Tiên Ngạo

Chương 147: Cổ Thần ảo cảnh




Trước tiên mọi người tu luyện ở ngoại môn. Dư Tắc Thành trở thành Đại ca của mọi người, lo lắng tất cả mọi thứ. Dần dần Phong Linh Tĩnh, Lôi Băng Vân đem lòng yêu thương hắn, ngoan ngoãn phục tùng hắn. Hai nàng còn thường xuyên tranh giành đố ky, đánh lộn với nhau. Dư Tắc Thành hưởng phúc trái ôm phải ấp.

Thời gian trôi qua, tu vi mọi người càng ngày càng cao, chỉ có Dư Tắc Thành vì là Ngũ Hành Linh Căn cho nên tu luyện chậm chạp. Cuối cùng mọi người đều được vào nội mồn tu luỵện chỉ có mình Dư Tắc Thành đau khổ tu luyện ở ngoại môn. Vì vậy hai nàng dần dần trở nên lạnh lùng với hắn, những người khác cũng là như vậy.

Chớp mắt đã ba mươi năm trôi qua, Dư Tắc Thành vẫn chưa thể Trúc Cơ. Người ta đã Kết Đan. Dư Tắc Thành vẫn còn cực khổ tu luyện, cuối cùng tuyệt vọng trở về nhà. Khi về đến nhà, không ngờ gặp lúc Nguyên Anh Chân Quân tranh đoạt Tiên Tần Linh Dẫn, mở ra Di tích Tiên Tần, kết quả dẫn phát đại chiến. Họa trời xuất hiện, quê nhà hắn gặp họa, thành Lâm Hải, huyện thành Sơn Trúc hoàn toàn hủy diệt, thân nhân bằng hữu của hắn cũng chết sạch.

Dư Tắc Thành không còn chỗ nào để đi đành phải trở lại Hiên Viên kiếm phái. Giữa đường hắn gặp Lưu Thi Vận, lúc này nàng đã là cao thủ Kim Đan kỳ, gặp hắn chỉ hàn huyên qua vài câu, cho hắn một viên Trúc Cơ đan sau đó không thèm nhìn hắn nữa xoay người rời khỏi, vung tuệ kiếm trảm tục duyên.

Trở về Hiên Viên kiếm phái, mọi người niệm tình cũ thỉnh thoảng chiếu cố tới Dư Tắc Thành. Cuối cùng tới tám mươi tuổi, rốt cục hắn cũng Trúc Cơ thành công, nhưng huyết mạch khô kiệt, năm mươi năm sau chết già, uổng phí một đời.

Dư Tắc Thành kêu to: "Chuyện này không thể nào!", lúc này có người lay tỉnh hắn, mẫu thân hắn đang ở trước mặt:

- Con làm sao vậy, lại nằm mơ rồi phải không, lại mơ thấy giấc mộng tu tiên gì đó chứ gì? Tất cả là do phụ thân mua mấy quyển tạp ký hồ đồ về, con cho rằng trên đời này có thần tiên thật ư?

Lúc này phụ thân hắn đang ngồi trên ghế, đáp rằng sẽ không bao giờ mua sách nữa, lại nghe mẫu thân hắn bảo:

- Tắc Thành con mau tới học đường đi, sang năm con phải đi thi rồi.

Thi ư? Đột nhiên Dư Tắc Thành mĩm cười, thì ra hết thảy chỉ là một giấc mộng, trong mộng mình là một tiểu trù sư của một Hắc bang, cuối cùng bước vào con đường tu tiên, lên trời xuống đất thật là thú vị.

Phải mau tới học đường đi học, mình thân là một tú tài không thể bỏ phế bài vở. Sang năm sẽ phải tham gia khoá thi, nhất định phải được đề danh kim bảng, lấy được công danh, cưới nàng Lưu Thi Vận đã đính ước từ thuở nhỏ.

Đột nhiên Dư Tắc Thành mĩm cười, nhìn phụ thân, sau đó nhìn sang mẫu thân, rốt cục quỳ xuống trước mặt phụ thân:

- Phụ thân Đại nhân, hài nhi bất hiếu, không thể tận hiếu với người, thậm chí đã quên mất tướng mạo của người, hài nhi xin phụ thân thứ lỗi.

Dứt lời hắn bèn dập đầu ba cái với phụ thân, hắn dùng sức quá mạnh, vỡ đầu chảy máu, phụ thân hắn hốt hoảng:

- Tắc Thành con làm sao vậy, mau tỉnh lại đi..

