Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc

Chương 107: 107: Bàn Tính





Thomas và JK đồng thời gật đầu.
Thomas lên tiếng: "Anh cho rằng em phải biết rồi chứ! Anh giữ chức vị gì, luôn phải nghe theo chỉ thị của cậu ta, em không thấy hay sao?"
Trọng Hải ánh mắt mở to nhìn Khải Phong, cất giọng: "Anh rể, anh thật sự là lãnh đạo tối cao sao?"
Khải Phong khoé miệng lại nhếch lên, nở nụ cười như có như không, gật đầu thay cho câu trả lời.
"Oh my God!" Trọng Hải tri hô.

Sau đó lại nhẹ giọng hỏi: "Vậy..

Chị em có biết hay không?"
Nghe Trọng Hải hỏi vậy, Khải Phong lúc này mới chợt nghĩ đến điều này.

Diễm Linh còn chưa biết mà cô ấy đã suy nghĩ lung tung, nếu như thật sự biết rồi, phản ứng của cô ấy so với Elena có lẽ còn tệ hơn.
Có điều, trước sau thì anh cũng phải nói ra sự thật, nhưng nhất định là phải sau khi kết hôn, để cô ấy không còn ý nghĩ kia nữa.
"Haizzz!" Khải Phong thở dài một cái rồi mới lên tiếng: "Chị em còn chưa biết.

Anh không nghĩ nói cho cô ấy biết vào lúc này.

Sau khi kết hôn hoặc là, sau khi đã giải quyết xong CMC, anh sẽ nói.

Em cũng hiểu tính khí của chị em rồi đấy!"
"Phải rồi!" Trọng Hải đồng tình.

"Một phần cũng vì chuyện khi trước mà thôi.

Chị ấy vẫn còn có khúc mắc, ba mẹ em cũng vậy!"
"Uhm!" Khải Phong gật đầu: "Ba em cũng đã nói với anh về điều này, nhưng cuối cùng lại không hỏi, anh cũng không biết phải nói thế nào".
"Anh cũng không cần quá để tâm chuyện này làm gì.

Dù sao hai người cũng đã tiến tới hôn nhân rồi, biết sớm không bằng để sau này nói, em nghĩ sẽ tốt hơn".
Nhìn sang Trí Đức, Trí Đức cũng trao cho anh cái gật đầu đồng tình khiến anh cũng nhẹ lòng hẳn.
Khải Phong nhoẻn miệng cười, quay sang nói với người bên cạnh: "Thomas, những việc còn lại nhờ anh vậy.

Sau lễ đính hôn của tôi sẽ bắt đầu kế hoạch.


Hai ngày nữa gia đình tôi đến rồi, phiền cậu sắp xếp xe đưa đón giúp tôi.

Đám Andrew cũng cùng về luôn phải không? Vậy mọi người hôm đó cùng chuyển về bên khách sạn tổ chức tiệc luôn cho tiện".
"Ok, tôi biết rồi.

Cậu cứ lo việc của mình đi, cũng sắp đến ngày rồi.

Cần bọn tôi giúp gì thì cứ nói".

Thomas lên tiếng.
"Có chứ!" Khải Phong gật đầu.

"Đợi nhóm Andrew về thì tôi sẽ đưa đồ sang cho mọi người.

Nghi lễ ở Việt Nam có đôi chút khác với ở Mỹ.

Cho nên, phiền mọi người một chút, trừ Thomas".
Thomas ngạc nhiên hỏi: "Sao lại trừ tôi chứ?"
"Anh là người đã có vợ, miễn tham gia có biết không hả? Ở một bên trợ giúp đi!"
"Oh!"
Thomas chợt ỉu xìu.

Anh cũng quên mất việc này.

Dù là hôn lễ ở đâu, những người đã có gia đình đều chỉ có thể đứng xem mà không được tham gia vào.
Dù sao cũng có vợ an ủi.

Tối nay cần phải đi bắt người thôi, nhất quyết không để cô lại chạy trốn nữa.
Nhìn Trí Đức, anh hỏi: "Trí Đức, bên nhà anh khi nào về? Ở khách sạn cùng mọi người luôn chứ?"
Trí Đức mỉm cười lắc đầu: "Không cần đâu, mẹ tôi sẽ ở nhà cậu mợ, vợ tôi về tới tôi cũng chuyển sang nhà vợ ở ít ngày, còn mấy đứa em thì tùy nó thôi.

Tôi cũng không biết có về được hết hay không?"
"Được, vậy cần gì thì nói tôi!"
"Được!"

