Tiên Nghịch

Chương 1373: Chế địch!




Lời nói này của Vương Lâm lạnh như băng, làm đông cứng hết thảy mọi hành động của đại hán Phụng Thiên Lang Tộc, trên trán hắn lập tức chảy mồ hôi, nhìn chằm chằm chín giọt độc dịch màu đen đang vây quanh mình.
 
Với tu vi của hắn có thể cảm nhận được rõ ràng chín giọt độc dịch này ẩn chứa một lượng độc tố không thể tưởng tượng được. Chỉ cần một giọt cũng đủ khiến cho thân thể và nguyên thần hắn toàn bộ bị ăn mòn, một chút cũng không để lại.
 
Càng làm cho da đầu hắn tê dại hơn chính là bên trong chín giọt độc dịch kia còn tràn ngập rất nhiều hồn phách phương hòa. Những hương hỏa này đã bị nhiễm độc, trở thành độc hồn , bị mạnh mẽ luyện hóa phong ấn ở bên trong độc dịch, tản mát ra oán khí vô tận cùng với sức tấn công hủy diệt thiên địa.
 
Hắn không dám cử động, một chút cũng không dám, trận đánh này quá nhanh, diễn biến gọn gàng không ngờ . Đầu tiên là hắn không ngờ là gặp phải Linh Động, càng không ngờ Linh Động đã tiến vào bước thứ ba!
 
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, sau khi bị Cổ Tức Diệp phong ấn hơn một nửa phương hướng, hắn cũng vẫn còn có sức phản kháng, nhưng chín giọt độc dịch này xuất hiện cũng khiến cho tâm thần hắn dường như muốn tan vỡ. Khí tức kinh khủng của chín giọt độc dịch này khiến cho làn da Chu Cẩn của Phụng Thiên Lang Tộc nổi lên những đốm rất nhỏ.
 
Sau khi nhìn thấy Chu Cẩn bị vây khốn, sắc mặt tái nhợt, Vương Lâm hai mắt lóe lên, chậm rãi mở miệng nói:
 
- Linh Động.
 
Linh Động hướng về phía trước bước đi, dừng lại cách Vương Lâm mười trượng , trực tiếp quỳ xuống ở trên hư không , trong mắt lộ ra vẻ cung kính cuồng nhiệt mở miệng nói:
 
- Chủ nhân muốn giết hay muốn luyện hóa hắn.
 
- Chủ nhân!
 
Hai chữ này truyền vào trong tai của Chu Cẩn , khiến cho hắn sửng sốt , dường như có chút không thể tin được. Cao thủ bước thứ ba này là những người hung mạnh nhất trong tinh không này, số lượng cực kỳ ít ỏi, mỗi một người đều là hạng người thanh danh hiển hách, nhân vật như vậy sao có thể nhận chủ nhân, càng không thể nhận một người chưa đến bước thứ ba làm chủ nhân!
 
- Luyện!
 
Vương Lâm vung tay phải lên, bên trong Thiên Hoang Lô lập tức biến hóa, mười tám lá Cổ Tức Diệp nhanh chóng phong ấn lên trên Thiên Hoang Lô, ở bên trong tràn ngập hồn phách, bắt đầu luyện hóa.
 
Linh Động dưới sự trợ giúp của Vương Lâm từ hương hỏa giới của hắn bước vào trong độc hải giới, khoanh chân ngồi ở giữa không trung, hỗ trợ triển khai luyện hóa! Chu Cẩn của Phụng Thiên Lang Tộc này không giống như Linh Động, hắn đã chính thức bước vào bước thứ ba, muốn luyện nó cũng không dễ dàng. Ngay cả thuật Mộng Đạo cũng cần phải khiến cho đối phương hao tổn hết tâm thần mới có thể gia tăng khả năng thành công.
 
Hiện giờ Chu Cẩn này bị áp chế ở bên trong Thiên Hoàng Lô, có Linh Động trông coi, còn có Cổ Tức Diệp phong ấn, quan trọng nhất chính là chín giọt độc dịch vờn quanh, Vương Lâm có mười phần nắm chắc đồi phương không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.
 
