Cổ Thần có tam tổn thất kiếp, Cổ Yêu và Cổ Ma cũng vậy. Kiếp nạn của tam tộc cổ cũng là một loại khởi đầu mới những người có thể vượt qua thực lực đều tăng vọt.
Chẳng qua lúc này tam tổn thất kiếp mà Vương Lâm phải vượt qua còn mạnh hơn bình thường mấy lần. Chẳng những kiếp nạn của Cổ Thần tới mà cả của Cổ Ma, Cổ Yêu cũng lập tức ập đến.
Tam tộc cổ, đệ nhất tổn là lưỡng kiếp, đệ nhị tổn cũng là lưỡng kiếp, phân thành thần kiếp và hồn kiếp. Thân thể Cổ Thần của Vương Lâm đã vượt qua lưỡng tổn tứ kiếp, lúc này ập tới chính là kiếp nạn tối cao của tam tộc cổ, đệ tam tổn tam kiếp! Nhưng Cổ Yêu Cổ Ma dung nhập trong thân thể hắn lại chưa bao giờ trải qua đệ nhất, đệ nhị tổn, tổng cộng tứ kiếp, cho nên trong nháy mắt khi hắn có được bát tinh, bát kiếp của Cổ Yêu Cổ Ma đồng loạt ập tới.
Kiếp nạn này cổ tộc đều phải vượt qua. Tám yêu tinh trong mắt trái Vương Lâm dung hòa, hình thành một dòng xoáy khổng lồ. Yêu khí tung hoành, từ bên trong mắt trái gào thét tràn ra, cuối cùng tràn ngập cả bộ mặt Vương Lâm sau đó bao phủ lấy toàn thân. Nhìn hình dáng lúc này thì Vương Lâm chẳng còn giống tu sĩ chút nào nữa.
Mặt hắn xanh mét, thần sắc dữ tợn gân xanh nổi khắp người, yêu khí tràn ngập, lấy thân thể hắn làm trung tâm tràn khắp tám hướng. Trong yêu khí vô tận này, Vương Lâm thoạt nhìn trông giống như một yêu tu chính thức.
Mái tóc trắng của hắn tung bay quỷ dị sau người, cơ thể truyền ra những tiếng bùng bùng, móng tay trên hai bàn tay lúc này nhúc nhích mọc ra nhanh chóng, dài tới một thước! Mười móng tay này đỏ rực, nhìn yêu dị tới cực điểm! Trên thân thể hắn lúc này yêu khí tràn ngập, dần dần hình thành một bộ áo giáp tím đỏ. Tấm áo giáp này trong Cổ Yêu tộc phải tới khi đạt tới bát tinh mới có thể ngưng tụ thành! Toàn thân mặc yêu giáp, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên tế đàn hư ảnh Đạo cổ phía sau tiêu tán, thay vào đó là một Cổ Yêu khổng lồ có một sừng. Toàn thân nó màu xanh, hai mắt dữ tợn lóe lên ánh sáng quỷ dị. Nó lơ lửng phía sau Vương Lâm. Cũng đang ngồi khoanh chân. Mái tóc Cổ Yêu bị cuốn tung bay, phất phới đằng xa dài tới mấy trăm trượng, trông giống như sương khói mờ ảo vậy! Giờ phút này dù là người quen biết Vương Lâm khi nhìn thấy thì cũng không thể trong phút chốc mà nhận ra nổi hắn. Vương Lâm nhắm mắt, khoanh chân vận chuyển khí tức trong cơ thể, đợt đệ nhất tổn nhị kiếp của Cổ Yêu tới! Giống như nhất tổn nhị kiếp của Cổ Thần là cốt kiếp và nhục kiếp, kiếp nạn của Cổ Yêu cũng bùng lên từ trong cơ thể. Vừa xuất hiện, yêu khí trong tinh không liền lập tức hỗn loạn. Thân thể Vương Lâm không nhúc nhích nhưng khuôn mặt lại nhăn nhó. Hắn nhắm hai mắt, giống như dấu đi sự thống khổ. Trong cơ thể hắn máu huyết xương cốt của Cổ Yêu bị yêu khí đánh sâu vào, giống như sắp vỡ nát. Chút thống khổ đó còn lâu mới tới giới hạn thừa nhận của Vương Lâm. Năm đó Cổ Thần kiếp còn mãnh liệt hơn vô số lần. Thời gian dần dần trôi qua, đảo mắt đã hết một năm! Một năm sau, Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trên mi tâm không có tinh điểm, chỉ có tám yêu tinh trong mắt trái nhanh chóng xoay tròn, tỏa ra yêu khí ngập trời.
-Đệ nhất tổn nhị kiếp của Cổ Yêu cũng chỉ thế mà thôi!
