Tiên Ngạo

Chương 312: Hải Khoát Thiên Không Ngã Khiếm Thuật




Lập tức có người tới mua phi kiếm, nháy mắt đã bán đi ba thanh phi kiếm. Dư Tắc Thành cất tiếng cười vang, xoay người rời khỏi.

Thanh phi kiếm mà Dư Tắc Thành chừa lại chính là Cực Lạc Thiên Tâm Kiếm, có thể làm mẫu kiếm cho Kiếm Tiêu Diêu. Đồng thời hiện tại hắn còn thu hoạch được hai trăm sáu mươi tám viên linh thạch thượng phẩm có thể nói đạt được thành công mỹ măn.

Chỉ trong thoáng chốc, con rối Pháp Linh đã mang phi kiếm và linh thạch tới. Dư Tắc Thành cất linh thạch đi. Thêm vào con số mà mình tích lũy từ trước, hiện tại có hai trăm bảy mươi viên linh thạch thượng phẩm cũng coi như nhà giàu một cõi.

Dư Tắc Thành nhìn Cực Lạc Thiên Tâm Kiếm này nghĩ tới chuyện mình đang muốn luyện kiếm, mẫu kiếm này lại tự động đưa lên tới cửa. Dư Tắc Thành lập tức quyết định mục tiêu tu luyện tiếp theo của mình chính là Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật

Chủ ý định xong. Dư Tắc Thành lập tức bắt đầu hành động. Thời gian không đợi ai. một năm sau ắt Vương Thư Nguyên sẽ là đại địch của mình, cho nên hiện tại mình phải cố gắng, tuân theo kế hoạch mình đã vạch ra sớm ngày học tập kiếm thuật, một năm sau chém giết y cho y phải tiếp tục ôm sầu muộn.

Môn Kiếm Tiêu Diêu này trước khi sư phụ bế quan cũng đã an bày lão sư cho Dư Tắc Thành, chính là Nhất Tâm Chân Nhân của Thiên Ảnh phong, cũng chính là sư phụ của Long Thiên Hoàng. Nghĩ tới vị Nhất Tâm Chân Nhân kia, Dư Tắc Thành khẽ rùng mình, lúc trước tiêu điệt Vạn Tượng tông, bọn Dư Tắc Thành từng thông qua Phân Hồn thuật của ông xem cảnh Vạn Tượng tông bị hủy diệt. Lúc ấy vị Nhất Tâm Chân Nhân này hạ thủ không chút lưu tình, cuối cùng đánh vào trong một tòa điện toàn là các thiếu nữ thanh xuân. Rốt cục vận mệnh của các nàng ra sao thiết tưởng không cần phải nói cho nên trong mơ hồ, Dư Tắc Thành có chút e ngại Nhất Tâm Chân Nhân.

Nhưng hiện tại cũng không thể nghĩ nhiều, Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay về phía Thiên Ảnh phong. Nơi này khác với Thiên Đạo phong, Thiên Dạ phong, tuy rằng không tới mức người lui tới tấp nập như ở Ngũ Lĩnh, nhưng đệ tử cũng rất đông.

Dư Tắc Thành ngự kiếm đáp xuống Thiên Ảnh Phong, động phủ nơi này vốn là của Ảnh Ma tông trước kia. lúc ấy Thiên Dạ phong chiếm động phủ của Dạ Ma tông. Ảnh Ma tông và Dạ Ma tông từng là một trong mười tám thượng môn của Ma tông, kết quả đều bị Hiên Viên kiếm phái chiếm lấy động phủ.

Dư Tắc Thành chậm rãi tiến về phía trước, nơi này trời trong nắng ấm, mây trắng che trời, có hoa viên giả sơn nước chảy dưới cầu đình đài lâu các hồ nước xanh trong, đồi núi chập chùng. Cảnh vật nơi đây vô cùng xinh đẹp thanh thế hùng vĩ.

Đình đài lâu các nơi đây xinh đẹp vô cùng, cỏ xanh hoa tím càng làm nổi bật phong cảnh tuyệt đẹp. Dư Tắc Thành không nhịn được bất giác gật gật đầu thật ra Thiên Đạo phong cũng không có được vẻ đẹp thanh tú như vậy, bởi vì nét đẹp này là do con người tạo ra cần phải tốn bao công sức duy trì. Nhưng Thiên Đạo phong quá ít người, làm sao có người chế tạo chăm sóc cảnh sắc đồ sộ như vậy được?

