Tiên Nghịch

Chương 1297: Thu bảo




Vương Lâm chưa bao giờ ngờ được là ở Thái Cổ Tinh Thần lại có thể thấy Tham Lang! Trong trí nhớ của hắn, Tham Lang hẳn là phải chết rồi mới đúng, chết ở trong Vọng Nguyệt năm đó, đã hoàn toàn bị diệt tuyệt!
 
Lúc này ở Thái Cổ Tinh Thần, trong nháy mắt khi ấy Tham Lang, với định lực của Vương Lâm cũng không khỏi có chút hốt hoảng.
 
Nhìn lại thì đã thấy Tham Lang chạy trốn không còn bóng dáng, chỉ còn lại hơn ngàn tu sĩ đang tụ tập, trợn mắt há mồm.
 
Ánh mắt lóe lên, Vương Lâm nghĩ ngợi. Với tu vi của Tham Lang thì tuyệt đối không thể lao ra khỏi Phong Giới Đại Trận, nhưng hôm nay đối phương lại xuất hiện ở nơi này!
 
Mà tốc độ Tham Lang bỏ chạy cực nhanh, khiến cho Vương Lâm cũng phải sửng sốt. Chỉ trong nháy mắt đối phương đã trốn khỏi tu chân tinh này, thậm chí cả mấy thứ pháp bảo trên mặt đất hắn cũng không kịp lấy.
 
Thụ nhân trên mặt đất do rừng rậm biến thành ngơ ngác đứng đó. Mất đi sự điều khiển của Tham Lang, nó cũng không chút bất cứ lực hủy diệt gì nữa.
 
Bên cạnh thụ nhân còn có cái lò khổng lồ, từ đó lan ra khí tức tang thương, làm cho người ta chưa tới gần đã cảm nhận được uy áp kinh khủng.
 
Một bên còn có trường thương do sương mù màu đen tạo thành. Nó cũng không hoàn toàn ngưng tụ thành hình mà sương mù ở trường thương không ngừng chuyển hóa, thường thường chỉ trong một nhịp thở sẽ chuyển hóa không dưới trăm lần.
 
Chung quanh còn có chín tấm bia đá khổng lồ, dường như hợp thành một trận pháp, phát ra u quanh, hình thành một tầng phòng hộ tinh tế. Mà bên ngoài còn có chín mươi chín thanh phi kiếm đang xoay tròn, từng đạo kiếm khí gào thét liên tiếp như vô số kiếm long, kinh thiên động địa!
 
Nhìn những bảo vật này, Vương Lâm hít sâu một hơi, đồng tử co lại.
 
- Tham Lang này.nhiều năm không gặp, không ngờ lại có nhiều pháp bảo như vậy!
 
Vương Lâm liếm liếm môi, thân thể bước từng bước về phía trước, không thèm nhìn cả ngàn tu sĩ một cái, tay phải giơ lên hung hăng chụp xuống.
 
Lập tức một đại thủ hư ảo hiện ra, bao phủ xuống. Chín mươi chín thanh phi kiếm liền run rẩy, dường như đại thủ do Vương Lâm biến ảo ra tràn ngập lực hút, trực tiếp hút toàn bộ chín mươi chín thanh kiếm này!
 
Sau khi bắt được chín mươi chín thanh phi kiếm, Vương Lâm há mồm phun ra một luồng nguyên thần tinh khí, hóa thành cuồng phong bao vậy chín mươi chín thanh phi kiếm này. Những tiếng bang bang vang lên, tất cả thần thức ấn ký của Tham Lang đều lập tức tan tành.
 
Trong nháy mắt khi thần thức của Tham Lang bị mạnh mẽ xóa đi, ở trong tinh vực cách rất xa tu chân tinh này, thần sắc Tham Lang đầy hoảng sợ, vội vã bỏ trốn.
 
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Vương Lâm, trong đầu Tham Lang không còn ý niệm nào khác, ngay cả chút ý nghĩ phản kháng cũng không thể nổi lên, lập tức bị sự sợ hãi đối với Vương Lâm chiếm cứ thể xác và tinh thần, thân thể không kịp để đại não tự hỏi, liền triển khai toàn bộ tốc độ, điên cuồng bỏ chạy.
 
Hắn còn lo tốc độ chậm, hành động chậm thì sợ rằng tất cả pháp bảo sẽ như năm đó, bị đối phương cướp sạch.
 
Tất cả đối với hắn chỉ trong nháy mắt. Lúc này khi tiến tới nơi này, cả người hắn dường như bừng tỉnh, thân thể sững lại, đứng ở trong tinh không thần sắc đầy do dự.
 
- Lão tử hiện giờ tu vi so với năm đó cao hơn vô số lần, có thể nói là tiếp cận với thiên nhân suy kiếp, pháp bảo lại càng nhiều hơn năm đó, mạnh hơn năm đó, dù là tu sĩ thiên nhân suy kiếp lão tử cũng dám đánh một trận! Chỉ một tên tiểu bối Vương Lâm này lão tử sao phải chạy trốn!
 