Thần sắc Vương Lâm bình thản. Ngày nay đúng là hắn có tư cách để nói câu này. Loại kiếp nạn này hắn căn bản là không coi vào đâu. Sau nhất tổn của Cổ Yêu, nhị kiếp tràn tới, bao phủ thần thức của Vương Lâm, dần dần quay lại trong cơ thể, khiến cho yêu khí bên ngoài bị cuốn động, giống như sóng biển ngập trời. Hư ảnh Cổ Yêu phía sau hắn cũng trở nên vặn vẹo hình như có vô tận thống khổ khiến nó muốn gào thét.
Tay phải Vương Lâm giơ lên, trực tiếp điểm lên mắt trái, thần sắc dữ tợn tâm thần toàn lực trấn áp nhị kiếp của Cổ Yêu. Trong sự trấn áp này, mười ngày nhanh chóng trôi qua. Yêu tổn nhị kiếp liền bị hắn trấn áp khiến cho sụp đổ! Liên tục vượt qua nhị tổn tứ kiếp, yêu khí của Vương Lâm lập tức tăng mạnh, gào thét kinh thiên, khiến cho tinh không chấn động, giống như có đại yêu xuất thế vậy! vẻ vặn vẹo trên thần sắc Vương Lâm chậm rãi trở thành bình tĩnh. Hai tay hắn bắt quyết, yêu tinh trong mắt trái liền hoàn toàn biến mất. Trong nháy mắt này, ma tinh trong mắt phải của hắn ầm ầm hiện ra! Tám ma tinh xuất hiện khiến cho yêu khí bốn phía quanh Vương Lâm lúc này tan hết, thay thế là ma khí khôn cùng. Ma khí ngập trời cuồn cuộn, vờn quanh bốn phía, bao phủ tạo thành sương mù, trong đó vang lên những tiếng kêu thảm thiết chấn động tâm thần. Bên trong ma khí cuồn cuộn này, yêu giáp phủ khắp toàn thân Vương Lâm tán đi, trên người xuất hiện một bộ giáp đen như mực. Bộ giáp này phối hợp với mái tóc bạc chói mắt của hắn hai màu đen trắng khiến người ta nhìn mà giật mình. Trong ma khí, trên mặt Vương Lâm cũng hiện lên từng đạo ma vân. Dưới đám ma vân này, Vương Lâm từ yêu tu đã trở thành ma tu!
Trong thiên địa từ cổ chí kim, từ thời tiên thần yêu ma, tất cả ma đều là giả. Dù là Cổ Ma cũng không phải ma chân chính. Ma chính thức không phải là thân thể, không phải là linh hồn không phải là tu vi mà là một loại ý chí! Một loại ý chí duy ngã độc tôn! Con đường Vương Lâm đi cũng gần như ma, nhưng vĩnh viễn không đạt được trình độ ma. Chủ thể của hắn dù sao cũng là Cổ Thần! Giờ phút này trong ma tinh chuyển động, ma khí gào thét, Vương Lâm mở bừng đôi mắt ánh mắt lộ ra ánh sáng vô tình, nghênh đón đệ nhất tổn, đệ nhị tổn của Cổ Ma!
Tổn hại kiếp của Cổ Ma và Cổ Yêu cũng giống nhau nhưng mạnh hơn Cổ Yêu. Trong tam tộc cổ, Cổ Thần cực mạnh, Cổ Ma tiếp theo, còn Cổ Yêu là yếu nhất.
Tam tổn thất kiếp cũng như vậy. Trong thời gian bảy ngày, thân thể Cổ Ma của Vương Lâm vượt qua đệ nhất tổn nhị kiếp. Thống khổ do cốt nhục chia lìa lúc này còn kém xa Cổ Thần kiếp năm xưa.
Lại thêm thời gian mười ba ngày, Vương Lâm trấn áp đệ nhị tổn của Cổ Ma. Trong sự tôi luyện này, thân thể Cổ Ma của Vương Lâm đã gần đạt tới đại thành! Sau khi thân thể Cổ Ma vượt qua nhị tổn tứ kiếp xong, ngày nay tam tộc cổ của Vương Lâm đã đạt tới sự cân bằng. Hắn khoanh chân ngồi ở trên tế đàn bát tinh Cổ Thần trên mi tâm không có chút trở ngại nào, ầm ầm hiện ra!
Cổ Thần, bát tinh Cổ Thần!
Từ khi tu luyện tới nay đã hai ngàn năm Vương Lâm lần lượt trong cơ duyên và sinh tử đã đạt tới Cổ Thần bát tinh! Hắn không chỉ là bát tinh Cổ Thần mà còn là bát tinh Cổ Ma, cũng là bát tinh Cổ Yêu!
Tam tộc cổ hợp làm một với thân thể Cổ Thần làm chủ thể, đó chính là Đạo cổ! Hai mắt Vương Lâm lộ ánh sáng kỳ dị hai mươi bốn tinh điểm đồng thời chuyển động. Từng luồng khí tức Đạo Cổ từ trong cơ thể tỏa ra, tràn ngập tinh không. Một cảm giác cường hãn nảy sinh trong tâm thần hắn. Vương Lâm nắm chặt bàn tay. Hắn biết lúc này hắn phải đối mặt với kiếp nạn chính thức!
