Tiên Ma Biến

Chương 669: Thiên hạ này là của ai?




Người trong thành Trung Châu si ngốc nhìn lên bầu trời, tựa như đã biến thành một người ngốc thật sự vậy.

Khi còn sống như vậy, cho dù là đang tưởng tượng, sợ rằng bọn họ cũng không thể nghĩ tới một khung cảnh như vừa rồi.

Từng tia chớp màu vàng thô to hơn cả những cánh tay thông thường từ trên bầu trời rơi xuống, đánh thẳng vào hoàng cung.

Trên bầu trời bao la ở ngay phía trên hoàng cung cũng là những tia chớp như vậy.

Những quan viên Vân Tần đang đứng trên mặt đất chờ đợi kết quả cuối cùng cũng rung động quỳ lạy trên mặt đất, tỏ vẻ kính sợ và thần phục.

Không có bất kỳ người tu hành nào có được sức mạnh như vậy.

Cho nên, đây chính là thiên uy, đây là thiên phạt mà trời cao đánh xuống, trừng phạt bọn nghịch thần dám làm phản kia.

...

Các tia chớp trông như những cây côn lớn từ trên trời cao đánh xuống, không chỗ nào không có.

Một tướng lãnh Trung Châu vệ kêu to, muốn chạy ra hoàng cung, nhưng hắn nhìn thấy trong tầm mắt của hắn chỉ là những tia chớp dài hẹp đang điên cuồng đánh vào mặt đất.

Sau đó, hắn nhìn thấy có một tia chớp lớn bao phủ đỉnh đầu mình.

Vừa bị tia chớp này đánh xuống, cả người hắn đã nằm sát trên mặt đất, chấn nát thân thể thành những mảnh vụn hình thù khác nhau.

Hoàng đế Vân Tần lạnh lùng và uy nghiêm đi qua người hắn, bước qua thi hài vỡ vụn đó. Hắn ta tựa như là một chân thần từ trên trời cao giáng lâm, đang ra tay trừng phạt những người dám làm phản.

Văn Huyền Xu tỉnh lại.

Chưa có một tia chớp nào rơi vào người ông ta.

Ngay khi văn sĩ mặc áo trắng bị tia chớp màu vàng đánh chết, đó cũng là lúc ông ta tỉnh lại.

Ông ta cẩn thận suy nghĩ vài chuyện.

- Thì ra đây chính là chỗ dựa của Trưởng Tôn thị các ngươi!

Ông ta tức giận thét lớn.

Sau đấy, ông ta nhìn thấy hoàng đế đi lại giữa những tia chớp màu vàng. Khi có tia chớp màu vàng nào đấy đánh vào người hoàng đế, tia chớp đấy tựa như biến thành dòng nước chảy, chảy xuống bên dưới.

Sự tức giận và sợ hãi trên mặt ông ta biến thành kích động.

Cả người ông ta bắt đầu sáng lên, phóng ra những tia chớp màu vàng.

Ông ta nhìn thấy tia chớp màu vàng bị tầng ánh sáng màu vàng xung quanh người hoàng đế ngăn cách ở bên ngoài, sức mạnh kinh khủng trở nên ôn nhu như dòng nước.

Ông ta cũng có thể phát ra tia chớp màu vàng, bởi vì ông ta đang khoác trên mình bảo y chân long độc nhất vô nhị do vô số chân long bảo thạch chế thành.

Cả người ông ta đang đắm chìm trong những tia chớp màu vàng.

Sau đấy ông ta do dự một chút, rồi phóng thẳng tới một tia chớp màu vàng đang đánh xuống ở phía trước.

Tia chớp màu vàng từ trên trời cao đánh thẳng xuống người ông ta.

Sự kích động trên mặt ông tay nháy mắt đã biến thành sự kinh hãi.

Tia chớp màu vàng này không hề biến thành một dòng nước chảy ôn nhu như hắn đã tưởng tượng, mà biến thành một cây côn lớn từ trên trời cao đánh mạnh xuống.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Hai tia chớp màu vàng va chạm vào nhau.

Văn Huyền Xu lảo đảo lùi về sau.

Bộ bảo y Chân Long ông ta đang mặc lập tức xuất hiện nhiều vết rách.

Vô số viên bảo thạch Chân Long đang phát ra ánh sáng màu vàng còn rực rỡ hơn vàng ròng bỗng nhiên nứt vỡ, tựa như đã chịu phải một sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Hoàng đế Vân Tần hiện nay không còn cách xa Văn Huyền Xu. Hắn ta nhìn Văn Huyền Xu đang lung la lung lay với ánh mắt đầy sự khinh thường và đáng thương, trêu chọc:

- Ngu xuẩn...chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả sấm sét trong thiên hạ này đều như nhau? Nếu là giống nhau, tại sao thiên hạ này vẫn bị Trưởng Tôn thị ta trông coi>

Trong lúc nói chuyện, hắn ta quyết định phải khiến Văn Huyền Xu cảm thấy nhục nhã hơn.

Cho nên, hắn đưa tay ra, không quan tâm đến những tia chớp trước mặt mình.

Tay của hắn xuyên qua tia chớp này.

Tia chớp màu vàng kinh khủng chảy xuống đất tựa như một dòng nước ôn nhu.

Ánh mắt Văn Huyền Xu đỏ lên như máu, điên cuồng rống to lên, một lần nữa xông về phía hoàng đế Vân Tần.

Nhưng ông ta vừa chỉ mới bước ra một bước, đã có một tia chớp màu vàng khác đánh xuống.

Văn Huyền Xu thê lương hét thảm thiết.

Vô số bảo thạch Chân Long trên người ông ta rơi rụng, thân thể ông ta ngã xuống dưới đất.

