Tiên Nghịch

Chương 1364: Lạnh lùng nhìn trời!




Lão già có phân hồn của Đại Hoang Thượng Nhân nhập vào kia tay phải trong lúc vung lên liền có tinh phong tràn ngập, còn có hương hỏa lực vờn quanh bốn phía, đối kháng với Diệu âm đ*o Tôn.
 
Hai người đều là những cao thủ, mặc dù giờ phút này khả năng phát huy cực hạn chỉ đạt tới Không Niết Sơ Kỳ, nhưng trong lúc giao chiến cũng vô cùng khốc liệt, kinh thiên động địa.
 
Đại Hoang Thượng Nhân thần sắc âm trầm, hắn là người đầu tiên đến vùng đất bị phong ấn này, cấm chế cũng là do hắn mất không ít thời gian để phá giải, mắt thấy sắp sửa lấy được tứ phẩm mộc đạo linh nhưng ngay lúc đó liền bị Diệu âm đ*o Tôn này đột nhiên xuất hiện, đánh lén rồi cướp đi đạo linh, triển khai một trận ác đấu.
 
Đúng như đối phương nói, tuy phần hồn của hắn tới đây, nhưng bất luận là thân thể hay là sự thành thục thần thông cũng đều không thể so sánh với phân thân của đối phương. Thậm chí ngay cả việc điều động hương hỏa lực cũng vì thân thể này không thể tự mình ngưng luyện ra được, cho nên có chút không đủ.
 
Nếu cùng cao thủ thứ ba bình thường giao chiến, thì những vấn đề này có lẽ cũng không phải là nghiêm trọng, nhưng lúc này đối phương cũng là hạng người cùng tề danh với mình, vì thế những vấn đề này kết hợp lại cũng gây ra nhược điểm chí mạng. Hơn nữa Đại Hoang Thượng Nhân hắn cũng là người cao ngạo, tính cách lạ càng cổ quái, quả thật là có rất ít bạn bè, ở bên trong vùng đất cổ mộ này lại càng cô lập, không có người trợ giúp. Lúc này hắn nghe thấy vậy, hừ lạnh, không thể nói lại.
 
Hai người trong thời gian ngắn ngủi đã giao chiến với nhau hàng trăm chiêu. Ở phía sau họ, còn có một đài cao màu đen bốn ngàn trượng lơ lửng, hình thành một luồng uy áp tràn ngập. Thần thông của hai người va chạm vào nhau, tiếng ầm ầm vang vọng bên trong vùng đất bị phong ấn này. Gần một trăm tu sĩ chém giết bên dưới còn bị thanh âm này làm cho chấn động, tâm thần run rẩy không ngừng.
 
Giờ phút này, bên ngoài vùng đất bị phong ấn, một đài cao bậc ba màu tím sẫm ở bên trong đám sương mù bay nhanh đi. Vương Lâm đứng ở bên trên, xung quanh tràn ngập mấy vạn Văn Thú, ánh mắt lạnh như băng dựa vào còn đường trong đầu nhanh chóng tiến về phía trước.
 
Sương mù ở bốn phía gào thét lướt qua, dần dần khoảng cách tới vùng đất bị phong ấn phía trước càng ngày càng gần. Mấy canh giờ sau, hai mắt Vương Lâm lóe lên, ánh mắt như điện trực tiếp nhìn về phía trước. Chỉ thấy ở cách đó không xa, sương mù xuất hiên sự vặn vẹo, giống như có một thế giới khác tồn tại.
 
- Quả nhiên có một vùng đất bị phong ấn, xem ra con đường trong bản đồ không hề sai, từ nơi này thẳng về hướng bắc, có thể rời khỏi vùng ngoại vi, tiến vào chỗ sâu bên trong cổ mộ.
 
Ở phía ngoài vùng đất phong ấn đang vặn vẹo này chừng vạn trượng, đài cao dưới chân Vương Lâm chợt dừng lại. Đứng ở nơi đó, hắn nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
 
- Nữ tử Phong Diệt tộc kia dường như đang ở trong đó… chỉ là không biết bên trong vùng đất bị phong ấn này có cao thủ bước thứ ba không… hết thảy mọi chuyện đều phải cẩn thận.
 
