Tiên Nghịch

Chương 1464: Thân ảnh bảy màu




Thân thể Thanh Thủy run lên kịch liệt, cây cọc đâm ở trước ngực bị Vương Lâm nắm lấy, trực tiếp rút ra một vài tấc. Một lực hút từ trong vết thương trên ngực truyền ra, khóa chặt cây cọc này lại, khiến cho Vương Lâm trong lúc rút ra cảm nhận được rõ ràng.
 
Ngay khi nắm lấy cây cọc này, một khí tức quỷ dị từ bên trong cây cọc trực tiếp truyền vào trong tim của Vương Lâm. Trong khoảnh khắc này, nhịp tim Vương Lâm nhanh chóng tăng mạnh, những thanh âm thình thịch, thình thịch như gõ trống từ trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng truyền ra.
 
Thình thịch, thình thịch, tiếng trống kia càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát như nối liền với nhau, hóa thành một cơn đau tim mạnh mẽ nổi lên trong cơ thể Vương Lâm.
 
-Cây cọc thứ nhất này chính là phong ấn trái tim của hắn!
 
Ngay lúc này, một thanh âm thần bí từ phía sau Vương Lâm đột nhiên vang lên.
 
Thân thể Vương Lâm dừng lại. Từ trước tới giờ hắn không phát hiện được bất cứ thứ gì, giờ phút này đột nhiên nghe thấy thanh âm kia, đồng tử trong mắt hắn co rụt lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía sau.
 
Ngọn núi chỗ của Thanh Thủy lơ lửng giữa không trung, tách ra khỏi ngón tay trỏ bảy màu kia. Khi hồn phách của hắn được giải thoát ra khỏi Huyền Vũ, ngón tay bảy màu kia chậm rãi tiêu tan trong Thất Thải Giới này.
 
Nhưng ngay khi Vương Lâm quay đầu nhìn lại, thì ngón tay bảy màu đã tiêu tan kia lại một lần nữa xuất hiện, nhưng ánh sáng bảy màu kia không đậm mà rất lờ mờ. Trong mắt Vương Lâm, ngón tay bảy màu kia như thể đã tan vỡ, trở thành những điểm tinh quang bảy màu, vẫn chưa khuếch tán đi, mà sau khi ngưng tụ lại, hóa thành một thân ảnh bảy màu hư ảo.
 
Thân ảnh này tuy mơ hồ, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang nhìn Vương Lâm.
 
Vương Lâm trầm mặc, tinh điểm cổ Thần trên mi tâm nhanh chóng xoay tròn, tinh điểm cổ Ma bên trong mắt phải cũng chuyển động. Hắn đưa tay trái bấm quyết, tay phải buông cây cọc ra. mơ hồ có ấn quyết ở bên trong.
 
-Không cần lo lắng, ngươi có thể tiếp tục cứu hắn, ta sẽ không ngăn cản ngươi đâu Thân ảnh bảy màu hư ảo kia nói một cách thần bí.
 
Vương Lâm không có một chút lơi lỏng nào, thân ảnh bảy màu này hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra chính là người bảy màu mà hắn nhìn thấy bên trong đám sương máu!
 
Đối với bảy màu, Vương Lâm hiểu rất rõ. Hắn có pho tượng bảy màu, đã nhìn thấy thất thải đạo nhân luyện hóa đạo linh, thậm chí ở trong vùng đất cổ mộ hắn cũng nhìn thấy thất thải đạo nhân trong cảnh tượng hư ảo kia.
 
Lúc này nhìn thân ảnh hư ảo trước mặt, hắn không thể xác định là đối phương có phải là người đã khiến cho da đầu hắn tê dại hay không, nhưng dường như khí tức từ trên cơ thể đối phương truyền ra không hề có một chút dao động nào, cực kỳ bình tĩnh.
 
-Truyền thừa của Đạo cổ thân thể bất diệt của tiên tộc, năm đạo bổn nguyên. Quả thật trên người ngươi có rất nhiều bí ẩn.
 