Độc dịch chỉ có chín giọt, hắn không muốn tùy tiện lãng phí, vật này hiện giờ uy bức vây khốn đã phát huy tác dụng lớn nhất. Mà Chu Cẩn này Vương Lâm cũng không định đầu độc chết, nếu có thể luyện hóa thành Cổ Nô, sau khi Vương Lâm trở lại giới nội, ở bên cạnh có hai cao thủ bước thứ ba phò tá, đại địch Thủy Đạo Tử năm đó nhìn thấy chắc chắn sẽ hồn bay phách tán, sẽ lập tức hoảng sợ mà bỏ chạy.
 
Mi tâm của Vương Lâm lóe lên, tinh điểm Cổ Thần xuất hiện, trong lúc xoay tròn đem Thiên Hoàng Lô này thu vào bên trong mi tâm. Hắn đứng ở giữa không trung, nhìn xuống dưới mặt đất.
 
Khu rừng tràn ngập cây khô này hiện giờ ở bên trong đã thông thoáng, chỉ còn có gần một trăm cây cối còn tồn tại. Ở trung tâm của khu rừng này, vòng xoáy Tham Lang rời khỏi cổ mộ không bị bất cứ chút ảnh hưởng nào, vẫn lơ lửng ở đó.
 
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm vốn định đem toàn bộ khu rừng cùng với đầu lâu được mai tang ở đây lấy cả đi, nhưng hắn không thể xác định được sau khi lấy đi, vòng xoáy truyền tống kia có tiêu tan hay không, một khi tiêu tan thì cái được cũng không bù được cái mất.
 
Vòng xoáy này đối với Vương Lâm rất quan trọng, thần thức của hắn đã đảo qua một chút, mặc dù không biết vòng xoáy này có truyền tống đến Thái Cổ Tinh Thần hay không, nhưng hắn nhìn ra vật này quả thật có tác dụng truyền tống.
 
Hồi lâu sau, Vương Lâm không khinh thường vọng động, mà hai tay bấm quyết, liền có rất nhiều cấm chế hiện ra, lao thẳng lên trời, triển khai từng tầng phong ấn.
 
Mấy ngày sau, sau khi Vương Lâm đã hoàn toàn phong ấn nơi này, hắn xoay người bước đi, trực tiếp rời khỏi vùng thiên địa chỗ rừng rậm này.
 
Lúc hiện ra, hắn đang ở trong đám sương mù của cổ mộ, lại một lần nữa thi triển cấm chế, sau khi từ bên ngoài phong ấn nơi này hắn mới yên lòng. Lúc này cả khu rừng rậm đã bị hắn cả trong lẫn ngoài ấn lên rất nhiều cấm chế, hoàn toàn phong kín, cho dù có người trong lúc vô ý lấy được Cổ Tức Diệp mà đến, cũng không thể trong thời gian ngắn phá vỡ, mà còn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
 
Đối với cấm chế Vương Lâm có sự tin tưởng rất lớn, sau khi phong ấn, hai mắt hắn lóe lên hào quang, chỉ thấy cánh cửa Lưu Nguyệt ầm ầm hiện ra. Thời gian lưu chuyển, đem tuế nguyệt cấm trên phong ấn này thêm vào phong ấn, khiến cho uy lực của phong ấn này càng tăng.
 
Làm xong tất cả, ánh mắt Vương Lâm nhìn lên cái đài cao bậc năm của đại hán Phụng Thiên Lang tộc, tay phải vỗ vào hư không, cái đài cao này ầm vang chấn động, một lượng lớn ấn ký trên đó bay ra, hướng thẳng tới Vương Lâm.
 
Ngay khi những ký hiệu này tới gần, Vương Lâm lấy ra đài cao bậc năm của mình. Trong lúc hấp thụ cái đài cao này chấn động kịch liệt, chợt hướng ra phía ngoài lớn lên, trong nháy mắt đã lên tới sáu ngàn trượng. Đứng ở trên đài cao, lập tức Vương Lâm cảm nhận được thần thức quen thuộc nhập vào tâm thần. Bản đồ ở trong đầu lại hiện thêm được một tấm.
 