Dư Tắc Thành đi tới một ngôi lầu chính là nơi định cư của Nhất Tâm Chân Nhân. Hắn còn chưa kịp gọi cửa đã nghe phía sau có tiếng người gọi:

- Tắc Thành sư huynh, Tắc Thành sư huynh...

Dư Tắc Thành quay đầu nhìn lại. chỉ thấy có một thiếu niên đang đi về phía mình. Thiếu niên này cao lớn khôi ngô. Dư Tắc Thành mơ hồ nhớ lại. dường như mình đã gặp y ở nơi nào. Hắn nhìn kỹ lại rốt cục phát hiện ra chính là Long Thiên Hoàng.

Từ khi Long Thiên Hoàng vào nội môn Hiên Viên kiếm phái mọi người hiếm khi liên hệ cũng y cũng gần như đã quên bẵng y đi. Ngay cả lần trước về thăm thân nhân, bọn Dư Tắc Thành cũng quên không rủ y đi cùng.

Dư Tắc Thành nhìn thấy y không khỏi giật mình sửng sốt bởi vì không ngờ tu vi của Long Thiên Hoàng đã đạt tới cảnh giới Dung Hợp, cao hơn Dư Tắc Thành một cảnh giới. Phải biết rằng một cảnh giới này Tối thiểu phải khổ tu hai năm mới có thể đạt tới. Dư Tắc Thành cho rằng mình đã cố gắng rất nhiều, đã vượt qua những người khác, không ngờ Long Thiên Hoàng lại còn cao hơn mình một cảnh giới.

Đây là thiếu niên gầy gò khóc sướt mướt năm xưa sao... Dư Tắc Thành ngập ngừng hỏi:

- Phải chăng là Long Thiên Hoàng...

Long Thiên Hoàng gật gật đầu:

- Là đệ đây. Tắc Thành sư huynh, huynh tới tìm gia sư ư?

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Đúng vậy, ta tới tìm Nhất Tâm sư bá. Đệ... đệ đạt tới cảnh giới Dung Hợp rồi sao?

Long Thiên Hoàng gật đầu xác nhận:

- Đúng vậy, năm ngoái đệ đã đạt tới cảnh giới Dung Hợp sơ cấp.

Dư Tắc Thành nói với giọng chua xót:

- Chúc mừng đệ, đệ là người đạt cảnh giới cao nhất trong số chúng ta...

Long Thiên Hoàng lắc đầu:

- Phùng Liên Liên sư tỷ hai năm trước đã đạt tới cảnh giới Dung Hợp trung cấp.

Vừa nghe những lời này. Dư Tắc Thành như vừa nuốt một ngụm thuốc đắng, ngập ngừng hỏi:

- Phùng Liên Liên... hai năm trước... Dung Hợp trung cấp...

Long Thiên Hoàng gật gật đầu:

- Đúng vậy, bất quá nàng khác với chúng ta, nàng là tiền bối Chân Quân chuyển thế tái sinh, thức tỉnh thần thức trong Cổ Lĩnh Thận thành, cho nên mới tu luyện nhanh như vậy.

- Còn nữa, Tắc Thành sư huynh, huynh và đệ cũng khác nhau, đệ là hai người tu luyện huynh chỉ một mình, tự nhiên đệ phải nhanh hơn.

Dứt lời, đột nhiên giọng Long Thiên Hoàng thay đổi vẻ mặt cũng biến hóa:

- Cảm tạ Tắc Thành sư huynh, chúng ta đã lâu không gặp. Thiên Hoàng còn trẻ tuổi dại khờ phiền huynh, sau này chăm sóc nó giùm một chút.

Dư Tắc Thành lại do dự hỏi:

- Long Thiên Dã ư?

Đối phương gật gật đầu:

- Đúng vậy, là đệ đây.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Dư Tắc Thành, y nói tiếp:

- Đệ không phái là ảo ảnh do tinh thần của đệ đệ Long Thiên Hoàng ảo hóa ra. Ngày ấy đệ chết ở bờ hồ Tây Lĩnh, vốn đã tiến vào Lục Đạo Luân Hồi sau được đệ đệ và sư tôn dẫn hồn kéo ra địa phủ, trở lại dương gian. Nếu Tắc Thành sư huynh còn chưa tin đệ kể huynh nghe chuyện này. Lúc ấy đệ tiến vào Lục Đạo Luân Hồi có gặp Thủy Tiệm Sinh, y có nhắc tới huynh.

Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy sờn tóc gáy không biết người này là thật hay giả, phải chăng lần này mình tới Thiên Ảnh phong học kiếm là một sai lầm?

