Tiên Ngạo

Chương 400: Gọi Ta Là Sư Thúc




Dư Tắc Thành nghe vậy tỏ ra vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hỏi lại:

- Phá Bại Chân Quân thật sự trốn trong Đoạn Tụ tông ư?

Những lời này hắn cũng không truyền âm mà nói thẳng ra.

Mộc Tư Y gật gật đầu, kể lại:

- Lão bị phát hiện vào ngày thứ bảy, chính là chúng ta phát hiện. Dựa theo sự bố trí của Dư huynh, chúng ta tìm một cứ điểm của Đoạn Tụ tông, một cứ điểm có bề ngoài hết sức bình thường, tiến hành tập kích, định tạo ra biểu hiện giả dối rằng có người bắt đầu tập kích Đoạn Tụ tông, dẫn dụ những người khác bắt chước chúng ta. Đâu ngờ Phá Bại Chân Quân quả thật có trong cứ điểm đó.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Vậy sao các ngươi không bắt lão lại, còn những Kim Đan Chân Nhân khác tới đây xem náo nhiệt thì sao?

Mộc Tư Y đáp:

- Nhìn thấy lão, không ai dám động thủ, lão là Phá Bại Chân Quân có thể cướp được Hoàn Chân Đạo trong tay hơn sáu mươi vị Nguyên Anh Chân Quân khác, chúng ta chỉ có thể lấy mắt tiễn lão đi xa. Dọc trên đường đi, tất cả những người tu tiên gặp lão, không ai dám ra tay động thủ, rốt cục lão biến mất không tăm tích.

- Bất quá có thể khẳng định lão vẫn còn trong Hoa Đô này. Sau khi tin tức lan truyền, bốn phía Hoa Đô đều có Nguyên Anh Chân Quân trấn thủ, chờ đợi cơ hội, lão tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Hoa Đô.

Dư Tắc Thành không khỏi bật cười thành tiếng. Quả thật chuyện này hết sức khó tin, mình chỉ ngẫu nhiên dùng Phá Bại Chân Quân làm mồi nhử nhưng không ngờ lão lại ở Đoạn Tụ tông thật. Quả thật lão có quan hệ mờ ám với Đoạn Bối Chân Nhân, thật sự là thế sự khôn lường, trời đất bao la chuyện lạ nào cũng có.

Nhìn thấy Dư Tắc Thành cười điên cuồng, một nữ tử mặt dài đi cùng Mộc Tư Y chợt lên tiếng nói:

- Còn cười được sao, chúng ta đã bị Phá Bại Chân Quân này hại cho thật là thê thảm. Mộc tỷ, đây là bằng hữu của tỷ hay sao, thật sự là không tốt lắm so ra kém xa Vạn Quân ca.

Dư Tắc Thành vội vàng nói:

- Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, không nên so sánh ta với tên Lôi Vạn Quân kia, ta sợ lắm. Lúc nhỏ ta đã từng bị so với y nhiều lần, tới giờ trong lòng vẫn còn ám ảnh.

Vừa dứt lời, lập tức sắc mặt Mộc Tư Y tối sầm lại. dường như đang bị tổn thương. Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Không đúng, lão không có ra tay, ắt đã bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ; nếu không lão sẽ không tha cho các ngươi, các ngươi đã mất đi một cơ hội tốt nhất. Đúng rồi, vì sao lại nói lão hại thảm các ngươi?

Mộc Tư Y đáp:

- Từ khi phát hiện tung tích lão, dường như Kim Đan Chân Nhân cả thiên hạ này đều đổ về đây, trên đường đâu đâu cũng thấy. Thật ra với thân phận của bọn họ cũng không làm chuyện gì xấu, nhưng đám đệ tử thủ hạ của họ mượn danh nghĩa tìm kiếm Phá Bại Chân Quân làm loạn khắp nơi. Ban đầu chỉ có Đoạn Tụ tông chịu hại nhiều nhất, các phân đà hoàn toàn bị hủy, cuối cùng phải co đấu rút cổ trong tông môn.

