Tiên Nghịch

Chương 1368: Ba lần sát cơ




Trong lúc khi đài mộ của Vương Lâm trở thành cấp năm, ở trong mảnh bản đồ thứ sáu, nơi sương mù không nồng đậm lắm mà hơi mỏng manh, tồn tại vô số dòng chảy, chỉ không cẩn thận một chút là có thể bị cuốn lấy, xé tan thân thể.
 
Ở nơi này có một đài mộ khổng lồ sáu ngàn trượng, trên đài mộ chất đống một đám đầu người. Đám đầu lâu này nhìn thì như hỗn loạn nhưng trên thực tế lại trở thành một trận pháp. Dưới mùi máu tanh tràn ngập, ở trung tâm có một lão già đang ngồi khoanh chân.
 
Lão già này mặc hắc y, mái tóc nửa đen nửa trắng, vẻ mặt biến hóa nhanh chóng, lúc trẻ lúc già. Trên mi tâm hắn còn có một hình trăng khuyết. Nhưng đó không phải là ấn ký của Nguyệt tộc mà dường như là một ma ấn.
 
Nếu như phân thân của Diệu âm đ*o tôn không bị đoạt xá mà ở đây vào lúc này, nhìn thấy người này đồng tử trong mắt hắn nhất định sẽ co rụt lại, tâm thần cảnh giác. Người này chính là một trong Thái Cổ Ngũ Tôn, năm đó ở vùng đất Điên Lạc đã bị đánh trọng thương- Cửu Thiên ma tôn.
 
Trong khi khoanh chân, đôi mắt Cửu Thiên ma tôn đột ngột mở bừng ra, bên trong liền có ánh sáng hai màu đen trắng lóe lên.
 
- Cái thứ sáu… Cửu Thiên ma tôn thì thào, tiếng nói khàn khàn như hai thanh phi kiếm cọ vào nhau vậy.
 
Trong mảnh bản đồ thứ tư, sương mù như suối, cuồn cuộn chuyển động, giống như vô số oan hồn gào thét xé gió, truyền vào tai người ta khiến tâm thần chấn động. Trong khu vực này cực kỳ hiếm thấy tu sĩ. Cùng với sự quay cuồng của sương mù, mơ hồ có thể thấy được một đài mộ năm ngàn trượng đang nhanh chóng lao đi.
 
Đứng trên đài mộ này là một đại hán. Nửa thân trên của hắn lộ vẻ cường hãn, phía sau còn có hư ảnh con sói khổng lồ biến ảo ra, dường như đang gầm gừ khe khẽ. Ở trên đài có nhiều vết máu đã khô, trên người hắn cũng có một vài vết thương. Hắn chính là đại hán Phụng Thiên Lang tộc tu vi đạt tới bước thứ ba đuổi giết Vương Lâm tiến vào cổ mộ này.
 
Đài mộ lao nhanh về phía trước. Sắc mặt đại hán này ngưng trọng, nhưng đột nhiên hai mắt hắn lóe sáng, tay phải bắt quyết ấn xuống phía dưới đài một cái, não bộ liền có những tiếng ầm vang. Nửa ngày sau, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ âm trầm.
 
- Vừa xuất hiện một đài mộ cấp năm nữa. Không biết là vị bước thứ ba nào… Ở sâu trong cổ mộ, trong biển sương mù trên không lơ lửng vô số đài cao bị phong ấn. Ở trên những đài cao này, phía dưới bầu trời đen tối là một đài mộ lớn tới năm ngàn trượng đang nhanh chóng bay đi.
 
Trên đài mộ là một nữ tử. Nữ tử này mặc bạch y, tóc đen tung bay, thần sắc lạnh lung. Đang lao đi thì đột nhiên đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, hồi lâu sau đôi mắt liền lóe lên hàn mang.
 
- Là người nào vậy… có lẽ là Diệu Âm… Nữ tử này trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đài mộ tiếp tục lao đi.
 
Ở trong vùng đất cổ mộ, tại một nơi còn sâu hơn những người này. Nơi này không có sương mù, chỉ có dòng khí gào thét cuồn cuộn, giống như có thể xé tan hết thảy thân thể và pháp bảo bảo vệ.
 