Dư Tắc Thành thoáng nghĩ bất chợt phát hiện điểm khác thường, Thủy Tiêm Sinh chết dưới một kiếm của phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, hình thần câu diệt, làm sao có hồn phách mà tiến vào Lục Đạo Luân Hồi đi xuống địa phủ được chứ?

Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua Long Thiên Dã, cùng chính là Long Thiên Hoàng, lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy lạnh toát trong lòng. Nói không chừng tên Long Thiên Dã trước mắt này chính là Long Thiên Hoàng phân liệt tinh thần, hoặc là Lục Đạo dẫn hồn gì đó. chẳng qua là một tràng ảo thuật, muốn gạt người mà thôi. Long Thiên Hoàng đã hoàn toàn chìm vào trong ảo giác, không còn ai tin chuyện này hơn bản thân y.

Lập tức Dư Tắc Thành lắc lắc đầu gạt bỏ tất cả sang bên. Mình tới đây là để học kiếm, chuyện này chẳng chút liên quan tới mình, đây là do Long Thiên Hoàng cam tâm tình nguyện, cầu nhân được nhân, cầu nghĩa được nghĩa, y muốn thế nào thì cứ việc làm thế ấy,tương lai ra sao là chuyện của y mình không có thời gian rảnh lo tới chuyện này.

Long Thiên Dã lại nói:

- Dư sư huynh chuyện huynh trượng nghĩa mua kiếm đã truyền khắp Hiên Viên kiếm phái, tên Vương Thư Nguyên kia đã thay đổi hoàn toàn vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì

- Sư huynh, kế hoạch giao lưu cũng Vô Lượng Khí tông một năm sau đệ cũng sẽ báo đanh tham gia đệ cũng muốn nhìn xem Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã kia có hình dáng ra sao tương lai đệ ắt phải báo thù rửa hận.

Câu nói cuối cũng là hai thanh âm đồng thời vang lên nháy mắt trên thân thể Long Thiên Hoàng xuất hiện một bóng người mờ mờ ảo ảo, hai người đồng thời lập lời thề.

Dư Tắc Thành không khỏi lắc lắc đầu Long Thiên Hoàng này hoàn toàn tương phản với tỷ muội song sinh họ Dư kia. Hai người kia là hai người hợp một còn đây là một phân thành hai là đối nghịch với nhau. Quả thật trên thế gian quá nhiều chuyện lạ, không đàu là không có.

Dư Tắc Thành được Long Thiên Hoàng dẫn đường tiến vào trong điện. Chỉ thấy đại sảnh bên trong rực rỡ huy hoàng, một vị Chân Nhân đang ngồi ở giữa, không nói lời nào chính là Nhất Tâm Chân Nhân.

Nói một người cũng không chính xác, chỉ thấy trong phạm vi một trượng xung quanh Nhất Tâm Chân Nhân thỉnh thoảng có bóng người lay động. Có người từ thân ông thoát ra ngoài, chạy vòng khắp nơi hoặc trở lại thân ông. Xung quanh ông hào quang sặc sỡ bóng người thấp thoáng, đây là dị tượng Kim Đan của ông.

Sau khi Long Thiên Hoàng tiến vào nơi này bèn cáo biệt rời đi trong đại sảnh chỉ còn lại Dư Tắc Thành và Nhất Tâm Chân Nhân. Dư Tắc Thành vòng tay thi lễ:

- Bái kiến Nhất Tâm sư bá.

Nhất Tâm Chân Nhân hỏi:

- Nam Thiên sư đệ còn chưa xuất quan ư?

Dư Tắc Thành đáp:

- Đúng vậy, gia sư đã bế quan sáu năm quạ vẫn chưa xuất quan.

Nhất Tâm Chân Nhân lại nói:

- Cửa này của y hẳn là không có vấn đề gì, cửa ải hóa Anh mới là khó khăn. Trước khi sư phụ con bế quan đã dùng phi kiếm truyền thư cho ta, con muốn tìm ta học lộ kiếm pháp nào?

- Kiếm Tiêu Diêu ta tổng cộng có tám loại pháp quyết nhập môn chia làm hai tầng. Kiếm Sủng thuật giết địch đoạt hồn, luyện hồn. Kiếm Linh thuật hấp thu thiên địa nguyên khí tìm kiếm tinh hoa thiên địa. Kiếm Ma thuật luyện ma lấy tâm hồn dẫn dắt, thu hút Vực Ngoại Thiên Ma. Kiếm Tiên thuật lấy hương hỏa tín ngưỡng, bắt lấy tiên thần. Bốn lộ kiếm pháp này là tầng thứ nhất, thông thường đệ tử Hiên Viên kiêm phái đều luyện tập bốn lộ kiếm pháp này.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Còn bốn lộ kiếm pháp còn lại thì sao?

