Tiên Nghịch

Chương 1124: Phá La Bàn




Vẻ mặt Vương Lâm tái nhợt không còn chút máu, chỉ có khóe miệng là một vệt máu kéo dài đập thẳng vào mắt. Sau khi hắn thu gom tất cả pháp bảo lại, kể cả thanh Thiết kiếm đã bị gãy đôi và chiến hồn thì phóng về phương xa như tên bắn. Vật giống như nguyên anh huyết sắc của Thương Tùng Tử cũng không kịp bỏ chạy, nó bị Vương Lâm dùng chiến hồn bao phủ và thu trở về.
 
Tình cảnh trước mắt Vương Lâm trở nên mơ hồ, trong lúc hắn tiến về phía trước thì cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến bao phủ khắp toàn thân. Nhưng nỗi đau đớn như kim châm muối xát trên vai phải làm hắn thanh tỉnh trở lại trong cơn hôn mê. La Bàn khổng lồ vẫn liên tục di chuyển trên bầu trời, nó vẫn một mực bao phủ trên đầu Vương Lâm, vẫn tiếp tục chuyển động.
 
La Bàn nhanh chóng xoay tròn, một luồng uy áp nồng đậm từ trên bùng ra rồi tập trung xuống thân thể Vương Lâm đang phóng đi như tên bắn bên dưới. Khi uy áp càng ngày càng nặng, thân thể Vương Lâm lại càng trở nên suy yếu, bước chân đã có chút lảo đảo.
 
Đúng lúc này đột nhiên có những tiếng nổ ầm ầm từ trong La Bàn truyền ra. La Bàn lại chuyển động ngày càng nhanh rồi cuốn hết tất cả luồng khí bảy màu trên bầu trời xuống nhưng tụ bên trên. Đột nhiên có rất nhiều ký hiệu bảy màu bập bềnh trên thân La Bàn.
 
Khoảnh khắc này một cảm giác nguy hiểm cực độ tuôn ra trong nguyên thần Vương Lâm, dưới tình cảnh nguy cấp hắn lập tức cắn mạnh đầu lưỡi, thân thể lập tức thanh tỉnh trở lại. Khoảnh khắc khi Vương Lâm trở nên tỉnh táo, rất nhiều ký hiệu trên La Bàn điên cuồng hàng lâm, tất cả đều phóng thẳng về phía Vương Lâm bên dưới.
 
Khoảnh khắc khi những ký hiệu bảy màu rơi xuống, Vương Lâm cắn chặt răng rồi vung một trảo lên hư không. Tam Xoa Kích trong tay đột nhiên được quét ngang, ký hiệu giống như một cơn mưa đang phủ xuống ào ào.
 
Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang lên kinh thiên động địa. Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, trên thân thể hắn có nhiều vị trí bị ký hiệu in lên, những chỗ đó để lại những dấu vết thật sâu. Mỗi khi có một ký hiệu đụng vào thân thể thì Vương Lâm lập tức chấn động.
 
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ điên cuồng, tính cách của hắn là vậy, càng nguy cấp, càng là núi lở trước mặt thì tâm thần càng tỉnh táo và điên cuông. Mức độ tỉnh táo và điên cuồng cũng không mâu thuẫn với nhau, tỉnh cáo để phán đoán, nhưng hành động lại điên cuông.
 
La Bàn này giống như tủy trong xương, nếu không hủy diệt thì sẽ liên tục truy kích. Vương Lâm cũng không muốn tạo ra mối nguy hiểm lâu dài, nếu có vật ấy trên đầu thì kẻ khác muốn tìm hắn sẽ dễ như trở bàn tay.
 
Tay trái Vương Lâm nắm chặt lấy Tam Xoa Kích, vẻ điên cuồng trong mắt lại càng trở nên nồng nặc. Hắn biết thời gian mình tỉnh táo cũng không còn nhiều lắm, khi vết thương tăng mạnh thì bất cứ lực lượng nào cũng có thể mất đi ý thức. Hắn nhất định phải phá vỡ La Bàn này, sau đó lợi dụng cơ hội đang thanh tỉnh mà kiếm một địa phương trị trương.
 
