Tiên Ngạo

Chương 145: Hà Gian Bắc Mang




Dư Tắc Thành đưa đàn cổ cho y, Nhất Trúc quan sát một lúc sau đó cau mày nói:

- Chiếc đàn này có vẻ khác thường nhưng khó mà diễn tả khác thường ở chỗ nào, sư huynh xem thử xem sao.

Nói xong đưa đàn sang cho Dạ Hàn, đồng tử trong mắt Dạ Hàn biến hóa vài hình thái khác nhau, sau đó thi triển pháp quyết, thay đổi liên tục vài loại pháp thuật, cuối cùng nói:

- Chiếc đàn này có một tia khí Tiên Linh, nhưng cũng chỉ là đàn bình thường. Ta đã dùng bảy loại pháp quyết cũng không nhìn ra được chỗ nào khác thường, sư đệ ngươi nghĩ quá nhiều rồi.

Nhất Trúc nhận lấy nói:

- Sư huynh cũng không thể giám định được, ắt hẳn là không có vấn đề gì, là đệ đa tâm.

Nói xong y lấy một ít dây gân trong trang bị trữ vật ra bắt đầu sửa dây đàn, thân đàn. Chưa đầy nửa canh giờ sau đả trả lại cho Dư Tắc Thành một chiếc hồ cầm đã được sửa chữa hoàn chỉnh:

Xong rồi, ta dùng gân Tử Long Giao thay dây đàn mới cho đệ, ít nhất mấy trăm năm nữa cũng sẽ không hỏng.

Dư Tắc Thành vừa nghe lập tức kinh ngạc đến ngây người, gân Tử Long Giao

này chính là tài liệu luyện khí thượng đẳng, không ngờ Nhất Trúc lại dùng tu sửa

một chiếc hồ cầm, thật sự là vô cùng lãng phí, hắn bèn nói:

- Vậy... vậy không phải là lãng phí sao? Cảm tạ sư huynh.

Nhất Trúc đáp lại:

- Đừng cảm tạ ta, đây là chiến lợi phẩm do Dạ Hàn sư huynh đánh chết Nam Hải Yêu Vương hơn hai mươi năm trước, cho ta năm thước, ta giữ mãi cũng không luyện khí cho nên mới lấy ra làm dây đàn cho đệ, ta cảm thấy làm dây đàn mới thể hiện ra được giá trị tốt nhất của nó.

Nói xong đưa hồ cầm cho Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành cầm lấy hồ cầm, bắt đầu thử âm. Tưng, tưng, tưng... quả nhiên tiếng đàn trong trẻo, thanh âm réo rắt êm tai. Dư Tắc Thành tiện tay khảy một bản, sau đó hát vang: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Nhìn mưa chiều sầm sập xuống sông.

Một phen gột rửa trời thu.

Dần dần gió gào sương lạnh. Núi sông tẻ ngắt.

Bóng xế ngang lầu,

Khắp nơi hồng rơi lục rụng.

Cảnh vật đã phai màu.

Chỉ có Trường Giang, âm thầm lặng lẽ chảy về Đông...

Thanh âm uyển chuyển động lòng người, lên xuống trầm bổng, làm cho người ta không khỏi trầm trồ khen ngợi. Nhất Trúc lấy trong đai lưng trữ vật ra một chiếc tiêu bắt đầu thổi, phối hợp với hồ cầm Dư Tắc Thành. Hai người lập tức cầm tiêu tương ứng, đột nhiên sinh âm thanh như tiên nhạc từ trên trời vọng xuống.

Phong Linh Tĩnh ngơ ngác nhìn Dư Tắc Thành, nhìn thiếu niên này, không khỏi nhớ tới những chuyện mà Lưu Thi Vận kể về hắn, ngự kiếm bay trong mưa to gió lớn, vẻ phóng khoáng khi ngự kiếm chém giết yêu ma, lại thêm tiếng đàn hiện tại. Đôi khi cảm tình chỉ đơn giản là như vậy, chỉ là một cảm xúc đơn giản cũng khơi lên tiếng lòng thiếu nữ.

Phong Linh Tĩnh lấy trong túi trữ vật ra một chiếc đàn tranh, bắt đầu đàn tấu, tham gia cùng hai người. Dạ Hàn làm cánh bay trên vân xa cất tiếng hò hét, thanh âm của bốn người hòa quyện vào nhau, lập tức khiến cho tiếng nhạc trở nên vô cùng thu hút.

