Nhưng hôm nay hắn lại gặp phải Vương Lâm đã minh ngộ được chân giả bổn nguyên!
Vương Lâm hoàn toàn không mở mắt, ngay khi đám khí vô hình, cốt lõi phân thân của Hư Thần Thiên Tôn kia lùi lại phía sau, ngay khi nam tử áo xanh kia vừa quay trở lại, nhìn thấy Hư Thần Thiên Tôn bị xé nát đang hoảng sợ quay đầu, Vương Lâm nhắm hai mắt, giơ tay phải điểm lên mi tâm.
Dưới một chỉ này, kim quang vạn trượng lóe lên, chỉ thấy một giọt máu màu vàng bất ngờ từ trên mi tâm Vương Lâm chảy ra, bị hắn nắm ở trong tay.
Ngay khi nắm lấy giọt máu này, trong cơ thể Vương Lâm lập tức có một cây cung hiện ra. Cây cung này vừa xuất hiện, một luồng sát khí ngợp trời lập tức tràn ngập tinh không, bị Vương Lâm cầm ở trong tay.
Cây cung của Lý Quảng này nếu không có giọt máu màu vàng kia thì Vương Lâm không thể lại sử dụng. Cây cung này, trên thực tế năm đó sau khi huyết mạch tiên nhân của hắn bị bức ra, đã dung hợp với giọt máu này, cả mũi tên kia cũng ở trong giọt máu này.
Nhưng giọt máu này dù sao cũng thuộc về Vương Lâm, chỉ cần có máu ở trong tay, hắn có thể dựa vào cảm ứng mà gọi cây cung của Lý Quảng xuất hiện, sử dụng nó, bắn ra một tiễn kinh thiên động địa!
Có cây cung này trong tay, với tu vi của Vương Lâm, hắn không sợ thiên địa, không sợ bất kỳ một tu sĩ nào!
Cây cung này mới là tuyệt chỉêu mạnh nhất của hắn lúc này!
Nhắm hai mắt, tay trái Vương Lâm cầm cung, tay phải kéo dây cung, hướng về phía Hư Thần Thiên Tôn đang bỏ chạy kéo mạnh dây cung.
Vù một tiếng, tinh không dao động như muốn sụp đổ, cũng có thể nói là bắt đầu sụp đổ. Lấy vị trí của Vương Lâm làm trung tâm, tinh không ầm vang, từng tầng tan rã.
Hư Thần Thiên Tôn kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết không ai nghe thấy, một nguy cơ chết chóc tràn ngập. Hắn điên cuồng bỏ chạy, còn dung nhập vào trong thiên địa, trong nháy mắt đã biến mất ở bên ngoài Chu Tước Tinh.
Còn có nam tử áo xanh kia cũng hoảng sợ vội vàng bỏ chạy, xé ra một cái khe, một bước tiến vào.
Còn có mấy vạn tu sĩ ở trong Côn Hư Tinh Vực đã tứ tán mặc sức bỏ chạy. Bọn họ đã tan rã từ trước, cũng không biết được cảnh tượng bên ngoài Chu Tước Tinh, nhưng trong khoảnh khắc này cũng cảm nhận được rõ ràng một sự chết chóc đến từ trong linh hồn.
- Một tiễn này, ta muốn giành lại Côn Hư!
Vương Lâm nhắm hai mắt, thanh âm bình tĩnh. Ở trên dây cung đã được hắn kéo ra, một mũi tên đầu hình tròn bất ngờ từ trong hư ảo xuất hiện, trong nháy mắt thực chất hóa, trở thành một mũi tên thực sự!
Mũi tên này vừa xuất hiện, tay phải Vương Lâm buông mạnh ra. Ngay khi hắn buông tay ra, tiếng vù vù vang lên kinh thiên động địa, tinh không chấn động, xuất hiện sự sụp đổ kịch liệt. Chỉ thấy dây cung kia mạnh mẽ đàn hồi lại, đưa vào trong mũi tên kia một luồng đại lực không thể nào hình dung nổi, khiến cho mũi tên này gào thét bắn ra!
