Tiên Ngạo

Chương 982: Địa vực thần bí




Dương sắc nốc một ngụm tiên tửu, sau đó nói tiếp:

- Đại Hồng trị dân. y là kẻ đứng đầu vạn quan vào thời Nhân tộc hưng thịnh. Lực Đại

Thần Uy của y là lực khống chế Ngũ Hành, tổ sư của thợ thủ công. Lời đồn y có thể tạo ra bất cứ bảo vật gì, nghe nói pháp bảo hùng mạnh nhất của y là Thiên Địa Ngũ Hành ấn, có lực

Ngũ Hành có thể hiệu lệnh thiên địa.

- Lực Mục bái tướng, y chính là Thống soái tam quân lúc Nhân tộc hưng thịnh. Lực Đại

Thần Uy của y là Ma công, truyền thuyết sau y phi thăng Ma giới, làm Ma Chủ vạn ma. Có thể nói Ma công hiện tại ở Tu Tiên Giới chúng ta đều bất nguồn từ y, sau đó tới thời Tiên Tần. Úy Liễu hệ thống hóa, diễn sinh ra cho tới đại thành.

- Thiên Nữ lưu pháp, vào sau thời Nhân tộc hưng thịnh, hết thảy quy củ pháp tắc chế độ đều do nàng định ra. Nàng vốn là tỳ nữ của Cửu Thiên Huyền Nữ, cuối cùng được Cửu Thiên Huyền Nữ truyền thụ Cửu Thiên Huyền Kinh, đạt thành Đại Thần Uy Sĩ.

- Linh Luân chế địch, lời đồn Linh Luân là do phượng hoàng biến thành, tinh thông âm luật. Trong một lần đại chiến, Hiên Viên Hoàng đế cùng rất nhiều thành viên Nhân tộc bị Dị tộc Khẩn Na La cướp lấy nguyên khí bản nguyên, mọi người không thể tái chiến.

- Linh Luân bèn trộm lấy hai mươi bốn Thiên trúc trong chí bảo Côn Lôn Kính của Tiên tộc, chế thành ống sáo. dùng âm luật của nó điều tiết nguyên khí lại cho mọi người, lúc ấy mới thoát khỏi nguy cơ.

- Sau Hiên Viên Hoàng đế phi thăng, y cũng theo đi, hai mươi bốn trúc kia biến thành Thần khí. y mang đi hai mươi ba, để lại một trúc ở nhân gian.

- Phong Hậu điều phong, Thường Tiên chế cổ, Đãi Thủ tính toán, Kỳ Bá truyền kinh. Luy Tổ nuôi tằm. Năm người này ta chỉ biết mơ hồ sự tích về bọn họ, chứ không biết rõ ràng cụ thể, không biết bọn họ sở trường lực Đại Thần Uy nào.

- Bất quá nghe nói con rối Tiên Tần của Tiên Tần đế quốc bất nguồn từ Thường Tiên, các loại chiến thú sinh hóa bất nguồn từ Luy Tổ.

- Xem ra cái gọi là Thường Tiên chế cổ, hẳn là chế tác các loại chiến thể, Luy Tổ nuôi tằm. hẳn là luyện chế các loại linh thú.

Dư Tắc Thành nghe tới đây gật gật đầu:

- Ta biết sự tích của Đãi Thủ.

Vừa nghe như vậy, lập tức cả ba người kia dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.

Dư Tắc Thành bắt đầu kể:

- Tộc nhân A Thị Nặc tộc không có nhục thân, là do ngọn lửa ngưng kết mà thành, có thể sai khiến Cửu Thiên Liệt Hòa, Càn Ly Thất Muội Chân Hỏa, Thái Dương Chân Hỏa, Thái Âm Chân Hỏa, Tinh Thần Chân Hỏa, Nam Minh Ly Hỏa, vang danh thiên hạ.

- Hoàng tộc của tộc này tu vi càng cao, lại càng hóa hư thành thật, hóa sinh pháp thể nhục thân, có thể tự do chuyển đổi qua lại giữa ngọn lửa và thân thể.