Mẫu thân hắn cũng nói:

- Tắc Thành làm sao vậy, con đừng làm chúng ta sợ, con có sao không?

Dư Tắc Thành ngẩng đầu lên, trong mặt lộ vẻ kiên quyết vô cùng, gằn từng tiếng:

- Trời không thể đổi ý ta, đất không thể nghịch lòng ta, sinh tử năm trong tay, tất cả tùy tâm nguyện! Chỉ là một Cổ Thận ảo cảnh nho nhỏ đã muốn phá đạo tâm ta. Ngươi quá coi thường Dư Tắc Thành ta rồi!

Giữa trán Dư Tắc Thành dần dần xuất hiện một tia sáng, phi kiếm hiện hình, lập tức ảo cánh bốn phía xung quanh biến hóa. Phụ mẫu hắn lùi xa, đất trời đảo ngược, chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành đã xuất hiện trở lại trong vân xa, tất cả mọi người đã hôn mê, vân xa vẫn tiếp tục phi hành giữa không trung. Phía trước chính là một ngọn núi lớn, vân xa sắp sửa va vào núi, tình thế vạn phần hung hiểm. Dư Tắc Thành cần phải nhanh chóng khống chế vân xa thoát khỏi nguy cơ trước mắt.

Dư Tắc Thành vẫn trơ mắt nhìn ngọn núi càng ngày càng gần, cao giọng nói:

- Ta đã nói ta là Dư Tắc Thành, không được coi thường ta, hãy nhớ kỹ tên ta. Thế giới Bàn cổ, nuốt nó cho ta!

- Lập tức từ ngực Dư Tắc Thành bắn ra một đạo hào quang, dường như có sương mù từ ngực hắn phun ra. Lập tức tất cả mọi người trong vân xa thét lên một tiếng chói tai, ngọn núi phía trước, hết thảy cảnh vật xung quanh lay động, định chạy trốn. Nhưng lúc này đã không còn kịp, nháy mắt chúng đã bị luồng sương mù trước ngực Dư Tắc Thành kéo vào trong cơ thể hắn.

Hết thảy trước mắt tiêu tan. Dư Tắc Thành từ trên không rơi xuống, bất quá cũng không cao, chỉ có chừng một thước. Hắn giương mắt nhìn lên, thì ra nơi này là một cổ thành hoang phế đã lâu, cỏ dại mọc rậm rạp khắp nơi, tường xiêu mái đổ, đâu đâu cũng lộ ra vẻ hư hỏng tàn phá.

Các cột trong thành vẫn đứng sừng sững, tuy rằng kiến trúc đã hư hại nhưng vẫn có thể thấy được trước kia hết sức phồn hoa. Tường thành phía ngoài cao bảy trượng, có bốn tòa lầu lớn, trên tường thành phía Đông có Điểm Tướng đài, góc Đông Nam có Bản Tinh lâu và Văn Xương các.

Bên ngoài xây dựng sáu cổng thành, cửa Nam và Bắc mỗi bên một cái, cửa Đông và Tây mỗi bên hai cái. Cửa Nam tên Nghênh Huân, cửa Bắc tên Cùng Cực, cửa thượng Đông tên Thái Hòa, cửa hạ Đông tên Thân Hàn. Cửa thượng Tây tên Vĩnh Định, cửa hạ Tây tên Phượng Nghi, bên ngoài sáu cổng thành này có cầu treo. Quả thật là sơn thủy triều dương, quy tiền hí thủy.

Bầu trời nơi này không có nhật nguyệt, không trung mờ mịt vô cùng, cổ Thận Thú này đã dung hợp cùng tòa thành này thành một thể, thành tức là nó, nó cũng là thành.

Dư Tắc Thành nhìn quanh, phát hiện ra mình lọt vào một mảnh đất trống, xung quanh có chín cái kén. Trong đó có chín người bị tơ tằm do hào quang sáng chói tạo thành buộc kín, treo lơ lửng giữa không trung.

Có thể mơ hồ thấy được gương mặt của chín người này, có thể nhận diện được bọn họ. Có kẻ cười vui, có người đau buồn, có kẻ vui sướng, có người giận dữ...

Kén bên ngoài cũng biên hóa theo thần sắc của họ, ảo cảnh vô biên nhất nhất hiện lên trên vỏ kén.

