Tiên Ma Biến

Chương 726: Như lạc vào một xứ sở thần tiên




Càng đến gần thành trì này, Lâm Tịch càng rung động hơn.

Hắn thấy bên trong thành trì này có rất nhiều tòa tháp cao nhọn hoắc, lại có nhiều đỉnh chóp cao ngất, giống như là thần miếu. Bề ngoài của những tòa tháp cao cũng như các kiến trúc trông như thần miếu này đều có màu xanh biếc, một màu xanh biếc đầy sức sống, khiến cho người ta cảm thấy cả tòa kiến trúc đấy là một gốc cây còn sống.

Nhưng bên ngoài lớp màu xanh biếc của tháp cao và thần miếu này lại có rất nhiều hoa văn màu sắc khác nhau, tựa như những phù văn thần bí.

Ngoại trừ những kiến trúc vô cùng diễm lệ, thần bí và gần như đồng nhất với nhau này, còn có rất nhiều tòa nhà hình tròn thấp, thấp thoáng bên trong rừng. Các tòa nhà này đều do dây leo bện chặt với nhau tạo thành, cao thấp khác nhau.

Như lạc vào một xứ sở thần tiên
Có một con sông thiên nhiên quanh co trongg thành, khúc khuỷu chảy về hướng đông. Con sông này rộng chừng năm mươi bước, chảy ra bên ngoài tường thành xanh biếc, tạo thành một cánh cửa thành, có hai gốc đại thụ nằm ngang bắt ngang vào trong thành, tựa như hai cái cầu treo.

Ngay lúc Lâm Tịch ngạc nhiên muốn hỏi Trì Tiểu Dạ là những tòa kiến trúc trông rất giống tháp cao và thần miếu kia là gì, bỗng nhiên có vài chục quái thú khổng lồ từ trong cửa thành đối diện bọn hắn bay ra ngoài.

Đây là những con quái thú trông còn khổng lồ hơn cả Thần Tượng của Thần Tượng quân, cả người toát ra khí thế to lớn, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của Lâm Tịch.

Sau đó hắn ta nhanh chóng mở to mắt, miệng cứ ngập ngừng mở ra đóng lại, tựa như muốn nuốt một cái trứng gà.

- Rốt cuộc đây là cái gì vậy?

Lần này ngay cả Nam Cung Vị Ương cũng không thể không khiếp sợ mà hỏi.

Con quái thú này nhìn từ xa trông như một con ốc đồng khổng lồ, nhưng khi đến gần rồi, mới trông thấy nó giống như một chiếc thuyền màu xanh đen to lớn.

Mà bên ngoài lớp xác màu xanh đen trông rất cứng rắn đấy lại còn có nhiều hoa văn màu xám tro, màu vàng khác nhau, nên trông nó như một miếng gỗ mục nát.

Bên ngoài lớp xác không có bất kỳ lỗ thủng nào, cũng không phải là động vật thân mềm không có chân tay như ốc sên, nhưng có thể bằng mắt thường nhìn thấy dưới đáy con quái thú có hình dáng như chiếc thuyền này lại có những vầng sáng màu vàng vờn quanh, rõ ràng là hồn lực của yêu thú.

- Đây là hồn thuyền, yêu thú thủy vực bên trong rừng Cổ Yêu. 

Trì Tiểu Dạ khẩn trương nhìn những bóng quái thú khổng lồ kia, nhanh chóng giải thích:

- Trước đây bọn chúng cứ ở trong nước như những con thuyền bị đắm, tộc nhân chúng ta không biết, đến gần vật này rồi chết bất ngờ, nên chúng ta cứ tưởng chúng là những chiếc thuyền chở theo linh hồn người chết như trong truyền thuyết, nên vẫn gọi chúng là hồn thuyền. Bảy mươi năm trước, mới có một tộc nhân xác định đây là một loại yêu thú. Cột nước do loài yêu thú này phun ra ngoài chỉ có sức mạnh ngang với người tu hành cấp Quốc sĩ, tốc độ không khác gì người bình thường đang chạy bộ, nhưng điều quan trọng nhất chính là lớp xác bên ngoài quá cứng. Cho dù là Đại quốc sư, nhưng nếu như không có hồn binh lợi hại, cũng không thể phá được. Hơn nữa, yêu thú này không có trái tim, trừ khi có thể chém nát cả người của nó, nếu không, nó rất khó chết.