Nhất Tâm Chân Nhân nói tiếp: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Bốn lộ kiếm pháp còn lại thuộc về tầng thứ hai: Kiếm Ngộ thuật lấy du ngoạn sơn hà, cảm ngộ thiên địa mà nhập kiếm. Kiếm Lý thuật thăm dò tìm hiểu chân lý thiên địa vạn lý hợp kiếm. Kiếm Ngã thuật chia cắt tâm thần luyện mình Thành Kiếm Linh. Ba lộ kiếm pháp này là tầng thứ hai cần có thiên phú thông minh mới có thể học không phải ai cũng học được.

- Còn một lộ nữa, bất quá chỉ có chường môn nhất mạch mới có thể tu luyện, cho nên ta không nói. Trong bảy lộ kiếm pháp này con muốn tu luyện lộ nào?

Dư Tắc Thành đáp:

- Sư bá, con muốn tu luyện Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật, chia cắt tâm thần, luyện mình Thành Kiếm Linh.

Nhất Tâm Chân Nhân nghe vậy tỏ ra sửng sốt:

- Thuật này cần phải chia cắt nguyên thần bản ngã làm cho người ta khó lòng chịu nổi, ta đề nghị con không nên tu luyện thuật này.

Dư Tắc Thành đáp:

- Xin sư bá cứ truyền thụ, nguyên lực của kiếm này của con là thuộc tính Không Gian, chỉ có lộ kiếm pháp này thích hợp cho nên con phải học Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật

Nhất Tâm Chân Nhân nói:

- Được rồi, nếu con đã quyết y như vậy, ta sẽ chiều theo, con đi theo ta.

Dứt lời Nhất Tâm Chân Nhân đứng lên, đưa Dư Tắc Thành tới một pháp trận. Chỉ thấy bên dưới pháp trận có một tế đàn bằng sắt thép rất lớn bốn bên tế đàn có bốn cái giá sắt vươn lên cao chừng năm trượng. Bốn cái giá sắt này gặp nhau trên không, hình thành một hình tròn ở giữa, nhìn thẳng xuống vị trí người ngồi ngay bên dưới tế đàn.

Nhất Tâm Chân Nhân nói:

- Đây chính là Đoạn Hồn đài lát nữa con sẽ ngồi vào giữa tế đàn sau đó Trảm hồn đao trên không sẽ chém xuống, chém đứt hồn phách của con làm hai cắt bỏ một phần bên ngoài cơ thể là có thể luyện chế kiếm này.

- Nhớ kỹ, sau khi trảm hồn sẽ đau đớn không chịu nổỊ nhưng con phải cố gắng kiên trì dùng hồn phách vừa mới cắt kết hợp với phi kiếm luyện thành Kiếm Linh. Nếu như thất bại, một tháng sau làm lại lần nữa.

- Năm xưa ta bị chém ở đây hết bảy lần mới có thể luyện ra Kiếm Linh. Để xem sư điệt phải mất mấy lần mới có thể thành công.

Dư Tắc Thành buột miệng hỏi:

- Lộ kiếm thuật này cần phải chém ra bao nhiêu Kiếm Linh?

Lập tức Nhất Tâm Chân Nhân lắc đầu:

- Chỉ một là đủ, sư điệt ta khuyên con một lần cuối, không nên luyện kiếm này.

- Địch nhân trong thiên hạ này có khi là yêu ma khắp chốn, đó là nguyên do mà Kiếm Tiêu Diêu nhất mạch ta phải chế tạo Kiếm Linh. Tuy rằng rằng kiếm này rất hùng mạnh. nhung con cũng bất tất chịu nỗi khổ trảm hồn.

Thấy Dư Tắc Thành tỏ ra không hề chùn bước, rốt cục Nhất Tâm Chân Nhân nói:

- Được rồi, nếu đã là như vậy, con cứ thử xem sao. Nếu không phải kiếm pháp này phải dùng chính linh hồn của minh, người luyện nó cũng không tới nỗi chịu đau đớn như vậy. Tắc Thành này, con phải ráng chịu đựng, ta truyền pháp quyết cho con.

