Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc

Chương 104: 104: Thử Áo





Lúc này không chỉ Khải Phong, ngay đến Diễm Linh mắt cũng mở to.
Cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, giờ lại bị một người phụ nữ nói mình chưa trưởng thành, đây là sự tình gì chứ?
Khải Phong thì khác, mặc dù trong lòng có sự vui mừng, nhưng nhiều hơn là sự không vui.

Bởi vì không chỉ riêng Elena, bao nhiêu người gặp cô đều cho rằng vợ anh chưa trưởng thành, không phải nói anh trâu già gặm cỏ non hay sao? Hơn nữa, nhìn mặt anh trông già đến thế cơ à?
"Thomas, cậu mau quản lý vợ cậu cho tốt đi!"
Thomas gượng gạo gật đầu, tiến tới kéo Elena về bên mình.

Bởi vì anh biết, William là đang không được vui, nếu như vợ anh trở thành bia cho cậu ta nả đạn, cô ấy sẽ sợ khiếp mất.
"Elena!" Thomas cất giọng.

"Lily đã hai mươi bảy tuổi, không cần nói cô ấy chưa trưởng thành, William sẽ không vui!"
"Oh my God!"
Lần này Elena là ngạc nhiên thật sự, bất chấp Thomas còn đang giữ tay cô, liền nhào tới bên Diễm Linh, xoay cô một vòng, sau đó cất giọng: "Hai mươi bảy tuổi? Thật không thể tin được!"
Elena vuốt ve đã mặt của Diễm Linh, sau đó càng ngạc nhiên hơn: "Không có trang điểm mà đã mặt vẫn đẹp không tì vết! Nào, chỉ cho chị bí quyết đi! Em làm thế nào vậy?"
Diễm Linh còn chưa nói được câu nào, người đàn ông kia liền bá đạo kéo cô về phía anh, che chở trong ngực: "Elena, cô bắt đầu giống JK từ khi nào vậy? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, chồng cô ở bên kia!"
"A!" Elena giậm chân.

"William, anh không cần nhỏ mọn như vậy.

Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ anh không hiểu hay sao? Anh sợ cái gì, tôi ăn thịt cô ấy được chắc?"
"Cô như thế này, tôi thật sự có chút lo sợ!" Khải Phong mặt không biến sắc nói.
"Khải Phong!"
Lúc này, người phụ nữ trong ngực mới định thần trở lại, ngẩng đầu lên nói với người đàn ông đang ôm cô.

"Không nên như vậy, cô ấy là khách!"
"Nhưng mà anh sợ cô ta!"
Khải Phong còn chưa nói hết câu, cô liền lên tiếng cắt ngang: "Cô ấy chỉ là vui mừng cùng hiếu kỳ thôi không phải sao? Được rồi, để em cùng cô ấy trò chuyện một chút.

Anh cùng Thomas đi làm việc của mình đi.

Tối trở lại ăn cơm là được".
Khải Phong nghe vậy cũng không có cách nào, đành phải thuận theo ý cô, anh cũng đang có việc cần xử lý.
Khẽ vuốt nhẹ tóc cô, anh mỉm cười cất giọng: "Được rồi, vậy anh đi với Thomas, chiều tối sẽ trở về.

Nếu Elena có làm gì, nhớ gọi cho anh có biết không?"
"Dạ!" Cô gật đầu.
Trong lúc hai người tình chàng ta thiếp, Elena lại không hiểu hai người đó đang nói chuyện gì, bèn đi đến bên cạnh Thomas, lên tiếng hỏi: "Anh có hiểu họ đang nói gì không?"
Thomas cũng không rành tiếng Việt cho lắm, nhún nhún vai tỏ ý không hiểu, mà anh cũng chẳng muốn hiểu làm gì, chuyện của họ, anh cần chi quan tâm, quan tâm tới vợ của mình không tốt hơn à.
"Em ở đây với LiLy, anh với William có việc phải ra ngoài, chiều tối sẽ trở lại đón em có được không?"
"Ok! Không thành vấn đề!" Elena vui vẻ nói.
Lúc này Khải Phong cũng quay sang nói với họ: "Thomas, đi thôi.

Elena, cô ở lại đây với LiLy nhé.

Nhớ, không cần giở trò!"
"William!" Elena trợn mắt nói.

"Anh không cần phải đe tôi như vậy.


Tôi có lòng bay từ Mỹ sang đây chỉ để giúp anh, anh không cảm ơn tôi thì thôi chứ?"
"Được rồi Elena!" Thomas đứng ra giàn xếp.

"William cậu ấy chỉ lo cho vợ của mình mà thôi, em không cần đôi co làm gì.

William, anh cũng biết Elena chỉ là đùa một chút mà thôi, cô ấy có thể làm gì vợ cậu chứ?"
"Đi thôi!"
Khải Phong tạm thời nhượng bộ, nhưng vẫn trao ánh mắt cảnh cáo về phía Elena khiến cô ta im bặt.

Anh cũng biết cô ấy tính khí tùy ý, chính là nếu như có hứng thú với ai, với điều gì thì sẽ không thể làm chủ bản thân, một phần cũng là do Thomas nuông chiều quá đến nỗi không biết sợ ai.
Suy cho cùng, Elena cũng chỉ là cố tỏ ra ngoan cường cùng vui vẻ, thực chất cô lại rất nội tâm, chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.

