Tiên Ma Biến

Chương 766: Vô địch




Lâm Tịch nghe rõ cuộc nói chuyện giữa chưởng giáo núi Luyện Ngục và tên tướng lãnh lạnh lùng. Hắn nghe được một câu chuyện xưa đầy thê lương và thảm khốc, bằng hữu tốt nhất lại trở thành hài cốt để mình bước lên trước, tuy nghe rất hời hợt, nhưng Lâm Tịch đã từ trong đại chiến lăng Bích Lạc bước ra bên ngoài, nên có thể biết được bên trong có bao nhiêu nước mắt và máu tươi.

Từ sau khi sống sót bên trong đại chiến lăng Bích Lạc, dần dần gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, hắn liền hiểu được chưởng giáo núi Luyện Ngục luôn là đại địch trong lòng Trương viện trưởng và Hạ phó viện trưởng khi còn sống.

Hắn còn hiểu được học viện trả giá thật nhiều để đón Cốc Tâm Âm quay về cũng chính là muốn sau khi Hạ phó viện trưởng qua đời, học viện có đủ sức mạnh để chống lại chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Nhưng bất kỳ kế hoạch hoàn mỹ nào, cũng sẽ bởi vì một số người mà có biến hóa.

Cốc Tâm Âm nhất định phải giết chết hoàng thúc Tiêu Tương của cổ quốc Đường Tàng, nếu không hắn sẽ không phải là Cốc Tâm Âm, nếu không hắn đã sớm biến thành con quái vật không phải người trong thủy ngục đó.

Hắn cuối cùng đã trở lại Vân Tần, nhưng vì cái giá phải trả để giết Tiêu Tương quá đắt, nên khiến hắn không thể thật sự thay thế vị trí của Hạ phó viện trưởng, nên giờ này chưởng giáo núi Luyện Ngục mới có thể chân chính vô địch thế gian mà tới đây.

Chỉ là Lâm Tịch có thể khẳng định qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Cốc Tâm Âm ra, học viện Thanh Loan nhất định còn chuẩn bị những thứ khác để đối phó với chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Mặc dù hi vọng từng được coi là duy nhất, Cốc Tâm Âm, đang phải điều trị dưỡng thương, mặc dù chưởng giáo núi Luyện Ngục đột nhiên ra lệnh hòa đàm, nên Trương Bình vẫn chưa chế tạo xong bộ giáp mạnh nhất, nhưng Lâm Tịch có thể khẳng định học viện Thanh Loan còn những sức mạnh khác.

Những sức mạnh này cùng với hắn, đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay.

Tên tướng lãnh lạnh lùng này đánh chết đại trưởng lão núi Luyện Ngục vốn là một biến số, nhưng lại thực sự khiến chưởng giáo núi Luyện Ngục tức giận, đồng thời chống đỡ được một chiêu của chưởng giáo núi Luyện Ngục, làm lão ta phải tiếp tục ra chiêu, nên Lâm Tịch lập tức cảm nhận được thời cơ mình chờ đợi đã tới.

Lâm Tịch chính thức ra tay.

Một luồng ánh sáng màu đen từ hồn binh Đại Hắc truyền kỳ bay lên, bay về không trung.

...

Ngoại trừ Lâm Tịch và những người tu hành Yêu tộc như Trì Tiểu Dạ, Trì Vũ Âm ra, không có ai biết Nam Cung Vị Ương đã dung hồn thành công một con Hải yêu vương, yêu thú Thánh giai chỉ xuất hiện sau vùng đất hoang vu.

Bản thân Nam Cung Vị Ương chính là một vũ khí bí mật, chính là một sức mạnh ngoài ý muốn chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Cho nên, cho đến bây giờ nàng ta vẫn chưa ra tay, vẫn cố gắng kiềm nén, thậm chí là không hấp dẫn sự chú ý của chưởng giáo núi Luyện Ngục, không muốn chưởng giáo núi Luyện Ngục ra tay với nàng ta.

Nàng ta đang chờ đợi Lâm Tịch.

Lâm Tịch ra tay, nàng liền biết cơ hội ra tay đã tới.

Nàng ngẩng đầu lên, để lộ khí thế sắc bén nhất.

Tựa như môt thanh tuyệt thế bảo kiếm rốt cuộc rời vỏ.

Cả quan đạo phía trước Thiên Diệp quan chấn động, tựa như có một con Hải yêu vương tức giận gầm thét, khiến cho ánh sáng màu hồng do bảo tọa dưới thân núi Luyện Ngục phát ra cũng bị kiếm phong đẩy lui, thậm chí là vạt áo của chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng bị thổi ngược về sau.

Phi kiếm của nàng bay trên không trung.

Phía sau phi kiếm xuất hiện thân ảnh một con Hải yêu vương, tựa như có một con Hải yêu vương nâng phi kiếm của nàng lên, đâm thẳng tới chưởng giáo núi Luyện Ngục!

Nghê Hạc Niên đang chậm rãi đi trong núi rừng cũng dừng bước, không thể ngờ được lại có một kiếm kinh thiên như vậy xuất hiện.