Dưới mũi tên này, tinh không lại một lần nữa sụp đổ, hình thành những hố đen và vòng xoáy nối tiếp nhau vô biên vô hạn. Sự cuốn động này khiến cho mũi tên kia dẫn động một uy lực của thiên địa không cách nào hình dung được.
Mũi tên này, không ai có thể ngăn cản!
Khi mũi tên này bắn ra, tinh không xuất hiện những dao động, thân thể của nam tử áo xanh kia ở đằng xa bị bức ra. Hắn hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy ở phía sau có một hình tròn khổng lồ gào thét lao tới, sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Lúc này không thể so sánh với năm đó khi ở trong thế giới hư ảo, khi đó hắn chỉ là ảo ảnh, còn lúc này là bổn tôn của hắn!
Lần này một khi tử vong, thì hắn sẽ chính thức đạo tiêu!
Không kịp suy nghĩ, ngay khi mũi tên kia tới gần, nam tử áo xanh này ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét cầu sự sống, hai tay bấm quyết phun ra một ngụm máu tươi, bất chấp tất cả ở phía trước người thi triển ra toàn bộ bổn nguyên lực cuối cùng của hắn.
Hắn còn vạch hương hỏa giới, đem toàn bộ hồn phách hương hỏa không để lại chút nào toàn bộ xuất ra, dung nhập vào trong ngụm máu tươi, hóa thành mười vạn, trăm vạn tầng băng tràn ngập khắp thân thể, bất ngờ khiến cho thân thể hắn trong tiếng rắc rắc không ngừng đã bị bao phủ, trong nháy mắt biến thành một khối băng lớn có thể so với một tu chân tinh.
Đúng lúc này, mũi tên kia lao tới, vừa mới chạm vào khối băng to như một tu chân tinh này, khối băng kia lập tức tan vỡ. Trong mắt nam tử áo xanh ở chính giữa lộ ra vẻ tuyệt vọng càng đậm, hắn vỗ mạnh vào mi tâm, bất ngờ phá vỡ tộc ấn của mình, hóa thành sức mạnh lớn hơn, muốn chống lại sinh tử đại kiếp này!
Nhưng cuối cùng, trong một tiếng nổ vang vọng khắp Côn Hư Tinh Vực, mũi tên kia trong nháy mắt xuyên qua khối băng này. Sau khi nó xuyên qua, khối băng này sụp đổ, nam tử áo xanh ở bên trong chấn động toàn thân, phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp tan nát. Nguyên thần muốn bỏ chạy, nhưng cũng run lên, rồi tử vong.
Đây là tu sĩ Không Huyền đầu tiên tử vong trong cuộc chỉến này!
Trong Côn Hư Tinh Vực có rất nhiều tu sĩ giới ngoại, nhưng vào lúc này, mỗi một tu sĩ giới ngoại đều cảm nhận được sự uy hiếp chết chóc kia. Mũi tên này bay đi thẳng tắp, nhưng trên đó có những gợn sóng từ trên đầu mũi tên khuếch tán ra, từng vòng một lan khắp cả Côn Hư.
Hễ những tu sĩ chạm phải gợn sóng này đều chấn động, thân thể lập tức tan vỡ mà chết.
Ở phía đông của Côn Hư Tinh Vực, một đám gồm mấy trăm tu sĩ giới ngoại đang truy sát mấy chục tu sĩ giới nội còn sót lại ở phía trước trong sự hoảng sợ tột cùng. Mấy chục tu sĩ giới nội kia sắc mặt trắng bệch, tất cả đã như là những ngọn đèn cạn dầu.
- Hãy liều mạng với bọn chúng, cho dù là chết, thì ta cũng được chết ở quê hương!
- Một nam tử trung niên trong đám người đang bỏ chạy trong lúc tuyệt vọng cười thảm, xoay mạnh người đang định quay lại tự bạo.
