Tiên Ngạo

Chương 593: Bí mật của Tiên Giới




Trác Văn Quân nói:

- Đây là ta xem được sách mật do Quang Thần để lại, trong đó có ghi bí mật của lịch sử.

- Nghe nói vào thời đó, vào thời mà Hiên Viên Hoàng đế phi thăng thành Tiên Nhân. Nhân Tiên Tứ Đế cũng sống trên Tiên Giới một thời gian rất dài. Sau đó nếu không phải bọn họ tiếp tục phi thăng lên giới cao hơn nữa, rời khỏi Tiên Giới, vậy cũng đã hoàn toàn biến thành Tiên Nhân. Phải biết rằng cùng lúc với con người thay đổi Tiên tộc, Tiên tộc cũng thay đổi con người.

- Dần dần bọn họ đã quên nguồn cội xuất thân của mình, bướm xuất thân từ nhộng, nhưng nó không cho rằng nhộng và nó giống nhau. Lúc ấy bọn họ cho rằng Tiên Nhân đã có quá nhiều trên Tiên Giới, không cần gia tăng nữa. Vì vậy mới sinh ra Thiên kiếp, để có thể đánh chết những người nào có khả năng trở thành Tiên Nhân. Vì vậy mới tạo nên lũ lụt diệt thế, ám sát Tiên Đế Cổn, vì thế nguyên khí mới cạn kiệt, trong vòng ba ngàn năm qua không có Tiên Nhân sinh ra.

Dư Tắc Thành nghe những chuyện này lập tức trợn mắt há mồm. Bất quá chuyện này quá xa xôi mờ mịt, không có liên quan nhiều với mình. Chuyện quan trọng trước mắt của mình là ngăn cản Tiên tộc kia sống lại, không thể để y gây nguy hại cho nhân gian.

Hiên Viên Hoàng đế vì chống lại Tiên tộc, không tiếc hóa thân Tiên tộc. Tiên Đế Cổn có thể hạ giới hy sinh, cứu giúp nhân gian, vì Nhân tộc bỏ qua hết thảy. Hiện tại đến lượt mình luyện xong kiếm Hiên Viên sẽ bảo vệ nhân gian, chém giết hết thảy tà ma, cho dù là Tiên Nhân cũng không lùi bước.

Phải đánh một trận giết chết cho bằng được cường địch. Dư Tắc Thành bắt đầu lặng lẽ dưỡng kiếm, sát khí phun ra nuốt vào trên người hắn, giống như thiên địa run rẩy, vạn khí quy nguyên.

Dư Tắc Thành nói với bọn họ:

- Chạy đi, tất cả chạy cho mau!

Tất cả tu sĩ nhanh chóng leo lên tinh thuyền con rết, rời khỏi nơi này. Trác Văn Quân cắn môi, đột ngột dứt khoát chạy tới hôn Dư Tắc Thành một cái, biểu lộ thái độ của mình, sau đó mới xoay người rời khỏi.

Tinh thuyền con rết bay vào không trung, lúc này bọn họ mới cảm nhận được nguyên khí tụ tập, cảm nhận được Tiên tộc hùng mạnh. Thậm chí tất cả nguyên khí yếu ớt trong Thanh Minh cũng tụ tập về phía đại lục Thanh Khâu.

Dư Tắc Thành lặng lẽ điều tức, chờ đợi đối phương sống lại, trên mặt đất chỉ còn lại mình hắn ở đây. Thật ra dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, còn có bảy tên Kim Đan Chân Nhân ẩn trong chỗ tối, bọn họ vẫn chưa rời khỏi. Bọn họ nghĩ tới chuyện Tiên Nhân sống lại, bảo bối của Tiên Nhân bèn không nhịn được không muốn rời khỏi, phú quý chỉ có thể cầu trong hiểm cảnh. Nấp đi thôi, liều mạng một phen, thử làm ngư ông đắc lợi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Các ngươi muốn nấp cứ việc nấp, làm ngư ông ư, ta đây mới chính là ngư ông. Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, thật ra hắn đã nghĩ tới một biện pháp để đối phó với Tiên tộc kia, đây cũng là lý do hắn ở lại nơi này.