Tay phải nâng lên chỉ về phía trước, lập tức bên trong đàn Văn Thú ở bên phải hắn liền có một con kêu lên bay ra. Sau khi được Vương Lâm xuất ra một tia thần thức nhập vào bên trong cơ thể, con Văn Thú dữ tợn này bay thẳng về phía đám sương mù vặn vẹo phía trước.
 
Trong nháy mắt nó đã tới gần, vừa mới chạm vào đám sương mù vặn vẹo này, thân thể nó đột nhiên lóe lên biến mất không thấy.
 
Trên không trung bên trong vùng đất bị phong ấn, Diệu âm đ*o Tôn và Đại Hoang Thượng Nhân đang không ngừng giao chiến, còn có một cơn lốc vờn quanh, không thấy rõ bên trong. Cơn lốc này kịch liệt quét ngang thiên địa, cực kỳ kinh người.
 
Văn Thú từ một góc chợt lộ ra, đậu ở nơi đó không hề nhúc nhích. Thần thức mà Vương Lâm nhập vào bên trong cơ thể nó trong thời gian ngắn đã nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một hào quang từ bên trong cơn lốc động thiên kia lóe lên, trong nháy mắt lao thẳng đến Văn Thú, ngay lập tức bắn lên thân thể nó. Trong tiếng nổ ầm ầm, thân thể Văn Thú tan vỡ, ngay cả một tia thần thức của Vương Lâm cũng bị tiêu diệt.
 
- Nơi đây không cho phép người ngoài xuất hiện, cút đi cho bổn tôn .
 
Thanh âm của Diệu âm đ*o Tôn vang lên kinh thiên. Bên ngoài vùng đất bị phong ấn, sắc mặt Vương Lâm có chút nhăn lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, ánh mắt hắn lóe lên hàn quang.
 
- Diệu âm đ*o Tôn… người giao chiến với hắn toàn thân hiện lên tinh độc mạnh mẽ, cũng là một cao thủ bước thứ ba… thời gian quá nhanh không thể nhìn rõ người này là ai.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn nghĩ tới nữ tử của Phong Diệt Tộc trong đám gần một trăm tu sĩ đang chém giết bên dưới.
 
- Diệu âm đ*o Tôn này tu vi có chút cổ quái… vừa rồi quan sát so với đám người của Ti Mặc Tử cũng không khác biệt nhiều… Người giao chiến với hắn cũng giống như vậy… Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm tư, hắn lúc trước khi mới tiến vào vùng đất cổ mộ nhìn thấy nữ tử này, ngay lập tức đã nhìn ra tu vi của đối phương đã bị giảm rất nhiều, trong lòng đã có nghi ngờ.
 
Giờ phút này vừa nhìn thấy Diệu âm đ*o Tôn, thấy đối phương cũng giống như vậy, trong lòng lại càng nghi ngờ.
 
- Không bình thường… Vương Lâm nhíu mày.
 
Nếu nghi ngờ của hắn sai, vùng đất bị phong ấn này tuyệt đối không thể bước vào, uy danh của Thái Cổ Ngũ Tôn quá lớn, Vương Lâm hoàn toàn không thể kháng cự.
 
Một lát sau, trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, không nghĩ ngợi mang theo mấy vạn Văn Thú, lao thẳng tới đám sương mù vặn vẹo phía trước.
 
- Ta đoán tu vi của hắn đã bị cổ mộ này áp chế, nếu không, cũng không cần phải tiêu diệt thần thức của ta. Hắn thân là Thái Cổ Ngũ Tôn, sao có thể sợ người khác tiến vào nơi này. Nhất định là hắn rất kiêng kỵ trong khi giao chiến với người khác, cơ hội như thế này sao ta có thể bỏ qua. Còn nữ tử Phong Diệt Tộc kia, mặc dù là nô tì của hắn, nhưng cũng là bị tình thế bắt buộc.
 
Tốc độ Vương Lâm ầm ầm, trong nháy mắt đã nhảy vào trong đám sương mù vặn vẹo kia, cùng với đám Văn Thú bốn phía ngay lập tức biến mất không thấy.
 