Một tiếng gầm thét khe khẽ mơ hồ truyền ra. Một thân ảnh cao tới mười trượng đang bước nhanh đi, điên cuồng lao về phía trước. Tốc độ của hắn không nhanh, mỗi lần bị dòng khí vô tận ầm ầm đánh vào thân thể tạo thành một vết thương, khiến cho thân ảnh đó rống giận càng kịch liệt hơn.
 
Phía sau thân ảnh đó lơ lửng một đài mộ ngàn trượng. Trên đài mộ đó có một nữ tử mặc áo hồng đang khoanh chân ngồi. Tướng mạo nữ tử cục kỳ quyến rũ, lộ ra vẻ mị hoặc như muốn đoạt lấy tâm thần người khác.
 
- Thác Sâm ca ca phải nhanh lên một chút đi. Tiểu muội có thể tiến vào xâu trong cổ mộ hay không đều dựa vào ca ca đó.
 
Nữ tử áo hồng này che miệng cười, đôi mắt tràn ngập phong tình, tiếng nói đầy vẻ quyến rũ, nghe như rên rỉ vậy, khiến người ta nghe thấy mà lòng dạ ngứa ran.
 
- Câm miệng cho bổn thần. Mụ yêu quái ngươi quá mức phiền phức, nếu còn nói thêm thì bổn thần… Thác Sâm gầm lên, không đợi nói xong thì tiếng cười kiều mị của nữ tử kia đã vang lên. Trong tiếng cười, thân thể nữ tử này cũng run rẩy, dường như một nhành hoa trong gió vậy.
 
- Người ta lại thích vẻ thô lỗ này của ca ca… hay là chúng ta dừng lại, để người ta cho ca ca một chút lợi ích, phát tiết tức giận… có được hay không nào… Bộ mặt Thác Sâm đầy gân xanh, trong tiếng gầm nhẹ liền không để ý tới nữ tử này nữa, cất bước đi về phía trước. Hai người dần dần biến mất ở phía xa xa, chỉ có tiếng cười phóng đãng mơ hồ truyền đến, rất lâu không tiêu tán.
 
……….
 
Trong mảnh bản đồ thứ năm, Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát tâm thần đã từ trong đài mộ thu lại. Nhưng đột nhiên vào lúc này, thần thức từ đài mộ trong não hắn liền biến đổi, hóa thành một tiếng nói giống như truyền tới từ thượng cổ ầm ầm vang lên trong đầu hắn.
 
- Mở ra mộ cấp năm có thể mở ra cánh cửa luân hồi, trở thành một trong số những người thí luyện truyền thừa của bổn đạo.Nếu không phải tộc ta mà có thể đạt tới cấp chín thì có thể lấy địa phủ của bổn đạo mà rời đi… bổn đạo… Diệp Mịch.
 
Tiếng nói này vang vọng trong tâm thần Vương Lâm. Trong tích tắc khi nó biến mất, Vương Lâm đột nhiên như hòa hợp thành một thể với thần thức từ cổ mộ này, cảm nhận được rõ ràng ở trong cổ mộ này ngoài mình ra còn có bốn luồng khí tức như ẩn như hiện.
 
- Đạo Cổ Diệp Mịch… Tâm thần Vương Lâm chấn động. Đây là lần thứ hai hắn nghe thấy cái tên này. Lần đầu chính là từ Chu Tước đời đầu tiên. Hắn nhớ rõ ràng Chu Tước đời đầu tiên đã từng nói qua một câu:
 
- Cách tu luyện của cổ thân lão phu hiểu không rõ lắm nhưng ở thời đại lão phu, sự mạnh mẽ của Cổ Thần có thể kinh thiên động địa. Năm đó Đạo Cổ Diệp Mịch cho dù không nằm trong nhóm tiên tôn nhưng tu vi cũng đủ khiến các tiên tôn khác phải e dè… Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, hai mắt bừng sáng, trầm ngâm hẳn. Lấy tâm trí của Vương Lâm hiển nhiên là có thể phân tích ra bốn luồng khí tức kia giống mình, đều là đài mộ cấp năm.
 
