Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc

Chương 108: 108: Đã Nghĩ Thông





Sau khi ăn tối xong, mọi người chào tạm biệt gia đình Trọng Huy rồi ai về chỗ người nấy.

Khải Phong và Diễm Linh cũng trở về nhà Trọng Khang.
Tắm rửa xong xuôi, Khải Phong ôm lấy Diễm Linh trong ngực, cảm thụ vị hoa thơm ngát từ người cô, cất giọng dịu dàng: "Thuyết phục Elena được rồi sao?"
"Dạ!" Cô nhẹ gật đầu.

"Cũng không phải là em thuyết phục được cô ấy.

Cô ấy chính là đã nghĩ thông, cũng có quyết định cho bản thân, em chỉ là giúp cô ấy nhìn rõ ràng hơn mà thôi!"
"Uhm!" Tì cằm lên hõm vai người trong lòng, anh nhẹ gật đầu.

"Sau hôm nay, hai người họ sẽ gương vỡ lại lành".
"Dạ!"
"Hai ngày nữa gia đình anh sẽ về tới.

Nội cùng ba mẹ anh muốn đến chỗ nội em ít ngày có được không? Họ muốn thăm quê hương một chút, đã rất lâu rồi chưa có trở về".

Anh từ tốn hỏi.
"Dĩ nhiên là được, nội em rất vui là khác".

Cô vui vẻ trả lời.
"Ba mẹ anh cũng muốn đến thăm người.

Anh thấy như vầy có được không? Sau khi đón họ từ sân bay, sẽ về thẳng chỗ nội em, chúng ta cũng cùng ở đó với họ vài ngày, trước ngày lễ một ngày sẽ trở lại khách sạn để chuẩn bị?"
"Dạ!" Cô gật đầu.

"Em cũng đang có ý này.

Nội mà hay tin chắc sẽ vui lắm.

Nhà nội có nhiều phòng mà, không chừng ba mẹ em cũng muốn ở đó cùng cho xem.


Để mai em gọi điện cho nội, nhờ cô Tư chuẩn bị phòng luôn".
"Được, cảm ơn em!"
"Không cần nói câu này với em!"
Chợt nghĩ ra một vấn đề, cô đề nghị: "Hôm đó hình như bác em cũng cùng về luôn thì phải.

Hay là gọi tất cả mọi người đến cùng nhau ăn bữa cơm sum họp, cả bạn bè anh nữa.

Khí hậu ở đấy rất tốt, mọi người hẳn sẽ rất thích".
"Vậy có phiền quá hay không? Em biết đấy, đám bạn anh đều giống như Thomas và JK, không biết khách sáo là gì đâu!"
"Không sao mà, người đến là khách, gia đình em đều sẽ rất vui".

Cô mỉm cười nói.
"Được!" Anh gật đầu.
Nhớ đến sự việc vừa bàn với Trọng Hải lúc chiều, anh lên tiếng: "Sau hôn lễ của chúng ta, mọi người muốn đi du lịch.

Anh đã nhờ Trọng Hải đặt tour năm ngày, mọi người đều sẽ đi hết nhé!"
"Năm ngày luôn sao?" Cô ngạc nhiên.
"Uhm, không được à?"
"Dạ không phải.

Chỉ là nhóc Lâm Dương phải đi học, còn anh Trọng Khang với anh Gia Huy nữa, chắc là phải hỏi lại".
"Uhm, anh cũng quên mất.

Vậy mai em hỏi họ rồi báo với Trọng Hải giúp anh, anh giao việc này cho cậu ấy rồi".
"Dạ, nhưng mà đi nơi nào vậy?"
"Đà Nẵng - Phan Thiết - Mũi Né.

Đi xe giường nằm".
"Cũng được đấy.

Trọng Hải mê đi xe giường nằm, cũng khá thoải mái, lại tiện nữa".
"JK nghe Trọng Hải nói về loại xe đó, cũng khá hứng thú.