Sau khi Dư Tắc Thành ghi nhớ pháp quyết, hắn bèn ngồi lên tế đàn kia bắt đầu lặng lẽ vận chuyển pháp quyết. Pháp quyết vận chuyển phóng xuất chân nguyên trên thân thể Dư Tắc Thành ra ngoài, bị tế đàn hấp thu sau đó pháp trận khởi động.

Trên bốn cái giá sắt kia dần dần hình Thành một lưỡi đao rất lớn. Dao này chỉ là ảo ảnh theo chân nguyên của Dư Tắc Thành tiết ra nó chậm rãi bay lên không.

Lập tức Dư Tắc Thành hiểu được chỗ khổ tu luyện của lộ kiếm pháp này. Chỉ cần đệ tử Hiên Viên kiếm phái tu luyện lần đầu tiên không thành công, những lần sau thi triển pháp quyết nhìn thấy lưỡi đao dần dần hóa hình theo chân nguyên của mình phóng xuất, chậm rãi giơ lên sẽ nhớ tới nỗi đau ăn sâu vào xương tủy lần trước. Hơn nữa nỗi đau này còn là do chính mình dần dần tạo thành, giống như tự sát chậm rãi vậy, chắc chắn làm cho người ta khó lòng chịu nổi.

Dư Tắc Thành lặng lẽ vận chuyển pháp quyết. Lưỡi đao kia hình thành từng chút một chuẩn bị trên đầu hắn khoảng một canh giờ. Cảm giác một đao treo lơ lửng trên đầu lâu như vậy thật là khó chịu, thế nhưng dao này mãi không chịu chém xuống, càng làm cho người ta cảm thấy đau khổ nhiều hơn.

Bất chợt lưỡi dao chém xuống, chém qua người Dư Tắc Thành. Lập tức trên người Dư Tắc Thành bay ra một đạo hào quang, chính là một đoạn sinh hồn của hắn.

Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn nhưng so ra vẫn không bằng trước kia hắn trảm hồn luyện si. Nỗi đau trảm hồn luyện si hẳn còn có thể chịu được, nỗi đau trảm hồn vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Hắn dựa theo pháp quyết hấp thu phần tàn hồn, dùng Cực Lạc Thiên Tâm Kiếm làm mẫu kiếm để tế luyện Kiếm Linh. Nửa canh giờ sau tế luyện thành công, sinh hồn này lập tức hóa Thành một đạo hào quang dung hợp vào Cực Lạc Thiên Tâm Kiếm, luyện hóa kiếm này thành mẫu kiếm của Kiếm Tiêu Diêu. Cả thanh phi kiếm hóa thành Kiếm Linh, nháy mắt một đạo hào quang chui vào Mi Tâm Dư Tắc Thành.

Sau khi Dư Tắc Thành hoàn thành những chuyện này bèn đứng dậy định hỏi Nhất Tâm sư bá xem kế tiếp nên làm gì lúc này mới phát hiện ra Nhất Tâm Chân Nhân đang há miệng thật to nhìn mình chằm chằm.

Hơn nữa không phải chỉ có một người, mà bên cạnh ông xuất hiện năm bóng người, tất cả đều có động tác giống hệt như vậy há hốc mồm nhìn hắn.

Thấy động tác của bọn họ. Dư Tắc Thành không khỏi sửng sốt lúc này Nhất Tâm Chân Nhân mới hỏi:

- Tắc Thành, con có luyện qua kiếm thuật này lần nào chưa?

Dư Tắc Thành lắc đầu:

- Chưa hề sư bá.

Những bóng người kia lúc này mới biến mất, Nhất Tâm Chân Nhân lại nói:

- Thật sự con chưa luyện sao, hiện tại con có cảm giác gì?

Dư Tắc Thành đáp:

- Rất đau, rất khó chịu.

Nhất Tâm Chân Nhân nói:

- Thiên phú của con hết sức kinh người, cho tới bây giờ, chưa có ai có thể luyện hồn Thành công thoải mái như vậy con vậy, giỏi, giỏi lắm! Được rồi con nên nghỉ ngơi, tối thiểu phải nghỉ một ngày một đêm trong thời gian này không nên vọng động chân nguyên. Sau khi khỏe lại ta sẽ tiếp tục truyền kiếm thuật cho con.

Dư Tắc Thành nói:

- Sư bá, không cần đâu con cảm thấy không có vấn đề gì...

