Tiên Nghịch

Chương 1065: Sức mạnh của Cổ Thần




Ngay khi đôi mắt khổng lồ của Cổ thần này nhấp nháy, khe không gian chỗ đó chợt nổi lên sóng gió kịch liệt, dường như có một luồng khí tức không thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn tràn ngập toàn bộ khe không gian, khiến cho cái khe này lập tức không ổn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé rách.
 
Hai mắt bình tĩnh như một vùng biển chết, lộ ra vẻ tang thương của năm tháng. Làn da thô ráp giống như mặt đất trên một tinh cầu bỏ đi. Yên lặng nhìn không trung, vẻ mặt người khổng lồ này dần dần nổi lên vẻ dữ tợn.
 
Trên mi tâm của hắn còn có tám Cổ Thần tinh điểm ảm đạm, nhưng giờ phút này theo hai mắt người khổng lồ mở ra, theo hắn từ trong giấc ngủ vĩnh hằng thức tỉnh, có một tinh điểm trong tám tinh điểm của Cổ Thần chậm rãi có hào quang xuất hiện.
 
Thanh âm ầm ầm lúc này bỗng nhiên truyền khắp toàn bộ cái khe không gian. Thanh âm này vượt xa tiếng sấm, nhưng nếu lắng nghe cũng có thể nghe được âm thanh này là do xương cốt va chạm mà phát ra.
 
Thân thể Cổ thần kia có thể so sánh với mấy tu chân tinh, những tinh cầu ở trước mặt hắn chỉ như những món đồ chơi, lúc này chậm rãi đứng lên. Khoảng cách trong lúc hắn đang nằm ngồi dậy, nếu tu sĩ không dùng Súc Địa Thành Thốn mà phi hành thì cũng phải mất đến mấy canh giờ.
 
Vương Lâm ngơ ngác nhìn Cổ thần khổng lồ trước mắt. ngay khi hắn đứng dậy, một cơn gió lốc quét ngang ra, thổi hắn và những người bên cạnh đồng loạt lui về phía sau. Duy chỉ có lão già áo đen kia mắt lộ ra vẻ kỳ dị, nhìn chằm chằm về phía trước. So với Cổ Thần ở trước mắt, thân hình những tu sĩ này dường như so với con kiến còn nhỏ hơn vô số lần.
 
- Ta là Cổ Thần, Thác Sâm.
 
Một thanh âm ù ù cuộn vang lên. Dưới thanh âm này, khe không gian bốn phía lập tức xuất hiện mảnh vỡ lớn. Bát vương của Thi ÂM Tông trên mặt không còn chút máu, đang muốn lui về phía sau, nhưng ở trước mặt Cổ thần này, dù khoảng cách như thế nào, cũng đều không có đường lui.
 
- Đây. đây là thần.
 
Viêm Lôi Tử sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn thân hình khôgn thể tưởng tượng nổi của Cổ Thần kia. Với tu vi của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực rất hiếm thấy.
 
Tu vi của Vương Lâm là yếu nhất, dưới thanh âm này vang vọng, không phun ra máu tươi, nhưng thân thể hắn trong tiếng rắc rắc cũng xuất hiện nhiều vết nứt, trong đó một vết nứt ở trên ngực đã xuyên từ trước ra sau. Trên mặt hắn xuất hiện nhiều vết nứt, trong đó một vết nứt ở trên ngực đã xuyên từ trước ra sau. Trên mặt hắn xuất hiện màu đen, đây là nguyên thần đã bị thương nặng, thân thể có dấu hiệu sắp hóa thành nham thạch.
 
Cùng tiến vào cái khe không gian này còn có một vài Toái Niết tu sĩ lúc trước. Bọn họ không có nhiều người lắm, giờ phút này cả đám ngây ra như phỗng, với tu vi và thực lực của bọn họ, dưới tuế nguyệt thần thông kia đều không hề biến sắc, nhưng lúc này khi nhìn thấy hết thảy chuyện này, cũng là cho tâm thần bọn họ suýt nữa sụp đổ. Nhất là khi thanh âm kia vang lên, lại khiến cho nguyên thần trong cơ thể những tu sĩ này không ổn, giống như sấm sét nổ tung ở trong tai, ở bên trong tai xuất hiện vô số hồi âm.
 