- Theo truyền thuyết, Đãi Thủ chính là nô lệ của A Thị Nặc tộc, nửa người nửa Hỏa, nhưng trên người lại có huyết thống của Hoàng tộc A Thị Nặc tộc. Đãi Thủ phát sinh tình

cảm cùng Công chúa tộc này, sau sự tình bại lộ, Công chúa tự sát, còn y cao chạy xa bay tới tận Thiên Nhai Chỉ Giác noi Vực Ngoại, thành lập thế lực Hỏa của mình chuẩn bị báo thù.

- Sau nhân duyên đưa đầy, Hiên Viên Hoàng đế tránh né Đại Liên Minh truy nã, chạy tới Thiên Nhai Chỉ Giác gặp được Đãi Thủ. Đầu tiên hai người là địch, chiến đấu với nhau mười mấy trận. Sau dần dần trở thành bằng hữu, rồi trở thành sư đồ. Đãi Thủ được Hiên Viên Hoàng đế điểm hóa, ngộ ra lực Đại Thần Uy Hỏa Diễm.

- Sau y trở lại A Thị Nặc tộc báo thù, giết chết Hoàng đế A Thị Nặc tộc khi đó. Nhưng đến thời khắc cuối cùng, vì muội muội của Công chúa mà tha cho tộc nhân sống sót của A Thị Nặc tộc thoát đi, chạy khỏi thế giới Thương Khung, vả lại còn bảo vệ bọn chúng di cư ra Vực Ngoại, không chém tận giết tuyệt.

Nghe xong chuyện này, mọi người trở nên trầm tư mặc tường, ai nấy thầm tưởng tượng phong thái của các Đại Thần Uy Sĩ năm xưa.

Đúng lúc này, phía trước hiện ra bóng một tinh vực, Dư Tắc Thành cảm thấy rất quen thuộc, dường như là tinh vực Thiên Lại.

Tà Tâm đ*o nhân thấy vậy nói:

- Đúng vậy, chính là không gian hình chiếu của tinh vực Thiên Lại, chúng ta đã vượt qua nơi đó.

Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu. Trước kia mình phi hành tới pháo đài Thiên Lại cần mất thời gian một tháng, dù là thông qua pháp trận truyền tống cũng mất từ ba tới bảy ngày. Nhưng hiện tại chỉ mới nửa canh giờ mà đã vượt qua pháo đài Thiên Lại, bí pháp phi không này quả nhiên hết sức thần kỳ, nếu như học được, chẳng phải Thanh Minh vũ trụ này mặc tình cho ta hoành hành ngang dọc hay sao?

Sau khi vượt qua pháo đài Thiên Lại, sau khoảng tám canh giờ, dần dần đám mây xung quanh giảm tốc độ lại, vầng sáng dưới chân bốn người cũng dần dần mờ đi, xem ra đã tới nơi.

Vượt qua pháo đài Thiên Lại cần nửa canh giờ, tới nơi này mất tám canh giờ, xa gấp mười sáu lần khoảng cách từ thế giới Thương Khung tới tinh vực Thiên Lại. Đây quả thật là noi xa xôi cùng cực, góc biến chân trời.

Bốn người tiếp tục phi hành về phía trước không đầy trăm lần hô hấp, vầng mây mang theo bọn họ tiêu tan, vầng sáng dưới chân cũng biến mất. Không gian thoáng chuyển, Dư Tắc Thành phát hiện ra mình đang đứng giữa hư không, xung quanh là Thanh Minh.

ở xa xa bên cạnh có một ngôi sao, từ xa nhìn lại, hẳn là một thế giới thiên vực. Nơi đó linh khí sung túc, ắt bên trong có vô số sinh linh.

Xem ra đây là thế giới thiên vực của DỊ tộc Tư Tháp Ma. Dư Tắc Thành nhìn từ xa lập tức có cảm giác thế giới này nguyên lực tràn trề, bên trong ẩn chứa vô số khí tức máu tanh, từ xa nhìn lại khiến cho người ta có cảm giác đẫm máu, khó tả vô cùng.

Dư Tắc Thành không khỏi cau mày, Dương sắc bên cạnh thấy vậy bèn nói:

- Diệt Độ Thần Quân, ta cho rằng đệ nhất định sẽ nghi ngờ, vì sao chúng ta phải chiến đấu ở nơi này, vì sao chúng ta phải hủy diệt thế giới Vực Ngoại này. Chúng không chọc tới chúng ta, vì sao chúng ta lại phá hoại quê nhà của chúng.