Thỉnh thoảng đi đổi cảm giác cũng không tồi".
Chuyện này xem như đã giải quyết xong, bây giờ anh phải giải quyết chuyện của bản thân mình đã.
Lúc chiều đang họp nhận được tin nhắn cùng ảnh Elena gửi, anh đã muốn ngay lập tức chạy về để chiêm ngưỡng dung nhan kiều diễm của người trong lòng.

Thế nhưng đều phải bỏ qua cái ý niệm ấy.
Đến bây giờ đã được ôm người đẹp, nhưng lại không được nhìn thấy nét hấp dẫn kia, lại cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
"Thứ áo thế nào rồi? Đã chọn được chiếc nào hay chưa?"
"Dạ!" Cô gật đầu.

"Cô ấy chọn cho em rồi, em thấy cũng rất đẹp, nhưng là thấy có vẻ hở quá.

Em muốn chọn cái khác nhưng cô ấy cứ muốn em mặc chiếc đó, lại trang điểm cho em nữa chứ!"
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở ra tấm hình Elena đã gửi cho anh, đưa đến trước mặt cô, cất giọng: "Là cái này phải không?"
Cô nhận lấy, hai mắt mở to nhìn vào màn hình điện thoại, lên tiếng hỏi: "Cô ấy gửi cho anh sao?"
"Uhm!" Khải Phong không quanh co, liền gật đầu.
"Cô ấy thật là!"
"Cô ấy là muốn khoe thành tích của mình.

Nhưng cái chính là, vợ anh rất đẹp không phải sao?"
Khải Phong thủ thì bên tai cô, lại như có như không chạm nhẹ vào vành tai mẫn cảm của cô, khiến cô chợt run nhẹ, vành tai cũng vì vậy mà ửng đỏ lên, trông đáng yêu vô cùng.

Mà cái người đàn ông phía sau, từ lúc ôm cô vào lòng đã muốn động thủ rồi, chỉ là đang cố kiềm chế mà thôi.
"Khải Phong!"
Cô xấu hổ gọi tên anh, lại càng thấy xấu hổ hơn vì hành động của người kia.

Lại muốn cô sao? Thật sự là con sói đói mà!
Giữ lấy bàn tay đang cầm điện thoại của cô kéo lại gần hơn một chút, anh lên tiếng: "Quả thật là rất đẹp, nhưng là, em nên chọn một chiếc khác, kín đáo hơn một chút, giống như bộ đồ em đang mặc vậy, kín cổng cao tường! Vẻ đẹp của vợ anh, anh không muốn san sẻ cho người khác đâu!"
Cô thoáng giật mình, xong lại khẽ lắc đầu: "Thật bá đạo!"
"Chỉ với em mà thôi!"

Kèm theo câu nói là một chuỗi những nụ hôn ướt át chạy dọc từ vành tai đến xương quai xanh.

Con sói đói đã muốn kiềm chế không nổi, ngay lập tức vồ đến con mồi, thưởng thức bữa ăn khuya đang ở trước mặt.
* * *
Thomas đưa Elena trở về khách sạn anh ở, cưỡng chế cô phải ở cùng phòng với anh.
Sau một hồi dây dưa qua lại, Elena có muốn chạy cũng không còn hơi sức, chỉ có thể ở dưới thân ai kia cầu xin tha thứ.
Cô chính là trong một phút yếu lòng bị người nọ cưỡng chế, bị hôn đến thần hồn điên đảo, xụi lơ trong ngực anh, đến nỗi bị bức lên giường lúc nào cũng chẳng hay.

Đến khi có chút thanh tỉnh mới ngỡ ngàng biết mình không còn mảnh vải che thân.
Tiếc là lúc này cô hồi hồn cũng chẳng còn kịp, người đàn ông kia lại có thể dễ dàng buông tha cho cô hay sao? Đúng là nằm mơ.
Người mà anh nhung nhớ bấy lâu đang ở trước mặt, lại đang ở dưới thân anh, anh không đến ăn cho thỏa lòng thì anh chẳng phải đàn ông rồi.