Đệ tam tổn của tam tộc cổ cùng tới một lúc! Đệ tam tổn có ba kiếp nạn đệ nhất chính là cổ Mạch Thương Khung Huyết! Đệ nhị là cổ Đạo Tam Phân Thần!
Còn kiếp nạn thứ ba thì chính là một kiếp nạn cực mạnh của cổ tộc, tên là Cổ Tổ Chi Tứ! (1)
(1): Ban thưởng của cổ tổ.
Chuyện cụ thể Vương Lâm cũng không biết nhiều lắm. Dù hắn đạt được truyền thừa của Đạo Cổ nhưng ký ức truyền thừa có hạn. Hắn chỉ biết là hai kiếp nạn cuối cùng của đệ tam tổn, nhất là kiếp nạn cuối cùng là cường đại nhất cổ quốc.
Hễ là cư dân của cổ quốc, nếu có thể tu luyện tới kiếp cuối cùng thì đều là đại sự của cả cổ quốc. Loại chuyện này được xưng là kỳ điển. Đạo cổ Diệp Mịch năm đó ở trong cổ miếu của cổ quốc khi vượt qua được kiếp cuối cùng.sau khi dung hợp danh hiệu của tam tộc cổ liền trở thành đại tôn của cổ quốc, được người đời kính ngưỡng. Thậm chí ngay cả tiên tộc đối với kiếp cuối cùng của cổ quốc cũng cực kỳ coi trọng. Vương Lâm ngồi trên tế đàn khí tức Đạo cổ bao phủ ngoài thân càng ngày càng đậm, nghênh đón nhất kiếp của đệ tam tổn. Vượt qua kiếp nạn này hắn có thể chính thức trở thành bát tinh!
Với lực lượng bát tinh của tam tộc cổ, mặc dù không có tu vi phối hợp thì Vương Lâm cũng có lòng tin chiến thắng được bậc toàn năng Không Huyền sơ kỳ. Nếu có thể hình thành thêm một đạo bổn nguyên, tạo thành bảy đạo bổn nguyên cùng sử dụng thì cho dù là Không Huyền trung kỳ Vương Lâm vẫn không coi là đối thủ. Hắn thậm chí có thể đánh với Không Huyền hậu kỳ một trận!
Cổ Mạch Thương Khung Huyết, kiếp nạn này đã tới!
Cổ Mạch Thương Khung Huyết là đem toàn thân tinh khí thần của tam tộc cổ ngưng tụ làm một hình thành một giọt máu tươi. Giọt máu tươi này chính là thứ mà người độ kiếp của tam tộc cổ phải có!
Dùng giọt máu tươi này có thể phá tan cả trời cao gọi về huyết mạch của cổ quốc, đạt được sự chấp thuận của cổ tổ trong cõi u mình. Nếu được cổ tổ chấp thuận thì người độ kiếp này ở bất kỳ nơi nào trong vũ trụ cũng đều được cổ tổ tặng cho một vài giọt máu tươi. Một vài giọt máu tươi này giao hòa với tinh khí thần của người độ kiếp, lại một lần nữa sinh ra thân thể, có được huyết mạch cổ chính thức! Loại huyết mạch này có cùng cấp độ với huyết mạch của tiên nhân!
Chỗ khó khăn của kiếp nạn này không phải là sự thống khổ khi hòa tan tinh khí thần thành một giọt máu tươi mà là đạt được sự chấp thuận của cổ tổ. Cũng không phải ai cũng đạt được! Cho dù đạt được nhưng lượng máu mà cổ tổ ban cho mỗi người cũng khác nhau. Người được chấp thuận bình thường thì chỉ là một giọt, nhưng nếu được chấp thuận cao hơn thì sẽ có thể đạt được hai giọt.
Đạo Cổ Diệp Mịch năm đó trong lần độ kiếp này được ba giọt máu tươi. Trước Diệp Mịch, người nhiều nhất đạt được là tám giọt máu tươi!
Người này chính là một trong chín vầng mặt trời của Tiên Cương đại lục, Huyền La Đại Thiên Tôn của cổ quốc, cũng là người năm đó ở bên ngoài Thất Đạo Tông tranh đoạt mảnh nhỏ kia với Đạo Nhất đại thiên tôn!
Vương Lâm ngồi trên tế đàn trầm mặc hồi lâu hai mắt nhắm lại. Khí tức Đạo cổ chợt từ bên ngoài cơ thể co rút lại, ngưng tụ trong thân thể hắn. Hắn bắt đầu bước đầu tiên của đệ nhất kiếp, hòa tan thành một giọt máu tươi. Thân thể hắn đang ngồi khoanh chân lúc này mơ hồ có hư ảnh chồng lên, từ trong thân thể bước ra. Người đó chính là phân thân tu sĩ của Vương Lâm!
Phân thân rời đi khiến cho bổn tôn Vương Lâm đang ngồi khoanh chân lúc này hoàn toàn là cổ tộc!