Tham Lang cắn răng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi liền phẫn nộ. Hắn không phẫn nộ Vương Lâm mà phẫn nộ bản thân.
 
- Lão tử không chạy, trở về giết chết Vương Lâm này, trả mối hận năm đó!
 
Ánh mắt Tham Lang lộ ra sát khí, đang muốn chuyển hướng quay lại thì đột nhiên lúc này sắc mặt hắn ầm ầm đại biến, thân thể sững lại, đồng tử hai mắt co rút.
 
- Thần thức trên chín mươi chín thanh phi kiếm không ngờ bị mạnh mẽ xóa đi! Đáng chết, Vương Lâm này hiện giờ rốt cục có tu vi gì mà có thể mạnh mẽ xóa bỏ thần thức lạc ấn của ta!
 
Thân thể Tham Lang lập tức dừng lại, sắc mặt âm trầm như nước. Giờ phút này hắn lại nhớ tới cơn ác mộng năm xưa.
 
Ý niệm trong đầu điên cuồng vận chuyển, Tham Lang dậm mạnh chân, vẫn chưa lùi lại mà đi thẳng tới tu chân tinh của Vương Lâm. Chỉ là hắn đi được ba bước thì lại sững lại một lần nữa, sắc mặt tái nhợt hơn, lộ vẻ khiếp sợ.
 
- Thần thức lạc ấn trên Hộ cốt Cửu Bi không ngờ. Không ngờ cũng bị mạnh mẽ xóa sạch! Hộ Cốt Cừu Bi này là ta tại một cổ mộ thần bí, mấy vạn năm không có thần thức lưu lại, bị thần thức lạc ấn của ta đặt lên đã hoàn toàn dung hợp, tuyệt không phải là người tầm thường có thể xóa nổi.này.mới qua bao lâu mà hắn lại có thể xóa được thần thức của ta trên đó!
 
Tham Lang do dự. Hắn mơ hồ có cảm giác tu vi của đối phương tuyệt không đơn giản.
 
- Đáng hận là ta vừa rồi chạy trốn quá nhanh, căn bản không kịp xem tu vi của Vương Lâm kia.nhưng dù là cốt Bi và phi kiếm bị hắn cướp thì Thiên Hoàng Lô và Vụ Ma thương, còn có Táng Thiên Mộc Linh của ta hắn tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn lấy được. Hôm nay lão tử liều một phen!
 
Thần sắc Tham Lang dữ tợn, vọt đi, quay ngược lại đường vừa đào tẩu.
 
Chỉ là…. Gần trong thời gian ba nhịp thở. Tham Lang đang lao đi cơ thể đột nhiên ầm một cái lại xuất hiện, cả người phun máu tươi. sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kịch biến!
 
- Vụ Ma Thương.bị hắn thu!
 
Thần sắc Tham Lang hoảng sợ. Sự sợ hãi như thủy triều tràn ngập trong tâm thần, hoàn toàn bao phủ lấy hắn. Giờ phút này hắn không còn ý định quay lại tìm Vương Lâm gây phiền toái nữa. Ý nghĩ điên cuồng bỏ chạy vừa nãy lại một lần nữa chiếm cứ tâm thần hắn.
 
Không cần phải nghĩ ngợi, Tham Lang lập tức xoay người hướng về phía xa xa dùng tốc độ bạo tăng tới hơn chín mươi lần ầm ầm lao đi!
 
- Khắc tinh, khắc tinh của ta! Vương Lâm đáng chết chém ngàn đao này. Hắn đúng là sát tinh cả đời ta!
 
Trong lòng Tham Lang tràn đầy khổ sở, lộ vẻ không cam lòng và phẫn nộ vô cùng, trong đó lại càng có một sự.oan ức!
 
Năm đó hắn thật vất vả mới chạy ra khỏi Phong Giới Đại Trận, trải qua cửu tử nhất sinh, rốt cục dựa vào đại cơ duyên, đổi được một thân pháp bảo chí cường, vốn tưởng rằng đủ để kinh thiên động địa. Trên thực tế thì tại vùng đất Điên Lạc này hắn cũng đã làm được như thế.
 
Chỉ là cuộc sống sung sướng của hắn không kéo dài được bao lâu, lúc này khiến hắn gặp phải Vương Lâm. Tham Lang đau khổ từ tận trong tim, vừa bỏ chạy vừa gầm thét giận dữ!
 
Nhưng sau đó, Tham Lang đang rít gào thì thân thể lại run lên, một lần nữa phun máu tươi, thân thể lảo đảo, tốc độ bỏ chạy lại càng nhanh hơn.
 
- Khắc tinh đáng chết ngàn đao, vạn đao! Ngay cả Thiên Hoàng Lô của ta cũng bị cướp rồi ! Thiên Hoàng Lô của ta!
 
Trong lòng Tham Lang đau đớn, phảng phất như có một bàn tay đánh thẳng vào ngực, giựt cả huyết ra.
 
