Tiên Ngạo

Chương 142: Tiên Lam Ngọc Tủy




Mọi người trên vân xa ai nấy đều biến sắc, thần uy như vậy quả thực không thể tưởng tượng. Biểu hiện của Phong Linh Chân Nhân ở Tây Lĩnh quỳ gối đầu hàng, chật vật mà chạy, đã khiến cho tất cả mọi người coi thường y ba phần. Hiện tại y xuất ra tuyệt chiêu này mọi người lập tức kinh ngạc đến ngây người, tên Kim Đan Chân Nhân này quả nhiên không thể coi thường.

Chỉ có Nhất Trúc trong vân xa mỉm cười, nói:

- Tên Kim Đan này còn yếu lắm. Dạ Hàn sư huynh tu luyện Kiếm Tiêu Diêu trong Lục Kiếm, muốn so đấu linh vật với huynh ấy, quả thực là tự tìm đường chết.

Dạ Hàn Thân Kiếm Hợp Nhất, trăm trượng kiếm quang nhảy vào trong Phong Linh đại trận mờ mịt. Những tiếng ầm ầm vang lên trên bầu trời, Phong Linh Nhận Hải trận trắng như tuyết va chạm đối kháng cùng kiếm quang màu bạch kim, khiến cho khí kình chấn động lan đến tám phương, thiên địa dưới chấn động này dường như cũng phải run rẩy.

Dạ Hàn xuất một kiếm này nhắm thẳng vào đại trận, thế không thể đỡ, nháy mắt đâm trúng Phong Linh Chân Nhân giữa không trung. Nhưng thân ảnh của y chỉ hơi lóe lên sau đó liền tan biến, đó chỉ là ảo ảnh, Phong Linh Chân Nhân đã nấp trong Phong Linh Nhận Hải trận.

Dạ Hàn không nổi giận chút nào, tiếp tục điều khiển kiếm quang xung phong về phía trước, nhưng tất cả Phong Linh ngăn cản phía trước y đã bị một kiếm vừa rồi đánh nát, nháy mắt y đã xuyên qua Phong Linh Nhận Hải trận, sau đó người kiếm mới phân chia. Uy một kiếm này đã khiến mọi người biến sắc. Thiên Giáp Thượng Nhân, Phong Linh Chân Nhân, Vân Tử Trang đều cho rằng kiếm thế như vậy chỉ có cảnh giới Kim Đan mới có thể xuất ra. Bọn họ cố sức quan sát Dạ Hàn, nghi ngờ y là một Kim Đan Chân Nhân ẩn giấu tu vi.

Hiện tại Dạ Hàn cũng không phái là vị Đại ca hiền hòa nho nhã trong xe khi trước, lúc này trên người y toát ra một cỗ khí thế cuồng bạo, dũng mãnh khó tả băng lời, âm thầm lặng lẽ bùng lên. Khí thế như vậy chính là kiếm phong đi tới nơi nào là dời non lấp bể, vạn quân lui tránh tới đó, quyết tuyệt và sắc bén. Trong lúc nhất thời Phong Linh Chân Nhân không khỏi bị kiếm thế điên cuồng này chấn nhiếp, lập tức không tụ chủ được phải áp dụng trận thức bảo vệ, trốn bên trong trận, không dám ló dạng ra ngoài.

Dạ Hàn cười ha hả, hết sức điên cuồng, giống như đã hóa điên. Bảy thanh phi kiếm xung quanh mình y bắt đầu biến hóa, chúng hoặc biến thành bộ dáng đạo nhân, hoặc mãnh hổ sơn yêu, hoặc thiếu nữ đẹp tuyệt trần, biến thành bảy Kiếm Linh. Bảy Kiếm Linh này vừa hiện thân, lập tức hàng chục Phong Linh của Phong Linh Chân Nhân bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, đây là uy áp trời sinh về đẳng cấp, tự nhiên Phong Linh đối mặt những Kiếm Linh hung tàn này không tự chủ được sinh lòng sợ hãi.