Vân xa bay về phía trước, qua Yêu thành, qua hồ Can, qua Ma Tây đại sa mạc, chỉ còn hai vạn dặm nừa sẽ tới biên giới Nguyên châu. Sau khi vượt qua một dãy núi khổng lồ sẽ tiến vào lãnh địa Minh châu.

Sau vài ngày phi hành không ngừng, đột nhiên Dư Tắc Thành cảm thấy dường như bọn Dạ Hàn đang tìm kiếm thứ gì. Tuy rằng bọn họ không nói ra, sắc mặt vẫn bình thường, cười cười nói nói nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm nhận được trong lòng bọn họ đang nôn nóng.

Thịt Trập Quy kia rốt cục vẫn là Dư Tắc Thành chế biến cho mọi người. Nhất Trúc bất quá chỉ biết làm một món nướng, cho nên Dư Tắc Thành phải vội vàng ngăn lại. Đây quả thật là phí của trời, mặc dù nếu để Nhất Trúc mang đi nướng vẫn ăn được, nhưng đương nhiên mùi vị vẫn kém Dư Tắc Thành rất xa.

Dư Tắc Thành xuất thân đầu bếp, đâu thể để cho Nhât Trúc phá hõng món ngon như vậy cho nên đích thân ra tay nấu nướng. Hắn tranh thủ thời gian vân xa dừng lại nghỉ, chạy đi mua một ít dụng cụ làm bếp sau đó mang thịt Trập Quy làm món hầm hoặc chưng cho mọi người thưởng thức. Dưới diệu thủ của Dư Tắc Thành, thịt Trập Quy lập tức trở thành mỹ vị trần gian, thơm ngon vô kể, khiến mọi người ngợi khen không ngớt.

Dư Tắc Thành cũng phát hiện ra một vấn đề, từ khi hắn tiến vào cảnh giới Thai Tức, làm ra món ăn đặc biệt thơm ngon hơn trước. Bởi vì hiện tại trình độ khống chế nhiệt độ lửa, mức độ chín của thức ăn, nêm nếm gia vị, chỉ cần Dư Tắc Thành dùng thần thức đảo qua đã có thể hiểu rõ trong lòng, từ đó hắn có thể phát huy tay nghề nấu nướng của mình lên tới cực điểm, khiến cho mọi người trên vân xa ăn xong khen không ngớt, còn đòi ăn nữa.

Có thể những người khác cũng có được năng lực khống chế như vậy nhưng bọn họ không biết những nét đặc thù của việc bếp núc, không biết cách làm thế nào nấu được món ngon, bởi vì bọn họ chưa từng làm trù sư.

Hôm ấy vân xa bay tới Đại Hưng sơn mạch, đó là tiểu sơn mạch cuối cùng trong địa phận Nguyên châu, qua khỏi đó là tiến vào địa phận Minh châu. Lúc này trong vân xa, mọi người đang tán gẫu với nhau, đột nhiên Nhất Trúc nở một nụ cười, nụ cười của một mãnh thú tìm thấy con mồi, sau đó bèn nói với Dạ Hàn lúc này đang làm cánh ở trên:

- Cho vân xa rẽ sang trái ba mươi dặm, nơi đó có người tu tiên đang xảy ra xung đột, chúng ta qua đó xem thử.

Vân xa chuyển hướng, bay nhanh về bên trái, nơi đó là một ngọn núi, xung quanh mây mù lượn lờ. Từ rất xa đã thấy có kiếm quang bay lên từ đó, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ vang lên.

Dạ Hàn từ trên bay xuống, vào trong vân xa:

- Là Hà Giang phái, Tam Thanh giáo, Bắc Mang phái đang bao vây tiêu diệt một ổ hồ ly tinh.

Nhất Trúc lại hỏi:

- Có ai hợp cách không?

Dạ Hàn đáp:

- Có ba, bốn người có thể, đám hồ ly tinh kia tử thủ sào huyệt, bất quá hẳn là không thủ nổi. Bắc Mang phái xuất động ba cỗ Ngân Thi Tướng Quân, mặc dù trong đó có hồ ly tinh có bảy trăm năm đạo hạnh nhưng vẫn không phải là đối thủ.

Nhất Trúc lại hỏi:

- Vậy có hồ ly tinh nào hợp cách không?

