Tiên Nghịch

Chương 1334: Có lẽ sẽ có một ngày




Đôi mắt thiếu niên lộ vẻ điên cuồng. Một dự cảm không ổn chợt bao phủ toàn thân hắn. Trong nháy mắt thân thể hắn lạnh như bằng, không chút do dự vội vàng lao thẳng xuống dưới chân núi.
 
Lên núi khó, xuống núi càng khó hơn. THiếu niên đi xuống vội vàng, thân thể có nhiều vết thương chảy máu. Nhưng thiếu niên dường như quên cả đau đớn, liều lĩnh bò dậy tiếp tục lao xuống.
 
- Nhất định là đi lấy nước, nhất định là đi lấy nước! Sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
 
Đôi môi thiếu niên kia nhếch lên, điên cuồng chạy xuống, một số thảo dược ở giỏ thuốc phía sau rơi xuống hắn cũng đều ngoảnh mặt làm ngơ, liều mạng lao xuống.
 
Trên đường đi hắn ngã vài lần, hơn nữa có một lần đùi phải còn bị một nhánh cây rạch một vết thương. Nhưng hắn căn bản là không thèm nhìn một cái. Ánh mắt hắn lúc này đã bị vẻ lo lắng phủ kín.
 
Hồi lâu sau, thiếu niên thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt xuống núi, theo con đường nhỏ nhanh chóng chạy về. Trái tim hắn đang đập thình thịch, sự sợ hãi lan khắp toàn thân.
 
- Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
 
Trong lòng thiếu niên thầm kêu, mọi thứ trước mắt dường như trở nên mơ hồ, chỉ thấy con đường phía trước là rõ ràng. Hắn dùng toàn bộ khí lực chạy theo con đường nhỏ về thôn. Thôn nhỏ đã ở một dặm về phía trước.
 
Chẳng qua mặc dù ở nơi này hắn không nhìn thấy thôn nhưng lại có thể thấy ánh lửa ngập trời bốc lên, còn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương.
 
Tiếng kêu kinh thiên này dường như khiến mặt đất run rẩy, dường như chấn động dưới chân hắn:
 
- Muội muội!
 
Thiếu niên như phát điên, lao thẳng về phía trước.
 
Đúng lúc này thì trên quan đạo phía trước, mặt đất càng chấn động kịch liệt. Một nhóm hơn mười con ngựa lao nhanh tới. Trên ngựa còn có mười mấy ác hán quần áo xộc xệch, vừa phóng đi vừa cười vang.
 
- Ha ha, không ngờ trong một tiểu thôn nho nhỏ lại có nhiều con gái dáng vẻ không tồi. Nếu không phải là giờ còn phải hoàn thành mệnh lệnh của bang chủ thì ta cũng muốn bắt đi mấy người.
 
- Đúng, nhất là cô dâu kia lại càng không tồi.
 
Mười mấy con ngựa phi nhanh tới trước mặt thiếu niên. Lập tức một đại hán giơ tay phải cầm roi ngựa, quất một cái đánh hắn bay sang bên đường.
 
- Tiểu tạp chủng, dám chắn đường ngựa của mấy ông. Cút sang một bên.
 
Thân thể thiếu niên bị đánh bay, kêu lên thảm thiết. Một lực trùng kích mạnh mẽ đánh vào hắn khiến thân thể hắn ngã phịch một cái ra đất, lăn ra bất tỉnh.
 
Mười con ngựa phóng vụt đi. thời gian chầm chậm trôi qua. Bóng đêm bao phủ xuống, giá lạnh như thủy triều tràn tới, cuốn động cả vùng đất này. thân thể thiếu niên bên đường run lên, chậm chạp mở hai mắt. Đôi mắt hắn lộ vẻ mê man. Sắc mặt hắn lúc này tái nhợt như tro tàn.
 
Gắng gượng đứng lên, thiếu niên thì thào, lảo đảo chạy về phía thôn.
 
- Sẽ không có chuyện gì đâu. muội muội sẽ không có chuyện gì đâu. sẽ không đâu.
 
Hồi lâu, thôn trang bị thiêu cháy tan tành đã hiện ra dưới ánh trăng trong tầm mắt của thiếu niên. Thân thể hắn chấn động, ngơ ngác nhìn cảnh tượng phía trước, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Hắn phát ra một tiếng kêu thê lương, vội vàng chạy về phía trước.
 
- Muội muội. muội muội. Tiểu Lan!
 
Vừa chạy, thiếu niên vừa tiến vào trong thôn trang. Khói gay mũi vẫn còn lưu lại, trong thôn đầy mùi máu tanh lan khắp bốn phía. Trên mặt đất ngoài máu tươi thì còn có những thi thể mắt mở trừng trừng, yên lặng nhìn bầu trời đêm.
 
Tất cả cảnh tượng này hóa thành một cơn đau đâm thẳng vào trong trái tim thiếu niên, khiến hắn gần như sụp đổ. Một số thi thể là những người hắn rất thân quen.
 