"Sau hôn lễ của tôi, mọi người có muốn đi đâu đó hay không?" Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của JK, Khải Phong nhếch khóe miệng lên tiếng hỏi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, JK liền trở nên vô cùng hào hứng: "William, tôi đợi anh nói câu này thật lâu nha".
Liếc mắt sang người ngồi cạnh, JK háo hức hỏi: "Kevin, Việt Nam có những nơi nào có thể vui chơi?"
Trọng Hải liền theo quán tính trả lời: "Nhiều lắm! Anh muốn đi nơi nào? Biển, cảnh đẹp hay là đồ ăn đặc sản?"
JK không ngần ngại nói thẳng: "Đồ ăn, dĩ nhiên là đồ ăn rồi!"
Nhìn cái bản mặt tham ăn của đứa em họ, Thomas không nhịn được lên tiếng: "JK, cậu mau thu cái bản mặt heo của cậu lại!"
"Này, Thomas, đây là do William hỏi nha.

Không nắm bắt là kẻ ngu nha!" JK không ngại nói thẳng.
Quay lại Trọng Hải, JK hỏi tiếp: "Kevin, nói anh biết nên đi nơi nào?"
"Cũng nhiều nha.

Mỗi vùng miền đều có đặc sản riêng.

Từ Bắc vô Nam, muốn đi hết phải mất mấy tháng đó!"
"Nói cũng huề vốn a!"
Nhìn người nọ đang khoanh tay trước ngực, JK chống cằm hỏi ý kiến: "William, anh tính đi mấy ngày?"
Khải Phong nhẩm tính toán trong miệng rồi nói: "Tối đa năm ngày, ba mẹ tôi còn phải trở về Mỹ".
Đưa ánh mắt về phía Trọng Hải, anh lên tiếng hỏi: "Trọng Hải, năm ngày có thể đi được những nơi nào theo ý cậu ta mà nhất định phải có biển?"
Trọng Hải ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Đà Nẵng - Phan Thiết - Mũi Né.

Tour năm ngày là khỏi chê.

Biển Phan Thiết tuyệt lắm, chị em cũng rất thích nơi đó".
"Được, cứ quyết định như vậy.

Em giúp anh liên hệ đặt tour đi, kèm hướng dẫn viên luôn.

Số lượng người anh báo sau".
Biết được cô thích biển, anh dĩ nhiên phải chọn nơi có biển rồi.
"Ok, không thành vấn đề.


À, anh rể, đi máy bay hay đi xe.

Đi máy bay hơi mất thời gian, cũng chỉ có thể tới được sân bay Đà Nẵng, sau đó đi lại giữa các nơi vẫn phải dùng đến xe.

Nếu như anh thấy được, em sẽ yêu cầu bên Tour họ bố trí xe Limousine giường nằm chất lượng cao, rất thoải mái và tiện dụng, trên xe cũng đầy đủ tiện nghi lắm".
"Xe giường nằm chất lượng cao? Cái này anh chưa nghe qua!" JK thắc mắc hỏi.
"Loại xe này cũng vừa xuất hiện không lâu, trên xe thay vì là ghế ngồi, sẽ thay thế bằng một buồng nằm riêng biệt có rèm che, dùng cho đi đường xa, khách có thể nằm ngủ thoải mái mà không sợ bị làm phiền.

Anh cứ thử một lần đi, sẽ vô cùng thích đấy!"
"Nghe ra có vẻ thú vị đấy!" JK háo hức.
"Đúng vậy, đi du lịch chọn loại xe này là tuyệt nhất.

Người lớn tuổi đi lại đoạn đường xa cũng vô cùng thoải mái.

Một xe có khoảng hai mươi giường được thiết kế hai tầng.

Trong khi đi đường vừa có thể nằm xem tivi, vừa ngắm cảnh bên đường, lại trò chuyện với nhau thoải mái".
"William, cậu thấy thế nào?" JK muốn nghe ý kiến chủ sự.
"Được, cứ như vậy đi.

Chọn loại xe đó.

Thử cảm giác khác biệt một chút cũng không tồi".