Nhưng đúng lúc này, một gợn sóng từ tinh không lan tới, xuyên thấu qua thân thể của mấy chục người này, nhưng không khiến cho họ bị thương tổn chút nào. Nhưng trong lúc bọn họ đang trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy mấy trăm tu sĩ giới ngoại đang truy sát phía sau bị gợn sóng này quét qua, cả đám phát ra những tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ đều tử vong.
Ở phía nam Côn Hư Tinh Vực, có hai tu sĩ giới ngoại, tu vi đã đạt tới Thiên Nhân Suy Kiếp, đang nhe răng cười nén tâm trạng bất an truy sát một thanh niên ở phía trước. Thanh niên này sắc mặt tái nhợt, máu tươi đầm đìa.
Nhưng ngay lúc này, gợn sóng nổi lên, hai tu sĩ giới ngoại đang nhe răng cười kia thân thể chấn động, ầm ầm tan vỡ, để lại thanh niên kia ngơ ngác nhìn hết thảy chuyện này.
Phía tây của Côn Hư Tinh Vực, trên một tu chân tinh, tu chân tinh này đã bị tàn phá, các tông phái trên đó đã tử vong gần như không còn, đã bị tu sĩ giới ngoại chiếm cứ. Trong những tu sĩ giới ngoại này, có người đã chém giết đến đỏ cả mắt, không ngờ còn tàn sát cả thành trì của phàm nhân, trong những tiếng kêu thảm thiết cười lên điên cuồng.
Còn có vài tu sĩ giới ngoại bắt những nữ tu có nhan sắc ở những tông phái, muốn tu thành lô đỉnh để mang về giới ngoại buôn bán.
Nhưng vào lúc này, gợn sóng kia lại nổi lên, quét qua tu chân tinh này. Sau khi gợn sóng này quét qua, trong tu chân tinh này toàn bộ tu sĩ giới ngoại đều thân thể kịch chấn, lần lượt tan vỡ trở thành những đám máu thịt.
Ở phía bắc của Côn Hư Tinh Vực, mấy ngàn tu sĩ giới ngoại hóa thành hàng ngàn đạo cầu vồng lao thẳng tới biên giới, muốn đi tới những tinh vực khác để trợ chiến. Nhưng trong khi những đạo cầu vồng này bay đi cũng chạm phải gợn sóng kia. Gợn sóng này quét qua, hàng ngàn đạo cầu vồng tan vỡ, không còn một người nào sống sót.
Chuyện giống như vậy, cảnh tượng giống như vậy đồng thời phát sinh trên khắp mọi nơi trong Côn Hư Tinh Vực này. Dưới gợn sóng quét qua, số lượng tu sĩ giới ngoại tử vong đã lên tới mức kinh người!
Ở biên giới giữa Côn Hư Tinh Vực và Vân Hải, đám khí vô hình do Hư Thần Thiên Tôn hóa thành kia từ trong hư ảo lại một lần nữa ngưng tụ thành bóng người, vẻ mặt hắn âm trầm, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lao thẳng về phía trước.
- Có mũi tên này, còn ai có thể giết hắn! Đáng chết, nếu không có mũi tên này thì ta nhiều nhất cũng chỉ bị thương, nhưng cũng không thể giết chết hắn. Chỉ là… chỉ là… sao hắn lại có được cung tên này! Chưởng Tôn, năm đó người đưa cây cung kia ra, ngươi đã phạm phải một sai lầm lớn tày trời rồi! Có cung tên này, trong giới nội giới ngoại có ai có thể giết chết hắn! Cuộc chiến này lão phu không tham gia nữa, nếu phân thân này của lão phu có thể sống thì sẽ dung nhập vào trong bổn tôn, ngay lập tức rời đi!