- Thế nhưng hiện tại toàn bộ mười hai thế lực Hoa Đô chúng ta đều bị hại, ngay cả Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta cũng không ngoại lệ, ngày nào cũng có đạo hữu quen biết chạy tới quấy rầy.

- Một tháng trước, dân chúng Hoa Đô này thật sự không chịu đựng được nữa, lập tức chia nhau chạy tứ tán, khiến cho trong thành mười nhà chỉ còn lại một, hoang tàn suy sụp.

- Hiện tại lại càng hỗn loạn hơn, nếu không có các vị sư muội đây, ta cũng không dám xuất môn nghênh đón huynh.

Dư Tắc Thành lập tức á khẩu nghẹn lời. Đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn ở trên địa bàn minh, đi ra ngoài cần phải có tới bốn, năm người đồng thời xuất động. Hoa Đô này hỗn loạn tới mức nào, không cần nói cũng biết. Đây cũng không phải là kế hoạch của mình, không biết vì sao trở thành như vậy, tình huống hiện tại hoàn toàn ra ngoài dự kiến của mình. Lần đầu tiên mình bắt chước sư phụ bày mưu sắp kế đã thất bại...

Dư Tắc Thành nói:

- Tình thế đã loạn tới mức này, vì sao mười hai thế lực liên minh các người không ra mặt xử lý?

Mộc Tư Y đáp:

- Mỗi thế lực chúng ta đều có rất nhiều thân bằng hảo hữu, bọn họ tới đây là tìm Hoàn Chân Đạo, chúng ta làm thế nào ra mặt xử lý? Đến lúc sự tình không thể khống chế, muốn ra mặt khống chế cũng đã muộn.

Lúc này một đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn cao gầy chợt nói:

- Tư Y, chúng ta về thôi, nơi này hỗn loạn, rất dễ xảy ra chuyện.

Mộc Tư Y gật gật đầu:

- Dư huynh đi cùng chúng ta đi thôi, đến ở tạm Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta đi.

Dư Tắc Thành nói:

- Không cần ta sẽ không đến chỗ các người, ta sẽ đến khách điếm lần trước, nơi đó...

Ầm... bất chợt một tiếng nổ vang lên, chỉ thấy ngoài xa có năm ba người đang đánh nhau kịch liệt. Chỉ trong thoáng chốc, hai người không địch lại bắt đầu bỏ chạy, ba người còn lại truy sát.

Trận chiến xảy ra đột ngột, sau đó bọn họ kẻ đuổi người chạy tứ tán, rất nhanh đã biến mất. Những đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn không hề nhìn qua, bọn họ đã quá quen với cảnh tượng này.

Mộc Tư Y nói:

- Chúng ta đã quen rồi trong một ngày, những trận chiến như vậy xảy ra vô số, những Kim Đan Chân Nhân tới đây đều mang theo một ít môn nhân đệ tử để làm những việc lặt vặt. Trong đó có một ít đệ tử tính tình kém cỏi, chỉ vì một số chuyện nhỏ lập tức động tay động chân, xảy ra xung đột với người khác. Lại thêm có một ít đệ tử Ma tông bản thân hiếu sự, thích gây chiến.

- Hơn nữa gần đây chúng ta còn phát hiện có tung tích đệ tử Trá Ngôn Khẩu Mật tông xuất hiện, chỗ nào có bọn họ, dù không có việc gì cũng trở nên nổi sóng, nơi này từ đây về sau chính là chốn thị phi.

Mộc Tư Y quay đầu lại nói với các sư tỷ muội:

- Các vị sư tỷ muội hãy về trước, ta đi cùng bằng hữu một chút.

Nữ tử mặt dài lại hỏi:

- Sư tỷ, hắn là ai vậy, vì sao tỷ không giới thiệu?

Dư Tắc Thành cười nói:

- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành.

Nữ tử mặt dài kia ngẫm nghĩ một chút:

- Dư Tắc Thành... dường như ta đã nghe qua tên này...

Dư Tắc Thành lại nói:

- Vậy nàng hãy nhớ kỹ, tương lai tên này sẽ vang vọng thiên địa.

- Thật là phách lối!

