Tiên Ma Chi Hồn

Chương 27: Hạ hữu lục thủy chi ba lãng (nước trong ngọn sóng lao xao gió ngàn)




Vũ Xương bay thẳng một mạch đến căn nhà hoang trong làng ven Hoa Lân thành . Hắn từng nghe Yến Phi Phi nói đấy là nhà của nàng nên lúc này hắn muốn đưa nàng về...

Yến Phi Phi ngẹo đầu sang một bên , mái tóc dài đen láy thi thoảng bung vài sợi phất phơ trên ngọc diện nhợt nhạt . Vũ Xương đặt nàng ngồi xuống giường rồi vận chân nguyên như triều dâng thác đổ truyền vào nội thể nàng . Qua hơn một khắc tình hình cũng chẳng có gì biến chuyển , mồ hôi rịn trên trán Vũ Xương , tâm tư hắn bắt đầu bấn loạn ! Hắn thúc mạnh chân nguyên vào , chân dạng méo mó , kèm theo mỗi cái trút dữ dội ấy nước mắt hắn rơi tả tơi . Dưới ánh trăng lạnh lẽo mồ hôi hòa lẫn nước mắt khiến ngọc diện hắn như bị ai đấy túm lấy mà nhấn vào chậu nước . Có điều hắn không ngộp thở vì thiếu hơi mà ngộp trong muôn ngàn sầu đau cắn xé .

Từ khi kể cho Yến Phi Phi nghe chuyện của mình ở Dương Bình trấn , hắn cơ hồ cảm nhận thấy mình có thứ tình cảm gì đấy rất đặc biệt với nàng . Thứ tình cảm đó không giống như đối với Băng Tâm hay Huyền Tuyết Sương . Lúc đấy hắn chưa dám chắc đó có phải tình yêu mà nhân gian vẫn gọi hay không ! Nhưng phút giây này , cái cảm giác Yến Phi Phi vĩnh viễn ra đi khiến hắn hiểu ra rằng mình yêu nàng ta nhiều hơn những gì mình tưởng .

Chân nguyên trong người hắn dường như cạn sạch , hắn thở dốc liên tục kèm theo những cái nấc ngẹn bi ai .

Hắn thấy truyền chân nguyên như vậy hẳn cũng không ăn thua nên vận ngũ hành chi lực dồn nén lên thân thể nàng . Hắn từng nghe qua Lục Đại Từ luyện Hấp Tinh Chưởng được thu nạp từ chân nguyên ngũ hành trên người Ngũ Hung . Chắc vừa rồi hắn đã xuất thủ với nàng bằng loại chưởng pháp lợi hại đó . Trong đầu hắn nhen nhóm lên hy vọng có thể đè nén được Ngũ Hành của Hấp Tinh Chưởng !

Một khắc nữa trôi qua , đêm đang chuyển mình về sáng , Vũ Xương bây giờ mặt cắt không còn một giọt máu , môi khô nứt nẻ nhưng mái tóc thì ướt đẫm như dội nước . Hắn thở dốc toan bỏ cuộc thì cảm nhận thấy có tiếng thở nhẹ truyền qua lòng bàn tay . Tâm tư hắn phấn khích tột cùng , vội dồn toàn bộ chút chân nguyên ít ỏi còn lại khiến hỏa quang quang người Yến Phi Phi đại thịnh !

Yến Phi Phi mơ hồ mở mắt quan sát , nàng nhận thấy phía sau lưng có luồng chân luyên ấm áp đang lan tỏa vào nội thể thì quay người lại ... Vũ Xương cười nhợt nhạt buông tay xuống :

-Cuối cùng nàng cũng tỉnh , tạ ơn trời đất !

Yến Phi Phi thấy xưa nay hắn vẫn lạnh nhạt không hề nói cảm kích với ai , vậy mà hôm nay vì mình thái độ trở nên nhu hòa khác lạ . Nàng đưa bàn tay trắng trong áp lên má hắn rồi íu ớt vươn người lại ôm lấy hắn . Giữa đêm sâu , hai bóng người lẳng lặng bất động tựa vào nhau , không một lời nói nào phát ra miệng , nhưng con tim thì chan chứa tình ý ...

Lại nói Thu Nhược Tuyền cùng các vị chưởng môn nghe tiếng chưởng phong chấn động màn đêm thì kéo nhau đến phòng Lục Đại Từ , lão thấy cửa mở tung , trong phòng không một bóng người cũng lấy làm kinh hãi . Nhậm Bá Lân thần tình sốt ruột nhất , ngày mai đã là ngày đại hội rồi , vậy mà gã Lục Đại Từ , niềm hy vọng lớn nhất của Triêu Dương phái lại mất tích . Lão đứng ngồi cũng không yên liền hối thúc Thu Nhược Tuyền cho người đi tìm .

