Tiên Ma Biến

Chương 836: Tự có đáp án




Lâm Tịch nhìn thấy rất nhiều điểm sáng màu vàng chói mắt.

Hắn cũng nhìn thấy Tần Tích Nguyệt trong trạng thái cả người gần như đóng băng đang đứng trong những điểm sáng màu vàng đấy.

Hắn đã gặp lại Tần Tích Nguyệt, tại một nơi có rất nhiều hồn binh mạnh mẽ cùng với thi thể các Chân Long vệ.

Hắn nhìn Tần Tích Nguyệt, không nói gì.

Nhưng Tần Tích Nguyệt lại hiểu ánh mắt của hắn.

Nếu như gặp lại, hắn nhất định sẽ không để nàng chết trước mặt mình.

Vô số tia sáng rực rỡ từ trên người Lâm Tịch thấm ra ngoài, tràn vào người Tần Tích Nguyệt, tạo thành một quả cầu chói mắt.

Lâm Tịch hiện giờ có rất nhiều tâm tình.

Việc gặp lại và kỳ tích hôm nay khiến hắn cảm giác được tình ý chân thành tha thiết trên thế gian này, cũng làm cho lòng tin vốn đã biến mất quay trở về trong lòng hắn, giúp hắn cảm thấy mọi thứ vốn không thể đều có thể trở thành có thể.

Quang minh biến mất, Tần Tích Nguyệt lại nhìn thấy một bầu trời bao la màu lam xinh đẹp. Nàng cảm nhận được nhiều điều trong ánh mắt Lâm Tịch, sau đó cả người nàng bỗng nhiên run rẩy. Không nói lời dư thừa nào, nàng nhìn thẳng vào miếng giáp nhỏ màu vàng trong tay Lâm Tịch, hỏi với giọng điệu đầy tò mò và mong đợi:

- Đây là cái gì?

- Đây là chỉ dẫn...là chỉ dẫn Trương viện trưởng để lại.

Lâm Tịch nói ra điều mà nàng hi vọng nghe được, giúp cho nàng vừa từ cõi chết trở về quá vui sướng mà mừng hét lên một tiếng.

...

- Này này...ta đã mệt mỏi lắm rồi, các ngươi không có tinh thần kính già yêu trẻ sao? Đi nhanh một chút đi, tới đây giúp đỡ ta chứ. Sao lại đi chậm như vậy? Muốn ta qua đón các ngươi à?

Lại có một tiếng nói mệt mỏi vang lên, biểu thị cho một sự gặp lại.

Cốc Tâm Âm vẫn biểu thị ra ngoài mình là một người rất dễ bị đánh, nhưng cho dù lời nói của hắn ta đáng ghét thế nào, bất kể hắn ta đã đánh ai bao nhiêu lần, sau nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn luôn là người được người trong học viện nhớ nhung nhất, hoan nghênh nhất.

- Xem ra con đường chúng ta đi lúc trước cách nhau rất xa đấy, ta đã có mấy lần phát ra tín hiệu, nhưng hiển nhiên các ngươi không nhìn thấy được.

Cốc Tâm Âm dùng tay phẩy đi một lớp băng dính trên người mình, sau đó bước vào trong một căn lều chống lạnh đã được đám người Lâm Tịch dựng lên từ nãy. Sau một hồi quan sát vẻ mặt của đám người Lâm Tịch, suy đoán được những người này đã nhìn thấy chuyện gì, hắn lập tức nói.

- Nhưng dù thế nào đi nữa, các ngươi cũng đã phát hiện được địa phương kia rồi.

Hắn ngồi xuống một tấm thảm đặc chế, nhìn Lâm tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt, ho nhẹ hai tiếng rồi nói:

- Quan trọng nhất là còn sống.

