Vương Lâm một mình lao đi trong tinh không. Thân thể hắn mạnh mẽ, cả đoạn đường đi dù gặp phải khe không gian thì cũng thường là không cần tránh né. Khe không gian va chạm với hắn liền lập tức sụp đổ, không thể tạo thành nửa điểm thương tổn đối với hắn.
Mơ hồ bên ngoài thân thể hắn còn có một vầng sáng màu vàng nhạt lóe lên. Hắn bước đi trong tinh không giống như một bước mà rút ngắn cả không gian vô tận vậy!
Không có người điên đi theo, tốc độ Vương Lâm đã đạt tới đỉnh điểm. Khoảng cách từ chỗ hắn tới tổng bộ của Tu Chân Liên Minh không ngắn nhưng lúc này Vương Lâm khi cất bước chỉ cần có ba bước là đã quét ngang qua tinh không!
Bước đầu tiên hạ xuống là ở trong một khu vực tu chân tinh dày đặc sương mù, có rất nhiều tu sĩ Côn Hư đang bố trí trận pháp. Vương Lâm xuất hiện không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra!
Hầu hết đều chỉ cảm nhận có một sự dao động yếu ớt trong tinh không, sau đó lập tức tiêu tan.
Lỗ Phu Tử bất ngờ cũng ở trong đám tu sĩ này. Tu sĩ bước thứ ba của Côn Hư vô cùng thưa thớt, mà người hiểu trận pháp thượng cổ lại càng ít hơn. Do đó Lỗ Phu Tử được Hồng Sam Tử yêu cầu, đi tới bên ngoài Côn Hư bố trí trận pháp.
Dù là hắn thì cũng chỉ cảm thấy thoáng hoa mắt, dường như có một người từ xa nhìn lại mà thôi. Thần sắc hắn nhất thời trở nên ngưng trọng.
-Hình như có người vừa mới qua đây.khí tức rất quen thuộc.
Lỗ Phu Tử nhìn về phía trước, một lúc sau liền lắc đầu.
-Khí tức này rất giống của hắn.chỉ là qua vài chục năm. tin tức của hắn vẫn không có chút nào.chắc là ta hoa mắt rồi.
Thần sắc Lỗ Phu Tử hơi trầm xuống.
Vương Lâm vừa nãy thấy Lỗ Phu Tử nhưng hắn không có thời gian, không dừng lại mà bước tiếp bước thứ hai!
Bước thứ hai này đã đưa hắn tới gần trung tâm của Côn Hư tinh vực. Khu vực trống trải này không ngờ lại có vô số khe không gian như những vết sẹo đan xen nhau hiện lên.
Dường như trước đây mấy năm, ở nơi này đã từng phát sinh một trận đại chiến! Trận đại chiến này rất kịch liệt, khiến cho tinh không sụp đổ.
Đúng là bởi vì nơi này bị sụp đổ trong phạm vi lớn nên mới khiến cho vô số khe không gian xuất hiện, khiến cho nơi này dường như tách khỏi Côn Hư, thần thức cũng rất khó có thể bao trùm địa phương này.
Hơn nữa quanh đây lại có những làn sóng gợn mơ hồ tồn tại. Do vậy nơi đây đã hoàn toàn phong tỏa khả năng dò xét của thần thức, trở thành một vùng cấm thức!
Thậm chí ở nơi này còn có mùi máu tanh nhàn nhạt, rất lâu không tiêu tan, chứng tỏ trận chiến năm đó ở nơi này vô cùng thảm khốc! Vương Lâm nhớ rõ ràng lúc La Thiên và Liên Minh Tinh Vực giao chiến cũng không khiến cho tinh không sụp đổ trong phạm vi lớn như thế này. Kịch biến ở nơi đây chỉ có một nguyên nhân!
-Ta ở trong cơ thể của u Minh thú mấy ngày, không biết đã trải qua bao nhiêu năm. Cuộc chiến với giới ngoại không biết đã xảy ra mấy lần rồi. Mấy Thất Thải Giới theo lý mà nói hẳn là đã bị tìm thấy và phá hủy rồi mới đúng.