Bên trong vùng đất bị phong ấn, tiếng ầm vang ngợp trời, nhưng vào lúc này đột nhiên cả bầu trời xuất hiện những thanh âm ầm ầm kịch liệt, một gợn sóng lớn điên cuồng lóe lên, từng con Văn Thú trong nháy mắt biến ảo hiện ra. Những Văn Thú này xuất hiện thu hút sự chú ý của những tu sĩ bên dưới.
 
Văn Thú này số lượng rất nhiều, dường như trong nháy mắt toàn bộ xuất hiện bên trong thiên địa, cả đàn hạ xuống đen kịt, thoạt nhìn rất là kinh người. Sau khi đàn Văn Thú này xuất hiện, một đài cao màu tím sẫm ba nghìn trượng đột nhiên hiện ra, Vương Lâm đứng ở trên đài cao, tóc trắng tung bay, ánh mắt như điện. Vương Lâm đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến cho toàn bộ nơi này chấn động. Nữ tử Phong Diệt Tộc ngay khi ngẩng đầu nhìn thấy Vương Lâm xuất hiện, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng trong nháy mắt liền nổi lên sát khí.
 
- Đài cao bậc ba, chẳng lẽ là cao thủ tới?
 
- Người này hình dáng rất lạ, hắn là cao thủ nơi nào?
 
- Những mãnh thú này bộ dáng dữ tợn, chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ là mãnh thú trong cổ mộ?
 
Mấy trăm tu sĩ phía dưới nhìn chằm chằm Vương Lâm xuất hiện trên bầu trời cùng với đàn Văn Thú hạ xuống.
 
Vương Lâm không chút do dự, không hề dừng lại chút nào, ngay khi xuất hiện, hắn đưa tay phải chỉ xuống dưới, lập tức Văn Thú trong tiếng vù vù lao thẳng xuống những tu sĩ bên dưới.
 
Vương Lâm cũng không nhìn Diệu âm đ*o Tôn ở bên trong cơn lốc kia, thân thể từng bước từ trên đài cao bước ra, với một tốc độ nhanh như một tia chớp, lao thẳng tới nữ tủ Phong Diệt Tộc.
 
- Chủ nhân cứu ta!
 
Thiếu nữ Phong Diệt Tộc này trong tiếng kêu chói tai thân thể vội vàng lui về phía sau. Ở xung quanh nàng là hơn mười tu sĩ đi theo Diệu âm đ*o Tôn, cả đám tung ra thần thông tràn ngập, bảo vệ cho thiếu nữ kia lui lại.
 
Thiếu nữ này trong lúc lui nhanh hai tay bấm quyết, ấn ký Phong Diệt Tộc lóe lên trên mi tâm. Nàng giơ tay phải lên chỉ về phía Vương Lâm, trong miệng quát to:
 
- Hậu nhân của Phong Diệt Tộc, hiến tế hồn của ta… Nhưng tốc độ của Vương Lâm quá nhanh, ngay khi hắn gần tới phía dưới, ở phía trước có một tu sĩ trung niên ánh mắt lóe lên sát khí, nhìn ra Vương Lâm không phải là cao thủ bước thứ ba, hướng về phía trước xông lên, ngăn cản Vương Lâm tiến tới.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ngay khi tới gần tu sĩ trung niên kia giơ tay phải lên cách không điểm một chỉ. Nam tử trung niên kia lập tức tâm thần chấn động, sát khí ngợp trời hóa thành một ngọn hư hỏa từ trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt.
 
Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, tu sĩ trung niên này hoảng sợ lui về phía sau, nhưng hư hỏa này càng lớn hơn, khiến cho thân thể hắn dường như hóa thành một hỏa cầu.
 
Vương Lâm không hề dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước. Tốc độ của hắn quá nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ được. Bảy tám tu sĩ phía trước vốn muốn xông tới tấn công, nhưng bị ngọn hư hỏa kia làm cho chấn động, không khỏi dừng lại, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, trong lúc tiến tới tay phải vung lên, hư hỏa lại bùng lên, bảy tám tu sĩ này lập tức bị biển lửa tràn ngập toàn thân. Cả đám nhanh chóng lui về phía sau, không dám ngăn cản.
 