Bảy thanh phi kiếm biến hóa thành bảy Kiếm Linh hết sức hung tàn, tiếng kiếm ngâm vang lên, bọn chúng xông tới một lượt, bắt đầu đuổi bắt cắn nuốt Phong Linh.

Mà Dạ Hàn lại nhảy lên một cái hóa thân thành kiếm. Thân Kiếm Hợp Nhất, không biết thanh kiếm này là sử dụng loại kiếm gì, đâm về phía Phong Linh Nhận Hải trận. Y cũng không thèm tìm kiếm chỗ ẩn thân của Phong Linh Chân Nhân, y muốn phá hủy toàn bộ Phong Linh Nhận Hải trận.

Cầu vồng kiếm màu bạch kim dài trăm trượng nhảy vào nhận hải vô biên, nó đi đến chỗ nào, nhận hải sụp đổ, không ngừng dập dờn bồng bềnh, Phong Linh Nhận Hải trận bị ăn mòn tinh lọc từng chút một. Những Phong Linh này không ngừng phát ra tiếng rống giận, biến hóa ra đủ loại hình dạng như lưỡi đao gió, gió xoáy, gió cuốn, muốn tiêu diệt Kiếm Linh đang xông tới.

Nhưng Kiếm Linh hết sức hung hăng, những công kích này hoàn toàn không có ánh hưởng đối với chúng. Chúng vọt tới bên cạnh Phong Linh, chỉ cần nhẹ nhàng đè một cái, trung tâm phi kiếm thoáng động. Phong Linh sẽ bị nghiền vỡ nát. Phong Linh vừa định tụ tập thản thể, Kiếm Linh đã há miệng hút một cái, lập tức cắn nuốt, hoàn toàn tiêu diệt. Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, linh thể đổi phó linh thể, không hề có khó khăn gì lớn.

Dư Tắc Thành càng xem càng thấy giật mình, bởi vi Dạ Hàn không ngừng sử dụng Thân Kiếm Hợp Nhất, chiêu này kỳ thật rất tiêu hao nguyên khí, sau khi Dư Tắc Thành sử dụng một lần suýt chút nữa đứng dậy không nổi. Cho dù Dạ Hàn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng không có khả năng sử dụng Thân Kiếm Hợp Nhất ngự kiếm mấy trăm lần như vậy.

Dư Tắc Thành sử dụng Huyết Nhãn Vọng Khí thuật, bất chợt phát hiện khí huyết bùng lên trên người Dạ Hàn, chân nguyên tràn đầy, nhưng tràn đầy như vậy phải trả giá bằng cách dốc cạn sinh mạng, đốt cháy khi huyết giống như Thiên Ma giải thể đại pháp, uống rượu độc giải khát.

Vốn Phong Linh Chân Nhân cũng nhìn ra vấn đề này, cho nên y nhẫn nhịn, lẩn trốn, y đang chờ cơ hội. Nhưng cho dù y đã trốn đi, nhẫn nhịn, kiếm thế đối phương chẳng những không yếu bớt, ngược lại càng ngày càng điên cuồng. Hơn nữa Phong Linh do y triệu tập bị Kiếm Linh cắn nuốt, cuối cùng chỉ còn lại có không đến mười con, không biết nên làm thế nào cho phải.

Trong lúc Phong Linh Chân Nhân còn đang do dự, kiếm thế Dạ Hàn thoáng động, một đạo kiếm quang màu tím lẫn trong kiếm quang màu bạch kim lặng lẽ đâm tới. Đạo kiếm quang màu tím kia đâm ra không tiếng động, nháy mắt một kiếm đã trúng đích. Phong Linh Chân Nhân chỉ kịp vội vàng né tránh một chút, đã nghe y hét thảm một tiếng, cánh tay phải của y đã lìa khỏi vai. Thật ra nơi y ẩn thân đã sớm bị Dạ Hàn phát hiện, hết thảy chỉ là vì Dạ Hàn muốn ru ngủ y để xuất ra một kiếm này.