Vương Lâm trầm mặc, bước nửa bước về phía trước. Nhưng hắn còn chưa kịp bước hết thì hàn quang trong mắt chợt lóe lên quay đầu nhìn về phía xa.
Ở phía xa có ba luồng sáng đang lao nhanh tới. Bên trong luồng sáng phía trước là một tu sĩ giới nội. Người này là một lão già, sắc mặt tái nhợt, trong lúc lao đi không ngừng phun máu tươi, tuy nhiên thần sắc vẫn rất dữ tợn cắn răng phi hành.
Phía sau hắn có hai tu sĩ giới ngoại trên mi tâm có ấn ký. Án ký trên mi tâm của hai người này bất đồng, một là tu sĩ của Hỏa Tước tộc, còn một người không ngờ lại thuộc Thiên Lang tộc!
Thần sắc hai người âm trầm lộ vẻ tàn nhẫn. Trong lúc nhanh chóng truy kích, tu sĩ Hỏa Tước tộc cười lạnh, tay phải giơ lên vung về phía trước. Đột nhiên từ trong mi tâm của hắn có một luồng lửa ầm ầm tràn ra.
-Viêm Lôi Tử, ngươi năm lần bảy lượt tiến vào nơi này, chẳng lẽ lại còn tưởng nơi này như giới nội của ngươi! Mấy lần trước thả cho ngươi rời đi, lần này thì ngươi phải ở lại thôi!
Ngọn lừa ầm ầm giống như một biển lửa điên cuồng hướng về phía lão già trước mặt tràn tới. Lão già này bất ngờ chính là Viêm Lôi Tử!
Ánh mắt Viêm Lôi Tử lộ vẻ điên cuồng, vừa lao đi vừa gầm nhẹ, hai tay bắt quyết vỗ về phía sau. Lập tức liền có mười mấy mảnh đại lục biến ảo ra, tầng tầng lớp lớp đụng vào biển lửa đang lao tới.
Một tiếng nổ ầm vang, lực trùng kích khuếch tán ra tám hướng. Viêm Lôi Tử phun một ngụm máu tươi, thân thể nương theo lực lượng này điên cuồng phóng về phía trước.
Những mảnh đại lục phía sau bị biển lửa thiêu đốt, lập tức liền có ba khối sụp đổ. Những mảnh còn lại bị cuốn đi, nhanh chóng bay theo Viêm Lôi Tử.
-Nếu không có ước định giữa phó hội trưởng Trường Tôn hội Thiên Triệu Thượng Sư và giới nội các ngươi, tạm hoãn giao chiến thì Côn Hư tinh vực này toàn bộ đã trở thành địa giới của Thái Cổ Tinh Thần rồi!
Ánh mắt tu sĩ Phụng Thiên Lang tộc lộ vẻ khinh miệt, vừa truy kích tay phải vừa điểm về phía trước. Bất ngờ phía sau hắn liền vang lên tiếng sói tru kinh thiên. Một con thanh lang mấy trăm trượng biến ảo ra, trực tiếp lao về phía Viêm Lôi Tử mà cắn.
Hai người này là tu sĩ Thái cổ Tinh Thần, tu vi đều là Toái Niết đại viên mãn lúc này đấu với Viêm Lôi Tử cùng tu vi. Do vậy mà hai người đồng thời đuổi giết, Viêm Lôi Tử có thể kiên trì tới lúc này, bỏ chạy được tới đây cũng đủ thấy sự mạnh mẽ của hắn.
Trong nháy mắt khi thanh lang lao tới, Viêm Lôi Tử xoay phắt người lại cắn chót lưỡi phun một ngụm máu tươi, rơi trên một mảnh đại lục, thần sắc dữ tợn hét lớn:
-Nổ!
Tiếng ầm ầm lại vang lên. Hơn mười một mảnh đại lục đồng thời nổ tung, hóa thành một lực lượng hủy diệt khổng lồ, đánh thẳng tới thanh lang. Tiếng chấn động vang vọng tám hướng. Thanh lang nọ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể liền sụp đổ.