- Đài mộ của ta sau khi thành cấp năm liền cảm ứng được sự tồn tại của bọn họ, hiển nhiên là lúc này bọn hắn cũng cảm nhận được đài mộ của ta sinh ra… - Vùng đất cổ mộ này cực kỳ quỷ dị, trong tiếng nói vừa rồi có đề cập đến địa phủ, không biết là thứ gì… Sau một lát suy tư, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nén chấn động trong lòng do tiếng nói kia sinh ra, cúi đầu nhìn thoáng qua đài mộ phía dưới, trong lòng đã có xác định. Ở trong vùng đất cổ mộ này, đài mộ chính là thứ mấu chốt nhất.
 
- Dựa theo ý tứ trong lời nói kia dường như là phải đẩy nhanh tốc độ, đoạt đài mộ của người khác để đài mộ mình đạt đến cấp chín… Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong sương mù xa xa, dựa theo ký hiệu trên bản đồ thì đó chính là cánh rừng kỳ dị kia.
 
- Tham Lang năm đó ở nơi này phát hiện ra Cổ Tức Diệp và pho tượng. Mà trong nháy mắt hắn đụng vào pho tượng này thì liền xuất hiện một dòng xoáy. Hắn sau khi vào liền có thể rời khỏi cổ mộ này, xuất hiện ở giới ngoại. Không biết dòng xoáy đó còn có hay không? Dù sao đi nữa thì khu rừng quỷ dị này ta nhất định phải xem xét một phen.
 
Quyết định xong, Vương Lâm điều khiển đài mộ hướng về phía trước lao đi. Trên đường đi hắn khoanh chân ngồi đả tọa, rất nhanh thổ nạp chữa thương, khiến bản thân nhanh chóng bình phục.
 
Hắn cũng tỏa ra khí tức, dần dần càng nhiều mãnh thú hình người trong sương mù gào thét lao ra. Đám mãnh thú này khi tới gần toàn bộ đều bị huyết quang lóe lên mà chết rất thê lương, hóa thành sinh cơ bay vào trong cơ thể Vương Lâm, khiên cho thương thế hắn nhanh chóng hồi phục.
 
Cả một đoạn đường đi về phía trước, giết chóc không ngừng, sau mấy canh giờ Vương Lâm rời đi đã để lại vô số thi thể mãnh thú bị sương mù thôn phệ. Hồi lâu, đài mộ thong thả dừng lại. Ở phía trước đài mộ không có sương mù mà là một mảnh đất vàng mênh mông, hóa ra những khu vực vặn vẹo.
 
Vương Lâm đang ngồi đả tọa liền mở hai mắt, nhìn về khu vực vặn vẹo phía trước, thần thức tản ra phía trước nhưng vừa đụng phải vùng vặn vẹo kia thì liền có một lực lượng mạnh mẽ bùng lên. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đã thấy vùng khô vàng kia tỏa sáng, bên trong lại hóa ra một vết lõm.
 
Cái vết lõm kia trông giống hệt như Cổ Tức Diệp.
 
Tay phải hắn chụp một cái vào hư không, trong tay Vương Lâm liền xuất hiện một mảnh Đồ Ti, vung về phía trước. Cổ Tức Diệp kia liền lao thẳng đến vùng khô vàng kia, trong thời gian ngắn liền rơi vào trong vết lõm kia.
 
Một tiếng ầm ầm vang lên. Chỗ lõm kia liền xuất hiện vô số khe nứt, dường như đang sụp đổ. Chỉ trong nháy mắt đã khuếch trương ra ngoài, tạo ra một lỗ hổng.
 
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, thu hồi đài mộ, thân thể bước về phía trước, lập tức tiến vào bên trong lỗ hổng, biến mất hoàn toàn. Sau khi thân thể hắn tiến vào, lỗ hổng chậm rãi co rút lại, cuối cùng lại hình thành vùng vặn vẹo lần nữa.
 