Trận chiến Vân Tần lễ tế thu này đã kết thúc.

Bởi vì đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nên rất nhiều dân chúng Vân Tần đều cho rằng đây chính là ý chí trời cao, là trời cao đang giúp thiên tử.

Nhưng những tia chớp màu vàng đó lại không ngừng rơi xuống.

Rất nhiều Trung Châu vệ cho rằng trận chiến này đã kết thúc lập tức nhận được kết quả họ không hề mong muốn.

Không ít người đã quỳ xuống, lạy phục trên mặt đất, nhưng các tia chớp màu vàng vẫn đánh xuống chỗ bọn họ.

Hoàng đế Vân Tần đứng thẳng trên con đường lớn hoàng cung, nhìn trận tru diệt đang tiếp tục diễn ra.

...

Hứa Châm Ngôn ở bên ngoài thiên lao nhìn trận mưa tia chớp màu vàng đánh xuống Văn Huyền Xu và đồng bọn.

Hắn ta cảm thấy rung động, nhưng thật sự lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Dựa vào những tia chớp màu vàng thô to từ trên trời cao đánh xuống, khuấy động nguyên khí trong trời đất, hắn có thể khẳng định cho dù là một Thánh sư được mệnh danh vô địch như Văn Nhân Thương Nguyệt, cũng không thể nào thoát khỏi biển tia chớp đó.

Cho nên, Văn Huyền Xu đã chết.

Cho nên, lựa chọn của hắn là chính xác.

Khóe miệng của hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười đắc ý và âm lãnh, bởi vì khắp cả Vân Tần này, chỉ còn một mình hắn biết được một bí mật trong núi Chân Long.

Địch Sầu Phi đang đứng trên một đoạn tường thành, nhìn những tia chớp màu vàng không ngừng từ trong hư không lao ra ngoài, lạnh lùng đánh xuống những con người nhỏ bé ở bên dưới.

Trong thành Trung Châu này, hắn là người duy nhất không cảm thấy rung động cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn bình tĩnh lạ thường.

Bởi vì hắn đã sớm biết bí mật núi Chân Long, cũng vì bí mật này mà hắn để cho mấy Thánh sư bên phía Văn Huyền Xu tự đâm đầu vào chỗ chết, mới khiến bảy cửa thành kia đồng thời rơi xuống.

Hắn biết Văn Huyền Xu sẽ không thể sống được.

Hắn ta cảm thán, đồng thời cảm thấy đáng tiếc.

Bởi vì Văn Huyền Xu thật sự là một kiêu hùng.

Chỉ là hắn cảm thấy cho dù nói bí mật núi Chân Long cho Văn Huyền Xu biết, nhưng một khi có Nghê Hạc Niên trấn thủ thành này, Văn Huyền Xu cũng chưa chắc có phương án xử lý ổn thỏa, nên đối với hắn, nếu như muốn đạt được ích lợi lớn nhất, tốt nhất là phải hi sinh một kiêu hùng như Văn Huyền Xu.

Trong tòa hùng thành đang bị vô số tia chớp màu vàng bao phủ này, có rất nhiều người già đã chết. Cho nên, hùng thành Trung Châu này hiện đang là một cơ hội rất lớn đối với những người trẻ tuổi như hắn.

Những tia chớp màu vàng từ trên cao đánh xuống vừa lớn vừa sáng, cho dù là người đang ở cách xa thành Trung Châu cũng có thể nhìn thấy.

Một chiếc xe ngựa bình thường đang di chuyển trên một con đường đầy cỏ khô bỗng nhiên dừng lại, người bên trong ngước đầu ra ngoài nhìn.

Người thanh niên trông rất giống Văn Huyền Xu này có thể nhận ra đó là phương hướng núi Chân Long.

Hắn ta không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng hắn ta biết một biển tia chớp như vậy mạnh mẽ như thế nào.

Cho nên, hai tay của hắn nắm chặt tấm thảm mỏng ngay dưới chân mình, một hồi sau đóng chặt cửa xe ngựa lại, thất thanh khóc lớn.

...

Khoảng một đình sau khi biển tia chớp bắt đầu xuất hiện, chúng rốt cuộc đã biến mất.

Trong các ngôi đền u ám sâu trong núi Chân Long, những bức màn che dần trở nên ảm đạm và yên lặng, buông nặng xuống bên dưới.

Hoàng đế Vân Tần đi ra khỏi cửa hoàng cung đổ nát, nhìn quanh thành TrunG Châu.

Tất cả người tu hành và quân sĩ Trung Châu vệ còn sống trong hoàng cung đều quỳ sát dưới đất.

Dân chúng sống trong thành Trung Châu ở xa xa nhìn thấy bóng dáng hoàng đế Vân Tần mơ hồ cũng quỳ xuống.

- Thánh thượng vạn tuế! Vạn tuế!

Những tiếng hô như vậy dần truyền khắp thành Trung Châu rồi khuếch tán ra xa.

Hơi thở hoàng đế Vân Tần hiện giờ nhiễm lấy một chút máu tươi, nhưng khi nghe thấy được sự kính sợ ẩn chứa trong âm thanh vang to như vậy, hắn cảm thấy thật thoải mái.

Ở bên ngoài thành Trung Châu, các Trung Châu vệ đã nắm chặt binh khí trong tay, dàn sẵn đội hình để đối địch, bất cứ lúc nào cũng có thể công thành cảm thấy hoảng sợ, từng người buông binh khí trong tay xuống, quỳ sát trên mặt đất.

- Thiên hạ này là của ta?

- Đó là thiên hạ của Trưởng Tôn thị!

Hoàng đế Vân Tần đứng ngay cửa cung, tự nói với chính mình.