Nam Cung Vị Ương là ngoại tộc, nàng sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Nên sau khi Cốc Tâm Âm ngồi xuống, nàng hơi suy nghĩ một hồi, rồi mới hỏi:

- Ngươi đã sớm phát hiện nơi này...đầu tiên ngươi dựa vào một số dấu hiệu để tìm kiếm tung tích Trương viện trưởng, sau đó lưu lại chỉ dẫn cho chúng ta?

- Lúc bắt đầu ta cũng không suy nghĩ nhiều như vậy đâu, ta nghĩ rằng nếu như ta là Trương viện trưởng, tất nhiên là phải đi thẳng lên phía bắc, tìm kiếm sâu vào trong thần nguyên băng tuyết trước. Sau đó, ta cũng gặp đám yêu thú nhát gan kia, tiếp theo ta cố gắng đuổi theo một vài con chạy tán loạn, cuối cùng mới phát hiện ra nơi Chân Long vệ chết trận.

Cốc Tâm Âm vừa rồi còn tỏ ra rất mệt mỏi, nay lại hừng hừng sức sống, nói:

- Ta nghĩ nếu như đã có yêu thú, vậy nhất định chúng phải ăn gì đó. Đã có tộc quần lớn như vậy, chắc chắn nhà của chúng nó sẽ khác với phần lớn nơi khác của thần nguyên băng tuyết, cho dù ở đó không có di tích, nhưng chỉ cần không phải là một nơi tĩnh mịch lạnh lẽo như thế này, nó cũng giúp chúng ta cầm cự được lâu hơn, có thể bố trí thành một nơi an nghỉ, vậy việc chúng ta thăm dò thần nguyên băng tuyết sẽ không còn hung hiểm nữa. Nhưng kế hoạch này lại thất bại rồi, thần nguyên băng tuyết quá lớn, ta đuổi theo chúng nó không nổi, nên không thể phát hiện được hang ổ của chúng ở đâu.

Nam Cung Vị Ương bình tĩnh gật đầu, nói:

- Kế hoạch này đúng là thất bại.

- Đây chính là chỉ dẫn của Trương viện trưởng cho chúng ta?

Cốc Tâm Âm khẽ mỉm cười, liếm liếm đôi môi khô nứt, nhìn Lâm Tịch khi nãy đã hành lễ với mình, nhưng vẫn chưa nói chuyện. Hắn nhìn mảnh giáp nhỏ màu vàng trong tay Lâm Tịch, nói:

- Ngươi hẳn hiểu được văn tự do Trương viện trưởng lưu lại...hiện giờ ta chỉ hi vọng nơi mà Trương viện trưởng nói không cách chúng ta quá xa.

Lời Cốc Tâm Âm vừa nói thật mơ hồ, nhưng mấy người Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt lại có thể hiểu được ý hắn.

Dù là Cốc Tâm Âm hay là mấy người Lâm Tịch, thân thể của bọn họ không còn khỏe mạnh nữa, không thể kéo dài lâu hơn.

- Địa phương ngài ấy nói còn cách chúng ta rất xa.

Lâm Tịch nhìn vào mảnh giáp nhỏ màu vàng có đầy những ký tự rất quen thuộc với hắn, đồng thời không đợi đến lúc mấy người Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương hay Lâm Tịch cất tiếng hỏi, hắn đã lập tức nói:

- Nhưng cách nghĩ của niên trưởng rất chính xác, chúng ta có thể đến lãnh địa của loài yêu thú kia để khôi phục thể lực, năm xưa ngài ấy cũng làm như vậy.

Nụ cười trên khuôn mặt Cốc Tâm Âm hoàn toàn biến mất.

Ngay lúc thu liễm nụ cười, khóe mắt của hắn bỗng nhiên hiện lên một sự tang thương rõ rệt, bất cứ ai cũng nhìn ra được.

Hắn không giống như Lâm Tịch, đến từ cùng một thế giới với Trương viện trưởng, có những cảm xúc trong lòng không ai hiểu được. Nhưng đối với hắn cũng như vô số người Vân Tần khác, ba chữ ''Trương viện trưởng'' dĩ nhiên lại ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa mà Lâm Tịch không hiểu nổi.