Có câu là một núi không dung hai hổ, Thụ Yêu trong tầng bốn rừng thiết thụ của di tích đã tu luyện vô số vạn năm, có thể giúp cho di tích bất diệt, có thể tự hình thành thế giới- hùng mạnh tới cực độ. Nếu không phải thế giới này tàn khuyết không trọn vẹn, có lẽ nó đã phi thăng Tiên Giới.

Có Thụ Yêu hùng mạnh như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt cho những người tương lai sẽ di cư tới sinh sống trên đại lục này. Vừa hay có thể dẫn dụ cho Thụ Yêu cùng Tiên tộc kia đánh nhau một trận, có câu là trai cò tranh nhau thì ngư ông đắc lợi, Dư Tắc Thành định làm vị ngư ông này. Hơn nữa Thụ Yêu vạn năm kia đã tồn tại từ thuở Hồng Hoang, nói không chừng nó sẽ có Tiên Thiên Linh Bảo, rất có thể món Linh Bảo cuối cùng của mình sẽ lấy được ở nơi này.

Cho nên Dư Tắc Thành mới tỏ ra tích cực giương cao ba thước kiếm, ở lại nơi này chuẩn bị đại chiến Tiên tộc.

Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi, trong lúc chờ đợi vô tình cảm nhận được Tiên tộc kia đang hô hấp. Y đang Luyện Khí Hóa Thần, hấp thu thiên địa nguyên khí, giai đoạn luyện khí này hẳn là Trúc Cơ kỳ, đúng vậy, nguyên khí lưu động như vậy hẳn là Trúc Cơ kỳ.

Dư Tắc Thành vô tình cảm ứng theo y vận chuyển nguyên khí, dần dần bị thu hút. Tên Tiên tộc này hấp thu nguyên khí, Luyện Khí Hóa Thần hoàn toàn là Luyện Khí thuật ở mức độ hoàn mỹ đến cực hạn. Mỗi một lần y hô hấp đều tận dụng nguyên khí mức độ tối đa, Dư Tắc Thành cảm ứng theo y tu luyện, dần dần vô số nghi hoặc ngày trước được giải khai, rất nhiều cửa ải khó khăn phá giải dễ dàng, đây mới là Luyện Khí thuật chân chính.

Lúc này sắc mặt Dư Tắc Thành trắng nhợt, toát mồ hỏi lạnh toàn thân, trước đây quả thật mình có mắt như mù, bảo vật trước mặt mà không thấy, bỏ đi một bảo tàng lớn nhất. Phương pháp luyện khí của Tiên tộc trong di tích mới là bảo tàng thật sự, là Luyện Khí thuật hoàn mỹ nhất, bất kể Huyết Cương Thần Quyết, Tử Phủ Kim Đan khí so với nó như trời với vực, không thể nào sánh kịp.

Nhưng lúc ấy mình chỉ chú ý tới bề ngoài, hoàn toàn không thấy được sự hùng mạnh của nó, mất đi cơ hội lấy được Luyện Khí thuật hùng mạnh nhất trên đời. Đáng buồn cười hơn nữa là vì vậy còn đại chiến một trận, hủy diệt di tích.

Bất quá hiện tại cũng chưa quá muộn, Dư Tắc Thành lập tức bắt chước theo tần suất hô hấp của tên Tiên tộc này, lặng lẽ tu luyện, có thể học được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Thời gian dần dần trôi qua, không biết đã bao lâu, một ngày, mười ngày, một tháng, ba tháng...

Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ... Cảnh giới Kết Đan, cảnh giới Tâm Động, cảnh giới Long Hổ, cảnh giới Kim Đan đỉnh phong...

Tu vi của tên Tiên tộc này thăng tiến nhanh chóng mặt, nhưng đạt tới cảnh giới này rồi lập tức chững lại. Nơi đây thiên địa tàn khuyết, Ngũ Hành không đầy đủ, không thể nào đạt tới Nguyên Anh, cho nên ngừng hẳn lại.

Dư Tắc Thành chậm rãi cảm ngộ, trong lúc không hay không biết, tu vi của hắn vô tình tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Long Hổ trung cấp.

Rốt cục đến một hôm, mí mắt Dư Tắc Thành khẽ động, chậm rãi mở ra, tro bụi trên áo rơi xuống. Bởi vì tên Tiên tộc kia thật sự không thể chịu được chuyện cảnh giới bị dừng lại, y biết vĩnh viễn mình không thể nào nâng cao được nữa, cho nên y rời khỏi khe nứt không gian, lặng lẽ xuất hiện trên đại lục này.