Lúc này thời gian cực kỳ gấp gáp, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, chiến ý trong mắt bùng lên nồng nặc. Mắt trái Vương Lâm được bao phủ trong ánh lửa nồng nặc, khoảnh khắc khi ngọn lửa bao phủ khắp toàn thân thì bộ giáp Chu Tước màu đỏ lập tức huyễn hóa ra trên người hắn. Đúng lúc này mắt phải Vương Lâm đột nhiên lóe lên sấm sét, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, chu vi ngàn trượng bên ngoài thân thể hắn lập tức trở thành một địa ngục sấm sét.
 
Sấm sét xuất hiện vang lên những tiếng nổ ầm ầm, những tia chớp giống như rắn bò qua lại ngang dọc. Trên mặt đất trong chu vi ngàn trượng lập tức phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc, rất nhiều đất đá bị sấm sét đánh xuống văng ra khắp bốn phía. Tất cả lực lượng Cổ Thần còn sót lại trong cơ thể Vương Lâm đều tránh qua tay phải mà ngưng tụ hết lên tay trái sau đó lại truyền vào trong Tam Xoa Kích.
 
Khoảnh khắc này trong thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng nổ còn mạnh mẽ hơn cả tiếng sấm. Thân thể Vương Lâm tử mặt đất xông lên, biển lửa lập tức bao phủ toàn bộ ánh mắt. Ngoài cơ thể Vương Lâm lại có Chu Tước huyễn hóa ra, giống như lúc này hắn đang điều khiển tất cả lửa nóng trong thiên địa, tất cả đều phóng về phía La Bàn.
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm phóng ra, sấm sét nổ lên ầm ầm rồi từ dưới mặt đất đánh thẳng lên. Tất cả sấm sét đều đi theo bên cạnh Vương Lâm, từ xa nhìn lại thì có thể thấy rõ trong địa ngục lôi quang phạm vi ngàn trượng từ từ bốc lên không trung theo Vương Lâm rồi dần dần tạo thành một ngọn núi đầy sấm sét, một ngọn núi do sấm sét tạo thành.
 
Lúc này Vương Lâm đang đứng trên đỉnh núi, ngọn núi sấm sét liên tục lớn mạnh, cuối cùng thì hoàn toàn tiêu tán trên mặt đất mà ngưng tụ bên ngoài thân thể Vương Lâm. Tình cảnh này xuất hiện giống như hắn đang hấp thu ngọn núi đầy sấm sét bên dưới.
 
Vương Lâm mang theo lực lượng lôi hỏa giống như một ngôi sao băng được biển lửa và sấm sét vờn quanh bên người. Hắn nắm chặt lấy Tam Xoa Kích rồi điên cuồng phóng thẳng lên bầu trời.
 
Tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, khoảnh khắc khi ký hiệu liên tục hiện ra trên La Bàn thì đã tiến đến sát bên cạnh. Những tiếng rít cào xé gió càng trở nên mãnh liện, cuối cùng hầu như đã hóa thành hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa.
 
- Cửu Huyền Biến!
 
Trong cặp mắt Vương Lâm nổi lên đầy tơ máu, trong khoảng thời gian cực ngắn hình bóng của hắn lập tức hóa thành chín phần. Nhưng chín phần lại lập tức hợp lại làm một, luồng khí tức mạnh hơn trước đó rất nhiều lần trực tiếp hàng lâm trên người Vương Lâm.
 
Những âm thanh Chu Tước đột nhiên vang lên, hình bóng của hắn đột nhiên lóe lên cực kỳ chói mắt rồi phóng thẳng về phía La Bàn rồi đánh thẳng lên phía trên. Những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang dội khắp hư không, toàn thân La Bàn lập tức chấn động, nó lập tức nổ đùng lên rồi tan vỡ. Nhưng khi quá trình tan vỡ bắt đầu chẳng qua chỉ là những vết nứt nhỏ xuất hiện trên thân La Bàn, khoảnh khắc sau những vết nứt đó lại liên tục tách ra, cuối cùng trên thân La Bàn đã phủ đầy những vết nứt chẳng chịt. Sau đó mới nổ đùng một tiếng rồi vỡ tan thành bốn năm mảnh.
 
Khoảnh khắc khi những mảnh vỡ La Bàn văng tung tóe xuống dưới, một hình bóng màu đỏ thẫm lao ra từ trong La Bàn tan vỡ. Hình bóng này cũng không quay đầu nhìn lại mà trực tiếp phóng về phương xa rồi biến mất.
 
