Tiên Ma Biến

Chương 712: Rốt cuộc gặp lại




Cả vùng đất khẽ rung động.

Một luồng khí tức bàng bạc đánh loạn toàn bộ nguyên khí trong trời đất, khiến toàn bộ trời đất phải run rẩy liên tục.

Viên tướng lãnh lạnh lùng mang mặt nạ kim loại màu đỏ biết nguyên khí dao động như vậy có ý nghĩa như thế nào, hai móng tay của hắn đâm sâu vào trong lòng bàn tay của mình, có máu tươi chảy ra bên ngoài, nhưng hắn ta vẫn không rơi một giọt nước mắt.

Sự cường đại của Đại thánh sư đã vượt qua mọi nhận thức của thế gian này.

Hồ Trầm Phù đang ngồi xếp bằng dưới một tán cây nào đấy cách Cố Vân Tĩnh rất xa, nhưng ông ta vẫn cảm thấy được sự dao động lạ thường của nguyên khí.

Ông ta biết rõ điều này có ý nghĩa gì.

Ánh mắt ông ta nhìn về phương hướng bộc phát khí tức kinh khủng ấy một cách nghiêm túc, tiễn đưa vị tướng lãnh đáng kính nhất đế quốc, sau đấy chân thành nói ba chữ:

- Gặp lại sau.

Khoảng cách giữa đám người Lâm Tịch và Cố Vân Tĩnh còn xa hơn.

Hành tung của kẻ địch luôn thay đổi, mấy người Cố Vân Tĩnh, Hồ Trầm Phù luôn tìm cách khóa chặt hành tung của đối phương, nên ngay cả Lâm Tịch cũng không biết hiện giờ mấy người Cố Vân Tĩnh, Hồ Trầm Phù đang ở nơi nào.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy gió xuân đột nhiên dao động, sau đó hắn và mọi người bên cạnh chợt nhận ra có vô số luồng gió hình dáng như một mũi tên xuyên qua không trung.

Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

- Tại sao nguyên khí lại dao động mạnh như vậy?

Tần Tích Nguyệt khiếp sợ nhìn bầu trời xa xăm, bất chợt nói.

Sắc mặt Khương Tiếu Y dần khó coi, nói:

- Cho dù là năm xưa ở lăng Bích Lạc, Văn Nhân Thương Nguyệt lúc khỏe mạnh nhất toàn lực ra tay cũng không có khí thế và sức mạnh như vậy.

Cao Á Nam nghĩ tới điều gì đấy, thần sắc tôn kính hiện rõ trong đôi mắt, lặng lẽ nói:

- Chỉ có thể là Đại thánh sư.

- Là Cố đại tướng quân?

Tần Tích Nguyệt thấy được ánh mắt của Lâm Tịch và Trạm Thai Thiển Đường, chợt hiểu ra điều gì đấy, nên bật thốt hô lên.

- Phượng bay lượn trên trời cao quang đãng, không dừng cũng không đậu lại, không chỉ vì loài phượng vốn kiêu ngạo, mà còn vì một loài thú như nó đã khinh thường làm bạn với các loài chim khác.

Trạm Thai Thiển Đường khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Một người như chưởng giáo núi Luyện Ngục, nếu như muốn đi vào Vân Tần, tất nhiên sẽ dùng cách thức chinh phục được mọi người, quang minh chính đại mà đi lên chỗ cao nhất, chứ không phải là lén la lén lút xuất hiện...Cho nên, lão ta tuyệt đối sẽ không đến đây. Mấy tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia không phải là Đại thánh sư, nên tất cả mọi người sẽ không ngờ rằng Cố đại tướng quân cũng là một Đại thánh sư. Cho nên, Cố đại tướng quân mới dám một mình đi ngăn chặn đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Lâm Tịch nghĩ tới những khoảng thời gian mà lão tướng quân tóc trắng đấy đã ở chung với mình, nghĩ tới lão nhân đã dùng cả đời mình để bảo vệ đế quốc này cuối cùng dùng phương thức vinh quang và ý nghĩa như vậy để tạm biệt thế gian, hắn liền cảm thấy hơi cao hứng, nhưng cũng hơi sầu não.

- Giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, giúp cho đế quốc mà ngài ấy đã yêu thích, đã dùng cả đời mình để bảo vệ ngày càng tốt hơn, chính là cách tế điện tốt nhất với ngài ấy.

Hắn nhẹ giọng nói.

...

Hồ Trầm Phù đứng lên.

Thời khắc ông ta đợi chờ đã đến.

Một đoàn xe kéo xuất hiện ngay lối vào khe sâu.

Đoàn xe kéo này rất giống với đoàn xe kéo mà đế vương Đại Mãng thường dùng để đi tuần, nhưng lại được trang bị thêm một đóa trang sức hình ngọn lửa, nên trông càng tôn quý hơn cả xe kéo của đế vương.

Hơn nữa, những đầy tớ kéo chiếc xe này lại chính là những người tu hành bất phàm, nên bất cứ ai cũng biết người ngồi trong chiếc xe kéo này là người bất phàm như thế nào.