Trong khoảnh khắc này, còn có một thanh âm uy nghiêm vang vọng trong tâm thần Vương Lâm.
 
- Cấp chín là cấp cuối cùng… bổn đạo có tam phủ Thiên Địa Nhân… Nhân phủ có Nhân Hỏa Kiếm, kiếm này theo bổn đạo chém giết cả đời, là một thanh kiếm tàn ác nhất trong thiên hạ… vì chém giết mà thành ma, cho nên bổn đạo đã để lại ba đạo phong ấn lên trên đó… Thanh âm tiêu tan, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, hồi lâu sau ánh mắt hắn lóe lên, điều khiển đài cao sáu ngàn trượng dưới chân bay thẳng về phía trước, dần dần biến mất ở bên trong đám sương mù.
 
Vương Lâm dọc đường bay nhanh đi, mơ hồ hắn có thể cảm nhận được ở phía trước có khí tức của một vài đài cao, những đài cao này đều là đài cao từ bậc năm trở lên, vị trí bọn chúng ở cách Vương Lâm khá xa. Trong đó ở hướng thẳng về phía trước, theo phân tích của Vương Lâm, phương vị đó thậm chí đã tới tấm bản đồ thứ tám.
 
- Chín tấm bản đồ, ý tứ trong câu nói của Đạo Cổ Diệp Mịch kia dường như cũng không phải là người nào nhanh nhất tiến vào tấm bản đồ thứ chín, mà là người thứ nhất có đài cao đạt tới cấp chín mới tính là đạt yêu cầu… Dựa theo vị trí hiện tại của ta, không thể nhanh hơn những người ở phía trước… Vương Lâm khoanh chân ngồi ở bên trong đài cao, mắt lộ ra vẻ trầm ngâm. Hồi lâu sau hắn sờ lên mi tâm, trong mắt dần dần lộ ra tinh quang.
 
- Người trong cổ mộ này ai cũng có dấu ấn con số, duy chỉ có ta là không có… nếu như Thác Sâm kia cũng tới đây, hắn tất nhiên cũng không có dấu ấn con số này… - Ta là Cổ Thần, cho nên khi tiến vào nơi này không cần dấu ấn con số… như vậy dấu ấn con số này rốt cuộc là cái gì…?
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn dường như đã hiểu ra cái gì đó, cúi đầu đưa tay phải vỗ lên trên đài cao, lập tức có một dấu ấn con số bay lên, bị hắn đưa tay chộp lấy.
 
Từ sau khi tiến vào cổ mộ này, Vương Lâm thúy chung vẫn bị động, chịu sự điều khiển chỉ dẫn của sức mạnh mờ ám ở nơi đây, theo ý của nó mà đi, cho dù là bàn tay khổng lồ kia xuất hiện, dường như cũng là có người thao túng.
 
Loại cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái, lúc này Vương Lâm lần đầu tiên cẩn thận quan sát những dấu ấn con số cực kỳ quan trọng bên trong đài cao này, nhìn chằm chằm vật ấy, Vương Lâm dần dần nhíu mày.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm để mặc cho đài cao này nhanh chóng tiến về phía trước, xuyên qua tấm bản đồ thứ năm, tiến vào bên trong tấm bản đồ thứ sáu. Dấu ấn con số ở trong tay hắn đã thay đổi đến cái thứ mấy trăm, mỗi một ký hiệu hắn đều quan sát cực kỳ cẩn thận.
 
- Trong ký hiệu này ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ cổ quái, tác dụng của sức mạnh này khiến cho người ta trong thời gian ngắn có thể tồn tại ở nơi này… nếu không có ký hiệu này… Vương Lâm giơ tay phải hướng về phía trước túm một cái, lập tức thân thể của thiếu nữ Phong Diệt tộc lơ lửng ở trước mặt Vương Lâm. Mặc dù thiếu nữ này đã bị Vương Lâm lấy đi tộc ấn, nhưng trên mi tâm vẫn mơ hồ có một dấu ấn, dấu ấn này chính là dấu ấn con số.
 
