lưng một cái. Kiếm lập tức rời vỏ, giống như mặt trời hiện ra, quang mang vạn trượng, tung bay trên đỉnh đầu.
Thanh sam tu sĩ hai tay bắt quyết, hung hăng chỉ vào lôi cầu. Lập tức thanh bảo kiếm nọ bỗng nhiên chém xuống. Một đạo kiếm khí to lớn từ thanh bảo kiếm bay ra trong nháy mắt, giống như một lưỡi đao xẻ trời rạch đất chém thẳng xuống.
Tốc độ nó cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh vào lôi cầu. Tiếng sấm vang lên ầm ầm, lôi cầu không ngờ bị phân thành hai, rơi sang hai bên, đánh xuống đất tạo thành hai cái hố to, bốc khói mù mịt.
Sắc mặt thanh sam tu sĩ hơi hồng lên, máu tươi trào lên nhưng hắn cố nuốt xuống. Thanh kiếm này chính là một trong thất kiếm của Đại La kiếm tông, thuộc loại linh khí cao nhất. Nếu đối kháng với người có tu vi thấp hơn, hắn có thể huy động tự nhiên. Dù là đối kháng với tu si cùng cấp thì hắn chỉ cần điều khiển kiếm khí trong bảo kiếm cũng có thể chém chết địch nhân.
Nhưng Lôi Oa dù sao cũng tương đương với cao thủ Hóa Thần trung kỳ đỉnh phong. Tuy nói nó không có ý thức của cao thủ nhưng lôi đình lực cũng không phải tu sĩ có thể sử dụng được mà là thủ đoạn công kích đặc biệt do thượng thiên ban cho nó. Vì vậy nên hắn cuối cùng ăn phải quả đắng.
Hắn thúc dục bảo kiếm, lấy thế thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm để tấn công.
Nhờ có Lôi Oa ngăn trở, Vương Lâm rốt cục thành công ngưng luyện xong tia tiên giới khí này. Trong tay hắn xuất hiện một tinh thể màu tím nhỏ như hạt gạo.
Tinh thể nhỏ bé này đã tương đương với một nửa linh lực của Triệu quốc. Cảm thụ linh lực trong đó, Vương Lâm không khỏi có chút khiếp sợ. Tay phải hắn phất lên, thu tinh thể vào túi trữ vật, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn vào thanh sam tu sĩ.
Dưới tấm bia đá này là trận nhãn của trận pháp của cung điện năm xưa. Trận pháp này tuy đã bị nghiền nát nhưng vẫn còn chút ít tác dụng, ngày qua tháng lại hấp thu tiên giới khí xung quanh, chuyển hóa thành một tia tiên khí thuần khiết.
Đại La kiếm tông này hiển nhiên là biết chuyện này, sau đó mới lấy tấm bia đá này che lại, đề phòng kẻ khác phát hiện. Sau đó cứ mỗi lần cửa tiên giới mở ra lại phái người tới đây, thu thập tiên khí.
Sở dĩ không thể dùng bất kì cấm chế gì mà chỉ có thể dùng vật này để che lại cũng là bởi đã là cấm chế thì sẽ có pháp lực ba động. Cho dù là ba động có nhỏ tới đâu, đã là người có thể đi vào tiên giới đều là những kẻ có tu vi thông thiên, hiển nhiên với mánh khóe này, chỉ cần họ cẩn thận là nơi này sẽ bại lộ. Thà rằng không đặt cấm chế mà lấy tấm bia đá che lại, độ bí mật lại còn cao hơn nhiều.
Khóe miệng Vương Lâm lộ một tia cười lạnh, tay phải đặt phía trên động khẩu kia miết một cái. Chỉ nghe rắc một tiếng, trận nhãn ngưng tụ tiên khí còn sót lại lập tức tan tành, từ nay về sau không còn cách gì vận chuyển được nữa.
Nếu đã không tránh được việc trêu chọc Đại La kiếm tông, thu lấy tiên khí của bọn họ vậy chắc chắn đối phương sẽ chẳng từ bỏ ý đồ với mình. Vương Lâm đơn giản là nhổ cỏ tận gốc, phá hủy luôn trận nhãn này, khiến đối phương không thể thu hoạch được tiên khí nhờ đó tạo ra càng nhiều cao thủ nữa.
Thanh sam tu sĩ chỉ thẳng vào Vương Lâm, hét lớn một tiếng, lại vận chuyển bảo kiếm trên đỉnh đầu, không nói một lời hung hăng chỉ về phía Vương Lâm. Bảo kiếm liền lóe lên kim mang vạn trượng, nhẹ nhàng vung lên. Một đạo kiếm khí to gấp đôi vừa rồi ầm ầm từ trên trời giáng xuống, như muốn chia đôi thiên địa.
Chém một kiếm này xong, người nọ phun một ngụm máu tươi, uể oải hẳn. Hắn không nhìn kết quả mà lập tức ôm kiếm xoay người rời đi.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, không nói một lời, điểm vào mi tâm một cái. Lập tức một làn ánh sáng màu đen từ trong mi tâm của hắn lóe lên, hóa thành một đám du hồn, gào thét xông vào giữa không trung, va chạm với kiếm khí kia.
Cùng lúc đó, Lôi Oa nổi giận gầm lên một tiếng, lại phình bùng, phun ra một cái lôi cầu lớn hơn hẳn lần trước, gào thét lao đi.
- Muốn chạy sao!
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, tay tay liền xuất hiện Cấm Phiên. Cấm Phiên lúc này đã có thành tựu, uy lực hiển nhiên mạnh hơn nhiều. Nó vừa xuất hiện lập tức hóa thành một làn hắc vụ, bao bọc lấy Vương Lâm, sau đó đột nhiên xông tới.
Kiếm khí to lớn kia đánh xuống, đầu tiên bị mấy trăm du hồn lao vào. Tuy rằng du hồn chỉ vừa mới tới gần lập tức đã bị đánh tan nhưng lực lượng của mấy trăm du hồn hợp lại cũng không phải là nhỏ, làm cho kiếm khí kia nhỏ đi tới một phần năm, quang mang cũng ảm đạm đi.
Sau đó lôi cầu của Lôi Oa ầm ầm đánh tới, đụng vào kiếm khí. Lôi cầu hóa thành một màn ánh sáng, sau đó biến mất. Nhưng kiếm khí kia lại bị đánh cho tan nát, nhỏ lại mấy lần, quang mang cũng ảm đạm tới mức gần như không nhìn thấy được nữa.
Cuối cùng tới khi Cấm Phiên của Vương Lâm tới nơi thì kiếm khí đã chẳng còn tạo thành uy hiếp gì với hắn, dễ dàng bị mấy đạo cấm khí đánh tan.
Vương Lâm được Cấm Phiên bao quanh, không hề dừng lại mà đuổi theo thanh sam tu sĩ đang bỏ chạy.
Thanh sam tu sĩ vừa chạy, thần thức vừa quét về phía sau, nhất thời hai mắt mở to, lộ vẻ không thể tin. Hắn không thể ngờ được đối phương lại dễ dàng hóa giải kiếm khí của mình. Điều này làm cho hắn vô cùng sợ hãi.
Sắc mặt Vương Lâm như thường, ánh mắt bình tĩnh. Bảo kiếm của đối phương hơi cổ quái, kiếm khí rất mạnh. Nếu không phải hắn trước khi tiến vào cửa tiên giới đã có chuẩn bị thì hôm nay sợ rằng đã bị kiếm khí này làm cho bị thương.