- … gọi đại thần thông phong ấn của tộc ta… Nữ tử Phong Diệt Tộc kia sắc mặt trắng bệch, liên tục lui về phía sau, thanh âm lạc đi, mang theo vẻ hoảng sợ nồng đậm, trở lên rất chói tai.
 
Vương Lâm từ lúc xuất hiện ở vùng đất bị phong ấn này, cho đến bây giờ cũng chỉ mới trong nháy mắt. Lúc này, trong lúc hắn đang tiến về phía trước, khoảng cách đến thiếu nữ Phong Diệt Tộc kia chỉ còn chư tới ba mươi trượng, ngoài bảy tám tu sĩ kêu la thảm thiết lui ra phía sau, còn có hơn mười tu sĩ nữa. Những tu sĩ này thần sắc cả đám lộ ra vẻ hoảng sợ, trơ mắt nhìn Vương Lâm nhanh chóng tới gần, cũng không khỏi lui về phía sau, không dám ngăn cản. Khí thế như cầu vồng, cảnh tượng này nếu từ xa nhìn lại, thân thể Vương Lâm chỉ có thể dùng những chữ này để hình dung. Những nơi hắn đi qua, tất cả mọi người đều phải lui lại, khoảng cách ba mươi trượng trong nháy mắt chỉ còn hai mươi trượng trống trải, mười trượng, ba trượng.
 
- Ngươi dám… Ngay lúc Vương Lâm tới gần ba trượng, bên trong cơn lốc trên bầu trời ầm ầm truyền ra thanh âm của Diệu âm đ*o Tôn, còn có một tiếng cười dài từ bên trong cơn lốc truyền ra, giống như là đang ngăn cản, khiến cho bên trong cơn lốc kia lại ầm ầm vang lên. Ngay sau đó, Diệu âm đ*o Tôn kia giống như là hừ lạnh một tiếng, một đạo hào quang từ bên trong cơn lốc xuyên thấu ra, phá vỡ hư không, giống như là thuấn di, trực tiếp tới gần Vương Lâm, bên trong đạo hào quang này có ẩn chứa hương hỏa lực, ngưng tụ lại một chỗ, hào quang như kiếm lại ầm ầm lao tới. Thanh âm của thiếu nữ Phong Diệt Tộc vang lên.
 
- … phong ấn bổn nguyên của người này… Vương Lâm cũng không nhìn tới, lôi quang trong mắt phải ầm ầm, ở phía sau lập tức có lôi đồ biến ảo hiện ra. Trong lúc chín đạo lôi đồ xoay tròn, ngọn lửa chín màu bên trong mắt trái của Vương Lâm bùng lên, dung nhập vào bên trong lôi đồ. Lôi hỏa bổn nguyên dung nhập một cách hoàn mỹ, hình thành một lôi đồ bốc cháy ở trên lưng, cùng với hương hỏa lực biến thành kiếm quang kia va chạm với nhau, tiếng ầm ầm lập tức vang lên kinh thiên. Vương Lâm kêu lên một tiếng đau đớn, mượn lực tiến lên ba trượng, tay phải đột nhiên điểm lên mi tâm của thiếu nữ Phong Diệt Tộc kia.
 
Thiếu nữ này chưa kịp nói xong, trong mắt tràn ngập hình ảnh song chỉ của Vương Lâm. Phịch một tiếng, song chỉ của Vương Lâm điểm lên trên trán của thiếu nữ này. Thiếu nữ này khóe miệng tràn ra máu tươi, hai mắt tràn ngập vô số cấm chế, toàn thân ngay lập tức bị vô sốc cấm chế phong kín, bị Vương Lâm vung tay áo lên, trực tiếp thu vào không gian trữ vật.
 
Sạch sẽ gọn gang như nước chảy mây trôi, Vương Lâm thu tay trái lại xoay người bay lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bầu trời.
 
Chương 1453b: Chia rẽ!
Gần một trăm tu sĩ ở bốn phía cả đám tâm thần rung chuyển, hết thảy mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cho người ta hoàn toàn không có một phản ứng gì, cuộc chiến đã kết thúc.
 