Nhưng thân thể Viêm Lôi Tử cũng kịch chấn, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui lại phía sau.
-Tàn tu giới ngoại, nếu Hồng Sam Tử đại nhân không phải bị vây, Nam Vân Tử đại nhân chưa xuất quan, nếu Phong Tôn của giới nội của ta không mất tích thì các ngươi sao có thể kiêu ngạo chứ!
Tiếng nói của Viêm Lôi Tử đầy thê lương, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Hắn biết mình chỉ cần chạy thoát khỏi khu vực này thì đối phương sẽ không tiếp tục truy kích nữa. Dù sao rời khỏi vùng không gian cấm thức này, bên ngoài tinh không liền có thể sử dụng súc địa thành thốn, đối phương dù truy kích cũng phải cố kỵ.
Chỉ là nơi này còn cách ranh giới của vùng cấm thức một khoảng. Viêm Lôi Tử lúc này cắn răng, liều mạng lui lại phía sau.
Trong nháy mắt khi lực trùng kích tràn ra, tu sĩ Hỏa Tước tộc và tu sĩ Phụng Thiên Lang tộc cất bước đi tới, càng ngày càng áp sát Viêm Lôi Tử.
-Thật quá buồn cười. Hồng Sam Tử và Nam Vân Tử thì không nói, còn Phong Tôn trong miệng các ngươi thì là thứ gì chứ! Người này năm đó chỉ là may mắn mà thôi. Rõ ràng hắn đã phải bỏ ra tính mạng, tử vong rồi mà các người còn kiên trì nói là mất tích.
Ánh mắt tu sĩ Hỏa Tước tộc lộ vẻ cừu hận lạnh giọng nói, tay phải bắt quyết. Lập tức phía sau hắn liền có một con hỏa điểu màu đen rít gào lao ra.
-Phong Tôn có chết hay không thì các ngươi còn rõ ràng hơn chúng ta. Nếu không thì sao lần đại chiến thứ ba hắn không xuất hiện! Nếu không thì khi Hồng Sam Tử bị vây sao hắn không ra tay! Phong Tôn sao? Đấy chỉ là cách xưng hô giả dối của các ngươi mà thôi. Lão phu thấy hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh!
Tu sĩ Phụng Thiên Lang tộc nói năng sắc bén vừa tiến tới vừa bắt quyết. Lập tức toàn bộ cánh tay phải của hắn xuất hiện những sợi lông xanh rất dài!
Viêm Lôi Tử lùi lại phía sau, thần sắc dù ảm đạm nhưng vẫn cười rộ lên, chỉ về phía tu sĩ Hỏa Tước tộc, dữ tợn cười nói:
-Buồn cười sao? Phong Tôn giết lão tổ của các ngươi như lấy đồ trong túi, chém chết hắn trước mặt hơn mười vạn tu sĩ giới ngoại! Tiếng kêu thảm thiết của hắn trước khi chết ngươi đã được nghe chưa?
Sát khí trong mắt tu sĩ Hỏa Tước tộc bốc lên ngập trời. Đây chính là nỗi đau của Hỏa Tước tộc bọn họ!
-Còn cả ngươi nữa. Lão tổ của Phụng Thiên Lang tộc các ngươi là nô bộc của Phong Tôn. Hắn mặc dù đào tẩu nhưng ngươi có thấy hắn có ngày nào là không sợ hãi hay không? Có ngày nào không?
Tu sĩ Phụng Thiên Lang tộc biến sắc, lông xanh mọc ra càng nhanh cuối cùng đã phủ gần nửa thân thể. Trong lúc hắn nâng tay, bên ngoài cánh tay phải bất ngờ huyễn hóa ra một cái đầu sói khổng lồ!
-Ngươi xuống Hoàng Tuyền mà tìm Phong Tôn của ngươi đi thôi.
