Tiên Ma Biến

Chương 675: Muốn khóc




- Đại Đức Tường điên rồi sao?

- Chưởng quỹ, tin tức này chính xác vô cùng. Không chỉ có ba hành tỉnh Nam Lăng, Nam Lệnh, Nam Lâm, ngay cả hai hành tỉnh Tiền Đường và Tương Thủy, dân chúng ở đó đều được các cửa hàng Đại Đức Tường cho mua nợ mì và lúa gạo.

...

Nghe thấy lời nói của người phụ trách thu chi, hai tay Lưu Cảnh bất giác run rẩy liên tục, thậm chí không thể cầm vững cái ấm trà nhỏ trong tay mình, đôi môi cứ nhấp nháy liên tục.

Lưu Cảnh có mái tóc bạc trắng này chính là lão chưởng quỹ của Đạo Hoa phường, chi nhánh Lận thành hành tỉnh Hà Lạc. Mà Đạo Hoa phường chính là một trong mười bảy hiệu buôn đã từng liên doanh với nhau, mong muốn chống đối Đại Đức Tường, ngay từ khi Đại Đức Tường có ý định tiến vào hành tỉnh Tê Hà để kinh doanh, khiến họ cảm nhận được sự uy hiếp.

Trước khi Đại Đức Tường thành lập nông trang ở hành tỉnh Bích Thủy và hành tỉnh Thiên Lạc, mười bảy hiệu buôn này đã không thể cạnh tranh với Đại Đức Tường được. Hơn nữa, sau khi nam phạt bắt đầu, những bố cục của Đại Đức Tường ở hành tỉnh Bích Thủy và hành tỉnh Thiên Lạc dần lộ ra trước ánh sáng, đã có bảy hiệu buôn không thể kinh doanh được nữa, lần lượt nhường lại cho Đại Đức Tường, còn những hiệu buôn còn lại hoặc là ngừng kinh doanh, hoặc là bắt chước theo Đạo Hoa phường, miễn cưỡng duy trì qua ngày, hi vọng chiến tranh không lan tới chỗ mình.

Hiện nay hiệu buôn có thể cạnh tranh với Đại Đức Tường chỉ còn ba hiệu buôn lớn nhất của Vân Tần.

Nhưng sau khi đoàn xe Tô Hữu Ký gặp chuyện không may ở hành tỉnh Bích Thủy, ba hiệu buôn lớn nhất đấy bất giác lộ vẻ không thể ngăn chặn được những kế hoạch của Đại Đức Tường, nên việc làm ăn của Đại Đức Tường càng lúc càng tốt, thế không thể đỡ.

Tất cả hiệu buôn, bao gồm cả những hiệu buôn không phải kinh doanh gạo và lúa mì đều nghĩ như nhau, sau khi mùa đông năm nay đi qua, sang vụ thu hoạch mùa thu năm sau, Đại Đức Tường nhất định sẽ biến thành hiệu buôn lớn nhất Vân Tần, mà ba hiệu buôn lớn nhất kia vốn từng xem thường những người khác, giàu không thể tả, nhất định sẽ bại trận.

Truy cứu nguyên nhân, mặc dù các hành tỉnh giàu nhất phía nam không có thu hoạch, nhưng các hiệu buôn lớn nhất vẫn còn kho lương từ trước, nên vẫn có thể chống đỡ được. Tuy nhiên, đến sang năm, lấy doanh thu năm nay của Đại Đức Tường, cộng thêm một mùa thu đông khai khẩn, sản lượng sản xuất của Đại Đức Tường ở hành tỉnh Bích Thủy và Thiên Lạc nhất định sẽ cực kỳ kinh khủng.

Đến lúc đó Đại Đức Tường không chỉ có gạo và mì để bán, trong tình huống gạo mới và gạo cũ được bán đồng giá với nhau, mà giá thành của việc trồng trọt cũng như thu hoạch đã được định trước là rẻ hơn giá bán rất nhiều, lợi nhuận của mỗi xe bán gạo nhất định sẽ nhiều hơn.