Dạ Hàn thuận thế mở rộng kiếm quang, đâm tiếp về phía Phong Linh Chân Nhân. Phong Linh Chân Nhân nhìn thấy kiếm quang giống như cầu vồng, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, không còn dám chống cự, trong đầu chỉ có hai chữ chạy chết. Y thét dài một tiếng, nháy mắt hóa thành một đạo cầu vồng, chạy về phía xa xa. Y đã sử dụng độn pháp cuối cùng giữ mạng, bỏ trốn mất dạng, không dám ở lại đánh tiếp với Dạ Hàn.

Không còn Phong Linh Chân Nhân chủ trì, lập tức những Phong Linh còn lại đều rơi xuống, bị Kiếm Linh đánh tan nát cắn nuốt. Đại trận lập tức tiêu tan, trên không trung lộ ra một bảo vật, một quyển trục trận đồ hiện ra trên không, đây chính là pháp bảo mà Phong Linh Chân Nhân dùng để bày ra Phong Linh Nhận Hải trận, khống chế Phong Linh, pháp bảo Phong Dưỡng Linh Hóa Chân đồ. Trên bức đồ này có khế ước ấn ký của Phong Linh, ba ngày sau có thể triệu tập Phong Linh một lần nữa.

Pháp bảo kia không người khổng chế tự động lơ lửng trên trời, Dạ Hàn vung tay lên bắt lấy, sau đó ném qua một bên kêu lớn:

- Cho ta mượn kiếm dực.

Không biết Nhất Trúc đã lao ra khỏi vân xa đến bên cạnh yy từ lúc nào, Nhất Trúc bắt lấy pháp bảo Phong Dưỡng Linh Hóa Chân đồ thu vào trong vòng tay trữ vật, sau đó vỗ Dạ Hàn một cái, hai người đồng thời nói:

- Càn Khôn vô địch, mượn pháp dùng một chút.

Lập tức trên người Dạ Hàn mọc lên sáu đôi phi kiếm của Nhất Trúc, hóa thành kiếm dực, đón gió giương lên, nháy mắt bay theo truy đuổi về phía Phong Linh Chân Nhân vừa chạy trốn.

Dư Tắc Thành nhìn Dạ Hàn, tuy rằng huyết khí trên người y hết sức hùng mạnh, nhưng y đã dốc hết căn nguyên cạn kiệt đến cực hạn, dường như rất có thể tử vong. Dư Tắc Thành không hiểu vì sao y lại đuổi theo Phong Linh Chân Nhân.

Trong nháy mắt Nhất Trúc bay trở về vân xa. Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Dạ Hàn sư huynh làm gì vậy?

Nhất Trúc nói:

- Đuổi giết tàn quân, đối phương sử dụng tâm huyết phong độn cũng chỉ có thể độn ra xa ba trăm dặm. Đuổi giết y cho xong, kẻ là địch, với chúng ta vậy phải giết chết y mới được.

Dư Tắc Thành lớn tiếng nói:

- Đuổi cái gì mà đuổi, khí huyết của huynh ấy đã suy kiệt, còn phải chạy ba trăm dặm, sau khi tình trạng tràn đầy khí tức quá độ như vậy kết thúc, huynh ấy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Huynh nên nhanh chóng đuổi theo, bảo huynh ấy trở về bổ sung chân nguyên khôi phục khí tức còn có thể sống thêm được một thời gian nữa.

Nhất Trúc cười nói:

- Ta đã nói rồi, Hiên Viên kiếm phái chúng ta gặp chiến không có kẻ lùi bước, không thắng thì chết, đệ nghĩ rằng ta nói đùa với đệ hay sao? Nếu huynh ấy không giết chết tên Giả Đan Chân Nhân kia vậy huynh ấy không thắng lợi, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Tuy rằng những lời này vừa cười vừa nói nhưng trong mắt y lạnh như băng, hàn ý toát ra ngùn ngụt, hiện tại Nhất Trúc hoàn toàn là một người điên. Dư Tắc Thành không khỏi lùi lại phía sau một bước.