- Sức chịu đánh siêu cấp.

Lâm Tịch đang mở to mắt không khỏi cảm thán về việc mình còn hiểu quá ít về thế giới này.

- Nếu như có mấy chục con hồn thuyền như vậy, chắc chắn khắc chế được Thần Tượng quân.

Hắn bất giác quay đầu lại, thấp giọng nói với Trì Tiểu Dạ.

- Ta rất có hứng thú với đồ vật ở đây, cũng muốn mang đi.

Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch một cái, nói:

- Nhưng quan trọng nhất là người khác phải cho ngươi mang đi.

Lâm Tịch ngượng ngùng cười một tiếng, nói:

- Cô làm thủ lĩnh cường đạo đã lâu, bây giờ cách nói chuyện cũng như thủ lĩnh cường đạo.

...

Tương tự như vậy, khi Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương xuất hiện, cả tòa thành này cũng rất khiếp sợ.

Rất nhiều người có mái tóc màu xanh giống như Trì Tiểu Dạ, được mật thám của hoàng đế Vân Tần gọi là "yêu tộc", lần lượt xuất hiện trước những kiến trúc bên trong tòa thành. Tương tự như những người tu hành Vân Tần, các "yêu tộc" này cũng rất sợ hãi trước những thứ họ không biết.

Bọn họ chưa từng thấy một yêu thú nào lại như phượng hoàng Vân Tần, bên ngoài vừa uy nghiêm, kim quang tỏa ra bốn trên, toàn thân tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Phía trên mấy chục hồn thuyền vô cùng đáng sợ có mười mấy nam nữ mặc áo choàng màu xanh, tay cầm các loại binh khí kỳ lạ, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu được.

Thậm chí còn có một nam tử tóc dài xoăn, tay cầm một cây trường cung bạch ngọc và cây tên bằng vàng, đã nhắm ngay vào dây thừng treo rổ.

Trì Tiểu Dạ cố gắng xuất hiện trước mặt mọi người, giơ hai tay cao lên, đồng thời mở miệng nói bằng một thứ ngôn ngữ đặc biệt, hoàn toàn khác với tiếng nói Vân Tần.

Mấy "yêu tộc" đứng trên các hồn thuyền cũng phát ra một ngôn ngữ đặc biệt.

Thần sắc khiếp sợ và kinh hoảng nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt những người này, thay vào đó là sự tò mò và cảnh giác.

- Có thể để Thụy Thụy hạ xuống rồi.

Trì Tiểu Dạ quay đầu, nhìn Lâm Tịch nói.

Lâm Tịch gật đầu, sau đấy xoay sang nhìn Phượng Hoàng Vân Tần một cái.

Ngay sau đấy Thụy Thụy lập tức gấp cánh lại, hạ xuống dưới giống như một viên vẫn thạch. Khi còn cách mặt đất hơn mười thước, nó mới đột nhiên mở hai cánh ra, khiến cho mặt đất chấn động ầm ầm. Những hòn đá lớn nhỏ khác nhau bị cuồng phong thổi bay ra ngoài, phát ra những âm thanh chói tai như tên bắn.

Mấy nam nữ tóc xanh đứng trên hồn thuyền lập tức cảm thấy vô cùng rung động.

Thụy Thụy tỏ ra vô cùng kiêu ngạo và đắc ý.

- Ta biết ngươi muốn thể hiện một chút, làm như vậy đúng là rất tuyệt vời, nhưng ngươi có thể để tâm đến cảm nhận người khác một chút được hay không.