Thân ảnh bảy màu hư ảo kia vẫn nói một cách đầy bí ẩn như trước, giống như là truyền đến từ trong hư vô.
 
-Các hạ rốt cuộc là ai.
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động, nhưng thần sắc cũng không có một chút biến hóa nào. Nếu đối phương thật sự là người mà hắn nghĩ, thì có thể phát hiện ra được những bí mật trên người mình cũng không phải là chuyện lạ.
 
-Những bí mật này của ngươi nếu đổi lại là người khác, thì bất cứ một điểm nào cũng có thể là một cơ duyên rất lớn, nhưng đối với ta mà nói, những thứ này tạm thời không có tác dụng gì.
 
Thân ảnh bảy màu kia lắc đầu, giơ tay phải chỉ về phía Vương Lâm, nhìn Vương Lâm, buồn bã nói:
 
-Ngươi cứ tiếp tục, đây là cơ hội mà ta cho ngươi, ngươi có thể cứu hắn, mang hắn ra khỏi đây. Nếu ngươi cứu không được, thì hãy rời khỏi nơi này. Đây là cơ hội duy nhất của ngươi.
 
Vương Lâm trong lúc trầm mặc buông ấn ký trong tay phải ra, không xoay người lại mà nắm ngay lấy cây cọc ở trước ngực của Thanh Thủy. Ngay khi nắm lấy cây cọc này, khí tức xông vào trong tim hắn lại một lần nữa bao phủ.
 
Bị khí tức này tràn ngập, trái tim của Vương Lâm trở nên đau nhức, nhưng hắn cố nhịn, nắm nhặt lấy cây cọc kia chậm rãi rút ra.
 
Càng rút ra, tim của Vương Lâm lại càng đau đớn, dường như có một bàn tay bóp chặt lấy tim hắn, muốn bóp nát! cũng may thân thể hắn là thân thể của cổ Thần, sức hồi phục cực kỳ kinh người, lúc này theo những cơn đau nhức kéo tới đang nhanh chóng trị thương.
 
-Thân thể truyền thừa của Đạo cổ quả không tầm thường, năm đó Diệp Mịch phun ra tam thiên tiên huyết giữ lại truyền thừa này đúng là không hề lãng phí.
 
Thân ảnh bảy màu hư ảo kia nhìn Vương Lâm, chậm rãi mở miệng.
 
Ngay khi sự đau nhức trong tim đã đạt tới cực điểm, hai mắt Vương Lâm lóe lên kim quang, tay phải hung hăng vung mạnh về phía trước, lập tức nắm lấy cây cọc trên ngực Thanh Thủy rút ra hoàn toàn! Thanh Thủy cắn răng, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng không phát ra một tiếng kêu nào. Chỉ thấy trên khuôn mặt bị tóc che khuất của hắn nổi đầy gân xanh, thần sắc vô cùng thống khổ.
 
Máu tươi tràn ra khỏi ngực Thanh Thủy, đang chuẩn bị phun ra, Vương Lâm liền đưa tay trái bấm quyết, với tốc độ cực nhanh trực tiếp điểm lên miệng vết thương. Ấn ký lóe lên, máu tươi chậm rãi biến mất.
 
Vương Lâm trầm mặc, lực bài xích trong cơ thể hắn lúc này ầm ầm chuyển động, tiên lực cùng với Đạo cổ lực lồng vào nhau, khiến cho từ trong cơ thể hắn không ngừng có tiếng động truyền ra. Dưới lực bài xích này, những cái gai bên ngoài thân thể Vương Lâm lần lượt vỡ tan.
 
chỉ có những cái gai bên trong da thịt Vương Lâm giống như là sinh trưởng ở bên trong, mọc rễ ở đó.
 
Khi cái mai của Huyền Vũ vỡ vụn ra lúc trước, ngay khi mười vạn cái gai đâm tới, Vương Lâm đã thi triển Quang Ảnh Thuẫn, thi triển cổ Thần Tí Hữu. Tất cả những chuyện này bị những cái gai bay đầy trời che khuất, người ngoài không thể nhìn thấy.
 