Một khí tức khô héo ập vào mắt Vương Lâm. Trong khí tức này còn có một mùi vị của sự tử vong. Lúc Vương Lâm xuất hiện, đưa mắt nhìn lại nơi này đã thấy một mảng rừng rậm vô tận, tất cả cây cối đều đã héo rũ, trông vô cùng dữ tợn.
 
- Chính là nơi này rồi… Ánh mắt Vương Lâm đảo qua. Nơi này đúng là nơi độc nhất vô nhị mà Tham Lang đã miêu tả. Vương Lâm cất bước về phía trước, tốc độ ầm ầm tăng lên, lao thẳng vào trung tâm của đám rừng khô héo này.
 
Khu rừng này quá lớn, vô biên vô hạn, với tốc độ của Vương Lâm mà cũng phải mất nửa ngày mới thấy được trung tâm của cánh rừng đó. Nơi này là một mảnh đất trống không có cây khô.
 
Trên mảnh đất trống có một dòng xoáy không ngừng xoay tròn. Bên trong dòng xoáy tối đen giống như là thông với một thế giới khác vậy.
 
Thân thể Vương Lâm dừng lại bên ngoài dòng xoáy trăm trượng, ngưng thần nhìn lại. Phía dưới mặt đất chỗ dòng xoáy có những vết hằn sâu, giống như ở nơi đó đã từng có một pho tượng, lại có một cái cây chưa khô héo hẳn.
 
- Cổ Tức Diệp là chí bảo, nếu được sinh ra ở nơi này vậy thì chắc chắn có phương pháp có thêm một ít.
 
Vương Lâm lui lại phía sau vài bước, đi tới bên cạnh một thân cây khô héo, tay phải đặt lên trên đó, thần thức lan ra dũng mãnh tiến vào trong thân cây đó quan sát. Nhưng trong nháy mắt, khi thần thức hắn tiến vào trong thân cây thì Vương Lâm kêu khẽ một tiếng. Hắn rõ ràng cảm nhận được thần thức của bản thân chạy dọc theo bộ rễ của cái cây này, xâm nhập vào mặt đất phía dưới lại mơ hồ thấy được một vật khiến hắn kinh nghi.
 
Vương Lâm nhanh chóng thu hồi tay phải, thân thể nhảy mạnh lên, bay tới giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Cả phiến rừng rậm này không ngờ lại có hình một cái đầu lâu.
 
- Hóa ra là như vậy.
 
Ánh mắt xuyên qua khu rừng khô héo, quét ngang xuống mặt đất, sau khi nhìn rõ ràng vật ẩn dưới đó xong, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, không cần phải nghĩ ngợi, tay phải bỗng nhiên rung lên phía trước một cái. Huyết quang bao trùm trời đất hiện ra. Huyết kiếm xuất hiện, hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng tới mặt đất. Kiếm khí gào thét, ầm ầm chấn động thiên địa.
 
Ngay lúc này thì ở chỗ cuối của phần bản đồ thứ tư, đại hán Phụng Thiên Lang Tộc đang cưỡi đài mộ nhanh chóng lao đi. Ở bên trong não bộ hắn xuất hiện phần bản đồ thứ năm. Trên mặt hắn hơi lộ vẻ dữ tợn, trong mắt lóe lên vẻ tham lam. Trong nháy mắt khi hắn bước vào mảnh bản đồ thứ năm, tay phải hắn lật lên, không ngờ lại xuất hiện một mảnh Cổ Tức Diệp.
 
- Lão phu lao tâm lao lực cướp đoạt với người ta, rốt cuộc cũng đoạt được một trong hai phiến lá. Đáng tiếc là một phiến lại bị Linh Động Thượng Nhân cướp đi, chẳng biết đã đi đâu. Phiến lá này thoạt nhìn rất bình thường, nếu không phải khi đuổi giết tiểu tu kia thấy được sự cường đại của phiến lá này có thể so với sự quỷ dị của Phong diệt tộc thì lão phu cũng không biết sự trọng yếu của vật này. Ở mảnh bản đồ thứ năm này có một nơi có dấu hiệu hình cái lá, có lẽ nơi đó sẽ có nhiều vật này hơn.
 
Đại hán Phụng Thiên Lang Tộc liếm môi, điều khiển đài mộ lao đi.