Nhưng trong nháy mắt, vẻ điên cuồng của Nhất Trúc biến mất, lại nói:

- Quân tử có câu, không thể vọng động việc binh đao, nếu như phải động khởi binh đao nhất định phải phân sinh tử, không phải địch chết chính là ta mất mạng, về sau các người phải nhớ kỹ.

Lúc này Thiên Giáp Thượng Nhân bay lại, nghiêng mình thi lễ:

- Cảm tạ đạo hữu tương trợ, đại ân không thể nói bằng lời.

Nhất Trúc đáp:

- Không cần như thế, tất cả mọi người đều là người tu tiên cả, chỉ là làm chuyện trong khả năng mà thôi. Thương thế ngươi ra sao, có thể trớ về động phủ được chăng?

Thiên Giáp Thượng Nhân cung kính nói:

- Đạo tràng chỉ còn cách nơi đây có ba trăm dặm, hẳn là không có vấn đề, lúc đầu vì ta quá coi thường y cho nên mới bị y làm khó. Xin hỏi đạo huynh phải chăng là đệ tử Hiên Viên Kiếm Tông?

Nhất Trúc gật đầu đáp lại:

- Đúng vậy, ta là đệ tử Thanh Lương lĩnh Hiên Viên Kiếm Tông, Nhất Trúc.

Nhìn hai người này nói chuyện, tuyệt đối không thể biết Thiên Giáp Thượng Nhân là Kim Đan Chân Nhân. Nhất Trúc là đệ tử Trúc Cơ kỳ. Đây là thực lực kẻ có thực lực cao là huynh, thấp là đệ, cả hai người đều cho rằng chuyện này hết sức bình thường.

Rốt cục Thiên Giáp Thượng Nhân nói:

- Đại ân không thể cảm tạ bằng lời, ở đây ta có một khối Tiên Lam Ngọc Tủy coi như là lễ vật tạ ơn của ta xin đạo huynh thu lấy.

Nói xong lấy ra một hộp ngọc đưa cho nhất trúc.

Tiên Lam Ngọc Tủy có màu xanh tím, hình giọt nước hết sức hoàn mỹ to khoảng ngón cái trẻ con. Chỉ cần quan Sát Naọc tủy dưới ánh mặt trời, dựa vào mắt thường có thể nhìn thấy bên trong Tiên Lam Ngọc Tủy có một cỗ khí màu xanh tím lưu chuyển biến hóa, chấn nhiếp lòng người, xinh đẹp tuyệt luân.

Tiên Lam Ngọc Tủy là cực phẩm tiên ngọc hệ Thủy, Tiên Thiên chí bảo, tính lạnh vô cùng. Chỉ cần đặt nó trong lòng bàn tay có thể cảm giác rất rõ ràng một cỗ hàn khí từ trong lòng bàn tay toát ra, thẩm thấu toàn thân.

Nếu phàm nhân đeo trên người, sau bảy ngày nhất định cốt tuỷ đông cứng mà chết. Nhưng nếu là người tu tiên đeo vậy sẽ có ích rất nhiều. Đeo vật ấy vào người, không cần hao phí một tia chân nguyên nào cũng có thể đi vào biển cả, di chuyển tự do, cho dù lặn xuống đến mắt biển sâu vạn thước, cũng không cần e ngại sức nước vô biên đè ép.

Đeo vật ấy, đối mặt với đại đa số pháp chú hệ Thủy sẽ rất dễ dàng hóa giải. Cũng có thể triệu tập Thiên Trì Thủy Nguyên sử dụng, chỉ trong nháy mắt khiến bể cả hóa ruộng dâu. Đồng thời nó cũng là tài liệu luyện khí tốt nhất, bất cứ pháp bảo hệ Thủy nào, chỉ cần cho vào một chút Tiên Lam Ngọc Tủy công hiệu của nó cũng có thể được nâng cao vài lần.