Hư Thần Thiên Tôn này đã sợ hãi đến cực điểm. Lúc này trong lúc bỏ chạy, mắt thấy đã sắp tiến vào Vân Hải, hắn muốn theo lỗ hổng ở Vân Hải rời khỏi, trở lại giới ngoại. Hắn đã quyết không bao giờ trở lại giới nội nữa!
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, Hư Thần Thiên Tôn sắc mặt đại biến, xoay mạnh người lại. Trong tinh không ở phía sau hắn, tinh không kia ầm ầm sụp đổ, một mũi tên trực tiếp phá vỡ tinh không lao tới, với một tốc độ khó có thể tưởng tượng được, với một khí thế hoàn toàn không thể tránh khỏi trực tiếp gào thét xuyên qua thân thể của Hư Thần Thiên Tôn.
Ầm một tiếng, thân thể của Hư Thần Thiên Tôn tan vỡ, khí tức tiêu tan, tan thành mây khói.
Ngay khi phân thân của hắn tử vong, trong Thái cổ Tinh Thần của giới ngoại, từ trong một tinh vực bị sương mù vô tận tràn ngập truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. Chỉ thấy đám sương mù tràn ngập khắp tinh vực này nhanh chóng co rút lại, cuối cùng hóa thành một bóng người. Bóng người này chính là bản thể của Hư Thần Thiên Tôn.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo lùi lại mấy bước, ngẩng đầu lộ ra một vẻ kiêng kỵ rất đậm, nhìn xa xa về phía giới nội.
Trong Côn Hư Tinh Vực, ở bên ngoài Chu Tước Tinh, Vương Lâm mở hai mắt, cây cung trong tay tiêu tan, mũi tên kia cũng từ trong hư vô trở về, dung nhập vào trong giọt máu màu vàng trên tay phải hắn.
Giơ tay phải đặt giọt máu kia vào trong mi tâm, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn vòng xoáy Không Môn vẫn chưa tiêu tan ở trên không trung.
Quá trình ngưng tụ bước thứ ba của hắn vẫn còn thiếu một phần.
Cách đó không xa, Chu Cẩn là tu sĩ giới ngoại duy nhất ở nơi đây không bị gợn sóng kia giết chết. Hắn thân thể run rẩy, một cử động cũng không dám, nhìn thân thể bước vào trong vòng xoáy kia, ở trong vòng xoáy này điên cuồng hấp thụ sức mạnh Không Môn.
- Mạnh như vậy… Hắn… không ngờ hắn đã trở nên hùng mạnh như vậy!
Trong đầu Chu Cẩn trống rỗng, mặt xám như tro.
Không chỉ có hắn, lúc này trên Chu Tước Tinh, mấy ngàn tu sĩ giới nội kia toàn bộ cũng đứng ngây ra ở đó. Cảnh tượng vừa rồi khiến cho bọn họ khó có thể tin được!
- Phong Tôn… Đây mới là Phong Tôn, là hi vọng cho cuộc chiến của giới nội ta!
Nam Vân Tử trong mắt kích động không thôi. Hắn tu đạo đã nhiều năm, vốn không nên như vậy, nhưng cảnh tượng vừa rồi, bất luận là Vạn Không Cốt Môn, hay là uy lực của mũi tên kia cũng đủ để khiến cho hắn rung động.
Tư Đồ Nam cười ha hả, nhìn Vương Lâm trong vòng xoáy ở đằng xa, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
- Phong Tôn vinh quang!
Không biết ai là người đầu tiên hô lên, rồi tiếp đến người thứ hai, thứ ba, mấy ngàn tu sĩ này toàn bộ đều kích động hò hét. Ở phía sau bọn họ, pho tượng Vương Lâm trên Chu Tước Tinh kia ngẩng đầu nhìn tinh không, hai mắt lộ ra một vẻ cao ngạo, nhìn thiên địa giống như nhìn con kiến!
Nhưng chỉ có Vương Lâm là biết được, Thiên Kiếp của hắn, Thiên Kiếp bước thứ ba của hắn sắp tới!