- Nếu để chúng ta giải thích, chẳng bằng để cho đệ thấy tận mắt. Đệ đã từng lui tới nhiều thế giới Vực Ngoại, hẳn cũng biết được không ít.

- Đây là thế giới của Dị tộc Tư Tháp Ma, năm xưa vào thời Đại Liên Minh Dị tộc, Tiên tộc rời khỏi, Dị tộc Tư Tháp Ma này là một trong những chúng tộc lưu lại theo kế hoạch của Đại Liên Minh Dị tộc. Trong trận chiến của Hiên Viên Hoàng đế, Dị tộc Tư Tháp Ma này là Dị tộc chống cự kịch liệt nhất, cũng là Dị tộc mà Nhân tộc căm hận nhất, đáng tiếc vẫn để cho chúng trốn khỏi thế giới Thương Khung.

- Nền văn minh của Dị tộc Tư Tháp Ma là văn minh cô đọng, cô đọng tinh hoa trong cơ thể mình hoặc sinh linh khác để nhận được một loại năng lượng kỳ dị. Mà tinh hoa của người trong Nhân tộc chính là máu, nếu giải thích theo ngôn ngữ Tu Tiên Giới chúng ta, chính là nền văn minh bằng máu.

- Được rồi, nói nhiều vô ích. đệ hãy tự xem.

Hỗn Độn Lão Tổ lên tiếng nói:

- Ta sẽ ở đây chờ ngươi sáu canh giờ. cho ngươi có thời gian làm quen với thế giới này.

- Sáu cái canh giờ sau, ta sẽ phát động công kích ngươi. Thật ra cảnh giới Thần Ngã rất khó phân thắng bại, nếu chúng ta chiến đấu bất phân cao thấp, vậy cứ dựa theo độ phá hoại nhiều hay ít với thế giới Dị tộc này mà đánh giá thắng bại, ngươi thấy như vậy có được chăng?

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Được, một lời đã định.

Dứt lời, hắn nhanh chóng bay về phía thế giới Vực Ngoại này.

Khẩu thuyết vô bằng, mình phải tới đó xem thử. Mình phải giảnh được thắng lợi trong trận chiến này, Hiên Viên kiếm phái chỉ có chết chứ không có bại, trăm trận trăm thắng.

Dư Tắc Thành càng tới gần thế giới này, càng cảm thấy áp lực vô cùng khó chịu, đồng thời cảm giác như máu trong huyết quản của mình đang sôi trào, lực lượng không ngừng sinh ra trong đó, dường như phía trước đang có thứ gì không ngừng thu hút mình.

Dần dần tiếp xúc với bầu khí quyển, đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện ra trong không trung không ngờ có tồn tại một loại vật thể kỳ dị. Vật thể này ẩn trong không gian thứ nguyên, sử dụng thủ đoạn vô cùng khó hiểu, hoàn toàn không thể cảm ứng được.

Nhưng những vật thể này đều là những sinh linh kỳ dị, trên thân chúng ẩn chứa vô số huyết khí. sung túc tới mức có thể thấy được bằng mất thường. Trong cảm ứng của Dư Tắc Thành, chúng sáng lên như những ngọn đèn dầu.

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. thật ra cũng chỉ trong cảm ứng của mình mới có thể thấy được chúng. Nếu không phải mình đã hóa Huyết Cương Thần quyết thành thần thông bàn năng của mình, chắc chắn không phát hiện được sự tồn tại của chúng.

Những sinh vật này là thứ gì vậy?

Dư Tắc Thành ẩn mất thân hình, tâm niệm thoáng động, lập tức bay tới trước mặt một sinh vật. giơ tay điểm ra. Dựa vào cảm ứng huyết khí đối với nó, chộp ra một trảo âm thầm không tiếng động, đột phá vòng bảo vệ chặt chẽ của nó, nhanh chóng chạm vào lớp võ ngoài của sinh vật này.

Tiếp xúc vào võ ngoài, lập tức sinh vật này đã bị Dư Tắc Thành khống chế, sinh tử của nó chỉ trong một niệm.

Mỗi sinh vật như vậy to chừng mười trượng, có bề ngoài kỳ dị giống như ốc sên. Nó không có bất cứ năng lực chiến đấu nào, có thể nói yếu đuối đến cực điểm, chỉ cần chấn động sẽ tan tác.