Dù hình bóng đó đã tiêu tán nhưng âm thanh La Bàn tan vỡ và những mảnh nhỏ văng ra lại liên tục vang vọng trong thế giới bảy màu. Tất cả mãnh thú hóa sương bên ngoài lập tức ngưng tụ lại một cách nhanh chóng, đám mãnh thú này có nhiều hình dạng khác nhau, cả đám đều ngửa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh kinh thiên động địa. Khoảnh khắc này có rất nhiều Mê Thất Giả đang mê man đi lại trong thế giới bảy màu đột nhiên dừng chân, ngẩng đầu rồi dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về địa phương phát ra tiếng nổ, trong đó cũng có đồng tử Đoan Mộc.
 
Trong một động phủ trên đỉnh núi ở tận bên ngoài có một người đàn ông đang khoanh chân ngồi xuống. Vẻ mặt người này tái nhợt, trên bộ y phục màu nâu vẫn còn lấm tấm máu tươi. Trong lúc hắn đang chữa thương thì mở rộng hai mắt ra, hai bên tai lập tức vang lên tiếng nổ vang vọng ở phương xa và những con sóng chấn động truyền đến. Người này hít vào một hơi thật sâu, đây chính là Trần Thiên Quân.
 
Bên ngoài sơn cốc đã hoàn toàn bị cấm chế bao phủ nên không thể bỏ đi trong khoảng thời gian ngắn được, đồng thời lão phụ nhân áo xanh cũng phải liên tục chống đỡ những đòn tấn công của ký hiệu cấm chế. Lúc này vẻ mặt bà đã không còn chút máu, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng. Hai tay bà lão áo xanh liên tục bấm pháp quyết hóa thành cấm chế để chống cự nhưng uy lực cấm chế nơi đây đã vượt xa sức tưởng tượng của lão bà. Đặc biệt là sau khi Sinh Tử Cấm và Phá Diệt Cấm dung hợp lại, lúc này tuy hai mà một. Nếu còn ở trong đây khoảnh khắc nào thì sẽ gặp phải rất nhiều những đợt tấn công, lúc này thân thể bà lão áo xanh đã bị thương rất nhiều, hơn nữa những vết thương này cũng rất nghiêm trọng. Khi những tiếng nổ ầm ầm truyền đến, lão bà áo xanh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
 
Tiếng nổ này vang vọng khắp thế giới bảy màu, truyền thẳng vào trong dãy núi giống như bức tường bao quanh sương mù bên trong. Lúc này sương mù cũng trở nên chấn động rồi cuồn cuộn vận chuyển sóng dữ, lần đầu tiên tất cả Minh Chí Giả bên trong phải ngừng tiếng những tiếng nói kỳ dị, thân thể cũng dừng lại, đều ngẩng đầu, đều mờ mịt.
 
Trong đám sương mù dày đặc, trên ký hiệu tia chớp nơi mi tâm của bức tượng đá khổng lồ có một làn sương bảy màu, nguyên thần suy yếu của Thương Tùng Tử đang khoanh chân ngồi bên trong. Hai tay lão già đang liên tục bấm niệm pháp quyết chữa thương, khi âm thanh từ phương xa truyền đến thì lão ngẩng đầu lên thật mạnh. Lúc này trong mắt lão lộ ra vẻ cực kỳ kinh hoàng, lão đã thật sự chấn động.
 
Trước đây Thương Tùng Tử dù đánh giá cao Vương Lâm nhưng chưa bao giờ nghĩ đối phương có thể ngang bằng với chính mình, nhưng không ngờ chỉ sau một trận chiến thảm thiết mà đôi bên đều lưỡng bại cầu thương. Thương Tùng Tử nhớ lại trận chiến mà lão đã tổn hại rất nhiều pháp bảo, đặc biệt là ba hạt châu thì cảm thấy trong lòng cực kỳ đau xót. Trong số đó còn có Thủy Tinh Kiếm, đây cũng là thức làm Thương Tùng Tử cảm thấy lòng đau như cắt. Nhưng nếu gom tất cả những pháp bảo đó lại cũng không thể so sánh được với chiếc đinh bảy màu, đây mới chính là đả kích lớn nhất của Thương Tùng Tử.
 
Khi nhớ tới cái đinh bảy màu, Thương Tùng Tử đều sinh ra cảm giác nguyên thần tan vỡ. Đây chính là pháp bảo mạnh nhất trong không gian trữ vật của lão, cũng chính là đòn sát thủ để bảo vệ tính mạng. Nhưng khi lão lấy nó ra lại không thể giết chết được tên họ Lữ, ngay cả thân thể chính mình cũng tan vỡ suýt chết.
 