Lâm Tịch bất đắc dĩ vuốt vuốt bụng, cố gắng giảm bớt cảm giác say xe, nhẹ giọng nói.

Thụy Thụy nhất thời hơi xấu hổ, cúi thấp đầu xuống.

Nhìn thấy Lâm Tịch và Thụy Thụy cùng nhau làm như vậy, ánh mắt của mấy nam nữ tóc xanh đang đứng trên hồn thuyền nhìn Lâm Tịch nhất thời không giống như lúc trước.

Một nam tử trung niên có mái tóc dài kết thành đuôi sam lập tức nói mấy câu với Trì Tiểu Dạ.

- Bọn cô nói gì vậy?

Bởi vì không thể hiểu được hai bên đang nói gì, nên Lâm Tịch phải quay đầu hỏi Trì Tiểu Dạ.

Trì Tiểu Dạ không nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:

- Bọn họ hỏi ngươi có phải là Tuần Du giả không.

Lâm Tịch ngạc nhiên hỏi:

- Tuần Du giả là gì?

- Tương đương với Tế ti Linh Tế của bọn nguơi.

Trì Tiểu Dạ nói:

- Ở nơi này của chúng ta, có thể kết bạn với những yêu thú có linh trí cực cao, sức chiến đấu mạnh mẽ là vô cùng hiếm thấy, tất nhiên được mọi người vô cùng kính sợ.

Tới đây Lâm Tịch mới hiểu được, sau đấy hắn định hỏi vậy mấy người đang đứng trên hồn thuyền như vậy có phải cũng là Tuần Du giả hay không, nhưng ngay lúc đấy ống tay áo của hắn hơi lay động, tiếp theo Cát Tường đã thò đầu ra ngoài. Đôi mắt đen lúng liếng của nó nhìn lên những hồn thuyền vô cùng khổng lồ ở trên đầu, cảm thấy vô cùng khó tin.

Vừa nhìn thấy Cát Tường, cảm nhận được khí tức xung quanh người Cát Tường, mấy nam nữ tóc xanh đứng trên hồn thuyền lập tức biến sắc, có mấy người xoay đầu lại với nhau, rồi nói bằng một thứ ngôn ngữ mà Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không thể nào hiểu được.

Lần này không đợi Lâm Tịch hỏi, Trì Tiểu Dạ đã chủ động giải thích:

- Bọn họ nói ngươi là Tuần Du giả song sủng. Những Tuần Du giả có hai yêu thú kết bạn là rất ít, bởi vì những yêu thú mạnh mẽ thường có địch ý với nhau, căn bản không thể sống chung được.

Lâm Tịch gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Cái này dễ hiểu thôi.

Càng lúc càng có nhiều nam nữ tóc xanh đi ra thành Lục Dã, tò mò và cảnh giác đánh giá Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.

Lâm Tịch cũng phát hiện các "yêu tộc" này, phần lớn nam đều có vóc người thon dài, nữ lại xinh xắn lạnh lợi, so với các cô gái Vân Tần còn nhỏ hơn một chút. Nhưng bất kể là nam hay nữ, ai ai cũng có vẻ ôn nhu mà sức mạnh.

Xinh đẹp tuyệt trần và sức mạnh là hai thứ hoàn toàn ngược nhau, nhưng cả hai lại hài hòa hết hợp trên người các "yêu tộc"" này.

Nếu như nói lần đầu tiên Lâm Tịch nhìn thấy các giảng viên và giáo sư học viện Thanh Loan ở ven hồ Linh Hạ, cảm giác đầu tiên của hắn là một thế giới đầy tính chất sử thi và kiếm tiên, vậy ở nơi này, tòa thành màu xanh biếc đó lại có ý nghĩa như tên của nó, cho hắn một cảm giác mộng ảo và đồng thoại.