Thật ra tên Tiên tộc này xuất hiện lặng lẽ không tiếng động, lúc y xuất hiện Dư Tắc Thành không hề cảm ứng được. Chỉ đến khi có năm trong số bảy tu sĩ Kim Đan mang dã tâm ẩn nấp bị y bắt đi, người cuối cùng hự lên một tiếng đau đớn, khiến cho Dư Tắc Thành chú ý. Lúc này hắn mới phát hiện ra đối phương đã trở lại nhân gian, giết chết năm người.

Tên Tiên tộc hung ác âm hiểm này bắt người ăn thịt, trong lúc không hay không biết đã bắt đi năm tu sĩ, ngay cả Dư Tắc Thành cũng không thể phát hiện.

Nhưng hiện tại y đã không còn lẩn trốn được nữa, những tu sĩ bị y ăn thịt đã làm lộ ra huyết năng của y, hoàn toàn làm bại lộ tung tích y.

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, đánh mạnh về phía đó một kiếm nhanh như chớp. Lập tức phòng đổ nhà sập, tên Tiên tộc kia lộ ra trước mặt Dư Tắc Thành.

Trước mặt Dư Tắc Thành là một người từ đầu tới chân không mảnh vải, từ xưa đã có lời đồn Tiên tộc và Nhân tộc là hai chủng tộc có bề ngoài hoàn toàn giống nhau. Quả thật là như vậy, tên Tiên tộc đối diện quả nhiên có thân hình của con người, bất quá miệng y quá lớn, rộng chừng một thước. Y đang ăn một người, hai chân của Kim Đan Chân Nhân kia vẫn còn giãy dụa bên ngoài miệng, rốt cục cũng bị tên Tiên tộc kia nuốt chửng.

Đột ngột y nhìn về phía Dư Tắc Thành, miệng vẫn nhai rau ráu, truyền thần thức đến:

- Đói... đói... ăn... ăn... Ngươi... mạnh... trốn... ăn luôn... ngươi...

Tên Tiên tộc này không hề có ý thức, chỉ có bản năng điều khiển thân thể này. Nhưng y vẫn biết được Dư Tắc Thành hùng mạnh, đồng thời cũng muốn ăn luôn Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành vươn tay chém ra một kiếm, kiếm quang như điện xẹt về phía tên Tiên tộc. Trong khoảnh khắc kiếm quang chưa kịp tới, tên Tiên tộc thoáng động, thình lình chui tọt xuống đất giống như chui xuống nước, âm thầm lặng lẽ biến mất. Không ngờ Thổ Độn thuật của y lại đạt tới trình độ này, nháy mắt có thể dung nhập vào lòng đất, khiến Dư Tắc Thành mất đi cảm ứng, không biết tung tích.

Sắc mặt Dư Tắc Thành trở nên hết sức âm trầm, tên này quả thật không thể coi thường, năng lực của y không đáng sợ, nhưng đáng sợ là bản năng chiến đấu của y. Y có thể tìm lành lánh dữ, có thể nhìn thấu thực lực của mình, đây là linh trí trời cho có thể giúp y tự nhiên tránh khỏi nguy hiểm, chính là cường địch của mình.

Dư Tắc Thành quay xung quanh quan sát, quát lớn:

- Người đang ẩn nấp ở góc tường phía Nam, người đang sử dụng pháp bảo ẩn hình ở dược viên phía Đông, mau chạy tới đây hội hợp cùng ta, chỉ còn các ngươi còn sống mà thôi.

Vừa rồi bảy người ẩn trong bóng tối, nháy mắt chỉ còn lại hai người. Hai người này pháp lực cao thâm, tên Tiên tộc kia cũng không dám khinh suất tập kích bọn họ, cho nên cả hai mới an toàn vô sự. Lúc này nghe Dư Tắc Thành kêu gọi, hai người bèn rời chỗ nấp, tiến lại chỗ Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Cẩn thận, tên kia rất mạnh, bất quá y vừa mới sống lại, cần phải ăn huyết nhục bổ sung nguyên lực. Các ngươi hãy lập tức triệu tập tinh thuyền rời khỏi nơi này.