Nhưng mặc dù như vậy, cũng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản được sức tấn công của những cái gai này, chỉ có thể làm giảm bớt một chút mà thôi.
 
Đứng ở đó thở dốc, sau khi sự đau đớn trong tim Vương Lâm tiêu tan, hắn nhìn thân ảnh bảy màu mơ hồ kia, ném cây cọc trong tay đi, rồi đặt tay lên cây cọc trên cổ họng của Thanh Thủy hung hăng nắm lấy.
 
-Cây cọc thứ hai này phong ấn gân cốt của hắn!
 
Vương Lâm ánh mắt không thể không lóe lên, trầm giọng nói:
 
-Tam thiên tiên huyết của Đạo cổ Diệp Mịch, không biết các hạ nói thế là có ý gì!
 
Thân ảnh bảy màu kia giống như là nở một nụ cười, lắc đầu mở miệng:
 
-Nếu ngươi có thể nhổ được ba cây cọc, thì ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật liên quan tới Đạo Cổ.
 
Vương Lâm không nhìn ra được tâm tư của hư ảnh hư ảo này. Đối phương đã dùng trăm phương ngàn kế, từ khi Thanh Thủy mới sinh ra, vẫn chỉ còn là một phàm nhân, thay đổi cả cuộc đời của Thanh Thủy, khiến cho hắn thủy chung bị vây vào trong sự tuyệt vọng và bi phẫn. Cuối cùng hắn ở nơi này bố trí trận pháp, tất cả chính là vì sát lục bổn nguyên.
 
Nhưng lúc này, theo những lời nói của đối phương, còn có thần sắc như thể không thèm để ý cũng khiến cho Vương Lâm đối với những suy đoán trước đây của mình lập tức sinh ra nghi vấn.
 
Trước vẻ mặt không thèm để ý của hư ảnh bảy màu kia, theo Vương Lâm nhìn thì cũng không phải là giả bộ, mà chính là thật sự không quan tâm.
 
-Hắn rốt cuộc là có ý gì.
 
Vương Lâm trong lúc trầm mặc nắm lấy cây cọc thứ hai trên cổ họng của Thanh Thủy, hung hăng rút ra ngoài. Sau khi nắm lấy, toàn bộ gân cốt trong cơ thể Vương Lâm căng cứng, dường như bị kéo ra vô hạn. Sự thống khổ này lúc trước khi hắn kéo dây cung cũng đã từng nếm trải qua, lúc này mặc dù rất đau đớn, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được.
 
Hắn kéo một cái, phịch một tiếng, cây cọc thứ hai đã bị hắn rút ra!
 
Thanh Thủy cắn chặt răng, phát ra một tiếng kêu đau đớn, toàn thân hắn toát mồ hôi, cố gắng chịu đựng sự thống khổ không có cách nào hình dung nổi này.
 
Sắc mặt của Vương Lâm cũng tương tự như vậy,tay phải đặt lên cây cọc thứ ba trên cánh tay trái của Thanh Thủy.
 
-Cây cọc thứ ba này, cùng với cây cọc thứ tư trên tay phải chính là phong ấn thần thức của hắn!
 
Hư ảnh bảy màu kia chậm rãi nói, thanh âm rất từ tốn.
 
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, sau khi nắm lấy cây cọc thứ ba kia liền kéo mạnh ra. Trong khi kéo, thần thức của hắn lập tức bị một luồng đại lực từ trong cây cọc thứ ba kia truyền tới tấn công. Hắn cảm thấy dường như thần thức dưới luồng đại lực này đã bị trọng thương.
 
Phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt Vương Lâm dữ tợn rút cây cọc thứ ba ra. Cùng lúc đó, hắn không hề dừng lại mà nắm lấy cây cọc thứ tư trên cánh tay phải của Thanh Thủy lại hướng ra phía ngoài rút ra.
 