Vương Lâm bên trong đám người cứ một mạch thẳng tiến, không ai dám cản trở, bắt thị nữ của Diệu âm đ*o Tôn, một trong Thái Cổ Ngũ Tôn từ bên trong cơn lốc giữa không trung kia, người này… không ngờ lại có thể chống cự mà không hề bị thương tổn! Chuyện này đủ để khiến cho tất cả những tu sĩ bốn phía tâm thần chấn động.
 
- Hư hỏa tu sĩ!
 
- Người này chẳng những là hư hỏa tu sĩ, ngay cả một đòn của Đạo Tôn cũng không thể giết chết hắn!
 
- Đâu chỉ là không thể giết chết, người này còn không có một chút thương thế nào.
 
- Thần thông mà vừa rồi hắn thi triển rõ ràng chính là bổn nguyên, người này mặc dù không phải là cao thủ bước thứ ba, nhưng cũng chỉ kém có một bước.
 
- Hắn là ai vậy?
 
Đàn Văn Thú dày đặc giờ phút này đã hạ xuống phía dưới, không phải tốc độ của chúng chậm mà tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Theo đàn Văn Thú hạ xuống, cùng với sự ra tay của Vương Lâm vừa rồi khiến cho đám tu sĩ bốn phía cả đám lui về phía sau, ngưng toàn bộ việc chém giết.
 
Cơn lốc trên bầu trời ầm ầm kinh thiên, ngay khi ánh mắt lạnh lung của Vương Lâm nhìn tới, từ bên trong ầm một tiếng, dường như có hai bàn tay vô hình khổng lồ túm lấy cơn lốc, hướng ra phía ngoài kéo mạnh một cái, khiến cho cơn lốc này tan vỡ, hai bong người một trái một phải vội vàng từ bên trong cơn lốc lui về phía sau.
 
Người ở phía bên phải chính là Đại Hoang Thượng Nhân, trong lúc hắn lui về hai mắt lóe ra hàn quang cười dài nói:
 
- Hay lắm, không hổ là hậu bối của lão điểu, dám ở trước mặt Diệu âm đ*o Tôn, một trong Thái Cổ Ngũ Tôn mà bắt thị nữ của hắn. Sự can đảm này, sự quyết đoán này đúng là của một nhân tài. Không uổng công lão phu lúc trước cho ngươi độc giáp hộ thân.
 
Đại Hoang Thượng Nhân trong lúc nói khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười. Hắn nhìn ra sự bất phàm của Vương Lâm, nếu hai người liên thủ… Người bên trái chính là Diệu âm đ*o Tôn trông như thiếu niên kia. Lúc này thần sắc hắn cực kỳ âm trầm, ở giữa không trung cúi đầu nhìn chằm chằm Vương Lâm, đột nhiên nở nụ cười.
 
- Rất tốt!
 
Nụ cười của hắn rất lạnh, sau liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái ngẩng đầu nhìn Đại Hoang Thượng Nhân, vung tay phải lên, lập tức trong tay xuất hiện một con thanh xà dài chừng ngàn trượng. Con thanh xà này không ngừng giãy giụa, phát ra từng trận tiếng rít gào.
 
Hắn vuốt một cái, con thanh xà kêu lên thảm thiết, thân thể lập tức trở thành hư ảo, trong nháy mắt đã tan vỡ, hóa thành một đan dược to bằng đầu người, lơ lửng trên tay Diệu âm đ*o Tôn.
 
Từng trận hương thơm tràn ngập, hít vào một hơi giống như là máu toàn thân nhanh chóng di chuyển, làm cho người ta tâm thần chấn động.
 
- Đại Hoang lão độc, trong cổ mộ này ta không phải là đối thủ của ngươi, có đánh nữa cũng vô ích, bổn tôn đoạt đạo linh của ngươi trước, đạo linh này trả lại cho ngươi. Ngươi hãy bỏ qua cho ta rời khỏi nơi này, như thế có được không?
 
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Đại Hoang Thượng Nhân lóe lên. Trong ánh mắt của Vương Lâm lóe lên hàn quang, một câu nói này nghịch chuyển càn khôn, rất thâm độc.
 