Trì Tiểu Dạ và các tộc nhân trên hồn thuyền nói chuyện với nhau.

Đây là một loại âm thanh đặc biệt, tựa như lá cây sào sạt trong gió, lại xen lẫn âm thanh gió bay vào.

- Ta đã nói rõ ý định của các ngươi, bây giờ chúng ta sẽ vào thành, bọn họ sẽ dẫn ngươi đi gặp trí giả trong tộc chúng ta.

Nói chuyện với nhau chỉ một hồi, Trì Tiểu Dạ đã xoay đầu lại, nhìn Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, nghiêm giọng nói:

- Trừ khi các ngươi có thể thuyết phục trí giả, nếu không, sẽ không có tộc nhân nào giúp các ngươi.

Lâm Tịch ngẩn người, hỏi:

- Trí giả là ai?

- Là những người già đã tu hành rất lâu, có uy tín cao trong tộc, được mọi người công nhận là có trí khôn vô cùng.

Trì Tiểu Dạ nhìn hồn thuyền đã xoay đi bay trên không trung, đồng thời bảo Lâm Tịch đi theo mình, vừa nhanh chóng giải thích:

- Tựa như Đại hiền giả mà Vân Tần các ngươi hay gọi...Khi trước ta đã từng nói với các ngươi, chúng ta hoàn toàn khác với Vân Tần, Đại Mãng hay Đường Tàng. Ở nơi này chúng ta căn bản không có thống trị, không có luật pháp, mỗi người đều tự do sinh trưởng như cây cối, muốn làm gì thì làm. Ngoại trừ sự phân chia lớn nhỏ ra, căn bản không có phân chia địa vị. Tuy nhiên, nếu như gặp phải những chuyện lớn, tộc nhân chúng ta đều hỏi ý kiến của trí giả.

- Mặc dù các ngươi không có yêu cầu khác, nhưng chỉ riêng việc xuyên qua rừng Cổ Yêu, đến nơi này cũng là chuyện lớn, cần phải dẫn các ngươi tới gặp trí giả. Bởi vì phần lớn người của chúng ta từ lúc ra đời cho đến nay đều chưa từng nhìn thấy người tu hành từ bên ngoài tới.

Sau khi dừng lại một chút, Trì Tiểu Dạ bổ sung.

Lâm Tịch lập tức hỏi:

- Tựa như lãnh tụ tinh thần?

Trì Tiểu Dạ suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Có thể nói như vậy.

Sau khi xuyên qua cửa thành, Lâm Tịch thấy những cây độc đâm ở hai bên trái phải cách mình không xa có chiều cao khoảng hai mươi thước, không chỉ có những trái cây trông còn to hơn quả táo, mà còn có rất nhiều dây leo chằng chịt rủ xuống bên dưới. Khi Lâm Tịch chăm chú nhìn chúng, những sợi dây leo đó đột nhiên kinh hoảng tránh đi, không còn thấy đâu nữa.

Điều này càng khiến Lâm Tịch cảm thấy như mình đã đi vào một thế giới đồng thoại.

Sau khi vào thành, Trì Tiểu Dạ rõ ràng càng kích động hơn, hai vai không ngừng run rẩy.

Rất nhiều người đứng từ xa chào hỏi với Trì Tiểu Dạ, chỉ là từ lúc sinh ra đến giờ họ chưa từng thấy người tu hành nào bên ngoài như Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, nên không có bao nhiêu người dám tới gần.

- Cái tháp cao và mấy kiến trúc giống như thần miếu kia là gì?

Lâm Tịch nắm chắc thời gian, nhìn những kiến trúc diễm lệ, thần bí và huyền ảo kia, hỏi.

- Tháp cao là phong tháp, còn mấy cái kiến trúc như thần miếu kia là chỗ ở của trí giả.

- Phong tháp?

Lâm Tịch không khỏi cau mày, ngước đầu nhìn những tòa tháp cao trông diễm lệ mà thần bí bên trong thành.