Thứ hùng mạnh duy nhất chính là lớp võ ngoài hết sức chắc chắn của nó, có tác dụng thần kỳ cách ly không gian, khiến chúng có thể ẩn trong không gian thứ nguyên của thế giới này.

Bên trong lớp võ này là rất nhiều ống dẫn giống như mạch máu, trong những ống dẫn này có một loại chất lỏng kỳ dị đang chảy.

Chất lỏng này rất giống máu trên cơ thể con người, chẳng qua sinh vật này chỉ có lớp võ ngoài và mạch máu, không hề thấy có xương thịt gì cả.

Loại máu kỳ lạ này lưu chuyển không ngừng, theo sự lưu chuyển của nó, Thái Dương Chân Hỏa trong phạm vi trăm dặm xung quanh đều tụ tập vào trong cơ thể nó.

Thái Dương Chân Hỏa thật ra chính là ánh mặt trời trong không gian, vô số ánh nắng như vậy đang bị sinh vật này hấp thu.

Sau đó Dư Tắc Thành cảm nhận được Thái Dương Chân Hỏa thông qua huyết dịch của sinh vật này vận chuyên, hóa thành một loại nguyên khí kỳ dị, nhanh chóng theo thông đạo truyền tống nào đó truyền xuống đại lục.

Tóm lại sinh vật này cũng giống như một pháp trận truyền tống rất lớn, cũng giống như Tụ Linh trận ở Tu Tiên Giới. Có điều nó tụ tập Thái Dương Chân Hỏa trong Thanh Minh, sau đó truyền xuống đại lục mà thôi.

Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát, dần dần phát hiện ra huyền ào trong đó. Chín tầng mây dưới chân hắn rất dày, đỏ như màu máu, ánh nắng mặt trời xuyên qua chín tầng mây này chiếu xuống mặt đất đã không còn lại bao nhiêu, cho nên cần hấp thu Thái Dương Chân Hỏa như vậy.

Theo quá trình hấp thu Thái Dương Chân Hỏa của sinh vật này, thỉnh thoảng trong hư không lại xuất hiện chấn động kỳ dị. Nếu không có lớp võ ngoài không gian thứ nguyên kia, sinh vật này đã bị chấn động tan nát, cho nên cần có lớp võ không gian thứ nguyên bên ngoài bảo vệ, chứ không phải như ban đầu mình suy nghĩ. nó đang ấn nấp trốn tránh thứ gì.

Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu, hơi khâm phục nền văn minh của Tư Tháp Ma tộc này. Từ điểm này là có thể nhìn ra, trình độ văn minh của đối phương vô cùng dũng mãnh.

Dư Tắc Thành cảm ứng thông đạo mà sinh vật này truyền tống Thái Dương Chân Hỏa xuống dưới, bèn theo thông đạo này bay xuống.

Dư Tắc Thành dần dần tiến vào trong thế giới văn minh này, đồng thời cũng hoàn toàn ẩn giấu thân mình.

Thế giới này và thế giới Thương Khung cùng chung một vị diện, tất cả pháp tắc Thiên Đạo hoàn toàn giống nhau, đầy đủ Ngũ Hành, âm dương nhị phân. Chỉ khác một chút ở chỗ một ít pháp tắc Thiên Đạo yếu hơn. một ít pháp tắc Thiên Đạo mạnh hơn.

Mạnh mẽ nhất trong đó hẳn là Thiên Đạo hệ Huyết. Tuy rằng Dư Tắc Thành không có lãnh ngộ pháp tắc Thiên Đạo này, nhưng hắn có được lực Huyết Mạch, có thể cảm nhận được chút ít về Thiên Đạo hệ Huyết này, cũng có thể cảm ứng được vài thứ.

Dư Tắc Thành chậm rãi từ trên cao hạ xuống, bầu khí quyển này vô cùng tanh máu, thậm chí khiến cho người ta có cảm giác muốn nôn mửa.

Thật ra nói là tanh máu cũng không chuẩn xác lấm, chỉ đại khái gần như vậy.

Dường như cả thế giới này là một người sống, vào giờ phút này tất cả máu trong thân thể đều chày hết ra ngoài, nhuộm đẫm toàn thân, mà người này đang hấp hối, sắp sửa tử vong.

Đây là cảm giác của Dư Tắc Thành về thế giới này, vì sao lại như vậy?