Thái Cổ Ngũ Tôn, bất cứ người nào đều là hạng tâm trí cao thâm, đã tu luyện qua mấy vạn năm, tuyệt không phải là người ngu. Diệu âm đ*o Tôn liền nhìn ran gay giữa Vương Lâm và Đại Hoang Thượng Nhân có dấu hiệu liên thủ, cho nên dùng một câu nói này liền lập tức khiến cho dấu hiệu này vừa nổi lên cũng không có khả năng liên thủ, xuất hiện một cái rạn nứt lớn.
 
Cái mà Diệu âm đ*o Tôn muốn không phải là đạo linh, mà chính là Thiên Nghịch trên người Vương Lâm, so với nó, đạo linh chẳng là cái gì. Diệu âm đ*o Tôn thần sắc bình tĩnh, chờ đợi sự lựa chọn của Đại Hoang Thượng Nhân.
 
Vương Lâm cười lạnh. Nếu là ở giới ngoại, hắn gặp phải Diệu âm đ*o Tôn sẽ lập tức bỏ chạy ra, sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn. Nhưng ở chỗ này, Vương Lâm đã chắc chắn với phán đoán của mình, Diệu âm đ*o Tôn mặc dù là Thái Cổ Ngũ Tôn, nhưng chỉ có thể phát huy ra thực lực Không Niết Sơ Kỳ.
 
Về phần mình tuy nói không có phần thắng, nhưng nếu đối phương muốn giết hắn cũng cần phải mất rất nhiều sức lực. Quan trọng nhất đó là Vương Lâm vẫn còn một Cổ Nô Tử.
 
Đại Hoang Thượng Nhân nheo hai mắt lại, sau khi trầm ngâm liền nở ra một nụ cười, không nhìn Vương Lâm mà hướng về phía Diệu âm đ*o Tôn gật đầu một cái nói:
 
- Ngươi hãy đem đạo linh tới đây, lão phu sẽ rời khỏi.
 
Diệu âm đ*o Tôn không nói gì, chỉ nhìn Đại Hoang Thượng Nhân.
 
- Lão phu Đại Hoang, lấy hương hỏa thề, lấy được đạo linh một đi không trỏ lại.
 
Đại Hoang Thượng Nhân liền hiểu được ý đối phương đang chờ cái gì, không do dự, trong lúc nói tay phải bấm quyết, lập tức có một đạo ký hiệu kỳ dị hiện ra.
 
Lấy hương hỏa thề, hóa thành thệ phù, là một phương pháp ước định giữa những cao thủ bước thư ba. Đại Hoang vung tay phải lên, thệ phù này bay về phía Diệu âm đ*o Tôn.
 
Tiếp nhận ký hiệu này, nội tâm Diệu Âm thả lỏng, ném đan dược trong tay đi. Đại Hoang Thượng Nhân vung tay áo, nhận lấy đan dược, dường như là đang cười liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, xoay người đi thẳng về phía xa. Ngay lúc hắn bước vào một cái khe biến mất, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên từ mặt đất ầm một tiếng bay ra.
 
Lôi đồ hiện ra, ngọn lửa bùng lên, ngay khi Vương Lâm bay lên, lôi đồ xuất hiện ở bên ngoài thân thể hắn, lao thẳng tới Diệu âm đ*o Tôn đang ở giữa không trung. Diêu âm đ*o Tôn hừ lạnh, hai mắt lộ ra vẻ vô tình. Giao chiến với hư hỏa tu sĩ, trước tiên cần phải phong kín tất cả mọi cảm xúc.
 
Tay phải hắn bấm quyết, hướng về phía dưới ầm ầm vỗ xuống, đột nhiên liền có hương hỏa lực ầm ầm xuất ra, hóa thành một tiên nữ hư ảo rất xinh đẹp. Tiên nữ này trong tay cầm ngọc kiếm, sau khi xuất hiện lao thẳng tới Vương Lâm, một kiếm chém tới.
 
Kiếm quang ngợp trời, giống như có thể chém đứt vùng đất bị phong ấn này, trong tiếng gào thét kinh thiên, chém về phía lôi đồ.
 
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh. Trong nháy mắt, kiếm quang của tiên nữ này ầm ầm va chạm với lôi đồ, tiếng nổ kinh thiên vang lên. Kiếm khí trong tay tiên nữ này cũng không phải chỉ có một, ngay khi chém vào lôi đồ, liền lập tức hóa thành ngàn vạn.
 