Lão ta là một trong những người tu hành sống lâu nhất Vân Tần, lão ta cảm thấy suốt cả đời mình chưa từng thấy một kiếm như vậy. Sức mạnh này bàng bạc đến mức khiến lão ta phải nghĩ rằng bảo tọa và chiếc xe người kéo mà chưởng giáo núi Luyện Ngục đang ngồi nhất định phải bị nghiền nát.

Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường rốt cuộc hiểu được Nam Cung Vị Ương mới là sức mạnh Lâm Tịch nể trọng nhất, nên hai người nhất thời hiểu rằng đây chính là thời khắc quyết chiến, mà cơ hội này cũng chỉ có một lần.

Cho nên, Hồ Ích Dịch quát to một tiếng, quán chú toàn bộ vinh nhục cả đời dung nhập vào trong phi kiếm của mình, hóa thành một luồng sấm sét đánh thẳng tới chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Trạm Thai Thiển Đường trực tiếp ma biến, thân thể căng phồng lên như yêu ma, cả người hiện đầy những gân mạch to lớn, đồng thời một thanh phi kiếm màu chàm xuất hiện bay trước mặt hắn, toát ra ánh lửa chói mắt.

Khi Lâm Tịch ra tay, nhất là trong nháy mắt Nam Cung Vị Ương xuất kiếm, chưởng giáo núi Luyện Ngục ngồi trên bảo tọa đã biết mình phạm phải sai lầm.

Bản thân tức giận mà sử dụng sức mạnh quá mức, đây cũng là một sai lầm.

Nhưng dù sao lão ta cũng là đại nhân vật vô địch thế gian hiện nay, nên lão ta còn có khả năng, còn có thời gian sửa chữa sai lầm của mình.

Một chút sức mạnh đã phát tán ra ngoài đầu ngón tay lão ta lập tức bị lão ta chặt đứt, lựa chọn bỏ qua.

Hồn lực đang chảy xuôi trong cơ thể lão, trong khoảnh khắc này, theo tâm ý của lão thay đổi phương hướng, truyền vào trong một lá cờ màu đen dưới chân lão ta.

Sau đó lá cờ màu đen này tựa như một con ma long màu đen còn sống, từ dưới đất bay lên, cuốn lấy phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.

Sức mạnh hội tụ bên trong lá cờ dài này không mạnh mẽ, không đủ để trấn áp phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, nhưng đây chính là sự vô địch của chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Bởi vì ông ta chỉ cần ngăn cản thanh phi kiếm này nhất thời.

Trong mắt người tu hành bình thường, chiêu thức tấn công của Nam Cung Vị Ương, Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường không có chênh lệch về thời gian, ba thanh phi kiếm mang theo ba luồng sức mạnh khác nhau cùng lúc tấn công chiếc xe người kéo. Nhưng trong mắt chưởng giáo núi Luyện Ngục, giữa ba thanh phi kiếm này lại có sự chênh lệch rất lớn, lão ta chỉ cần trước tiên ngăn cản thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương, tất nhiên sẽ thời gian ngăn cản hai thanh phi kiếm còn lại.

Lão ta thậm chí còn không suy nghĩ vì sao cây tên kia của Lâm Tịch còn chưa rơi xuống.

Bởi vì lão ta cảm thấy một khi cây tên của Lâm Tịch đến bên cạnh lão, lão tất nhiên sẽ thời gian và sức mạnh đối phó.

Đây là một sự tự tin đáng sợ được thành lập trên sức mạnh tuyệt đối.

Lá cờ màu đen bắt đầu bị phá vỡ.

Mũi kiếm của phi kiếm của Nam Cung Vị Ương lộ ra bên ngoài.

Lúc này chưởng giáo núi Luyện Ngục đã vươn tay bắt lấy phi kiếm của Hồ Ích Dịch.

Bởi vì động tác của lão ta quá nhanh, bất kỳ ánh mắt người nào cũng không thể theo kịp, nên khiến người ta có cảm giác tay của lão ta vốn ở đó, mà thanh phi kiếm của Hồ Ích Dịch lại tự động rơi vào tay lão.

Ngay lúc tay của chưởng giáo núi Luyện Ngục và thanh phi kiếm này tiếp xúc với nhau, một ngọn lửa màu đen như có như không đã xuất hiện bao phủ phi kiếm của Hồ Ích Dịch.

Ngọn lửa màu đen mà chỉ có chưởng giáo núi Luyện Ngục mới nắm giữ được, đại biểu cho địa vị tối cao của Thân Đồ thị ở núi Luyện Ngục, thậm chí không tốn sức chống lại hồn lực của Hồ Ích Dịch bên trong phi kiếm, mà chỉ đốt cháy một phù văn trên đó.

Phù văn đó cuối cùng bị nung chảy, khiến thanh phi kiếm không còn tiếp nhận hồn lực của Hồ Ích Dịch được nữa.

Thanh phi kiếm ảm đạm vô quang tựa như đã chết đi.