Huống hồ người kia lại là vợ anh danh chính ngôn thuận, anh cùng vợ mình ân ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa a.
Người đàn ông kia tựa như sói đói ăn cô đến xương cũng chẳng còn, đến khi cô cầu xin tha thứ anh mới bằng lòng bỏ qua, tạm thời để cô nghỉ ngơi.
Ôm cô vào trong ngực, anh cất giọng: "Elena, trở về với anh có được không? Không cần tiếp tục dày vò anh nữa!"
Người trong ngực vẫn lặng im không hề lên tiếng, anh siết chặt vòng tay, tiếp tục nói: "Anh biết anh chưa đủ chân thành, chưa đủ sức để bảo vệ em, khiến em không thể an tâm ở cạnh anh.

Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ sửa đổi, sẽ dành thời gian ở bên em nhiều hơn.

Em muốn anh như thế nào cũng được, anh đều sẽ làm.

Đừng rời xa anh nữa có được không?"
Người trong ngực vẫn không có lên tiếng.

Anh nhẹ nhàng buông cô ra để có thể nhìn rõ cô hơn.

Chính là, khuôn mặt kia lại ướt nhòe vì nước mắt.

Cô chính là đang khóc!
Thomas thoáng sửng sốt, liền gạt đi những giọt nước mắt trên mặt cô, xong lại ôm cô thật chặt, vỗ về tấm lưng cô, ấp úng lên tiếng: "Elena, không cần lại khóc! Ngoan, không khóc, sẽ khiến anh không biết phải làm sao! Được được, anh không buộc em nữa, em muốn thế nào cũng được, anh đều sẽ làm theo ý em có được không?"
Elena lúc nào cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ lạc quan, anh cũng đã quen với một Elena hay cười hay làm nũng.

Những lần cô khóc rất ít, mà lần nào cũng khiến anh tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Bây giờ cô lại nức nở như vậy, anh thật sự hết cách.

Nghe người đàn ông kia nói như vậy, Elena lại càng khóc lớn hơn, nước mắt cứ như nước vỡ đê thi nhau trào ra.

Anh nào có ức hiếp cô đến như vậy đây?
Sau khi đã khóc đủ, Elena đưa tay gạt nước mắt trên mặt, sụt sịt gọi tên anh: "Thomas!"
"Anh ở đây!" Anh trả lời.
Cô nhìn anh, thều thào cất giọng: "Em xin lỗi, là do em không tốt.

Em không nên bỏ mặc anh như vậy!"
"Không phải, người cần xin lỗi là anh!"
"Em không nên rời đi, không nên để anh một mình.

Là do em ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ cho anh.

Em xin lỗi!"
"Khờ ạ!" Anh ôm cô vào lòng, nói tiếp: "Anh không trách em, là do anh chưa đủ sức bảo vệ em!"
"Thomas!" Cô cũng vòng tay ôm chặt lấy người đàn ông kia.

"Để em trở về có được không? Em thật sự rất nhớ anh!"
Thomas nghe cô nói vậy liền vui mừng không thôi, liền gật đầu lia lịa: "Được được, liền trở về, không được đi đâu nữa.

Anh cũng sẽ không cho em đi đâu nữa.

Anh nhớ em, nhớ đến phát điên rồi!"
"Thomas, cảm ơn anh!"
"Ngốc ạ! Anh là chồng của em, không cần nói những lời này!"
"Thomas, em yêu anh!" Cô siết chặt vòng tay, nói lên lời tự đáy lòng.
"Elena, anh yêu em, rất rất yêu em!"
Nói dứt lời, anh liền ngậm lấy làn môi đỏ mọng của người phụ nữ trong lòng.

Ngày này anh chờ đã rất lâu.

Cô đã rời anh cũng muốn gần một năm rồi.

Từ giờ trở đi, anh nhất định phải giữ lấy người phụ nữ này, không để cô lại chạy đi nữa.

Sự day dứt cùng nhớ nhung anh đã nếm những hai lần rồi, sẽ không muốn thêm một lần nào nữa, không bao giờ..