Dạ Hàn lại đáp:

- Không có, từ xa chỉ thấy một cỗ khí tức tanh hôi, hẳn chúng lấy hồn phách

phàm nhân làm thức ăn, phải trừ diệt chúng

Lúc này vân xa đã tới gần ngọn núi, từ xa có thể nhìn thấy trên đỉnh núi có một

bình đài do con người làm nên, lại có một trang viên, nhưng quá nửa phòng ốc trong đó đã bốc lửa cháy đùng đùng. Còn lại một gian nhà chính đang được pháp trận bảo vệ, còn nguyên vẹn chưa tổn hao gì.

Có khoảng hơn bốn mươi người đang tấn công pháp trận cuối cùng này, chỉ thấy từng đạo hỏa phù âm lôi đang công kích về phía pháp trận, pháp trận cũng thỉnh thoáng xuất ra lôi quang tiến hành phản kích.

Trong số hơn bốn mươi người này có bảy, tám người là nữ tử, đại đa số mình mặc áo trắng, nhìn qua có vẻ trang nghiêm thần thánh. Còn có mười mấy tên không ngừng nhảy tưng tưng, dùng thân thể của mình ngăn cản lôi quang pháp trận tập kích người phe mình phía sau. Mấy tên này tuyệt đối không phải là người, một cái tên bất chợt xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành: cương thi.

Trong số đám cương thi này có ba tên mặc ngân giáp, thân hình cao hơn trượng, mạnh mẽ cường tráng, động tác linh hoạt, không có vẻ ngập ngừng của những cương thi thông thường. Hơn nữa đối mặt với lôi quang của đối phương công kích, không ngờ bọn chúng còn biết tránh né, xem ra có được trí khôn ở một mức độ nhất định, đây hẳn là Ngân Thi Tướng Quân theo lời Dạ Hàn vừa nói.

- Một đám người khác nhìn bề ngoài cũng biết không phải là người tốt lành gì, bọn họ xuất ra âm lôi màu xanh biếc, đang điều khiền các loại quỷ quái ma đầu

công kích đối phương, trên người bọn họ dường như vang lên tiếng gào khóc thảm thiết thê lương không ngớt.

Ngoại trừ hai toán người này ra còn một toán khác, trong đó nữ tử chiếm năm, sáu người. Bọn họ thỉnh thoảng xuất ra từng đạo hào quang tấn công về phía pháp trận đối phương. Hào quang của bọn họ hết sức hùng mạnh, mỗi khi bắn trúng pháp trận, pháp trận lại rung lên một cái.

Nhất Trúc lại nói:

- Bắc Mang phái luyện thi, Hà Gian phái điều khiển yêu quỷ, hai phái này cũng không phải là hạng tốt lành gì. Đám Ngân Thi Tướng Quân kia không biết đã ăn bao nhiêu sinh linh, mới có thể đạt tới trình độ như vậy.

Dạ Hàn lại nói:

-Tuy rằng Bắc Mang phái và Hà Gian phái luyện thi ngự quỷ nhưng bọn họ cũng không hại người quá nhiều, chỉ có Tam Thanh giáo là dựa vào tín ngường của phàm nhân hấp thu thần lực đây mới là hại người. Bọn chúng dựa vào pháp thuật thần thông gạt người nhập giáo, mê hoặc tâm trí, cướp đoạt gia sản, buôn bán nữ tử. Đến khi thế lực bọn chúng lớn mạnh bèn dấy binh tạo phản, hà hiếp dân lành, đốt nhà cướp của khắp nơi, có thể nói không chuyện ác nào là không làm. Hễ nơi nào có Tam Thanh giáo xuất hiện, nơi đó sẽ biến thành một vùng đất hoang tàn, đây mới là giáo phái độc ác nhất.

Dư Tắc Thành nghe vậy không nhịn được buột miệng hỏi:

- Vậy vì sao không ai đứng ra diệt trừ bọn chúng?

Dạ Hàn đáp:

- Tam Thanh giáo truyền bá trong dân gian, có một bí pháp gọi là Huyết Mạch Lưu Hồn, cho dù hiện tại đệ giết sạch tất cả đệ tử Tam Thanh giáo, trăm năm sau sẽ có huyết mạch của hậu nhân bọn chúng thức tỉnh, hết thảy pháp thuật cũng sẽ được truyền thừa thông qua ký ức.

- Tam Thanh giáo này đã bị diệt sạch biết bao lần, nhưng vẫn không hoàn toàn biến mất, nguyên nhân căn bản nhất chính là sự tồn tại của Vực Ngoại Thần Ma ban cho bọn chúng thần thông pháp lực. Còn chúng một ngày, vậy Tam Thanh giáo sẽ không bao giờ bị hủy diệt.