Nghe nói Tiên Lam Ngọc Tủy chính là Âm Cực Huyền Nhãn sâu dưới đáy biển nuôi dưỡng vạn năm mà thành. Còn có thuyết cho rằng Tiên Lam Ngọc Tủy này là do người tu tiên thượng cổ hội tụ hàng trăm ngàn vạn tấn nước biển ngưng luyện mà thành.

Nhất Trúc hơi ngạc nhiên, lập tức nhận lấy mừng rỡ nói:

- Không ngờ là Tiên Lam Ngọc Tủy, được được, bảo vật này ta nhận lấy, tuy nhiên ta

không thu khôngbảo vật này của ngươi, về sau nếu như có việc, cứ tới Gò Hiên Viên bên bờ Cơ Thủy hà tìm ta. Nếu ta không có ở đó hoặc là đã chết, ngươi cứ tùy ý tìm một đệ tử Thanh Lương lĩnh, bọn họ sẽ giải mối ưu phiền giúp ngươi.

Thiên Giáp Thượng Nhân lại thi lễ một lần nữa, sau đó nói:

- Tu vi đạo huynh như vậy làm sao có khả năng chết được? Kim Đan Chân Nhân cũng không phải là đối thủ của các vị, tiền đồ quảng đại, chuyện này không thể nào...

Nhất Trúc cười, nói:

- Hiên Viên kiếm phái ta, ngộ chiến ắt liều mạng, không thắng thì chết, tính mạng như chỉ mành treo chuông, có chết đi cũng là chuyện hết sức bình thường. Con đường tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, đoạt lấy sinh cơ của trời, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể ứng kiếp.

Thiên Giáp Thượng Nhân thật lâu không nói, sau đó bật thốt:

- Thiên Giáp thọ giáo, vốn ta e ngại tử vong cho nên khổ tu Thiên Giáp thuật, ba trăm năm qua coi như uổng phí công phu. Thì ra là như vậy, thọ giáo.

Y lại thi lễ. Đây là bái tạ từ tận đáy lòng. Nhất Trúc không tránh né, nhận một lễ của y, đây là ơn phá giải mối nghi, đáng nhận lễ này.

Sau đó Thiên Giáp Thượng Nhân ngự khí bay đi, lúc này dân chúng được cứu đồng loạt quỳ xuống, bái lạy về phía vân xa. Nếu không có Dạ Hàn cứu giúp, đám dân chúng này ắt phải tử vong không còn một mống.

Nhất Trúc tiến vào bên trong vân xa nói:

- Chúng ta đi thôi, không nên ở lại đây để bọn họ bái tạ, bay sang bên kia nghênh đón sư huynh đi thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vân Tử Trang điều khiển phi xa bay về hướng Dạ Hàn biến mất. Nhất Trúc tuyệt không sốt ruột. Dư Tắc Thành cũng vạn phần lo lắng, tuy rằng nỗi lo này Dư Tắc Thành nghĩ sao nói vậy nhưng tận đáy lòng có hết bảy phần là giả vờ. Dạ Hàn đuổi giết kẻ thù Nhất Trác không nôn nóng, vì sao Dư Tắc Thành phải lo lắng, chỉ là vì hắn muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho hai người Nhất Trúc mà thôi, đây là kinh nghiệm quý giá mà hắn học được khi lăn lộn nơi huyện thành Sơn Trúc.

Giả vờ ngụy trang như vậy cũng không phải là ngụy trang bình thường. Muốn gạt người, trước hết phải lừa mình, hiện tại Dư Tắc Thành tập trung tất cả thể xác và tinh thần để lo lắng cho Dạ Hàn, nhưng sắc mặt không lộ vẻ gì. Hắn tin rằng nhất định Nhất Trúc sẽ có biện pháp dò xét tâm trạng của hắn.

