Tiên Mãn Cung Đường

Chương 30: Thị Tẩm [hạ]




Hoàng đế bệ hạ tuấn mỹ vô song đã nằm ở trên giường, hơn nữa thập phần bá đạo ngủ ở chính giữa cái giường, tứ chi thon dài mở ra, đem long sàng rộng rãi chiếm hết không chừa chỗ cho người khác nằm.

Tô Dự giật giật khóe miệng, nhìn hoàng thượng hơi khép hai mắt, suy xét mình có phải nên đi ngủ trên nền thảm hay không.

An Hoằng Triệt mở mắt ra, hơi hơi nhíu mày, “Thất thần làm cái gì, còn muốn trẫm cung thỉnh ngươi đi lên sao?” Lời này vừa nói xong, mới lăn lăn vào bên trong, nhượng ra một khối địa phương.

Tô Dự dở khóc dở cười trèo lên, quy củ nằm xuống bên người Hoàng thượng.

Hai người nhất thời không nói chuyện, lặng im một lát, Hoàng thượng ngủ ở trong chậm rãi lại gần, nhẹ nhàng ngửi ngửi trán Tô Dự, Tô Dự lập tức thân thể căng thẳng, “Hoàng, Hoàng thượng......”

“Ân?” An Hoằng Triệt lên tiếng, lại nhích nhích sang cạnh Tô Dự.

“Nến còn chưa tắt......” Nói xong câu này, Tô Dự hận không thể đem đầu lưỡi cắn mất, lời này nói ra, giống như bản thân khẩn cấp phải làm chút chuyện mà tối lửa tắt đèn mới tiện vậy, hắn kỳ thật chỉ là quá khẩn trương tìm đề tài mà thôi a.

An Hoằng Triệt ngược lại không nói gì, thò tay kéo một dải tua rua trong giường, ngoài cửa một trận tiếng chuông thanh thúy vang lên, lập tức có cung nữ tiến vào, nhanh chóng tắt đèn, rồi sau đó lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Đại điện nhất thời lâm vào bóng tối, Tô Dự không khỏi càng khẩn trương hơn.

Thanh âm sột soạt qua đi, một khối thân thể ấm áp liền dán lại, Tô Dự nhanh chóng thò tay, chống đỡ lồng ngực Hoàng thượng sắp áp lên người hắn, “Hoàng thượng, người, người muốn làm gì?”

“Thị tẩm khi nào thì nhiều điều vô nghĩa như vậy!” Ánh mắt có thể thấy mọi vật trong đêm tối tự nhiên xem được hoảng sợ trên mặt Tô Dự, An Hoằng Triệt nhíu nhíu mày, một tay chống bên cạnh Tô Dự, một tay cầm chặt cánh tay Tô Dự để trên ngực y, kéo qua đỉnh đầu đặt trên gối. Hừ, rõ ràng đã thị tẩm nhiều lần như vậy, còn giả vờ trinh tiết cái gì.

Bị động tác khí phách của Hoàng thượng chấn nhiếp, Tô Dự nhận mệnh nhắm mắt lại, bộ dáng này của Hoàng thượng, có chỗ nào giống “không thể làm việc” chứ, trước đây không chịu sủng hạnh phi tần, phỏng chừng là vì không thích nữ nhân thôi. Mà nay toàn bộ hoàng cung, chỉ có một nam phi là hắn, thò đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, nếu đã là chuyện sớm muộn, còn phản kháng cái quái gì nữa chứ?

Thấy Tô Dự ngừng lộn xộn, An Hoằng Triệt hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay hắn ra.

Tô Dự cảm giác được người bên cạnh lại nằm xuống, cánh tay thon dài ôm cổ hắn, rồi sau đó, thân thể ấm áp kia toàn bộ leo lên, đầu vùi vào hõm vai hắn, một cái chân thon dài đè lên đùi hắn, tìm tư thế thoải mái, sau đó, không thèm động đậy.

Bất động?