- Ngàn lần vạn lần không nên làm trò trước mặt tu sĩ Vân Độn tộc kia, xuất ra nhiều pháp bảo như vậy! Nếu chỉ lấy một thứ hoặc là không lấy ra thứ gì.
 
Tham Lang rất hối hận, sắc mặt trắng bệch, vừa rống giận vừa bỏ chạy.
 
Tốc độ bỏ chạy của hắn rất nhanh, trong nháy mắt đã cách tu chân tinh của Vương Lâm rất xa, hướng về sâu trong vùng đất Điên Lạc đi tới.
 
Trên tu chân tinh của Ám Hạt Tộc, đại thủ che trời của Vương Lâm quét ngang, liên tục thu chín tấm bia, trường thương hóa vụ, cùng với cái lò khổng lồ rồi, ánh mắt lại rơi vào thụ nhân rất lớn trên mặt đất.
 
- Tham Lang lần này cầm bảo vật tới so với bảo vật năm đó cường đại hơn vô số lần. Chỉ cần chín mươi chín thanh phi kiếm này là có thể đánh khắp giới nội năm đó! Còn có chín tấm bia kia nữa, giống như từ xương cốt biến thành, trong đó ẩn chứa khí tức rất mạnh!
 
.Quan trọng nhất là trường thương hóa vụ này, bên ngoài không ngờ lại có khí tức của Cổ Ma. Khí tức này lộ vẻ tang thương, sợ là đã trải qua ít nhất mấy vạn năm rồi. Thậm chí là còn nhiều hơn nữa!
 
Về phần cái lò kia cũng tuyệt đối không đơn giản. Phương pháp Tham Lang lưu lại thần thức căn bản là không đúng, giống như Cổ Thần đại đỉnh, chỉ điều khiển được một chút mà thôi. Trên thực tế cái lò này có quan hệ lớn lao với Cổ Yêu! Bên trong nó không có yêu khí nhưng ta lại có thể mơ hồ cảm nhận được, vật này có liên quan tới Cổ Yêu!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đại thủ che trời lại ầm ầm hạ xuống, thẳng tới thụ nhân không có người điều khiển đang đứng ngơ ngác trên mặt đất.
 
Ầm một tiếng, bàn tay Vương Lâm đã rơi trên người thụ nhân. Một cái vỗ này khiến thụ nhân phát ra tiếng ầm vang nhưng vẫn chẳng di động mảy may, ngược lại bàn tay của Vương Lâm lại bị bắn ngược lên, có một luồng khí tức màu xanh từ trên người thụ nhân lan ra, đánh tới, không ngờ lại có thể làm cho bàn tay của Vương Lâm chấn động, ầm một tiếng sụp đổ, tứ phân ngũ liệt!
 
Sắc mặt Vương Lâm lóe lên vẻ vui mừng. Hắn không ngờ là thụ nhân này lại ẩn chứa lực phòng hộ. Với một chưởng vừa rồi của hắn có thể đánh chết một tu sĩ Toái Niết, vậy mà thụ nhân này lại chẳng tổn thương gì, ngược lại có thể phản kích!
 
Phải biết rằng đây là dưới tình huống pháp bảo không có người điều khiển. Nếu có người điều khiển thì uy lực của bảo vật sẽ tăng lên gấp mấy lần!
 
- Đại bộ phận bảo vật của ta đều tới từ Tham Lang. Tham Lang này thật sự có đại cơ duyên, là con cưng của thiên đạo, bảo vật vô số, đủ để rung động tất cả tu sĩ!
 
Vương Lâm há mồm phun ra nguyên thần tinh khí, hóa thành một tấm lưới ánh sáng thật lớn, trực tiếp bao phủ lấy thụ nhân, sau đó vung tay áo, lập tức cuốn luôn thụ nhân vào không gian trữ vật.
 
Làm xong hết thảy, Vương Lâm xoay người nhìn cả ngàn tu sĩ đã bị hành động của hắn khiến tâm thần rung động, hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên. Trong lòng bàn tay hắn liền xuất hiện một ngọc bội.
 
- Các người có nhận ra vật này hay không?
 
Cả ngàn tu sĩ bốn phía lập tức có một lão giả trong nháy mắt khi nhìn thấy tấm ngọc bội, thân thể ầm ầm run lên, vẻ mặt không thể tin, ngay lập tức bước lên, cẩn thận quan sát, sau khi nhìn thoáng qua mặt liền xám như cho tàn, thất thanh nói:
 
- Đế lệnh!
 
- Khi ta chưa trở về, các người một người cũng không được rời đi, toàn bộ chờ ở nơi này!
 
Vương Lâm lạnh như băng nói, một ngón tay chỉ về phía Chung Đại Hồng đang hưng phấn đứng cách đó không xa.
 
- Nghe theo lệnh người này!
 
Sau khi phân phó xong, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng về phía chân trời, cất bước liền hiện lên sóng gợn, thân ảnh biến mất.