Nếu chỉ là làm ăn nhỏ, cho dù Đại Đức Tường không lấy lợi nhuận làm đầu thì lợi nhuận họ thu về cũng rất kinh người. Ví dụ như đi bán một ngàn cân gạo và mì, cho dù mỗi cân gạo hoặc mì chỉ lời được một lượng bạc, nhưng cả xe chính là một ngàn lượng bạc. 

Cả đế quốc Vân Tần cần phải ăn cơm, mỗi người Vân Tần cũng cần ăn cơm, chỉ cần một năm trôi qua, số ngân lượng Đại Đức Tường kiếm được nhất định sẽ đè sập tất cả đối thủ cạnh tranh của mình.

Mà chiến tranh còn đang diễn ra.

Dân chúng còn đang đói khổ, mùa thu hoạch không ổn định.

Hành tỉnh Bích Thủy và hành tỉnh Thiên Lạc hết sức yên bình, mà hai hành tỉnh này đã trở thành kho lúa khổng lồ của Đại Đức Tường.

Cho nên, Đại Đức Tường nhất định sẽ trở thành truyền kỳ Vân Tần, trở thành hiệu buôn khổng lồ nhất, mạnh mẽ nhất Vân Tần.

Nhưng hiện nay đại chưởng quỹ Đại Đức Tường lại cho ba hành tỉnh phía nam Vân Tần cùng với hai hành tỉnh lớn khác là Tiền Đường, Tương Thủy bán nợ cho dân chúng, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong hơn nửa năm nay, Vân Tần và Đại Mãng giao chiến liên miên, không chỉ khiến dân chúng ba hành tỉnh phía nam phải chạy nạn khắp nơi, hầu hết ruộng đồng đều bị bỏ hoang, hơn nữa vì muốn đánh thắng trận quyết chiến ở lăng Trụy Tinh, triều đình Vân Tần đã có mệnh lệnh điều động gần như toàn bộ lúa gạo ở hành tỉnh Tiền Đường và Tương Thủy.

Khi tin tức thắng lợi được truyền về, có thể dân chúng Vân Tần sẽ vui mừng mà chịu nhịn đói khai khẩn, gieo trồng. Nhưng trong một thời gian dài sắp tới, phần lớn những người này sẽ trở thành dân đói, nghèo rớt mồng tơi.

Cảnh tượng này rất giống với những lần đại thiên tai đã từng xảy.

Cho mua nợ, sao có thể thu hồi lại ngay được?

Có bao nhiêu dân chúng trong năm hành tỉnh này cần phải ăn cơm?

Cho dù tài lực Đại Đức Tường hùng hậu như thế nào, cho dù họ có thể kiếm được nhiều ngân lượng hơn trong nhiều năm tới, cho dù họ hạn chế việc cho vay mua quá nhiều, nhưng làm cách nào để có thể tất cả dân chúng trong năm hành tỉnh trên ăn cơm?

Lưu Cảnh chỉ là chưởng quỹ của một cửa hàng bình thường, ông ta không phải là người tài giỏi, cũng không thể biết được Đại Đức Tường có bao nhiêu ngân lượng có thể lưu động được, nhưng ngay cả ông ta cũng có thể khẳng định rằng Đại Đức Tường không thể cầm cự nhiều ngày. Ông ta có thể chắc chắn Đại Đức Tường làm như vậy chính là tự sát.

Một hiệu buôn Đại Đức Tường nhất định sẽ trở thành hiệu buôn lớn nhất và mạnh nhất trong lịch sử Vân Tần lại cam tâm bỏ qua con đường của mình? Tự để mình sụp đổ trong nháy mắt sao?

Rốt cuộc vì cái gì?

Lưu Cảnh căn bản không hiểu được.

Sau khi một hiệu buôn lớn như Đại Đức Tường sụp đổ, hiệu buôn như Đạo Hoa phường nhất định sẽ kinh doanh dễ hơn một chút. Nhưng vào lúc này, lão chưởng quỹ bình thường đầu tóc bạc trắng lại không mừng rỡ.

Ông ta cảm thấy Đại Đức Tường điên rồi, đại chưởng quỹ thần bí của Đại Đức Tường điên rồi, mọi người xung quanh ông ta cũng điên rồi, chính ông ta cũng điên rồi.