Tô Dự mở mắt ra, lăng lăng nhìn chằm chằm đỉnh giường. Nhiệt độ cơ thể đế vương xuyên thấu qua nội sam mỏng manh không ngừng cuồn cuộn truyền đến, tóc dài hơi lạnh chất đống ở vai và cổ hắn, có chút ngứa ngáy, không có bất cứ mùi hương liệu nào, chỉ có một cỗ hương thơm thanh mát sáng sủa thản nhiên, hương vị như vậy, khiến hắn cảm giác có chút quen thuộc.

Đợi một lúc lâu, cũng không thấy hoàng đế có động tác tiến bộ nào, chẳng lẽ cái gọi là thị tẩm, ý tứ chính là làm gối ôm cho Hoàng thượng?

Sau khi trố mắt một lúc lâu, chậm rãi cúi đầu, Tô Dự không nhìn thấy mặt Hoàng thượng, nương theo ánh trăng mỏng manh, chỉ có thể nhìn thấy lông mi thật dài và khóe mắt hơi hơi nhướng lên.

“Trước khi trẫm ngủ, không cho ngươi ngủ.” Thanh âm buốt giá từ ngực truyền đến, lạnh như băng.

“Vâng.” Tô Dự thuận theo đáp.

An Hoằng Triệt vừa lòng, tại hõm vai Tô Dự cọ cọ, thả lỏng cơ thể.

Một lúc lâu sau, Tô Dự bị lắc tỉnh.

“Nô tài ngốc, trẫm còn chưa ngủ đâu!” Hoàng thượng nằm trên gối đầu bên cạnh, căm tức nhìn Tô Dự.

“Hoàng thượng thứ tội!” Tô Dự mơ mơ màng màng nghiêng người nhìn Hoàng thượng, An Hoằng Triệt ngáp một cái, tiếp tục ngủ.

Hai canh giờ sau, Tô Dự lại bị lắc tỉnh.

“Nô tài ngốc, ngươi lại ngủ!” Tô Dự hoảng sợ mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt tuấn dật của đế vương đang dán trước mặt, suýt nữa là cùng chóp mũi hắn chạm nhau.

“Hoàng thượng, ngài có phải gặp ác mộng hay không?” Tô Dự xê dịch đầu về sau, nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của An Hoằng Triệt, rất là bất đắc dĩ. Hoàng thượng hẳn là có tật xấu tỉnh lại giữa đêm, vậy mà còn nói là nhất định muốn ngủ trước hắn.

“Hừ, trẫm làm sao có thể gặp ác mộng.” An Hoằng Triệt xoay người, mở rộng hai tay một chút về bên trong giường, lại thiếp đi.

Tô Dự đã bị ép buộc đến không có tinh thần, đợi một lát, nghe Hoàng thượng hô hấp dần dần đều đều dài dài, nhịn không được thò tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu đế vương, hướng cái ót y làm mặt quỷ.

Ngày kế, thời điểm Tô Dự thức dậy, Hoàng thượng đã không thấy đâu, thay vào đó, chính là một con mèo nhỏ lông vàng, nằm tại hõm vai hắn mà ngủ đến ấm hô hô.

“Tương Trấp Nhi, ngươi làm sao chạy tới đây a?” Tô Dự kinh hỉ hôn hôn cái đầu đầy lông kia.

Hoàng thượng còn chưa tỉnh ngủ, không hài lòng vươn móng vuốt ra, đè miệng Tô Dự lại.

Nguồn :

Tô Dự ngồi dậy nhìn nhìn bốn phía, trong đại điện trống rỗng không có ai, trên giường còn ném một kiện trung y màu vàng sáng, chính là cái áo tối hôm qua hoàng thượng trước khi nhích sang tự mình cởi ra.

Nhớ tới tối hôm qua “Thị tẩm”, Tô Dự nhịn không được một tay che mặt. Về Hoàng thượng, hắn thật sự rất hiếu kì, lúc trước tên kia đến cùng là làm cái gì mà lại chạy đến Tô gia, chắc là vì mang Tương Trấp Nhi đi, nhưng còn việc ngủ trên giường hắn thì......