Thương Tùng Tử bỏ chạy vì thân thể đã suy yếu đến mức không thể chiến đấu được nữa. Nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là lão nghĩ đối phương chắc chắn sẽ chết, vì dưới tình huống trọng thương thì tên họ Lữ kia sẽ không thể chạy thoát khỏi La Bàn do thần thông hạt châu biến thành.
 
Nếu đối phương chết thì Thương Tùng Tử có thể đứng từ xa điều khiển La Bàn hút thi thể và nguyên thần của đối phương vào, sau đó đợi khi tình trạng vết thương của mình chuyển biến tốt thì tất cả mọi chuyện còn lại sẽ dễ như trở bàn tay.
 
Nhưng khi tiếng nổ vang lên ở phương xa thì những cảm ứng của Thương Tùng Tử với La Bàn cũng bị cắt đứt. Thân thể lão lập tức chấn động, trong lòng trở nên trầm tư.
 
- Dưới tình trạng vết thương như vậy mà tên kia vẫn có thể phá vỡ thần thông của La Bàn… Lần đầu tiên trong lòng Thương Tùng Tử chính thức sinh ra cảm giác sợ hãi đối với Vương Lâm.
 
Thực tế thì địa phương được dãy núi như bức tường bao quanh cũng không giống như lời Thương Tùng Tử nói, vị trí trung tâm của thế giới này cũng không phải nơi đây. Nếu càng đi sâu vào bên trong thì vị trí trung tâm thật sự là một sơn cốc được bao phủ trong sương mù. Nhưng lúc này vẻ mặt Thương Tùng Tử cực kỳ tái nhợt, đang khoanh chân ngồi nơi đây không dám cử động chứ đừng nói đi đến đâu.
 
Vương Lâm phóng đi như tên bắn mà thần thức dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn cắn răng, vẫn miễn cưỡng giữ lại một luồng thần trí. Khi hắn liên tục tiến lên phía trước thì ánh mắt dần trở nên ảm đạm, khoảnh khắc khi tiến vào một động phủ bỏ hoang trong sơn cốc thì hắn chỉ kịp mở ra khe nứt trữ vật để Ngân Y Nữ Thi và Hứa Lập Quốc đi ra hộ pháp, sau đó hắn ngã đập đầu lên mặt đất rồi hôn mê.
 
Trước đó Hứa Lập Quốc đã hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ giết chết Tiền Quý Chung, sau đó lại bị Vương Lâm thu hồi ngay. Lúc này vừa mới xuất hiện, Hứa Lập Quốc đang muốn đắc ý giành công nhưng hắn thấy Vương Lâm hai mắt nhắm chặt, mặt xám như tro hôn mê thì khẽ giật mình và con mắt liên tục chuyển động.
 
Nhưng đúng lúc này thì một tiếng hừ lạnh truyền đến, thân thể Hứa Lập Quốc trở nên run rẩy, hắn quay đầu lại mà vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ xu nịnh. Khi không còn trong không gian trữ vật hắn đã biết rõ Ngân Y Nữ Thi này cực kỳ lợi hại nên không dám đắc tội.
 
- Hộ pháp!
 
Giọng nói của Ngân Y Nữ Thi vang lên lạnh lùng như băng. Nàng khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Vương Lâm, ánh mắt đảo qua mặt Vương Lâm mà bên trong lộ ra vẻ mê man và một chút dịu dàng.
 
Hứa Lập Quốc vội vàng nịnh nọt, một lúc lâu sau thấy Ngân Y Nữ Thi không có phản ứng gì mà chỉ nhìn tên sát tinh đang hôn mê kia thì bộ dạng hắn lại trở nên đặc biệt trung thành với chủ nhân. Hắn đứng trong động phù thủ hộ cho Vương Lâm nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
 
- Sát tinh có gì đẹp mà nhìn, chỉ có Hứa gia gia là phong lưu phóng khoáng, phong that nhanh nhẹn, anh tuấn tiêu sái, tuyệt thế mỹ nam… Ôi! Có đôi khi quá mức tuyệt vời cũng là một cái khổ… Hứa Lập Quốc liên tục than ngắn thở dài, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ cảm khái.