Trên vân xa, Phong Linh Tĩnh chợt hỏi:

- Nhất Trúc Đại ca, huynh mới nói huynh là đệ tử Hiên Viên kiếm phái Thanh Lương lĩnh ư? Vậy Dạ Hàn Đại ca là đệ tử ở đâu?

Nhất Trúc đáp lại:

- Hiên Viên kiếm phái chúng ta cũng có thể xưng là Hiên Viên Kiếm Tông, chia làm Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong, tất cả mọi người lấy tên của lĩnh, phong nơi mình ở làm danh xưng. Ngũ Lĩnh bao gồm Thanh Loan, Suất Hạc, Thanh Lương, Mông Lông, Xu Lăng, Linh Lung.

Nghe đến đó Phong Linh Tĩnh hỏi:

- Không đúng, vì sao có tới sáu lĩnh, vậy Thập Nhị Phong thì sao, hơn nữa vì sao tên của sáu lĩnh này đều mang nữ tính như vậy?

Nhất Trúc cười đáp lại:

- Đúng vậy, nguyên bản Hiên Viên kiếm phái có tất cả sáu lĩnh, đó là do Hiên Viên Nhị Tổ Cưu Thần Tử tổ sư thi triển vô thượng pháp lực xây dựng nên, về phần nguyên nhân của những tên này là bởi vì Thanh Loan, Suất Hạc, Thanh Lương, Mông Lông. Xu Lăng, Linh Lung là danh hiệu sáu vị ái phi tiên tử của ngài, cho nên dùng tên các nàng đặt cho sáu lĩnh.

- Vào thời Trung Hưng Tổ sư Vương Âm Dương. Hiên Viên kiếm phái suýt chút nữa bị người diệt phái, Linh Lung lĩnhbị người hủy diệt, đánh cho sụp đổ.

- Sau Trung Hưng Tổ sư Vương Âm Dương quật khởi, kéo dài mấy ngàn năm, chúng ta

có thêm Thập Nhị Phong, đây là động phủ thiên địa của các phái khác, trở thành địa bàn của chúng ta.

Những lời này Nhất Trúc nói bằng một giọng chậm rãi, một cảm giác trịnh trọng không lời nào có thể diễn tả được khắc sâu vào lòng mọi người. Sự huy hoàng của kiếm phái này là do biết bao đời tổ tiên, biết bao đời chí sĩ dùng máu tươi đổi lấy.

Vân xa bay chưa đến mười dặm, bên kia Dạ Hàn đã ung dung bay trở về, mặt y tươi cười rạng rỡ. Dư Tắc Thành liếc y một cái lập tức phát hiện có vẻ khác thường, trên người Dạ Hàn lúc này không hề có dấu hiệu khí huyết khô kiệt, ngược lại càng khoẻ mạnh hơn so với lúc trước mình nhìn thấy, không hề bị tổn thương bởi vì vừa rồi miễn cưỡng ngự kiếm.

Dạ Hàn tiến vào vân xa nói:

- Người nọ đã mất mạng, đây là Kim Đan của y, cho tiều tử.

Dứt lời ném cho Dư Tắc Thành một viên châu to bằng thủy tinh cầu, Dư Tắc Thành nhận lấy, tay hắn không khỏi run lên. Đây... đây là Kim Đan sao, bản mệnh Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân? Kim Đan này to bằng mắt rồng, thanh quang bắn ra bốn phía, xoay chuyển trên lòng bàn tay Du Tắc Thành.

Nhất Trúc lại nói:

- Đan này có màu xanh, dựa theo Ngọc Thanh Kim Thanh Hoa Bí Văn, Kim Nội Luyện Đan quyết, Kim Đan Bách Vạn tự giải thích, đan này là Giả Đan, người này tu luyện không siêng năng, lại thêm thiên tư quá kém, đây đã là cảnh giới cao nhất của y.