Anh gật đầu đồng ý, sau đó lấy trong bóp tấm thẻ đưa cho Trọng Hải: "Pass là ngày sinh của chị em!"
"Em không khách sáo nha!" Trọng Hải vui vẻ nhận lấy.
JK hùa theo nói: "Khách sáo làm gì với anh rể em chứ? Thứ anh ta không thiếu nhất chính là tiền có biết không? Cho nên, cứ thoải mái quẹt đi, thẻ này chỉ là tiền lẻ mà thôi! Chọn khách sạn lớn lớn một chút, lâu lâu mới được anh rể em cho hưởng đãi ngộ cao cấp, không nên bỏ lỡ nha!"
"JK, tôi keo kiệt đến vậy sao hả?" Khải Phong cười như không cười nói.
"Không phải sao? Dàn máy tính của tôi anh phá hư, mau đền cho tôi đi!" JK bĩu môi nói.
"Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, còn muốn tôi đền?"
Trong khi hai người kia đấu khẩu, Trọng Hải hỏi Thomas đang ngồi đối diện bên kia: "Hai người đó lại đấu khẩu gì vậy?"
Thomas nổi lên tính bà tám, nói một lèo: "Lúc trước có một lần JK dám mò vào cơ sở mật của công ty, không may cho cậu ta bị William phát hiện, chưa đầy mười lăm phút, nguyên dàn máy tính cao cấp của JK nhiễm virus tự hủy, thế là trở thành đống sắt vụn".
"Thật sự?" Trọng Hải ngạc nhiên hỏi.
"Em còn chưa biết cậu ta kinh khủng đến mức nào đâu.

JK còn thách thức cậu ta thi đấu hacker, kết quả JK thua thảm hại, sau đó phải làm việc cho cậu ta mà không dám phản kháng".
Trọng Hải nửa sửng sốt, nửa không dám tin, khẽ liếc mắt về phía ông anh rể, sau đó nhìn lại Thomas, nhếch miệng hỏi: "Anh cũng đừng nói với em, anh cũng bị anh ấy nắm thót nhá!"
Thomas khóe miệng giựt giựt, nhóc con này nói trúng tử huyệt của anh rồi, liền trưng ra vẻ mặt bất cần, ngồi thẳng về ghế dựa, bĩu môi nói: "Quên đi, xem như anh chưa nói gì!"
Trọng Hải đang lúc hứng thú lại bị cắt ngang, ỉu xìu bò ra bàn nhìn hai người ở phía kia, mà JK thì cứ huyên thuyên một mình không thấy chán.

Qua một lúc, Trọng Hải lại khẽ nhếch miệng, mắt sáng lên như phát hiện ra hành tinh mới.

Muốn biết chuyện của bọn họ, hỏi đương sự không phải là rõ ràng nhất hay sao?
"JK, cậu cứ lải nhải hoài không thấy mỏi miệng hay sao?" Thomas không chịu được cái máy hát JK, bèn lên tiếng.
JK tỏ ra không vui ngậm miệng lại.

Cậu chính là đã bị cái tên cáo già đã thành tinh kia hiếp đáp.

Anh ta đã muốn khai đao rồi, anh không phản kháng chẳng lẽ đợi dao kề tới cổ hay sao?
"Được rồi!" Khải Phong cũng muốn lên tiếng kết thúc.

"Cứ quyết định như vậy đi.

Bây giờ trở về nhà Trọng Hải, ăn tối xong rồi giải tán".
Liếc mắt qua JK thêm một lần, anh nhắc nhở: "JK, chị dâu cậu đã về tới, cậu liệu mà ăn nói, mau giải thích với người ta chuyện vừa rồi có biết chưa?"
"Oh!"
JK gật đầu.

Cậu gây họa dĩ nhiên cậu phải đi xử lý chứ, Thomas đã chịu bỏ qua thì cũng phải biết đi giải thích chứ, dù gì đó cũng là chị dâu, không thể đắc tội được.
Mỉm cười với Thomas, anh nói tiếp: "Người anh em, chuẩn bị tinh thần đón vợ về đi, tôi chỉ giúp cậu được đến đây! Còn nữa, không cần cảm ơn tôi, người nên cảm ơn là Lily, tôi đoán cô ấy sẽ thuyết phục được Elena.

Không trách tôi nhiều chuyện chứ?"
Thomas khẽ nhướng mày.

William nói cho LiLy chuyện của anh cũng không có gì lạ, có điều, anh không nghĩ cậu ta lại nhờ cô ấy thuyết phục vợ mình trở về.

Cậu ta đã nghĩa khí như vậy, người bạn như anh dĩ nhiên phải đối đáp cho tốt.

Cho dù LiLy không thể thuyết phục được, anh vẫn phải cảm ơn cô ấy vì đã có lòng giúp đỡ.
"Dĩ nhiên là không.

Tôi vẫn phải cảm ơn hai người.

Dù Elena có thông suốt hay không, tôi vẫn là phải đưa cô ấy trở về không phải sao? Nhiêu ấy thời gian cũng là đủ rồi!"
"Uhm!" Khải Phong gật đầu.

"Cậu biết nghĩ vậy là tốt".
Nói dứt lời, anh đứng lên nói cùng mọi người: "Đi thôi!".