Nhà cửa bốn phía bị hủy phân nửa. Phía trước lại còn có một cỗ kiệu hoa đẹp đẽ là chưa bị đốt cháy, để ở nơi này cùng với cảnh tượng hoang tàn bốn xung quanh, màu sắc tươi sáng của nó lại khiến người ta nhìn mà giật mình. Thiếu niên cắn môi dưới, run rẩy, mang theo nỗi sợ hãi không thể hình dung tới ngôi nhà đã bị thiêu hủy bên cạnh kiệu hoa. Thi thể ở nơi đó chính là Hồ Tử. bên cạnh Hồ Tử còn có một thi thể phụ nữ trần truồng. Đó là Hồng Hồng tỷ. cảnh tượng này khiến thiếu niên gần như sụp đổ. Hắn lao thẳng vào trong góc phòng. Ở đó hắn thấy được muội muội của hắn. Trong căn phòng bị thiêu hủy còn có một cây xà chưa cháy. Ở đó có một dải lụa trắng. Một thi thể thiếu nữ đang lơ lửng ở đó. Thiếu như này quần áo xộc xệch, đôi mắt mờ mịt mở to nhìn về phía xa, dường như đang đợi thân nhân vậy. thiếu niên khi nhìn thấy thiếu nữ kia liền phun một ngụm máu tươi.
 
- Muội muội!
 
Tiếng kêu của hắn thê lương tới cùng cực, vang lên trong bóng đêm, tại thôn trang tịch mịch này rung động cả trời cao, thật lâu sau không tiêu tan.
 
- Đừng có khóc, Tiểu Lan ngoan. Ca ca không ngũ nữa. Ca ca đưa muội đi hái hoa lan tím kia. Được rồi, đừng khóc nữa.
 
- Tiểu Lan, muội hỏi ta cha mẹ đi đâu rồi. ca ca không phải đã nói với muội rồi sao. Cha mẹ đã đi tới một nơi rất xa. bọn họ ở đó nhìn chúng ta, nhìn Lan Lan lớn lên, nhìn Lan Lan lập gia đình. đừng khóc.
 
- Ấy. nếu muội không thích Hổ Tử thì cũng cứ từ từ đi. Ca ca không phải giống muội nói, thích tỷ tỷ của hắn đâu.
 
- Ước mơ của ca ca là trở thành tiên nhân! Tiểu lan muội phải ở đây chờ ta, chờ ca ca sau khi trở về sẽ để muội và Hổ Tử trường sinh!
 
- Đợi tới đám cưới của muội, ca ca sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ cưới, nhất định phải để Tiểu Lan cưới người ta thật vẻ vang.
 
Đôi mắt thiếu niên chảy xuống hai hàng huyết lệ, nhìn muội muội, ánh mắt trống rỗng.
 
Mấy ngày sau, thiếu niên mai táng những thi thể trong thôn trang, đem thi thể của muội muội mình chôn trên núi. Vị trí của nơi đó rất cao, bốn phía đều có hoa lan tím, hương lan lan tỏa. Nơi đó có thể nhìn ra rất xa. Muội muội không phải bị lăng nhục mà chết mà là tự vẫn. dải lụa màu trắng kia thiếu niên giữ lại trong ngực. Ở đó hắn có thể cảm nhận được hồn phách muội muội dường như vẫn luôn ở trong dải lụa này.
 
Rời khỏi sơn thôn, thiếu niên lấy dải lụa trắng ra, bên tai dường như vẫn nghe thấy tiếng cười như chuông bạc và lời nói:
 
- Ca ca. ca ca, huynh mau tỉnh lại. huynh nhìn xem, nơi đó có một nhành lan tím. ca ca, cha mẹ đi đâu rồi. Lan Lan nhớ cha mẹ. Ca ca.
 
Thiếu niên cắn nát đôi môi, máu tươi chảy ra khóe miệng rơi trên dải lụa trắng, hóa thành vết máu như hoa mai.
 
- Đám mã phỉ kia.
 
Ánh mắt thiếu niên tràn ngập cừu hận và sát khí, xoay người đi về phía xa.
 
- Ca ca, muội chờ huynh quay về.
 
Năm tháng trôi qua như bạch câu qua khe cửa, thoáng cái đã vài chục năm. thiếu niên kia thiên tư nằm ngoài dự liệu của bản thân hắn, tuy không phải là tuyệt đỉnh nhưng cũng rất kinh nguuoiwf. Hắn xin vào Phá Thiên tông, lại dựa vào sự kiên nghị phi thường mà trở thành nhân tài kiệt xuất trong hàng đệ tử. Đám mã phỉ gồm hơn một ngàn bốn trăm tên trong một đêm mưa gió đều tử vong, gà chó không tha. ngay cả ngựa cũng bị giết sạch. Nhất là bảy tám kẻ trước khi chết còn bị hành hạ thê lương, tuyệt đối người thường không thể tưởng tượng nổi, rên rỉ hơn nửa tháng mới được chết.
 