Tuy rằng tò mò muốn chết, Tô Dự đến cùng cũng không có can đảm hỏi ra, cúi đầu chọc chọc mèo nhỏ đã ngủ thành một quả cầu lông màu vàng: “Tương Trấp Nhi, ta không có hầu hạ Hoàng thượng rời giường, có thể sẽ bị định tội hay không nha?”

Bị Tô Dự ồn ào quá thể, An Hoằng Triệt không thể nhịn được nữa, nhảy dựng lên dùng móng vuốt giật giật dải tua rua trên giường.

Không bao lâu, Uông công công một mình đi đến, cười tủm tỉm hành lễ với hắn, “Hoàng thượng vào triều đi, nương nương cũng mời trở lại Dạ Tiêu Cung, đồ ăn sáng đã gọi người chuẩn bị cho ngài rồi.” Nói xong, trộm ngắm mèo nhỏ nằm trong lòng Tô Dự một cái.

Tô Dự tự mình mặc quần áo, mèo nhỏ liền tự động tự giác bò đến trên vai hắn, rõ ràng là ý tứ muốn cùng nhau đi, “Công công, ta có thể mang nó đi Dạ Tiêu Cung không?” Dù sao cũng là mèo Hoàng thượng nuôi, không biết có thể tùy ý mang đi hay không đây.

“Tự nhiên có thể,” Uông công công cười cười, “Chỉ là nương nương nhất định phải chiếu cố tốt thánh miêu, vạn lần không thể để nó ăn mấy thứ hư hỏng này nọ, cũng không thể để cho người khác ôm.”

“Ta biết.” Tô Dự nghe được có thể quang minh chính đại ôm Tương Trấp Nhi đi, nhất thời cao hứng hẳn lên.

Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài, Tô Dự lên xe ly khai Bắc Cực Cung, Uông công công đứng trước bập cấp bạch ngọc sắc mặt buồn bã, một bên tiểu thái giám chạy tới hỏi: “Công công, canh giờ đã không còn sớm, Hoàng thượng còn chưa dậy, hôm nay có vào triều không?”

“Không thượng triều.” Uông công công thở dài, xoay người đi tiền triều thông tri với Thừa tướng, hôm nay lại không lên triều.

Tô Dự tối hôm qua không ngủ ngon ngồi trên xe ngáp, đến Dạ Tiêu Cung, Dương công công nhanh chóng nâng hắn xuống, Tiểu Thuận đầy mặt lo lắng nhìn Tô Dự, “Nương nương, ngài không có việc gì đi?”

“Không có việc gì nha,” Tô Dự khó hiểu, hắn thì có thể có chuyện gì chứ? Lập tức phản ứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tiểu Thuận đang mở to mắt hiếu kì, nhất thời minh bạch, ho nhẹ một tiếng, âm thanh lạnh lùng nói, “Chuyện ngươi không nên bận tâm thì đừng bận tâm.”

“Vâng.” Tiểu Thuận nhanh chóng cúi đầu, không dám hỏi nhiều.

Dạ Tiêu Cung quả nhiên đã dọn xong đồ ăn tinh xảo, sáu món ăn, bốn lồng điểm tâm, hai loại tráng miệng, thập phần phong phú.

Tô Dự hiện tại là Phi nhị phẩm, phẩm cấp tự nhiên là rất cao, mà làm phi tần được sủng hạnh đầu tiên của Hoàng thượng, mọi người trong cung tự nhiên không dám chậm trễ, lấy ra cái gì đều là tốt nhất.

Bánh bao chứa nước canh thơm nồng tươi mới, có hương dấm chua, ăn đến mức dù răng người hay thần cũng lưu hương, Tô Dự hơi hơi nheo mắt, hắn chỉ am hiểu làm hải sản, các loại cơm canh, món ăn đặc biệt gì khác, đều là điểm yếu của hắn. Tay nghề ngự trù hoàng cung này, không dễ dàng gì mà tìm được, nhịn không được lại ăn thêm một miếng.

Mèo nhỏ lông vàng ngồi trên bàn, ghét bỏ dùng móng vuốt đem cơm canh trước mặt đẩy đến đẩy đi.