Trong thời gian ngắn, lôi đồ tan vỡ, Vương Lâm phun ra máu tươi vội vàng lui về phía sau, thần sắc trở lên uể oải, giống như bị trọng thương đang muốn bỏ chạy.
 
Thân thể Diệu âm đ*o Tôn kia nhoáng lên một cái, đang định đuổi theo, nhưng đúng lúc này, ở phía sau hắn có một luồn hắc phong gào thét lao đến. Chỉ thấy cả bầu trời đột nhiên vặn vẹo, một bóng đen rất lớn từ bên trong trực tiếp lao ra, hóa thành một bàn tay màu đen phát tán ra tinh phong độc khí vô tận, ấn vào sau lưng Diệu âm đ*o Tôn.
 
Bàn tay này xuất hiện quá mức đột ngột, nhanh tới mức không thể tưởng tượng được, trong nháy mắt đã tới gần Diêu âm đ*o Tôn. Diệu Âm sắc mặt đại biến, quyết định bỏ qua việc truy sát Vương Lâm, mà xoay mạnh người, hai tay bấm quyết hướng ra phía ngoài vỗ một cái. Cùng lúc đó, hắn há miệng phun ra một đạo sương mù màu tím, ở bên trong sương mù có một tấm thuẫn lao ra, chắn ở trước người hắn.
 
Tiếng nổ ầm vang lên, bàn tay màu đen kia trực tiếp đánh lên tấm thuẫn. Trong tiếng ầm ầm, tấm thuẫn này xuất hiện vô số vết nứt, nhưng vẫn chưa vỡ, mà bị sức tấn công này đánh bật lại, trực tiếp nện lên người của Diệu âm đ*o Tôn.
 
Diệu âm đ*o Tôn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể vội vàng lui về phía sau. Nhưng ngay lúc hắn lui lại, vẻ uể oải của Vương Lâm lập tức tiêu tan, hai mắt lóe lên sát khí, giơ mạnh tay phải vung lên phía trước, chỉ thấy huyết quang ngợp trời, huyết kiếm trực tiếp hiện ra lao thẳng tới Diệu Âm.
 
- Ta muốn toàn bộ hương hỏa của hắn.
 
Trong lúc lao ra, Vương Lâm bình tĩnh mở miệng.
 
- Có thể được, lão phu muốn thân thể hắn, dung nhập hồn của ta.
 
Thanh âm già nua vang vọng bên trong thiên địa này.
 
Diệu âm đ*o Tôn trong lúc lui về phía sau vẫn chưa để ý tới Vương Lâm mà hai tay bấm quyết khiến cho tấm thuẫn ở trước người bay ra ngăn cản bàn tay khổng lồ ở phía trước đang ầm ầm chụp tới, ánh mắt lộ vẻ tức giận lạnh lung nói:
 
- Đại Hoang Lão Độc, ngươi không giữ lời hứa.
 
- Nực cười, sao lão phu phải giữ lời hứa? Ngươi có thể đoạt bảo vật của lão phu một lần, ở trong cổ mộ này nhất định sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Sao có thể để cho ngươi đoạt nhiều lần như vậy.
 
Trong tiếng cười dài, ở trong bàn tay màu đen kia lộ ra thân ảnh của Đại Hoang Thượng Nhân.
 
- Mà đạo hữu này lại là hậu bối của lão điểu, lão điểu là bạn chí cốt cả đời này của lão phu, sao lão phu có thể rời khỏi? Thân thể này của ngươi lão phu quyết định rồi.
 
Đại Hoang Thượng Nhân trong lúc nói giơ tay phải chỉ lên, chỉ thấy năm móng tay trên bàn tay màu đen khổng lồ kia vỡ tung, hóa thành những đạo hắc khí như loan đao trong tiếng gào thét chói tai bay thẳng tới Diệu âm đ*o Tôn.
 