Nhưng đồng thời, một sự kính sợ và bội phục khó tả trước nay chưa từng có cũng ngập tràn lồng ngực ông ta, khiến ông ta cảm thấy trống rỗng.

Ông ta rất muốn khóc to.

...

...

- Ông từng giết người chưa?

Nam Cung Vị Ương nhìn Từ Sinh Mạt đang đứng trên tảng đá bên cạnh nàng, đơn giản nhưng lại rất chân thành hỏi.

Từ Sinh Mạt nhìn Nam Cung Vị Ương tóc thắt thành hai đuôi sam, người mặc bộ áo vải bình thường, khuôn mặt rất non nớt, cảm thấy những gì Nam Cung Vị Ương vừa nói rất ngu ngốc, hắn rất muốn mắng chửi.

Mặc dù hắn ta không biết học viện mình và đội quân giặc cỏ núi Ngao Giác này có quan hệ gì, nhưng nếu như hắn ta đã bị bí mật phái tới hiệp trợ, mà đám giặc cỏ này còn có ý định bảo vệ năm vạn tàn binh của Đại Mãng, hắn ta dĩ nhiên sẽ không tới đây đứng xem, nhưng cô bé thoạt nhìn còn chưa dứt mùi sữa này lại hỏi hắn ta rằng đã từng giết người chưa?

"Ngươi có phải ngu không hả? Mặc dù ta đã từng có xích mích với Hạ phó viện trưởng, ta cũng chỉ mặc áo bào đen thôi, nhưng dù sao ta cũng được học viện Thanh Loan phái tới đây, dù sao cũng là Thánh sư đấy. Ta bị phái đến đây, chẳng lẽ chỉ vì xem các ngươi chơi thôi hả? Ngươi hỏi ta có từng giết người chưa? Có phải ngươi muốn nói mình ngu, hoặc ám chỉ ta ngu phải không?

Hắn ta thật sự rất muốn mắng Nam Cung Vị Ương như vậy.

Nhưng hắn nghĩ đến đối phương cũng là một Thánh sư, hơn nữa hắn ta còn biết Nam Cung Vị Ương tuy bề ngoài rất giống một tiểu cô nương bình thường, nhưng thật ra lại là một Thánh sư rất kỳ lạ. Năm xưa ở lăng Bích Lạc, còn chưa biết ai sai ai đúng, nhưng cô ta đã bênh vực Nam Sơn Mộ, đại chiến với Văn Nhân Thương Nguyệt, mà hiện nay Từ Sinh Mạt lại đang bị thương, nếu thật sự đánh nhau, hắn ta cũng chưa chắc có thể đánh thắng được nàng.

Ngoài ra, sau lưng của hắn còn có hai ba ngàn giặc cỏ hung thần ác sát. Khi liếc mắt nhìn qua đám giặc cỏ đấy, hắn phát hiện bọn họ bộ dáng thật không đứng đắn, người thì mặc giáp ngực, người thì mặc giáp ở chỗ khác, ở cánh tay hoặc bắp đùi còn có các loại binh khí hình thù kỳ lạ, vừa nhìn hắn đã cảm thấy thật hoang đường, rất muốn cười lớn lên.

Đám giặc cỏ này giống như vừa đi cướp sạch kho vũ khí của quân đội Vân Tần, người nào người nấy cũng được trang bị tận răng, khắp người đều là vũ khí.

Nhìn kìa, bên kia có một tên giặc cỏ đôi mắt nhấp nháy như một con chuột, mặc một bộ áo giáp mềm có thể co giãn được, ngay ngực còn khoác thêm một miếng giáp bảo vệ ngực bằng Vân văn cương.

Nhìn kìa, bên đó còn có một tên giặc cỏ lùn như quả bí, hai bên vai lắp ráp nhiều máy bắn tên liên hoàn.

Trong tầm mắt hắn ta, đám giặc cỏ khoa trương nhất chính là mấy tên tiểu đầu mục, cánh tay người nào người nấy cũng đeo một máy bắn tên bắn liên tiếp bảy cây, rồi khoác thêm năm cái máy bắn tên ngay trước người mình, khiến cho bọn hắn phải luôn đứng thẳng, cồng kềnh không thể tả.