Sau khi sai phái nguời tìm kiếm , chúng nhân lại mấy phần ngạc nhiên khi không thấy Yến Phi Phi và Điệp Vũ Xương . Thu Nhược Tuyền , Đồng Đại Thiên , Nhậm Bá Lân cùng chúng đệ tử tìm kiếm cả đêm , đến khi trời sáng thì cơ hồ ai nấy đều mệt mỏi trông thấy . Thu Nhược Tuyền đành sai bảo mấy đệ tử đi tìm còn mình cùng các vị chưởng môn về Thu Phong phái chuẩn bị đại hội .

Ngọc Băng Tâm và Huyền Tuyết Sương tâm tư mười phần bấn loạn , họ lục tìm khắc cả Hoa Lân thành vẫn không tìm ra bóng dáng của Vũ Xương lẫn Yến Phi Phi thì hết sức lo lắng . Tuy nhiên đại hội hai mươi năm mới có một lần nên họ không thể không theo ý các vị chưởng môn quay về ...

Phía hậu sơn Thu Phong phái mới sáng sớm tinh mơ đã đông nghẹt chúng nhân từ dưới Hoa Lân thành lên . Họ dường như cũng chưa biết đến biến sự trên Thu Phong sơn nên ai nấy mắt mày hớn hở ngước lên đài cao .

Sau khi kết thúc bài múa lân , Thu Nhược Tuyền dáng vẻ mệt mỏi bước lên đài , lão hướng xuống chúng nhân nói :

-Thiếu niên anh hùng hội đáng lẽ định kỳ hai mươi năm mới tổ chức một lần , tuy nhiên gần đây giang hồ xảy ra rất nhiều biến sự nên các vị chưởng môn họp bàn quyết định sẽ tổ chức sớm hai năm ! Hôm nay , tại hậu sơn Thu Phong phái , ta tuyên bố chính thức bắt đầu khai mạc Thiếu Niên Anh Hùng Hội !

Chúng nhân phía dưới hoan hô dậy đất , tiếng trống nổi lên ầm ầm , rồi tiếng pháo nổ xé nát không gian . Thu Nhược Tuyền đứng trên đài cao , chân diện mười phần lo lắng , bên cạnh lão , Tào Mạnh Cường cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu , cả đêm hôm qua hắn như người mất hồn , chạy đi chạy lại tìm kiếm biểu muội nhưng cuối cùng vẫn vô vọng .

Thu Nhược Tuyền săm soi một hồi không thấy bóng dáng Yêu Vương đâu thì cũng lấy làm mừng trong lòng . Tuy nhiên lão cũng chẳng mừng được lâu . Khoảng hơn nửa khắc sau khi lão tuyên bố đại hội . Phía trời cao mây đen nổi lên cuồn cuộn rồi Yêu Vương xuất hiện !

Đa số khách giang hồ trên Thu Phong sơn chưa hề gặp qua Yêu Vương , chỉ là một vài kẻ cao niên chỉ trỏ xì xầm mà truyền nhau tâm sự , ai nấy thất sắc lo sợ . Thu Nhược Tuyền nhíu mày nhìn Yêu Vương , nhưng thủy chung không mở miệng nói một lời ... hắn đáp xuống bước đến hàng ghế đầu từ từ ngồi xuống nói với chúng nhân :

-Ta chỉ là đến xem náo nhiệt , các ngươi không cần căng thẳng !

Chúng nhân không phản ứng gì với câu nói của hắn , tuy nhiên không khí trở nên tĩnh lặng hơn khi nãy rất nhiều . Trên đài Thu Nhược Tuyền còn đăm đăm nhìn Yêu Vương thì phía xa xa xuất hiện một nhân ảnh , lão nhìn thấy người này thì không khỏi nhíu mày . Kẻ đó chính là Lục Đại Từ , hắn ngự kiếm bay đến phiêu hốt và tự tại như thể trên đời này không có bất cứ điều gì khiến hắn phải để tâm !

Mọi người chú mục quan sát , chân diện Nhậm Bá Lân mấy nét giãn ra còn Đồng Đại Thiên và Thu Nhược Tuyền nhìn nhau không nói gì . Ngọc Băng Tâm hướng đến Lục Đại Từ nói lớn :

-Ngươi đã làm gì Trần Long rôì ?

Lục Đại Từ cười nhạt hỏi :

-Cô nương hỏi ta như vậy là ý làm sao ?

Thu Nhược Tuyền ngắt ngang :

-Hôm qua có tiếng chưởng phong va chạm trong phòng , rồi ngươi và Trần Long cùng Yến Phi Phi mất tích là lý do gì ?