Tất cả mọi người xúm xít lại quan sát, đây là Kim Đan, cả bọn mở to hai mắt nhìn. Mọi người chuyền tay nhau ngắm nghía, không nỡ rời tay.

Phong Linh Tĩnh hỏi:

- Dạ Hàn ca, huynh thật bất công, vì sao lại cho Dư Tắc Thành viên Kim Đan này?

Dạ Hàn lại nói:

- Tất cả mọi người đều có phần, lần này chúng ta được pháp bảo Phong Dương Linh Hóa Chân đồ, còn có Tiên Lam Ngọc Tủy, không uổng phí một phen vất vả, mỗi người được một món pháp khí.

Nói xong ném cho mỗi người một món pháp khí. đây là tài sản Phong Linh Chân Nhân vất vả dự trữ mấy năm nay, thích hợp cho người tu tiên Luyện Khí kỳ sử dụng, lập tức mọi người nhận lấy, cao hứng vô cùng. Dư Tắc Thành được phần Kim Đan cho nên không được chia pháp khí, tuy nhiên hắn cũng cao hứng vạn phần.

Hắn cao hứng chủ yếu là vì màn biểu diễn vừa rồi đã nhận được hồi báo, tuy rằng hai người Dạ Hàn Nhất Trúc không trao đổi gì nhưng khi Dạ Hàn trở về đã biết có được Tiên Lam Ngọc Tủy, có thể thấy rằng giữa hai người bọn họ có cách liên hệ bí mật với nhau, cho nên Nhất Trúc tuyệt không lo lắng. Mà tâm trạng lo lắng của Dư Tắc Thành đã lừa gạt được hai người, cho nên Dạ Hàn mới có thể cho hắn viên Kim Đan này.

Tuy nhiên Hiên Viên kiếm phái này thật sự là thần kỳ, không ngờ Trúc Cơ kỳ có thể đánh bại Kim Đan kỳ, đây quả thực chính là thần thoại. Tuy rằng Vô Thượng Thiên Đạo tông la lối om sòm rằng có thể đánh bại vài tu sĩ cùng cấp. Hiên Viên kiếm phái người ta trực tiếp vượt cấp khiêu chiến, xem ra mình thật sự là may mắn, không ngờ có được tiên duyên này.

Ý tưởng này dần dần bắt rễ trong lòng mọi người. Mới vừa rồi thần uy của Dạ Hàn khiến mọi người vô cùng hâm mộ, trong vô tình bọn họ đều trông cho mau tới Hiên Viên kiếm phái.

Dạ Hàn và Nhất Trúc nhìn nhau cười, mục đích của bọn họ đạt tới, đã xóa đi tâm lý phản nghịch trong lòng những người này, làm cho bọn họ thật lòng thật dạ gia nhập Hiên Viên kiếm phái.

Phi xa tiếp tục bay về phía trước, Nhất Trúc và Dạ Hàn thay nhau làm cánh, mỗi ngày

phi hành sáu canh giờ, nghỉ ngơi sáu canh giờ. Mỗi ngày nghỉ ngơi có khi tìm nơi ngủ trọ trong thành trấn, có khi ăn ngủ dã ngoại. Chẳng bao lâu đã vượt qua Kỳ Liên sơn, qua Nhạn Đãng bình nguyên bay qua đỉnh Thiên Tri, ra khỏi cổn châu. Vượt qua Bắc Hải, đi vào Kinh châu, sau đó vòng qua dãy núi Hoành Viễn, qua Duyệt giang, bay qua mũi Hào Vọng, xuyên qua Nam Hải.

Nam Hải sóng xanh cuồn cuộn, biển rộng mênh mông. Khi vượt qua biển này cả Dạ Hàn, Nhất Trúc phải lên xe làm cánh, bày ra vô số cắm chế, ẩn thân lặng yên qua biển. Chuyến phi hành này mắt chừng bảy canh giờ, lúc ấy mới vượt qua gần ngàn dặm Nam Hải tiến vào lãnh thổ Nguyên châu.