Nhưng khoa trương là khoa trương, chứ không thể dựa vào đó mà nói đến thực lực, bởi vì Từ Sinh Mạt biết một khi được trang bị như vậy, khả năng chiến đấu của đám giặc cỏ này vô cùng kinh người.

Ngoại trừ những thứ này ra, hiện giờ Từ Sinh Mạt không có nhiều thời gian để mắng chửi người khác.

Bởi vì trong tầm mắt của hắn, có tầng tầng bóng đen đang từ phía xa xông tới, nhanh như những bóng ma.

Âm thanh chấn động tựa như có sấm sét, cuồng phong cùng lúc xuất hiện.

Đó là một đội quân Đại Mãng dưới quyền Văn Nhân Thương Nguyệt, mà phần lớn đều là Khinh khải quân mặc giáp đen.

- Ta dĩ nhiên từng giết người.

Cho nên, Từ Sinh Mạt chỉ giả bộ khó chịu mà trả lời như vậy, sau đấy định hỏi tiếp rốt cuộc Nam Cung Vị Ương đã giết bao nhiêu người rồi.

Nhưng câu nói tiếp theo của Nam Cung Vị Ương lại khiến hắn suýt nữa ngã xuống, u đầu.

- Giết người rồi thì cùng ta xông lên giết người...Còn nữa, lần sau nói chuyện với ta, đừng đứng cao như vậy.

Nam Cung Vị Ương nhìn hắn, rất đơn giản nhưng lại chân thành:

- Nhìn trông rất ngu, mà nghiêng đầu nói chuyện với ông sẽ đau đấy.

- Giết những người đó, các ngươi có thể trở về uống rượu ăn thịt. Giết không được, các ngươi hãy chết đi.

Quân lệnh của Nam Cung Vị Ương dùng để kích thích sĩ khí quân đội mình thật sự vô cùng đơn giản.

Tất cả giặc cỏ gầm rú lên phát ra những tiếng kêu khác nhau, xung phong tấn công quân đội Đại Mãng đang xông tới.

Sau đấy Từ Sinh Mạt chỉ có thể cùng với Nam Cung Vị Ương từ từ giết người.

Dù thế nào đi nữa, hắn cảm thấy mình thân làm tiền bối, không thể để cho một tiểu cô nương như vậy khinh thường được, càng không thể giết người ít hơn.

Nhưng không bao lâu sau, Từ Sinh Mạt bắt đầu muốn khóc.

Phi kiếm của hắn ta giết người rất nhanh.

Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương cũng giết người rất nhanh.

Nhưng người bị hắn giết là kẻ thù.

Còn Nam Cung Vị Ương lại đi giết người bên mình.

Nam Cung Vị Ương chỉ chuyên tâm giết những tên giặc cỏ cố ý phô trương thanh thế, nhưng lại sợ hãi giả chết, núp sau lưng đồng đội.

Từ Sinh Mạt từng gặp không ít người giết người nhanh hơn mình, nhưng những người đó cũng giết kẻ địch, Nam Cung Vị Ương lại đi giết người của mình. Từ trước tới đây, hắn chưa từng gặp ai giống như Nam Cung Vị Ương, giết người của mình mà lại nhanh như vậy, tựa hồ hận đến mức không thể giết sạch sẽ người của mình.

Làm như vậy thì hắn phải ứng xử thế nào?

Cho nên, Từ Sinh Mạt rất muốn khóc.

Mà điều khiến Từ Sinh Mạt muốn khóc to nhất chính là đám giặc cỏ ban đầu hắn trông thấy rất không đứng đắn kia, dưới sự uy hiếp của phi kiếm Nam Cung Vị Ương, người nào người nấy cũng thét to hơn những con heo bị thọc tiết, trở nên dũng mãnh hơn cả những biên quân Vân Tần tinh nhuệ, khuôn mặt hầm hầm hổ hổ đến mức khiến đại quân Đại Mãng hoảng sợ.