Thiếu nữ này hai mắt nhắm nghiền, giống như là đang ngủ say. Vương Lâm nhìn chằm chằm mi tâm của nàng, hồi lâu sau giơ tay phải lên, sức mạnh Cổ Thần tràn ngập trong lòng bàn tay, hướng lên mi tâm của thiếu nữ kia vuốt nhẹ một cái.
 
Thân thể thiếu nữ run lên, sau khi tay phải Vương Lâm bỏ ra, ở trên mi tâm của nàng, dấu ấn con số này vẫn còn tồn tại.
 
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, mở không gian trữ vật ra, lấy ra Cổ Hồn Bình, tay phải vỗ lên đó, trong tiếng gào thét thê lương, từ bên trong lập tức bay ra một hồn phách của Cổ Ma. Cổ Ma này vừa mới xuất hiện liền lập tức bị Vương Lâm đưa tay hung hăng vuốt một cái, Cổ Ma hồn này lập tức kêu lên mà chết, hóa thành một đạo Cổ Ma lực vờn quanh tay phải của Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, sức mạnh Cổ Thần trong cơ thể bắt đầu chuyển động, tràn ngập trên tay phải dung hợp với Cổ Ma lực kia.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, sự dung hợp thủy chung cũng không thể viên mãn, vẫn không thể dung nhập một cách hoàn hảo, dường như vẫn còn thiếu sót gì đó.
 
- Cổ Yêu lực…… Hai mắt Vương Lâm càng ngày càng sáng, tay trái tung một trảo vào hư không, lập tức từ bên trong không gian trữ vật có một cái hồ lô bay ra. Đây là cái hồ lô của một tu sĩ vì giữ tính mạng mà giao cho hắn ở vùng đất bị phong ấn thứ nhất.
 
Lúc ấy thần thức Vương Lâm đảo qua, biết được vật ấy là bảo vật của Cổ Yêu, bên trong ẩn chứa không nhiều Cổ Yêu lực.
 
Lúc này hắn lấy ra, không cần nghĩ ngợi đưa tay trái gõ lên trên, lập tức từ bên trong hồ lô có yêu khí tràn ra. Yêu khí kia đang ngưng tụ thành hình, liền bị tay trái Vương Lâm lấy ra một phần, đặt lên trên Cổ Thần lực và Cổ Ma lực đang dung hợp.
 
Ba bộ tộc cổ đại, ba khí tức trong phút chốc ngưng tụ, lập tức ở trên tay phải Vương Lâm hoàn toàn dung hợp lại với nhau, hình thành một sức mạnh đặc biệt, sức mạnh này vượt xa Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu. Nắm trong tay sức mạnh này, Vương Lâm có cảm giác như có thể nắm được thiên địa.
 
Hắn không chút do dự, tay phải giơ lên trực tiếp vuốt lên mi tâm của thiếu nữ Phong Diệt tộc, đột nhiên, thiếu nữ này mở hai mắt, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, dấu ấn con số trên mi tâm đã bị bàn tay của Vương Lâm xóa đi.
 
Thiếu nữ này đã không còn dấu ấn con số, thân thể lập tức run lên kịch liệt, sương mù bốn phía trong khoảnh khắc này giống như là sôi trào, điên cuồng từ bốn phương tám hướng tấn công tới, lao thẳng đến thiếu nữ này, giống như sự tồn tại của thiếu nữ này hiện giờ cùng với quy tắc của cổ mộ phát sinh một sự xung đột mãnh liệt, dẫn tới một loạt những kịch biến bên trong cổ mộ, muốn đem sự biến hóa không nên có này xóa đi.
 
Biến hóa này quá mức đột nhiên, ngay cả Vương Lâm cũng không ngờ tới, dường như trong nháy mắt sương mù bốn phía điên cuồng tràn ngập. Trong phút chốc, thiếu nữ này đã bị sương mù bao phủ, biến mất ở phía trước Vương Lâm.