Đồng thời có hai giọng nói vang lên cùng lúc, một giọng là của một nữ tử cao gầy đi cùng Mộc Tư Y, một giọng là của một trong đám tu sĩ xa xa đang bay tới. Bọn người này có mười một người, ai nấy khoác hồng bào, tóc đỏ như lửa, giống như một đám lửa đỏ rực. Đạo bào này trông có vẻ quen thuộc. Dư Tắc Thành dùng Vọng Khí kính thăm dò, những người này đều có tu vi Trúc Cơ.

Người vừa lên tiếng lại nói:

- Khẩu khí thật là lớn lối, ta chưa từng thấy ai khoác lác như vậy, vang vọng thiên địa... Ngươi tên gì, ta muốn xem thử ngươi vang vọng thiên địa đến mức nào?

Bên cạnh chợt có người khác lên tiếng nói:

- Đại ca, dường như các nàng là người Phân Phương Giải Ngữ môn, địa đầu xà vùng này...

Một người khác lại nói:

- Mấy ngày này tại đây ai muốn làm gì thì làm, thật là sảng khoái, nơi này tốt hơn ở tông môn rất nhiều. Nơi này làm gì có địa đầu xà, chỉ là một đám nữ nhân, chúng ta không cần phải sợ bọn họ.

Dư Tắc Thành liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói với nữ tử mặt dài:

- Ta sẽ làm cho nàng nhớ kỹ tên ta.

Dứt lời bay về phía đám người kia, vừa bay vừa nói:

- Là ta đây, hãy nhớ kỹ tên ta, Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, tương lai tên này sẽ vang vọng thiên địa.

Dứt lời, Dư Tắc Thành định xuất thủ, người đứng đầu đám người kia vội vàng nói:

- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành ư? A, ta nhớ ra rồi, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, chúng ta là đệ tử Hỏa Vân tông, coi như người một nhà, sư phụ ta là Phần Hỏa Chân Nhân.

Vừa nghe lời này, Dư Tắc Thành lập tức đừng tay. Không ngờ bọn người này là đồ đệ của Phần Hỏa Chân Nhân, đồng bọn hợp tác với mình, vốn Dư Tắc Thành định lấy bọn họ làm mục tiêu thử xem kiếm pháp của mình sau khi thăng cấp thế nào, hóa ra là người một nhà, làm sao động thủ được nữa.

Nhưng chuyện này không thể kết thúc như vậy được, Dư Tắc Thành bèn nói:

- Quả thật là người một nhà, đúng rồi lúc này Phần Hỏa lão ca có khỏe không, lần này huynh ấy có đến đây không?

Vừa nghe những lời này, tất cả đệ tử Hỏa Vân tông đối diện há hốc mồm. Người kia gọi sư phụ mình là lão ca, vậy mình phải gọi hắn là sư thúc hay sao? Nếu quả thật người này là hảo hữu của sư phụ, không gọi hắn là sư thúc, tương lai ắt bị lột đa.

Tên Đại sư huynh đi đầu khẽ cắn môi:

- Sư thúc, sư phụ chúng ta có tới, thịnh hội như vậy, không tham dự sao được.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Ngươi vừa gọi ta là gì vậy?

Tên Đại sư huynh kia gọi bằng giọng hậm hực:

- Sư thúc.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, nhìn qua những người khác:

- Các vị sư diệt mạnh giỏi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đám đệ tử Hỏa Vân tông kia ngơ ngác nhìn nhau, tên Đại sư huynh đã gọi sư thúc rồi, nếu những tên còn lại không gọi, vậy y không còn chút thể điện nào. Y đã xuống nước, không thể để những người khác ở trên bờ, bèn lớn tiếng quát:

- Nghĩ gì vậy, sư thúc nói chuyện với các người, còn không mau đáp lễ, muốn bị môn quy xử phạt hay sao?

Mọi người không thể không đồng thanh gọi:

- Sư thúc mạnh giỏi.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Các ngươi vừa nói gì vậy, ta không nghe rõ...

Những người này không thể không lớn tiếng hô lại một lần nữa:

- Sư thúc mạnh giỏi...

Bọn họ ra sức gọi thật to, giải phóng bất mãn trong lòng.