Dùng cách thức như vậy để xuất hiện, thật sự là quá tương phản với mục đích che giấu hành tung để đạt được vật mình mong muốn của chủ nhân chiếc xe kéo này. Nhưng đúng như những gì Trạm Thai Thiển Đường đã nói, đại trưởng lão núi Luyện Ngục, cũng là chủ nhân chiếc xe kéo này, lại không tiếc để cho những đầy tớ của mình phải hao tổn sức mạnh như vậy, bởi vì lão ta cho rằng thân phận của mình đáng được như vậy. Cho dù là làm chuyện bí mật, nhất định cũng phải phô trương, nhất định phải hưởng thụ như đang ăn những món ăn ngon nhất thế gian mới đúng.

Về việc phiền toái như thế nào, đó là chuyện để bọn đầy tớ phải giải quyết.

Trong mắt lão ta, tất cả người trên thế gian này sinh ra chính là vì để phục vụ cho lão.

Hơn nữa, bởi vì vừa rồi nguyên khí trời đất dao động mạnh đến mức chỉ có thể do Đại thánh sư bộc phát mới thực hiện được, khiến cho tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này cảm thấy hơi bất ngờ và kinh hãi, nên đội ngũ đang đi này càng chậm rãi và ngạo mạn hơn lúc bình thường.

- Hồ Trầm Phù?

Ngay khi tiến vào khe sâu, nhìn thấy Hồ Trầm Phù, tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục ở trong chiếc xe kéo hơi ngạc nhiên mà hỏi.

- Ánh mắt khá lắm.

Hồ Trầm Phù cười cười, nói:

- Vừa rồi mới đưa tiễn một tên lên đường, bây giờ hãy để ta tiễn ngươi lên đường nốt.

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang ở trong chiếc xe kéo này không chỉ dùng một tấm màn hoa thật dầy che khuất mình với người bên ngoài, không để cho ai nhìn thấy mình, mà cho dù có người ở bên trong màn che, cho dù lão ta không dùng khói đen và lửa để che giấu mình, người đó cũng không thể nào thấy được thân thể cũng như dung mạo của lão. Bởi vì lão ta có mái tóc rất dài, che khuất hơn nửa khuôn mặt của lão, vòng quanh cả một cái đầu.

Điều đầu tiên mà tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục có hình dạng rất đáng sợ này nghĩ đến chính là rút lui khỏi nơi đây.

Không phải vì lão ta sợ, mà là vì lão ta cảm thấy bản thân mình vốn cao quý hơn một người quanh năm suốt tháng ngồi sau những bức màn che nặng nề như Hồ Trầm Phù đây nhiều lắm, nên lão ta không muốn mình mạo hiểm mạng sống, cho dù đó là một trận chiến chỉ khiến lão đứt một cọng tóc.

Nhưng gần như là cùng một lúc, lão ta nghĩ tới mệnh lệnh của chưởng giáo núi Luyện Ngục, nghĩ tới tên phế vật gãy chân kia.

Lão ta lập tức biết rằng mình không thể thối lui như trước kia nữa, nên lão ta tức giận hét lên.

Bởi vì chưởng giáo núi Luyện Ngục ngồi trên vương tọa mà tức giận, bởi vì Hồ Trầm Phù ngăn cản mình mà tức giận.

Lão ta giơ thẳng quyền trượng của mình lên trước.

Tên nam tử trung niên phụ trách kéo xe có dáng người rất nhún nhường bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

"Oong!"

Một thanh tiểu kiếm màu tím đen, tựa như một cây than được đốt cháy hừng hực, bỗng nhiên huyền phù ở không trung.

Tất cả thần quan núi Luyện Ngục còn lại cũng sẵn sàng chiến đấu.

Nhân khẩu Đại Mãng không thể so sánh với Vân Tần, nên Thánh sư Đại Mãng vốn ít hơn Vân Tần.

Bởi vì có liên quan đến việc tu hành ma biến và phương pháp luyện thể, nên Thánh sư của núi Luyện Ngục cũng không thể sánh với Thánh sư của học viện Thanh Loan.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà núi Luyện Ngục mặc dù có rất nhiều thần quan cấp bậc Quốc sĩ và Đại quốc sư, thậm chí không thiếu người tu thành ma biến, nhưng họ lại không dám đánh cược một lần để tiến vào Vân Tần.

Nhưng điều này không có nghĩa núi Luyện Ngục không có Thánh sư, càng không có nghĩa núi Luyện Ngục không có Thánh sư không biết cách dùng phi kiếm.

Theo các người tu hành cấp cao, khi một Thánh sư ngự kiếm đối mặt với đối thủ cùng giai, cho dù không địch lại, ít nhất Thánh sư ngự kiếm đó cũng không thể bị thương trí mạng được, đồng thời tuyệt đối sẽ khiến đối thủ phải hao tổn rất nhiều hồn lực.

Hồ Trầm Phù không có sức mạnh cường đại như Cố Vân Tĩnh, nhưng khi đối mặt với thanh tiểu kiếm núi Luyện Ngục bốc lửa đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt của ông ta bất chợt nhìn về đằng sau đội ngũ kéo xe này.