Điệp Vũ Hồng nhíu mày , lão cười vang nói :

-Ta đi chuẩn bị cho các ngươi một món quà ...

Thu Nhược Tuyền đăm chiêu , chân diện lão u ám trông thấy .

-Rốt cục ngươi có ý gì ?

Điệp Vũ Hồng chưa kịp đáp lời thì phía trời cao có hai đạo bạch quang bay đến . Huyền Tuyết Sương , Ngọc Băng Tâm và Tào Mạnh Cường trông lên thì mững rỡ ra mặt .

-Vũ ... Trần Long !

-Yến Biểu muội !

Tất thảy mọi người đều ngước mắt lên ! Điệp Vũ Xương cùng Yến Phi Phi đáp xuống cạnh Thu Nhược Tuyền , lão nhìn hai người hỏi :

-Các ngươi đi đâu ? Có biết mọi người lo lắng lắm hay không ?

Huyền Tuyết Sương và Ngọc Băng Tâm định bay lên đài nhưng Tống Tiểu Lan và Đồng Đại Thiên cản lại . Trên đài nghe Yến Phi Phi chỉ Điệp Vũ Hồng nói :

-Chính ...lão đã định giết con , may mà Trần Long đến kịp ...

Vũ Xương đã được nghe Yến Phi kể qua mọi chuyện nên cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm với cách xưng hô của nàng , hắn buông ánh mắt u ám nhìn Điệp Vũ Hồng trân trân . Chỉ có chúng nhân phía dưới và Thu Nhược Tuyền là lấy làm ngạc nhiên . Họ đưa mắt nhìn nhau ...

Điệp vũ Hồng trong lốt Lục Đại Từ liên cất tiếng cười vang như điên dại , hắn móc trong người ra một trái pháo hoa bắn thẳng lên trời . Khi tiếng nổ cùng tàn khói pháo hoa biến mất thì bầu trời đột nhiên u tối bởi vô số bóng đen choán ngợp lấy vầng thái dương . Rồi lập tức vô số huyền y nhân ngự kiếm bay đến bao vây hậu sơn Thu Phong sơn .

Chúng nhân , kể cả Yêu Vương đều thất sắc , họ không ngờ lực lượng Tiên Tri giáo lại đông và ghê gớm đến thế !

Lại thấy Điệp Vũ Hồng chỉ tay về phía Nam Cung Phi Vân vẫy :

-Lên đây cho ta !

Nam Cung Phi Vân băng mình nhảy lên đài cao đứng cạnh Lục Đại Từ tuốt kiếm ra thủ thế ! Nhất Tiêu chân nhân hoảng hồn gọi :

-Vân nhi ! Về đây , con làm cái gì vậy ?

Nam Cung Phi Vân khinh khỉnh nhìn ông ta không thèm phản ứng . Thu Nhược Tuyền cười nhạt quát :

-Điệp Vũ Hồng , lẽ nào ngươi vẫn chưa thấy đủ hay sao ?

Ai nấy nghe lão gọi Lục Đại Từ bằng Điệp Vũ Hồng thì chân diện thập phần thay đổi , họ đưa mắt nhìn nhau rồi hướng hết về phía Lục Đại Từ .

Thần sắc Nam Cung Phi Vân biến loạn trông thấy , nàng chỉ Lục Đại Từ nói :

-Ngươi ... tại sao ngươi lại là ...

Điệp Vũ Hồng cười hoang dại , lão cất tiếng oang oang :

-Phải ! Ta chính là Điệp Vũ Hồng , mấy năm trước hãy còn được giang hồ xưng tụng đệ nhất đại hiệp !

Chúng nhân nhìn nhau . Điệp Vũ Hồng lại cười gằn :

-Ta mượn xác Lục Đại Từ để di hồn , cho nên ai muốn quy thuận Tiên Tri giáo vẫn được ta coi trọng ...

Điệp Vũ Xương hai mắt đỏ ngầu quát :

-Im miệng !

Điệp Vũ Hồng nhìn hắn cười gằn :

-Tên khốn kiếp ! Vì ngươi mà ta tốn bao nhiêu công sức ! Hôm nay ta không giết được ngươi thì cũng chẳng thiết làm người nữa !

Nam Cung Phi Vân xuất kiếm lao đến Điệp Vũ Hồng quát :

-Ngươi thật đáng chết !

Chúng nhân lại một phần nữa ngơ ngác trước hành động kỳ quái của cô gái này . Khi nãy nàng ta sẵn sàng từ bỏ phe chính đạo để đứng cùng hàng ngũ với hắn . Giờ lại đòi giết hắn là cớ làm sao ?