Cổ Thần ngồi dậy, hai mắt dần dần lạnh như băng, tinh điểm thứ hai trên mi tâm cũng xuất hiện tnh quang, chậm rãi sáng lên. Nếu nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong những tinh điểm của Cổ Thần đã sáng lên dường như có thể nhìn thấy bên trong những tinh điểm của Cổ Thần đã sáng lên này dường như có một vài thứ gì đó đặc biệt tồn tại.
 
Hắn nhìn những tu sĩ lơ lửng ở phía trước, nâng tay phải lên giống như phàm nhân đuổi côn trùng lượn lờ ở trước người. Cánh tay có thể so sánh với một tu chân tinh này lúc này quét ngang ra, đột nhiên làm nổi lên cuồng phong, cũng ẩn chứa một lực lượng khiến cho người ta hoàn toàn không thể chống cự được.
 
Dường như ở trước mặt Cổ Thần, Tinh Không trở nên nhỏ bé. Từ lúc tay phải hắn nâng lên, cho đến khi vung tới, dường như chỉ có trong nháy mắt. Nhưng trong nháy mắt này, rơi vào trong muốn lui về phía sau, nhưng ở trước mặt Cổ Thần này, dù khoảng cách như thế nào, cũng đều không có đường lui.
 
- Đây. đây là thần.
 
Viêm Lôi Tử sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn thân hình không thể tưởng tượng nổi của Cổ Thần kia. Với tu vi của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực rất hiếm thấy.
 
Tu vi của Vương Lâm là yếu nhất, dưới thanh âm này vang vọng, không phun ra máu tươi, nhưng thân thể hắn trong tiếng rắc rắc cũng xuất hiện nhiều vết nứt, trong đó một vết nứt ở trên ngực đã xuyên từ trước ra sau. Trên mặt hắn xuất hiện màu đen, đây là nguyên thần đã bị thương nặng, thân thể có dấu hiệu sắp hóa thành nham thạch.
 
Cùng tiến vào cái khe không gian này còn có một vài Toái Niết tu sĩ lúc trước. Bọn họ không có nhiều người lắm, giờ phút này cả đám ngây ra như phỗng, với tu vi và thực lực của bọn họ, dưới tuế nguyệt thần thông kia đều không hề biến sắc, nhưng lúc này khi nhìn thấy hết thảy chuyện này, cũng làm cho tâm thần bọn họ suýt nữa sụp đổ. Nhất là khi thanh âm kia vang lên, lại khiến cho nguyên thần trong cơ thể những tu sĩ này không ổn, giống như sấm sét nổ tung ở trong tai, ở bên trong tai xuất hiện vô số hồi âm.
 
Cổ Thần ngồi dậy, hai mắt dần dần lạnh như băng, tinh điểm thứ hai trên mi tâm cũng xuất hiện tinh quang, chậm rãi sáng lên. Nếu nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong những tinh điểm của Cổ Thần đã sáng lên này dường như có một vài thứ gì đó đặc biệt tồn tại.
 
Hắn nhìn những tu sĩ lơ lửng ở phía trước, nâng tay phải lên giống như phàm nhân đuổi côn trùng lượn lờ ở trước người. Cánh tay có thể so sánh với một tu chân tinh lúc này quét ngang ra, đột nhiên làm nổi lên cuồng phong, cũng ẩn chứa một lực lượng khiến cho người ta hoàn toàn không thể chống cự được.
 
Dường như ở trước mặt Cổ Thần, Tinh Không trở nên nhỏ bé. Từ lúc tay phải hắn nâng lên, cho đến khi vung tới, dường như chỉ có trong nháy mắt. Nhưng trong nháy mắt này, rơi vào trong mắt tu sĩ bốn phía cũng che khuất toàn bộ thế giới trong đồng tử của bọn họ . Rầm rầm rầm rầm.
 