Hồn phách của bọn chúng đều bị rút ra, phải nỗi khổ luyện hồn, không được vào luân hồi, chẳng qua nỗi đau của Tư Mặc Tử vẫn như kim châm, không ngừng xuyên thấu trong lòng hắn.
 
- Thủ phạm năm đó vũ nhục muội muội nhiều năm trước đã qua đời vì bệnh.
 
Dưới thuật sưu hồn, Tư Mặc Tử biết đối phương trước khi chết cũng không phải chịu nhiều đau khổ. Hắn không cam lòng trở lại sơn môn. Lại một trăm năm trôi qua. Tu vi của Tư Mặc Tử đạt tới Nguyên Anh, trở thành một trong những người mạnh nhất hàng tiểu bối, lập tức được Phá Thiên tông tông chủ nhìn trúng, thu làm đệ tử.
 
Mùa đông một năm nọ, Tư Mã Mặc lại một lần nữa hạ sơn, bằng vào thuật thần thông tính ra thủ phạm kia sau khi luân hồi chuyển thế ở đâu, tiến hành một lần giết chóc. Dạng cừu hận gì có thể khiến cho một người ngay cả kẻ thù đã đầu thai chuyển thế vẫn phải giết chết. Vương Lâm ở trong ký ức của Tư Mặc Tử thấy được tất cả. Hắn trở nên trầm mặc.
 
Hắn cũng thấy được vài ngàn năm sau, Tư Mặc Tử trong Thất Thải Giới thấy đồng môn tử vong, thân thể sau khi bị đóng Thất Thải Đinh thì chưởng tôn giáng xuống mang đi.
 
- Tư Mã Mặc ta mặc dù bị đuổi khỏi Phá Thiên tông nhưng ta là người giới nội, cho dù có chết cũng không trở thành chó săn cho giới ngoại! Sao có thể vì chuyện sinh tử mà lại bị ngươi dụ dỗ. Người muốn giết thì giết đi!
 
- Lão phu chẳng những có thể cho ngươi không chết. mà còn có thể khiến muội muội ngươi ngưng hóa thành hình. ta không có cách gì khiến nàng có thể sống lại nhưng lại có thể khiến nàng theo cạnh ngươi tới vĩnh hằng. nếu ngươi có thể tăng tiến tu vi, có lẽ có thể khiến nàng sống lại. còn nếu giờ ngươi chết đi, tất cả đều tan biến.
 
Một tiếng nói tang thương truyền khắp thiên địa, chấn động tâm thần Tư Mã Mặc.
 
Tâm thần Tư Mã Mặc bị lay chuyển:
 
- Đi cùng lão phu. từ nay ngươi không còn là tu sĩ Tư Mã Mặc của giới nội nữa, mà là người của chưởng tôn ta, ban cho tên là Tư Mặc Tử!
 
Trong Thiên Hoàng Lô, ánh mắt Tư Mặc Tử mơ hồ, nước mắt chảy xuống. ánh lửa nho đom đóm trên mi tâm của hắn, dần dần khuếch tán ra, chiếm cả thiên linh.
 
Ngoài Thiên Hoàng Lô, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên đỉnh lò. Dưới ánh mắt của mấy vạn tu sĩ phía xa xa, hắn mở bừng đôi mắt, ánh mắt lộ vẻ mê man. Một lúc sau, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, đứng lên bước một bước về nơi xa, tay phải vung lên. Thiên Hoàng Lô ầm ầm chấn động, tiêu tan trong thiên địa.
 
Thân ảnh Tư Mặc Tử hiện ra.
 
Đạo thuật này Vương Lâm cũng không cố ý để lại trong trí nhớ của Tư Mặc Tử thứ gì, nhưng lại lưu lại một số suy nghĩ. hắn bỏ qua việc luyện hóa.
 
Nếu tiếp tục luyện hóa có lẽ sẽ không thành công. Tư Mặc Tử còn có nhiều thủ đoạn công kích và pháp bảo chưa thi triển. Trận chiến này nếu tiếp tục cũng không còn ý nghĩa nữa.
 
Tư Mặc Tử đứng giữa không trung, trầm mặc hồi lâu, tay phải vung lên. Hư ảnh của thiếu nữ kia biến mất trong tay áo hắn.
 
Cảnh tượng vừa rồi dựa vào tu vi của Tư Mặc Tử cũng mơ hồ hiểu được. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp vô cùng.
 
- Xin nói cho ta biết. lời nói của muội ấy vừa rồi. là do ngươi thi triển pháp thuật hay.
 
- Ta cũng không biết.
 
Vương Lâm than nhẹ.
 
- Nếu như ngày đó ta là Tư Mã Mặc, muội muội kia là uyển Nhi thì ta. sẽ lựa chọn ra sao.
 
Vương Lâm không dám nghĩ tới đáp án. hoặc là hắn từ Tư Mặc Tử đã có đáp án rồi.