Bất chợt Dư Tắc Thành phát hiện ra điểm khác thường, cốt Luân Tề Văn, Thành Lam, Long Thiên Hoàng, Phong Linh Tĩnh, Lôi Băng Vân... hẵn có mười một người, vì sao ở đây chỉ có chín? Mình đã thoát vây, vậy còn ai đã thoát ly hiểm cảnh trước mình?

Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát lại một lượt, phát hiện ra Phùng Liên Liên không có mặt ở nơi này mà dưới đất có một vò kén vỡ đôi. Xem ra nàng đã thoát vây trước mình một bước, vậy nàng đi đâu?

Mình nhờ có Tiên Thiên Linh Bảo thế giới Bàn cổ mới thoát khỏi ảo cảnh vô cùng vô tận này, lẽ nào nàng còn nhanh hơn cả mình nữa? Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ lại dáng vẻ lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi của Phùng Liên Liên, nếu thật sự nàng có bản lãnh như vậy, lẽ nào nàng được phái tới nằm vùng bên trong sáu phái? Nguồn truyện: Truyện FULL

Dư Tắc Thành thử dùng phi kiếm cắt vào kén đang bao vây mọi người, nhưng bất kể hắn cắt chém cỡ nào, phần vừa bị đứt sẽ lập tức khôi phục. Nó cũng giống như ảo cảnh, hư hỏng bèn tự mình tu bổ, vĩnh viễn không bao giờ tổn hại.

Trong kén của Nhất Trúc và Dạ Hàn ánh lên toàn là bóng kiếm, hai người này đang mượn lực lượng kén kia để tu luyện Nhập Mộng Hóa Thần Kiếm gì đó, chuyện này đối với bọn họ chính là cơ duyên khó có thể cầu.

Dư Tắc Thành ngồi phệt xuống đất, mấy hôm nay trên vân xa dù trong lúc nghi ngơi Dư Tắc Thành cũng không hề dám tiến vào thế giới Bàn cổ lần nào, hiện giờ tiến vào một lần xem thử.

Sinh hồn của Dư Tắc Thành tiến vào trong thế giới Bàn cổ của mình. Sau khi thế giới Bàn Cổ nuốt lấy chiếc kén bao vây Dư Tắc Thành, đã phát sinh ra biến hóa. Tất cả vạn vật trước mặt Dư Tắc Thành lúc này trở nên mơ hồ, sau đó toàn bộ thế giới to năm trượng bắt đầu biến hóa. Trên mặt đất toàn là loại gạch giống như gạch trong Di tích Tiên Tần, trên các vách tường lúc này cũng trở nên hết sức hào nhoáng xa hoa, được khảm đầy hoàng kim bảo thạch. Tất cả các kiến trúc cũng trở nên hoàn mỹ tới cực độ, lò rèn trở nên hết sức xa hoa, ao nước thời gian toát ra vạn đạo hào quang. Hồn lô, hồn lao hoàn toàn đổi mới. Hóa Si điện lúc này không chỉ có mỗi một hình dáng Tinh Linh nữa mà bày ra đủ các loại Hồn Si.

Tuy nhiên hết thảy những thứ này chỉ là ảo giác, không thể sử dụng trên thực tế. Thế giới Bàn cổ của hắn cũng có được năng lực chế tạo ảo cảnh, tất cả sự vật có thể thay đổi hình dáng theo những gì mà Dư Tắc Thành thầm mong muốn trong lòng.

Dư Tắc Thành nhìn qua, bản thân mình ngồi trong thế giới của mình, nơi đây tuyệt đối là chân thật, không khỏi nhớ lại giấc mộng trong ảo cảnh vừa qua của hắn. Hắn tu luyện cực khổ vô cùng, không hề có chút tiến triển, những người khác lần lượt vượt qua hắn, từ ngưỡng mộ hắn trở thành nhìn hắn từ trên cao xuống, ánh mắt thương hại đáng tiếc như vậy hiện tại vẫn như còn sờ sờ trước mắt hắn.

Không thể, tuyệt đối không thể, ta không thể rơi vào cảnh ngộ như vậy, vận mệnh của ta tuyệt đối sẽ không trở nên như vậy! Dựa vào cái gì bọn họ có thể coi thường mình, dựa vào cái gì mà ta không thể cầu được Đại Đạo? Động phủ Pháp Linh từng nói Ngũ Hành Linh Căn của ta là Linh Căn tu tiên tốt nhất, ta sẽ là nhất.

Cho dù ta không phải là thanh tùng nguy nga làm cột trụ chống trời, dù ta chỉ là một ngọn cỏ nho nhỏ không đáng kể, ta cũng phải có được một vùng trời đất thuộc về mình.