Một âm thanh đinh tai nhức óc từ xa rõ ràng còn chưa truyền vào trong tai, cánh tay khổng lồ của Cổ Thần đã tới gần. Không hề hình dung tốc độ của cánh tay này, một tu sĩ Toái Niết ở phía trước hoàn toàn không thể né tránh, hai tay bấm quyết, tu vi toàn thân vận chuyển, bên ngoài thân thể bất chợt xuất hiện tầng tầng lớp lớp thần thông phòng hộ, chồng chất lên nhau. Trong nháy mắt liền có hơn một vạn lớp ánh sáng phòng hộ xuất hiện, thân mình hắn lại lui về phía sau, định liều mạng chống cự lại cánh tay to lớn như một tu chân tinh này.
 
Cánh tay kia ầm ầm tới gần, đánh vào những tầng ánh sáng phòng hộ bên ngoài thân thể tu sĩ này. Hơn một vạn tầng ánh sáng chồng chất này ở trước cánh tay Cổ Thần cũng chỉ yếu ớt giống như một tờ giấy mỏng.
 
Ầm một tiếng, hơn một vạn tầng ánh sáng phòng hộ bên ngoài thân thể tu sĩ này, nhất là một đaọ ngoài cùng và một đạo trong cùng, đồng thời sụp đổ. Trên thực tế thời gian chúng sụp đổ có chút khác nhau, nhưng sự khác biệt này căn bản là cực kỳ nhỏ bé, bởi vì cánh tay khổng lồ kia hoàn toàn không hề dừng lại, chỉ đơn giản mà quét qua. Những tầng ánh sáng sụp đổ, tu sĩ ở bên trong đã tu đạo trên một vạn năm, đã đạt tới Toái Niết Sơ Kỳ, trong tiếng cười thảm thân thể ầm một tiếng hóa thành huyết hoa, dường như nở rộ trên cánh tay của Cổ Thần.
 
Mà nguyên thần của hắn cũng theo đó mà tiêu tan, hóa thành một đám thiên địa nguyên lực, bị hút vào theo vết nứt phía trên cánh tay thô ráp của Cổ Thần.
 
Mắt thấy cánh tay Cổ Thần kia không hề tạm dừng chút nào, ngay lúc tiếp tục múa may, lão già áo đen hai mắt lóe lên vẻ kỳ dị, bước tới một bước, vượt qua vô số khoảng cách, xuất hiện ở phía trước cánh tay Cổ Thần đang quét ngang tới.
 
Thân thể lão già so với cánh tay của Cổ Thần kia thật sự lànhor bé, thậm chí căn bản là hoàn toàn không cần tính đến. Những lão già kia thần sắc vẫn bình tĩnh, nâng tay phải lên, vỗ về phía trước.
 
(thiếu một đoạn)
 
ngón tay, hình thành một sức mạnh vô biên chảy vào trong cánh tay Cổ Thần. Hết thảy chuyện này đều phát sinh chỉ trong chớp mắt, nhanh đến độ khiến cho tu sĩ bốn phía hoàn toàn khôgn có một chút cơ hội để phản ứng.
 
Chỉ nghe thấy tiếng động rầm rầm kinh thiên vang lên, cánh tay khổng lồ của Cổ thần kia run lên, không ngờ bị lão già kia đánh văng ra, lui về phía sau, tách rời ra khỏi bàn tay của lão già, nhưng trên cánh tay của Cổ Thần rõ ràng cũng lưu lại thủ ấn màu đen.
 
- Lời đồn quả không sai, siêu thoát quy tắc ngoài, chỉ có kHông Niết mới có thể giao chiến với vương tộc bát tinh Cổ Thần. So với một bát tinh Cổ Thần tầm thương năm đó lão phu đã từng tham gia giết, hoàn toàn chênh lệch như trời với đất.
 