Tiếng gầm nhẹ mang theo sát khí trong nháy mắt vang lên. Tu sĩ Phụng Thiên Lang tộc vung mạnh tay phải khiến một tiếng sói tru kinh thiên truyền ra. Cánh tay phải trực tiếp tách khỏi thân thể, hóa thành một con sói lớn lao thẳng về Viêm Lôi Tử!
Cùng lúc đó, tu sĩ Hỏa Tước tộc cũng gầm nhẹ. Con hỏa điểu màu đen phía sau hắn rít lên một tiếng, chớp đôi cánh lửa. Biển lửa ngập trời màu đen cuốn tới, cùng cự lang với tốc độ cực nhanh đánh về phía Viêm Lôi Tử!
Hết thảy mọi chuyện chỉ phát sinh trong phút chốc. Viêm Lôi Tử cất tiếng cười thảm, bỏ qua ý niệm bỏ chạy. Lúc này ánh mắt hắn lộ vẻ điên cuồng, khí thế bạo tăng!
-Chết, lão phu không sợ! Cho dù chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt!
Hắn cười điên cuồng, không lùi mà tiến, toàn thân giống như bốc cháy, muốn dùng tính mạng để đổi lấy lực lượng bộc phát trong nháy mắt.
Hỏa điểu màu đen mang theo ngọn lửa ngập trời, cự lang mang theo cơn lốc hung tàn lao tới. Vẻ mặt tu sĩ Hỏa Tước tộc và Phụng Thiên Lang tộc lộ vẻ tàn nhẫn. Hai người bọn họ dường như đang tưởng tượng tới lúc đối phương va chạm với chúng, ngay lập tức khiến hình thần câu diệt, cho dù là tự bạo thì dưới sự liên thủ của hai người, trong vùng cấm thức này cũng sẽ không
có bất cứ tác dụng nào!
Nhưng đúng lúc này thì kinh biến đột nhiên xảy ra!
Một cánh tay phải trông rất tầm thường không biết từ đâu liền vươn ra túm lấy Viêm Lôi Tử đang liều chết xông tới, nhẹ nhàng kéo hắn lại, nhu hòa đẩy hắn sang một bên, dập tắt ngọn lửa sinh mạng đang bị thiêu đốt của hắn.
Ngay sau đó một bóng người mặc bạch y bất ngờ xuất hiện, thần sắc âm trầm, trong nháy mắt khi hắn hiện ra liền ngẩng phắt đầu, hai mắt tỏa ra kim quang vạn trượng!
Kim quang này kinh thiên động địa, trong tích tắc xuất hiện liền chiếu rọi cả tinh không, giống như tạo thành một thế giới màu vàng vậy!
-Cút ngay!
Trong nháy mắt khi kim quang xuất hiện, một giọng nói lạnh lẽo tới cực điểm vang lên, khiến hai tu sĩ giới ngoại tê dại, cảm giác như sắp sửa hồn phi phách tán!
Giọng nói này hai người bọn họ rất quen thuộc. Giọng nói này là cơn ác mộng trong trí nhớ của bọn họ, là nỗi sợ hãi không thể mất đi từ khi bọn họ gia nhập vào đợt sóng tu sĩ thứ ba trong trận chiến đầu tiên với giới nội!
Nhất là trong tích tắc khi thấy được thân ảnh mơ hồ kia, hy vọng mong manh sâu trong nội tâm họ lại càng ầm ầm sụp đổ!
-Phong Tôn!
-Phong Tôn!
Giọng nói bị nỗi sự hãi cực điểm, không cách nào hình dung nổi khiến cho trở nên méo mó truyền ra! Tiếng nói đó rất thê lương, khiến cho người nghe phải dựng cả tóc gáy. Chỉ có sự sợ hãi tới mức tâm thần gần như sụp đổ mới có thể phát ra được giọng nói thế này!
-Phong Tôn Vương Lâm!
Tiếng nói cuối cùng mang theo vẻ kinh ngạc, đồng thời lộ rõ vẻ vui mừng khó có thể hình dung nổi, không dám tin vào mắt mình là của Viêm Lôi Tử!
-Ta đã trở về!