Thật ra chính Hồ Trầm Phù cũng chưa từng nghĩ rằng với sức mạnh một mình ông ta mà có thể ngăn được một đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục và tên đại trưởng lão đã bị Cố Vân Tĩnh giết chết kia, cứ tưởng rằng hành tung của mình rất bí ẩn, nhưng lại không biết đã sớm bị Hồ Trầm Phù phát hiện.

Hồ Trầm Phù hoàn toàn có đủ khả năng và mạng lưới tình báo để xác định được đường đi của hai tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục khi tiến vào Vân Tần.

Cho nên, bất kể Lâm Tịch và những người học viện Thanh Loan còn lại có làm gì, ông ta và Cố Vân Tĩnh cũng sẽ tới hai nơi khác nhau, đánh chặn hai tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Cho nên, Hồ Trầm Phù không biết mấy người Lâm Tịch có thể gặp phải Văn Nhân Thương Nguyệt hay người khác hay không, nhưng ông ta biết Hồ Ích Dịch sẽ đến đây.

Hiện giờ Hồ Ích Dịch đã xuất hiện trong tầm mắt ông ta.

...

Một nam tử mặt đầy vết sẹo từ phía sau đội ngũ kéo xe kia mà xuất hiện.

Đôi giày cỏ bền chắc nhất do hắn ta tự may đã mục nát, để lộ vài ngón chân thô ráp.

Nhưng ánh mắt kiên nghị và khí tức mạnh mẽ trên thân hắn lại khiến tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục ngồi trong xe kéo bắt đầu cảm thấy sợ hãi thật sự. Lão ta rốt cuộc nhận ra, đây không phải là một cuộc chiến bất ngờ, mà chính là một cuộc mai phục được bài bố từ trước.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục có mái tóc đen dài gần như che khuất cả cái đầu mình này quát lớn hỏi.

Tất cả người tu hành núi Luyện Ngục bên cạnh chiếc xe kéo này không dám lỗ mãng, ngay cả thanh tiểu kiếm đang huyền phù trong không trung cũng ngừng lại, không có tấn công, e sợ ảnh hưởng đến tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang tức giận mà bị trách phạt.

- Hài nhi bất hiếu, khiến ngài phải thất vọng.

Ánh mắt kiên nghị của Hồ Ích Dịch xuất hiện vô số thần sắc phức tạp, hắn không trả lời câu hỏi của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục, mà hành lễ với người cha già của mình, nói.

Hồ Trầm Phù nhìn đứa con nhỏ nhất của mình, là người mình đã từng kỳ vọng nhất, sau đấy lại phản bội mình và Hồ gia. Ông ta hơi giật mình một chút, chậm rãi nói:

- Những chuyện ngươi làm trước kia khiến ta rất thất vọng, nhưng chuyện này ngươi lại không khiến ta thất vọng.

Sau khi dừng lại một hồi, ông ta nhìn Hồ Ích Dịch thật lâu, nói:

- Ta hi vọng bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ không khiến ta thất vọng nữa.

- Ngươi là Hồ Ích Dịch.

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục trong xe kéo tỉnh ngộ, sau đó lão ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, nên lập tức gào lên:

- Chỉ là hai tên Hồ gia mà thôi, các ngươi còn đang chờ cái gì? Chẳng lẽ đợi ta ra tay trước hay sao?

- Đánh nhau không có lý lẽ người già ra tay trước, ngươi giúp ta giải quyết bọn lính tôm tướng cua này.

Hồ Trầm Phù nhìn Hồ Ích Dịch, nói.

Sát khí lạnh lẽo xuất hiện trong mắt Hồ Ích Dịch.

Hắn không lên tiếng nữa.

Một luồng ánh kiếm màu bạc từ ngay bên hông của hắn phóng ra ngoài.

Cùng lúc đó, tên Thánh sư ngự kiếm dáng hình thon gầy bên núi Luyện Ngục cũng quát lên một tiếng, thanh tiểu kiếm bốc cháy bay nhanh tới trước mặt Hồ Ích Dịch!

...

Ngay khi hai luồng ánh kiếm va chạm với nhau trong khe sâu, Lâm Tịch đồng thời ngẩng đầu lên.

Trong bầu trời xuất hiện mây đen.

Đó là một đàn kền kền rất đông, đông đến nỗi che khuất ánh sáng mặt trời.

- Rốt cuộc gặp lại rồi, Văn Nhân Thương Nguyệt!

Lâm Tịch nheo mắt lại, lạnh lẽo nói.

Hi vọng của hắn rốt cuộc được thỏa mãn, đồng thời chứng minh phán đoán của hắn là chính xác, bởi vì một trong những quân cờ của chưởng giáo núi Luyện Ngục, Văn Nhân Thương Nguyệt, thật sự đã đến đây.

Sau một quãng thời gian dài không gặp, bậc hiêu hùng mạnh mẽ nhất thế gian, khiến Lâm Tịch phải luôn khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc đã xuất hiện trước mặt hắn.