Tô Dự thấy thế, dùng chiếc đũa gắp một con tôm ra, bóc vỏ, bỏ vào trong bát trước mặt tiểu miêu, “Trước ăn một chút đi, chốc nữa làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

An Hoằng Triệt lúc này mới miễn cưỡng cúi đầu, liếm tôm bóc vỏ không có hương vị gì một cái, bất mãn nhe răng, ngự trù làm mấy thứ này hắn sớm đã ăn chán rồi.

Trên triều, biết Hoàng thượng bởi vì sủng hạnh nam phi mới nạp mà bãi triều, Ngự Sử thập phần tức giận.

“Hoàng thượng thật vất vả thân thể mới tốt lên, không nghĩ tới thế nhưng lại bị mĩ sắc che mất quốc sự, quốc gia bất hạnh a!” Ngự Sử nhảy nhót một lúc lâu, hầm hừ xoay người về nhà, chuẩn bị viết tấu chương một vạn chữ để ngày mai thượng tấu.

Thừa tướng mặt không đổi sắc lần lượt chào mọi người rồi trở về nha môn, dù sao loại sự tình Hoàng thượng không lên triều này thường xuyên phát sinh, mọi người cũng quen cả rồi, chẳng qua...... Trong mắt Lộ mậu công chợt lóe một đường sáng tối tăm, trước đây chưa bao giờ nghe nói qua Hoàng thượng sủng hạnh phi tần, nam phi này thật đúng là đáng giá chú ý một chút.

Mà Hoàng thượng hoang dâm vô đạo, giờ phút này đang đắm chìm trong ôn nhu hương của Hiền phi, vui sướng ngả nghiêng.

Tô Dự lấy ra mớ sò đã làm trước khi tiến cung, lúc trước sợ hỏng mất, ở nhà đã rang sơ qua, nay lấy ra, hâm nóng một chút liền có thể trực tiếp ăn. Biết Tương Trấp Nhi thích có mùi thơm hơn nữa cảm giác đậm đà, Tô Dự liền dùng đồ gia vị và canh loãng lại hầm một chút, tiếp theo chiên một lần, dùng dao cắt thành hình dạng vỏ sò nhỏ, rất là dễ thương.

Tô Dự bưng một bàn sò chiên đã làm tốt đi đến thuỷ tạ giữa hồ, mèo nhỏ đang nằm trên đệm mềm lười biếng phơi nắng. Buổi sáng ánh nắng cũng không nóng cháy, đem bộ lông vàng kim mềm mại chiếu đến ấm áp dễ chịu.

Thuỷ tạ không có trần, từ những phiến đá lát dưới đất xây một cái đài bằng gỗ, mặt trên bày bàn thấp và đệm mềm. Tô Dự đặt cái đĩa trên bàn, Tiểu Thuận lập tức rót một ly trà nóng, cầm lên một khối sò nhỏ, đến gần bên miệng miêu đại gia đang híp mắt, miêu đại gia xốc mí mắt lên liếc mắt nhìn, miễn cưỡng ngậm vào trong miệng.

Buổi sáng Tô Dự cơm nước xong, liền cho làm y một chén canh cá tươi, lúc này ngược lại cũng không phải rất đói.

Tô Dự bị mặt trời chiếu đến có điểm khó chịu, đơn giản cũng trên đệm mềm nằm xuống đến, đút Tương Trấp Nhi một viên, chính mình ăn một viên, một người một mèo cứ như vậy không có việc gì mà nhàn nhã.

Tiểu Thuận dẫn một tiểu thái giám xa lạ xuyên qua hành lang gấp khúc đi tới. Dương công công ngăn cản bước chân tiểu thái giám khi tới gần thuỷ tạ, để hắn đứng cách ngoài mười bước chân, hỏi nguyên nhân đến đây rồi bẩm cho Tô Dự.

“Khởi bẩm nương nương, tiểu thái giám trong cung Lộ Quý phi đến truyền lời, mời ngài đi Ngọc Loan Cung một chuyến.” Dương công công thấp giọng nói.