Trong lúc kéo, thần thức của Vương Lâm đã bị trọng thương lại một lần nữa bị luồng đại lực kia hung hăng tấn công vào. Trong tâm thần hắn có những tiếng ầm ầm vang lên, trong lúc thân thể run rẩy lại phun ra máu tươi. Lực bài xích trong cơ thể hoành hành, khiến cho thân thể hắn không ngừng run lên.
 
Hai cánh tay của Thanh Thủy buông xuống, hắn ngẩng mạnh đầu nhìn Vương Lâm, ánh mắt hắn dường như không nhìn thấy hư ảnh bảy màu kia, mà chỉ có Vương Lâm. Ánh mắt kia có sự bi ai, có vẻ vui mừng, còn có sự kích động.
 
Vương Lâm lau máu tươi trên khóe miệng, hướng về phía Thanh Thủy mỉm cười. Nhưng rất nhanh, thần sắc hắn liền sững lại, ở bên trong đồng tử của Thanh Thủy phản chiếu tất cả mọi thứ ở bên cạnh Vương Lâm, nhưng trong đó, hắn không nhìn thấy hư ảnh bảy màu kia, mà chỉ nhìn thấy chính mình.
 
-Hắn không nhìn thấy ta. Ở nơi này chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy ta. Ngươi là một tu sĩ rất thú vị, cũng giống như tiểu tu sĩ thờ phụng Chiến Nguyên năm đó đã khiến ta rất kinh ngạc. Nếu như ta không xác định giữa ta và ngươi không có quan hệ, thì thật sự ta không thể tin được rằng tạo hóa lại có thể tuyệt diệu như vậy.
 
Hư ảnh bảy màu kia dường như đang rất cảm thán.
 
-Hắn nói ta với hắn không quan hệ là có ý gì thờ phụng Chiến Nguyên? Chẳng lẽ người này nói tới Chiến Không Liệt đã chết, hay là Chiến lão quỷ!
 
Vương Lâm không thể hiểu được thân ảnh bảy màu này, ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói:
 
-Tam thiên tiên huyết của Đạo cổ, không biết là thứ gì!
 
Thân ảnh bảy màu kia cười, nhìn Vương Lâm, mang theo một vẻ hồi tưởng, nhẹ giọng nói.
 
-Nơi này trước kia vốn không hề có một tu sĩ cổ Quốc nào, càng không có Đạo cổ Diệp Mịch Nhưng hắn đã tới đây, trước khi chết hắn đã phun ra tam thiên tiên huyết của bộ tộc hắn. Trong đó một thiên trở thành cổ Thần, một thiên trở thành cổ Ma, một thiên trở thành cổ Yêu. Theo thời gian trôi qua, tam thiên tiên huyết này dung hợp và cũng loãng đi. Đây chính là nguồn gốc của ba bộc tộc cổ đại của các ngươi.
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn không hoàn toàn tin vào lời nói của đối phương, nhưng những lời này rất giống với lời của cổ Yêu bên trong chiếc trống khi hắn Vấn Đinh ở vùng đất Yêu Linh năm đó!
 
Cổ Yêu Bối La đã từng nói, cổ Tộc chính là thế hệ thứ nhất nghịch tu, sau đánh với trời đã chết, Cổ Tộc đã bị phân tán, dần dần mới có cổ Thần, cổ Yêu, cổ Ma!
 
Ba bộc tộc Cổ này chính là thế hệ thứ hai nghịch tu!
 
Lời nói này mặc dù không giống với lời nói của hư ảnh bảy màu kia lắm, nhưng nếu kết hợp cả hai lại sẽ có thể hiểu rõ chân tướng!
 
-Đạo Cổ Diệp Mịch có lẽ là do Tiên Tôn hoặc là do người bảy màu này đưa tới. Trận đại chiến kia chính là trận đánh với trời theo như lời nói của cổ Yêu Bối La!
 
Tam thiên tiên huyết kia cuối cùng đã hóa thành cổ tam tộc, trong đó dung hợp phần nhiều chính là vương tộc! Nhưng lời này là thật hay là giả!