Thân mình lão già lui ra phía sau, vẻ hồng hào trên mặt tiêu tan, thay vào đó là một vẻ tái nhợt.
 
Nhưng hai mắt hắn cũng sáng như ánh trăng, ẩn chứa chiến ý tràn ngập.
 
Lui ra phía sau bảy bước, lão già ngẩng mạnh đầu, thân mình xông lên, không ngờ một bước đã đi tới bên trên cánh tay của Cổ Thần kia, mượn lực nhảy lên, giống như sao băng lao thẳng lên bộ mặt của Thác sâm.
 
Trong mắt Thác Sâm thủy chung vẫn lạnh như băng, lộ ra vẻ cuồng vọng khinh miệt, tay phải run lên, thủ ấn ở trên tay không thể nhìn thấy lập tức sụp đổ. trong tiếng động rầm rầm vang lên, thân mình khổng lồ của hắn chậm rãi đứng lên.
 
Hắn đứng lên, đầu đội trời chân đạp đất, còn có một luồng uy áp như thiên đạo ầm ầm giáng xuống trời đất. Nhất là mi tâm của Thác Sâm, sau khi hai tinh điểm phát sáng, tinh điểm thứ ba cũng xuất hiện tinh quang, chậm rãi sáng lên. Chỉ là ở chỗ sâu bên trong tinh điểm thứ ba này, mơ hồ có giấu một vật. thấy không rõ, không cảm nhận được.
 
Chỉ có Vương Lâm kinh ngạc nhìn thác Sâm trước mắt, nhất là tinh điểm dường như cực kỳ xa xôi trên mi tâm của vương tộc bát tinh Cổ Thần, chỉ có điều hắn chỉ biết được tên, còn phương pháp thi triển cụ thể không có bên trong trí nhớ.
 
- Khánh Không Luyện TInh - Rác rưởi.
 
Thanh âm ù ù vang vọng, Thác Sâm vung hai tay lên, cuồng phong ngợp trời, vung lên hướng thẳng đến lão già. Tốc độ của hắn cực nhanh, như Súc Địa Thành Thốn, trong phút chốc đã tới gần hai bên tả hữu của lão già. Hai cánh tay của Thác Sâm giống như hai tu chân tinh khổng lồ, hướng về lão già điên cuồng đánh tới.
 
Lão già kia sắc mặt lại trở nên hồng hào, toàn thân quần áo bay lên, song chưởng duỗi ra hai bên tả hữu, trong tiếng quát khẽ thiên địa nguyên lực vô cùng vô tận bất chợt ngưng tụ. Bên ngoài song chưởng của lão già lập tức có những khối băng biến ảo hiện ra, bên ngoài những khối băng này còn có biển lửa, bên ngoài biển lửa còn có vô số dãy núi, bên ngoài những dãy núi, lại có lôi đình vô tận.
 
Tầng tầng lớp lớp, vô số thần thôgn trong nháy mắt xuất hiện, theo song chưởng của lão già duỗi ra hướng về cánh tay Cổ Thần tấn công tới.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, khe không gian này run rẩy kịch liệt, tiếng động rầm rầm vang lên không ngừng. Từ xa nhìn lại, dường như có vô số pháo hoa ở trên hai cánh tay của Thác Sâm không ngừng lóe ra.
 
Nhưng những thần thông này cũng chỉ khiến cho cánh tay Thác Sâm tạm dừng một lát. Tuy vậy đối với lão già áo đen mà nói, một lát này cũng đủ để thân mình hắn từ giữa song chưởng của Thác Sâm lao ra, đạp lên hư không, bay thẳng lên đầu.
 
- Vô Cực Tử. Lúc này nếu ngươi còn không hiện ra, đừng trách lão phu không tuân thủ lời hứa năm đó. Ngươi trốn ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi đã quên ước định giữa ta và ngươi năm xưa!
 
Lão già áo đen trong lúc bay tới, truyền ra tiếng quát khẽ.