Nhưng mà kia là người phụ nữ của anh, anh vẫn phải để tâm một chút vẫn hơn.
Hai người đàn ông đi rồi, Elena cũng tháo lớp mặt nạ xuống, không có vui vẻ niềm nở như trước đó.

Biểu hiện thất thường của cô, là đang cố tình tỏ ra cho Thomas thấy mà thôi, để anh ấy không thấy áy náy cùng thương hại cô.
Những chuyện đã qua, cho dù anh ấy nói không để tâm, nhưng cô vẫn là không có cách nào bỏ qua cho bản thân, có thể ung dung vô lo vô nghĩ ở bên cạnh anh như trước được.
Nhưng là, chuyện gì nên đến cũng phải đến thôi, tránh được một lúc không tránh được cả đời.

Bây giờ đã gặp rồi, có lẽ cũng phải đối diện một lần.

Kết quả thế nào, tùy số phận thôi!
"Vì sao nhìn chị như vậy?"

Quay lại nhìn cô gái phương đông bên cạnh, bắt gặp ánh mắt khó hiểu cùng cái nhíu mi của người kia, cô lên tiếng hỏi.
"Không có!" Diễm Linh khẽ lắc đầu.
Elena cũng không ngần ngại, nói thẳng: "Thấy chị diễn dở quá phải không? Hai người kia không chừng cũng nghĩ như vậy, cho nên mới hùa theo chị một chút mà thôi!"
"Elena!"
Elena mỉm cười: "William cũng nói ít nhiều về chị cho em nghe rồi đúng hay không? Cho nên anh ta mới yên tâm để chị ở đây với em?"
Diễm Linh gật đầu: "Anh ấy có nói, nhưng không nhiều lắm".
"Hẳn là nói xấu rồi?"
"Không có!" Diễm Linh vội lắc đầu.

"Anh ấy chỉ kể một chút về chuyện của chị cùng Thomas!"
"Vậy sao? Anh ta cũng có chút tính người đấy!"
Nhẹ nhàng giữ lấy bả vai Diễm Linh, Elena vui vẻ trở lại, dẫn cô về phía mấy kiện hàng được đóng gói cẩn thận.
"Nào, lại đây, xem chị mang gì về cho em.

Xem một chút đi, thích cái nào thì chọn lấy, không vừa để chị còn chỉnh sửa cho kịp".
Elena khui hai kiện lớn nhất ra, bên trong toàn bộ là Soire cưới cùng đầm dạ hội đủ màu sắc.
Lấy ra một chiếc Soire màu trắng đưa đến trước mặt Diễm Linh, Elena cất giọng: "Cái này chị thấy hợp nhất nè, tôn lên mọi đường cong của phụ nữ!"
Diễm Linh lật qua lật lại săm soi.

Đường may cùng kiểu dáng thật sự rất đẹp, nhưng là, có vẻ không được kín đáo cho lắm.

Là dạng áo cúp ngực, lại hở nguyên phần lưng, bên dưới là phần đuôi xòe rộng xẻ cao từ bắp đùi, vô cùng táo bạo.
Cô ấp úng trả lời: "Elena, cái này..

thật sự là..

Em thấy hở lắm! Em chưa từng mặc như vậy bao giờ!"
"Thì bây giờ mặc thử! Em sẽ thấy vô cùng hài lòng nha.


Phụ nữ mà, ngày trọng đại như vậy nhất định phải rực rỡ và sáng chói.

Nào, mặc lên để chị xem một chút!"
"Elena!" Cô từ chối.
"Ở đây không có ai hết, không cần phải e ngại nha!"
Elena đẩy Diễm Linh vào trong, tác phẩm của cô, cô một khi đã chọn là chỉ có xuất sắc mà thôi.

Chiếc váy này cũng là điểm nhấn mạnh nhất trong bộ sưu tập này.

Ngay khi cô nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn kia, cô đã nghĩ ngay đến chiếc váy này.

Cho nên hiện tại, cô nhất định phải khẳng định mắt nhìn của mình.
Diễm Linh cũng không tìm được lời từ chối, đành phải thuận theo Elena, cầm chiếc váy đi vào bên trong phòng làm việc của ba mẹ.

Bây giờ ba mẹ cô cũng không có ở nhà, vậy thử một chút cũng không sao.
"Có cần chị giúp hay không? Phần lưng áo hơi khó mặc đấy!"
Diễm Linh khẽ gật đầu: "Dạ, phiền chị!"
"Để chị lấy thêm một chút phụ kiện đi kèm, làm tóc đơn giản cho em một chút, em sẽ thấy vô cùng hài lòng".
Elena khui kiện hàng còn lại, bên trong ngoài một giỏ đồ cá nhân của cô, còn lại đều dùng vào việc sửa soạn cho cô dâu trong ngày trọng đại.
Khoác chiếc Soire trên người, Elena không khỏi thán phục về mắt nhìn của mình, quả nhiên chiếc áo này vô cùng hợp với cô gái kia.

Trông cô nhỏ nhắn như thế, nhưng là dáng người bên trong vô cùng đầy đặn nha.
Chiếc Soire tựa như làm ra vì cô, vô cùng vừa vặn.

Tất cả đường cong của người phụ nữ đều được tôn lên.

Khuôn ngực no đủ, vòng eo mảnh khảnh cùng chiếc mông đầy đặn đều được phô ra không dư không thiếu chút nào..