Toàn bộ sức mạnh của Hồ Ích Dịch tựa như truyền vào không trung, lồng ngực của hắn phập phồng, dù chưa bị thương nhưng lại đau đớn đến mức muốn phun ra một luồng máu tươi.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục cầm lấy thanh phi kiếm ảm đạm không có ánh sáng, vung ra, chém vào phi kiếm của Trạm Thai Thiển Đường.

Giống như là một bậc tượng sư đang kiểm nghiệm chất liệu của thanh phi kiếm nào tốt hơn, mũi kiếm chạm vào mũi kiếm. Phi kiếm Hồ Ích Dịch trong tay lão ta tạo thành một lỗ hổng trên thân phi kiếm Trạm Thai Thiển Đường, khiến ngọn lửa trên phi kiếm Trạm Thai Thiển Đường bị dập tắt, rồi bị đánh bay ra xa.

"Phốc!''

Trạm Thai Thiển Đường vừa mới hoàn thành ma biến lập tức phun ra một luồng máu màu đen.

Sau khi rời khỏi núi Ngao Giác, hắn đã chính thức đột phá đến Thánh giai, nhưng nếu như không phải vừa rồi hắn đã phát động ma biến, có lẽ hắn sẽ bị thương nặng hơn, thậm chí là không thể miễn cưỡng khống chế phi kiếm của mình.

...

Hiện giờ, Nghê Hạc Niên là người duy nhất cảm giác được tất cả biến hóa.

Lão ta không thể nhận được tin tức từ núi Luyện Ngục như học viện Thanh Loan, nhưng hiện giờ nhìn thấy chưởng giáo núi Luyện Ngục sử dụng sức mạnh trên Thánh giai, lão ta có thể hiểu được tại sao chưởng giáo núi Luyện Ngục phải quang minh chính đại xuất hiện ở nhân gian.

Những gì sách cổ ghi lại quả nhiên không sai.

Trong thế giới người tu hành, quả nhiên có phương pháp tu hành giúp Đại thánh sư sử dụng sức mạnh của mình mà không bị bạo thể chết.

Mà bây giờ, chưởng giáo núi Luyện Ngục đã đạt được phương pháp tu hành này.

...

Trong cảm giác của Nghê Hạc Niên, phi kiếm của Nam Cung Vị Ương chợt lóe lên, khiến lão ta hiểu rằng phi kiếm của Thánh sư trẻ tuổi này đã hoàn toàn thoát khỏi lá cờ màu đen, đâm thẳng tới mi tâm chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Hư ảnh Hải yêu vương xuất hiện quanh lá cờ dài màu đen, đè ép thanh phi kiếm tựa như một ngọn núi cao, ép thẳng tới chỗ chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Bàn tay trái của chưởng giáo núi Luyện Ngục đang tản phát hồn lực.

Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là chưởng giáo núi Luyện Ngục, cũng không thể một lần nữa dùng hồn lực để hội tụ nguyên khí trong trời đất, biến thành ngọn lửa được.

Nhưng luồng hồn lực này lại không chuyển hóa thành cái khác.

Chỉ dựa vào luồng hồn lực này, chưởng giáo núi Luyện Ngục đã tự tin đánh vào phi kiếm Nam Cung Vị Ương.

Luồng hồn lực này trong suốt như ngọc bích, hoàn toàn ngưng tụ thành thực chất, giống như một thanh phi kiếm ngọc bích.

Hồn lực ly thể đọng lại mà không tán, sức mạnh như hồn binh, chính là Đại thánh sư.

Thanh phi kiếm mang theo khí thế trấn áp hết thảy của Nam Cung Vị Ương đột nhiên dừng lại trên không trung.

Thân thể Hải yêu vương vỡ vụn thành ngàn vạn nguyên khí màu xanh đậm, rồi hóa thành ngàn vạn hạt mưa trầm trọng trên không trung.

Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương bay ngược ra sau.

Nam Cung Vị Ương lùi về sau ba bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Bảo tọa bên dưới chưởng giáo núi Luyện Ngục nứt vỡ, rồi hóa thành phấn vụn.

Nhưng lão ta vẫn đứng thẳng, ngẩng đầu một cách ngạo nghễ, nhìn luồng ánh sáng đen đang rơi xuống chỗ mình.

Một nụ cười kiêu ngạo xuất hiện trên khuôn mặt lão.

Mặc dù việc sử dụng hồn lực như vậy khiến cho lão ta cảm thấy có ngàn vạn thanh đao cắt xé cơ thể của mình, khiến lão ta cảm thấy đau đớn, nhưng cảm giác vô địch như vậy lại khiến lão ta cảm thấy thật vui vẻ.

Cảm giác như vậy thật quá tốt.

Bởi vì qua nhiều năm như vậy, cả thiên hạ này cũng chỉ có mình hắn mới cảm nhận được sự vô địch thật sự.

Luồng ánh sáng màu đen chưa rơi xuống.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục quyết định không phạm bất kỳ sai lầm nhỏ nào nữa, nên lão ta quyết định phải giết chết Lâm Tịch.

Ngay lúc này, trong trời đất bao la đột nhiên xuất hiện thêm một luồng gió.

Luồng gió này từ phía trên xuất hiện, tựa như có một viên sao băng từ trên chín tầng trời rơi xuống.