- Trong lãnh địa đám yêu thú này có gì?

Hắn hoàn toàn buông lỏng xuống, cũng không nóng lòng, chỉ ôn tồn hỏi.

- Là một hồ nước nóng.

Lâm Tịch nhìn Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt, bổ sung:

- Là một hồ nước nóng ngay trên sông băng, khiến người tới gần cảm thấy rất ấm áp. Hơn nữa, bên trong có rất nhiều thực vật sinh trưởng, Trương viện trưởng nói rằng có một loài thực vật mùi vị như hải sâm, giúp bổ sung nguyên khí cực tốt.

Ba người Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt đã hoàn toàn chăm chú lắng nghe Lâm Tịch nói.

Ánh mắt của Cốc Tâm Âm một lần nữa nhìn chằm chằm vào mảnh giáp nhỏ màu vàng trong tay Lâm Tịch, nói;

- Nơi này còn có cái gì? Ngài ấy có nói gì nữa không?

- Ngài ấy còn nói đợi đến khi chúng ta tiến vào hồ nước nóng, những con yêu thú kia phát hiện chúng ta đến đây không phải là muốn đánh cướp địa bàn, thức ăn hay điên cuồng giết chóc, chúng sẽ chủ động buông tha chúng ta.

Lâm Tịch nhìn Cốc Tâm Âm, chậm rãi nói:

- Ngài ấy còn dặn dò rằng sau khi băng qua hồ nước nóng đấy, chúng ta sẽ bôn ba thêm hai ba mươi ngày nữa, sẽ đến nơi ngài ấy đã nhắc đến, cung Thanh Loan trong truyền thuyết.

- Ngài ấy còn dặn dò ngoại trừ Tướng Thần, sợ rằng không còn người nào có thể tiến vào cung Thanh Loan.

- Ngài ấy nói nếu như có một người như ta xuất hiện, tất nhiên có thể tiến vào cung Thanh Loan, sẽ lấy được đồ ngài ấy để lại. Ngài còn nói nếu như ngài đã để lại vật đó, nhưng chưa trở về học viện Thanh Loan...vậy nhất định đã gặp chuyện ngoài ý muốn tại nơi đó.

Cốc Tâm Âm, Nam Cung Vị Ương và Tần Tích Nguyệt chợt ngừng thở.

Lâm Tịch ngẩng đầu lên, hắn hiểu được cảm xúc trong đôi mắt họ, đồng thời lắc đầu:

- Không còn ghi chép nào nữa.

- Cho nên, chúng ta không thể biết được ngài ấy đã xảy ra chuyện gì.

Nam Cung Vị Ương nhíu mày, nhìn Lâm Tịch nói:

- Nhưng chỉ cần chúng ta tiến vào cung Thanh Loan, tất cả sẽ có đáp án.

- Ta hi vọng ngài ấy còn sống, cho dù đang bị vây khốn ở đâu đó.

Tần Tích Nguyệt run giọng nói:

- Ta nghĩ một người như ngài ấy, cho dù đối mặt với nguy hiểm như thế nào, chắc chắn cũng có biện pháp thoát thân.

- Đúng vậy.

Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch, nói:

- Ngươi đã nói rằng thiên phú Tướng Thần chính là bất kỳ việc gì cũng có thể thử một lần.

- Những gì mảnh giáp nhỏ màu vàng này ghi lại đều không nói rõ cung Thanh Loan nguy hiểm thế nào, nhưng nếu như cung Thanh Loan là tử địa, vậy ít nhất ngài ấy sẽ nói rõ không để cho người sau đi vào.

Lâm Tịch gật đầu.

Hắn dĩ nhiên hi vọng Trương viện trưởng còn sống, nhưng hắn cũng phải thừa nhận những gì Nam Cung Vị Ương vừa nói là rất đúng, chỉ có tiến vào cung Thanh Loan mới có đáp án cuối cùng.