Diệu âm đ*o Tôn vội vàng lui về phía sau, lúc này huyết kiếm phía sau đã lao tới. Đối với huyết kiếm, đối với Vương Lâm, Diệu Âm vẫn chưa coi ra gì. Hắn nghĩ Vương Lâm nhiều nhất cũng chỉ có thể phân tán tác dụng thần thông của hắn, kẻ địch thật sự của hắn chính là Đại Hoang ở trước mặt.
 
Nhất là lúc này, chứng kiến năm móng tay kia lao tới, hơn phân nửa tâm thần của Diệu âm đ*o Tôn đặt ở phía trước, khiến cho bên trong tấm thuẫn kia tràn ngập tử khí vô tận, mơ hồ ở bên trong giống như hóa thành một vùng biển màu tím.
 
- Vương Lâm, cút đi cho ta, đợi bổn tôn xong việc sẽ quay lại giết ngươi.
 
Trong lúc hắn lui về sau, tay trái vung lên , một đạo khí giống như luồng gió biển hiện ra, hóa thành một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh này cao ước chừng trăm trượng, toàn thân mặc áo giáp màu tím, trong tay cầm một cây tam xoa kích. Ngay khi xuất hiện, hư ảnh này hai mắt lóe lên, vung cây tam xoa kích lao thẳng tới Vương Lâm ở phía sau thanh huyết kiếm.
 
Nếu như Diệu Âm chứng kiến trận chiến giữa Vương Lâm va Ti Mặc Tử, nếu như hắn lúc ở trên Đại Đế Tinh không nóng lòng rời khỏi để đi tới cổ mộ này, thậm chí còn không biết được một chút nào những chuyện sau này ở trên Đại Đế Tinh, nếu không như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không xem thường Vương Lâm, đặt toàn bộ tâm trí ở phía trước, bởi vì sau hắn là một sát tiên. Là một người đã luyện hóa Linh Động Thượng Nhân, là một Cổ Thần lực lượng đã đại tăng.
 
Huyết kiếm gào thét nhanh chóng lao tới, trong nháy mắt đã đụng tới tam xoa kích của thân ảnh trăm trượng kia. Ầm một tiếng vang lên, sự sắc nhọn của huyết kiếm trong thiên địa dường như không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn được, trực tiếp xuyên qua tam xoa kích kia, còn xuyên thấu hư ảnh trăm trượng, đam thẳng tới phía sau Diệu Âm.
 
Biến cố đột ngột này khiến cho Diệu âm đ*o Tôn đại biến, hắn không kịp né tránh, ở phía trước hắn năm móng tay của Đại Hoang Thượng Nhân như những loan đao đang ầm ầm tới gần.
 
Trong lúc nguy hiểm, Diệu âm đ*o Tôn gầm nhẹ, bỗng nhiên vung hai tay lên, trên thân thể hắn lập tức hiện lên những chiếc vẩy. Những chiếc vẩy này toàn bộ màu tím, tản ra tử quang yêu dị, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
 
Ầm một tiếng, năm móng tay tấn công vào tấm thuẫn, tấm thuẫn này chấn động kịch liệt trực tiếp vỡ thành từng mảnh tan biến, móng tay xuyên qua, trực tiếp đâm lên người Diệu âm đ*o Tôn. Cùng lúc đó huyết kiếm lại đâm vào trong cơ thể của Diệu Âm.
 
Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền khắp vùng đất bị phong ấn này, dưới sự tấn công kịch liệt này, bầu trời của vùng đất bị phong ấn này bị xé ra một cái khe lớn, sương mù ở bên ngoài tràn vào.
 
Trong tiếng ầm vang, Diệu âm đ*o Tôn phun ra máu tươi, trước ngực máu thịt lẫn lộn, độc khí tràn ngập, huyết kiếm lại xuyên qua trước ngực, bay theo đường cong trở lại bên cạnh Vương Lâm.
 
- Âm bổn nguyên, thủy bổn nguyên, âm lãng diệt đạo!
 
Diệu âm đ*o Tôn thần sắc dữ tợn, thân thể hướng về một bên vội vàng lui lại. Hắn không chấp nhận, nhìn về phía Vương Lâm, phát ra tiếng kêu kinh thiên. Nhưng hắn vẫn còn chưa biết nội tình, một đòn mạnh nhất của Vương Lâm đã chuẩn bị xong.