Dần dần thế giới dưới chân Dư Tắc Thành trở nên rõ ràng hơn.

Đây là một thế giới dung nham, khắp trên mặt đất toàn là dung nham đang chày. Dung nham nóng chày hình thành một hệ thống sông ngòi trải rộng khắp thế giới này, thậm chí xa xa còn có một biển dung nham rất lớn.

Dung nham phun lên mặt đất như vậy, đúng lý ra thế giới này hẳn phải là một thế giới nóng tới cực điểm, nhưng chuyện hết sức ly kỳ chính là bất kể sông hay biển dung nham, tuy rằng trong đó dung nham đang sôi sùng sục nhưng không hề toát ra chút nhiệt nóng nào. Dường như chúng đều là già vậy, không hề có sức nóng.

Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, chẳng phải chuyện này giống như cảm ứng vừa rồi của mình sao? Nếu nói thế giới này là một người, vậy dung nham kia là máu của y, hiện tại máu vốn phải nằm trong thế giới, thế nhưng lại chày ra ngoài thân thể người đó. Xem ra cảm giác của mình là chính xác, thế giới này không có khả năng tồn tại được lâu. Người này đã lâm trọng bệnh, có lẽ không bao lâu sau sẽ hoàn toàn tiêu vong.

Đương nhiên, nói là không bao lâu, nhưng đối với con người cũng là hàng ngàn hàng vạn năm.

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. thầm nghĩ:

- Thật là một thế giới kỳ dị, bất quá kỹ thuật văn minh hùng mạnh như vậy, mình phải ngàn vạn lần cân thận mới được.

Vãn minh Dị tộc Tư Tháp Ma này có thể hấp thu Thái Dương Chân Hỏa, có thể lấy dung nham dưới lòng đất làm năng lượng, quả thật không thể coi thường, phải thật là cẩn thận. Dư Tắc Thành lập tức thêm một tầng bảo vệ xung quanh mình, sau đó bay ra xa.

Dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, trên bề mặt thế giới này có một vùng đất kỳ dị, không có sông dung nham. Mà những pháp trận truyền tống hấp thu Thái Dương Chân Hỏa, cuối cùng đều rót vào vùng này.

Dư Tắc Thành lập tức bay về phía đó, rất nhanh đã tới.

Vùng đất ấy có diện tích chừng ức vạn dặm. chiếm khoảng một phần mười thế giới này.

Dư Tắc Thành bèn tiến vào vùng này, ngoài cùng là một lớp hộ thuẫn phòng ngự, giống như hộ thuẫn của các đại môn phái trên thế giới Thương Khung, chẳng qua có màu đỏ lửa, hẳn là rút dung nham ra hóa thành.

Dư Tắc Thành chỉ cần hơi cảm ứng một chút đã đột phá được hộ thuẫn này. Hắn đã đạt tới mức đạo pháp tự nhiên, hộ thuẫn này quá ư đơn giản.

Vượt qua hộ thuẫn, trước mất Dư Tắc Thành là một thế giới tràn trề sức sống.

Trong thế giới này, khí tức sinh mạng tràn đầy, dưới cảm ứng của Dư Tắc Thành, vùng đất ức vạn dặm này chỉ có giải đất trung tâm rộng chừng năm trăm vạn dặm là được một tầng hộ thuẫn khác bảo vệ, phần còn lại của vùng này đều có cảm giác tràn trề sức sống kia.

Trong vùng đất này, thực vật, động vật có ở khắp nơi, có thể nói là đủ các loài sinh vật kỳ dị tụ tập nơi này.

Những sinh vật này có loại giống như trâu dê heo, sài lang hổ báo trên thế giới Thương Khung, có loại hình dáng hết sức kỳ quái. Thậm chí có loại có ba phần giống như sinh vật Hồng Hoang trong truyền thuyết.

Tất cả những sinh vật này đều có một điểm chung, chính là huyết khí trên thân thể chúng hết sức nồng đậm, sung túc tới mức khó lòng tin được. Huyết khí nặng nề như vậy, hẳn sinh vật trong vùng này phải cực kỳ hiếu chiến hung tàn.