Nhất Tâm Chân Nhân cũng không thèm đếm xỉa lời hắn kêu to một tiếng, lập tức đệ tử của ông chạy vào cưỡng chế Dư Tắc Thành, bắt hắn đi nghỉ. Dư Tắc Thành được đưa tới một khách phòng, lên giường nằm uống thuốc uống canh, nghỉ ngơi đúng một ngày đêm.

Lần này sau khi nghỉ ngơi. Nhất Tâm Chân Nhân thấy Dư Tắc Thành đã thật sự khôi phục trở lại bình thường, mới bắt đầu dạy kiếm pháp cho Dư Tắc Thành.

Nhất Tâm Chân Nhân nói:

- Được rồi, con đi theo ta.

Dứt lời ông bèn ngự kiếm dẫn DưTắc Thành bay lên không, sau đó mới nói:

- Con hãy phóng xuất Kiếm Linh đi.

Dư Tắc Thành dựa theo pháp quyết mà Nhất Tâm Chân Nhân đã dạy chậm dãi niệm pháp chú vận chuyển Không Ma Kinh, kích hoạt nguyên lực, khởi động Kiếm Tiêu Diêu. Bất chợt một tiếng keng giòn tan vang lên. Kiếm Linh đã tế luyện lần trước bay lên trời lúc này Kiếm Linh không phải là phi kiếm nữa, mà là một đạo hào quang, giống như một sinh linh vậy quay tròn xung quanh thân thể Dư Tắc Thành. Dường như nó đang kể lể với Dư Tắc Thành chuyện gì, dường như Dư Tắc Thành là phụ thân của nó, nó bằng lòng làm tất cả mọi chuyện vì Dư Tắc Thành.

Nháy mắt thiên địa chợt biến, thông qua Kiếm Linh kia thế giới này đã biến đổi dưới mắt Dư Tắc Thành.Dưới mắt Dư Tắc Thành, thế giới này đã biến thành thế giới của số liệu. Trong phạm vi năm vạn thước, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, hết thảy vạn vật trong mắt Dư Tắc Thành, dường như đã biến thành số liệu.

Gió thổi với tốc độ ba mươi thước mỗi lần hô hấp, nhiệt độ không khí là hai mươi mốt phẩy bảy độ. Nhất Tâm Chân Nhân trước mắt đứng cách mình hai trảm mười ba thước, thân thể ông cao một thước bảy mươi hai, nặng một trăm mười bảy cân. Mình đang ngự kiếm ở độ cao ba trăm hai mươi mốt thước, kiến trúc dưới chân mình cao mười ba thước, rộng hai mươi bảy thước, dài hơn bốn mươi thước. Xung quanh có hai trăm mười ba người, động vật cỡ lớn bảy mươi ba con, loại nhỏ sáu trăm bốn mươi ba con...

Vạn vật trên thế gian trong phạm vi năm vạn thước hiện rõ ràng trong lòng Dư Tắc Thành, không gì giấu được.Trời này rốt cục đã không còn che được mắt mình, đất này rốt cục đã không còn chôn giấu được thứ gì. Hiện tại Dư Tắc Thành đang đắm chìm trong cảm giác thiên địa như nhất, vạn vật ở trong lòng. Hắn ngơ ngác đứng giữa không trung, khoảng chừng nửa canh giờ sau mới tự trấn tĩnh mình lại được.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhất Tâm Chân Nhân đã biến đi đâu mất, có lẽ trở về đại sảnh, chỉ còn mình mình đứng ngơ ngác giữa không trung. Dư Tắc Thành lập tức hạ kiếm quang xuống, sau khi trở về gặp được Nhất Tâm Chân Nhân bèn cúi đầu cảm tạ ân dạy kiếm của ông.

Nhất Tâm Chân Nhân cười nói:

- Này Tắc Thành, phạm vi cám ứng tâm linh lớn nhất của con rộng bao nhiêu?

Dư Tắc Thành đáp:

- Phạm vi xung quanh con trong vòng năm vạn hai ngàn bốn trăm mười ba thước.

Nhất Tâm Chân Nhân gật đầu:

- Giỏi, năm vạn thước cũng tương đương trăm dặm. giỏi, giỏi lắm.

- Chiêu thứ nhất của Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật con đã luyện thành hiện tại ta dạy cho con chiêu thứ hai.

- Chiêu thứ hai tức là giảm phạm vi cảm ứng tâm linh lớn nhất xuống thành nhỏ nhất. Hiện tại con hãy chậm rãi giảm phạm vi cảm ứng tâm linh xuống, chỉ cần duy trì được trong vòng năm ngàn thước, vậy coi như con đã tu luyện Thành công chiêu thứ hai.