Dư Tắc Thành chỉ tiến vào địa vực này chưa hết thời gian tàn nửa nén nhang, trước mất

hắn đã xảy ra vô số cuộc chiến nho nhỏ. Chim ung khổng lồ từ trên trời bổ xuống, chộp lấy sài lang, hổ báo săn đuổi bầy trâu rừng, cá sấu dưới hồ công kích hà mã... Thế giới này là một thế giới chiến đấu, đâu đâu cũng thấy chiến đấu cả. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đột nhiên trên không có một tinh thuyền đang bay tới, tinh thuyền này có hình như con muỗi ở thế giới Thương Khung, to chừng ba mươi trượng, trên đó có thể thấy được rất nhiều dấu vết nhân công chế tạo, chắc chắn không phải là do tự nhiên hình thành.

Tất cả sinh vật trong vùng này vừa nhìn thấy tinh thuyền kia, lập tức chạy trốn rất nhanh, chạy càng xa càng tốt.

Tinh thuyền này đáp xuống một thảo nguyên, cửa mở ra, thà xuống rất nhiều sinh vật. Những sinh vật này chạy xuống rất nhanh, sau đó bỏ chạy tứ tán. Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận, không khỏi kinh ngạc sững sờ, không ngờ những sinh vật này đều là người, đúng vậy, là người giống hệt như hắn vậy.

Trong khoảnh khắc tinh thuyền kia mở cửa thả ra vô số người, Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành đảo qua, hết thảy chỉ tiết về tinh thuyền kia bị thần thức của hắn nắm rõ.

Đây là thứ gì vậy, không, không phải là vật chết, mà là sống.

Tinh thuyền này có thể nói là thể bán sinh vật. Cả tinh thuyền được tạo thành từ hai ngàn hai trăm mười bảy bộ phận, có cửa khoang, cửa số, cánh, thân ngoài, pháp trận...

Những bộ phận này có thứ cứng như sất, có thứ mềm như lụa, chúng được kết nối lại với nhau hết sức tinh xào, hình thành tinh thuyền này.

Chúng cũng không phải được tạo ra từ những loại vật liệu như kim loại hay khoáng thạch, dưới cảm ứng của Dư Tắc Thành, thành phần cơ bàn tạo thành những bộ phận này không ngờ lại là những vật chất giống như xương.

Thật ra Dư Tắc Thành cũng mới thấy lần đầu loại vật chất kỳ dị như vậy, đây là một phần thân thể của những loài sinh vật kỳ dị trên vùng đất này. Tỷ như răng cá sấu, sừng sinh vật có hình dáng như tê giác, cánh của sinh vật như chuồn chuồn khống lồ... Những thứ này tạo nên hai ngàn hai trăm mười bảy bộ phận của tinh thuyền kia.

Thật ra trong tinh thuyền cũng có chứa loại vật chất này, trong tinh thuyền có không gian phụ thuộc, trong không gian này có một ít sinh vật đã kể ở trên đang bị xè thịt. Một loài sinh vật kỳ dị đang xè chúng thành nhiều phần, phân loại ra xương, sừng, răng, cánh... của chúng.

Ngoại trừ những bộ phận trên, kết nối những bộ phận này lại với nhau chính là vô số ống dẫn có hình dáng như mạch máu, hơn nữa rõ ràng trong ống dẫn này có chất lỏng giống như máu đang lưu chuyển.

Chất lỏng này lưu chuyển không ngừng, có không ít thẩm thấu vào trong những bộ phận của tinh thuyền. Theo sự lưu chuyển của nó, những bộ phận kia dường như cũng khẽ đập, dường như vật sống vậy.

Chất lỏng này là máu ư. vì sao dưới thần niệm của mình, chúng lại giống hệt như máu người? Không thể nào, chuyện này thật vô lý, tinh thuyền khổng lồ như vậy, cần phải có máu của bao nhiêu người mới có thể hoạt động, một ngàn người ư, không đủ... Một vạn ư, có lẽ.... không thể nào...

Dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành cảm nhận được chất lỏng đang chày kia giống hệt máu người, chuyện này quả thật hoàn toàn vô lý. Nếu như là máu người thật, lượng máu đang chày trong tinh thuyền này cần tối thiểu vạn người mới đủ.

Vì thấy những bộ phận và ống dẫn. mạch máu của tinh thuyền này, cho nên Dư Tắc Thành cho rằng tinh thuyền là vật sống. Loại tinh thuyền như vậy theo thời gian trôi qua, cũng giống như sinh linh dần dần trường thành, sẽ ngày càng hùng mạnh.