Tiên Ma Biến

Chương 661: Vũ khí bí mật




Sau mấy trận mưa thu tầm tã nhiều ngày, khí thu hiện giờ thật sự quá đậm, bên ngoài cửa sổ lá vàng không ngừng rơi xuống những mái ngói đen trắng xen lẫn nhau, tạo nên khung cảnh như tranh vẽ.

Lâm Tịch dùng tay vuốt nhẹ lồng ngực mình, dùng sức ho mấy tiếng. Sau khi ho ra một chút bọt máu màu hồng đen, lại thở dốc vài tiếng, hắn ta mới chậm rãi ngồi trên giường, dùng hồn lực chấn động thân thể mình.

Từ lăng Đông Cảnh đến lăng Trụy Tinh, từng mệnh lệnh của hắn đều liên lụy tới tính mạng nhiều người, thậm chí còn có thể khiến quân nhân Vân Tần phải chết trước mặt hắn. Hơn nữa, đằng sau trận đại chiến này chính là tính mạng mấy vạn dân chúng các hành tỉnh, rồi đến khi nhìn thấy Hoa Tịch Nguyệt, áp lực hắn gánh chịu thậm chí còn nặng nề hơn Trạm Thai Thiển Đường hơn trăm lần.

Vô số thống khổ chân thật nhất ảnh hưởng đến tinh thần, thể xác vô cùng mỏi mệt đã khiến tu vi hồn lực của hắn tăng lên không ít, mà tư chất của hắn hiện giờ đã là "Lâm Tam", chứ không phải là "Lâm Nhị" nữa, điều này giúp cho hắn tiết kiệm không ít thời gian để đạt đến tu vi Thánh sư. Nhưng sau đấy hắn lại cứu Hoa Tịch Nguyệt, tương đương với việc đã dùng thân thể xác thịt của mình giúp Hoa Tịch Nguyệt ngăn chặn nhiều đao, nên thương thế hắn hiện giờ rất trầm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là có cảm giác không thể cất bước được.

Tuy nói Cố Vân Tĩnh đã đưa dược vật tốt nhất trong quân đội đến nay, nhưng Lâm Tịch là người hiểu rõ bản thân mình nhất, hiện giờ hắn chỉ có thể sử dụng khoảng sáu bảy phần sức mạnh, và phải mất ít nhất một tháng mới có thể chiến đấu với người khác được.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, đồng thời nhìn ra cửa.

- Lâm Tịch?

Một âm thanh êm ái truyền tới, chính là Tần Tích Nguyệt.

- Cứ vào đi, hiện giờ ta thành người bệnh rồi, không thể mở cửa cho ngươi được đâu.

Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói.

Tần Tích Nguyệt mặc một bộ quần áo xanh nhạt đẩy cửa vào, tươi cười nói:

- Có cần khách khí như vậy không?

Lâm Tịch hơi sửng sờ.

Tần Tích Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lâm Tịch, lại nhìn lại mình, hỏi:

- Sao vậy?

- Không có gì.

Lâm Tịch tỉnh lại, hơi xấu hổ mà cười cười, nói:

- Lúc trước vẫn quen nhìn ngươi mặc giáp, bây giờ ngươi lại mặc đồ bình thường, nên không quen lắm.

- Vậy có phải ta nên quay về, mặc một bộ áo giáp rồi mới quay lại nói chuyện với ngươi không?

Tần Tích Nguyệt trợn mắt nhìn Lâm Tịch một cái, ra vẻ không để ý đến, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ lên.

Lâm Tịch cười cười, nói:

- Ta và ngươi không đi đánh giặc, mặc giáp làm gì? Hơn nữa, bởi vì đẹp quá nên ta mới sửng sờ, mặc như vậy là rất tốt.

- Lâm Tịch ngươi cũng dám nói vậy cơ đấy.

Tần Tích Nguyệt lắc đầu, ngồi xuống một cái ghế ở bên tay trái Lâm Tịch, nói:

- May mà chúng ta biết ngươi là người như thế nào, nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ nghĩ ngươi là đồ nói dối, nói vậy mà không nghĩ vậy.

Lâm Tịch nhìn cô gái vô cùng xinh đẹp, chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ tinh xảo này một cái, cười nói:

- Chẳng lẽ nói thật cũng không được sao?

- Miệng lưỡi trơn tru!

Tần Tích Nguyệt nhìn Lâm Tịch.

Tuy nói rằng hiện giờ phần lớn những người có mặt ở trong thành, khi nhìn Lâm Tịch đều cảm thấy Lâm Tịch là một tòa núi cao đáng ngưỡng mộ, luôn tỏ ra hâm mộ kính sợ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, khi nhìn thấy Lâm Tịch, nàng lại cảm thấy ấm áp và một chút tiếc nuối. Nếu là người khác, họ chỉ nhìn thấy một Lâm Tịch mạnh mẽ, có thể ra những quyết định chính xác nhất vào thời điểm quyết định, có thể giết chết những đối thủ mạnh mẽ. Nhưng mà chỉ có bọn nàng mới từng nhìn thấy một Lâm Tịch nhỏ yếu, vất vả ở học viện Thanh Loan, thấy được một Lâm Tịch bất lực ở lăng Bích Lạc. Trong mắt nàng, Lâm Tịch là một người bình thường, vô cùng chân thật.

Trong một ngày đầy ý thu như vậy, nàng nhìn Lâm Tịch, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, nàng mới chợt nghĩ rằng Lâm Tịch tựa như một chú kiến nhỏ, nhưng lại gánh vác sức mệnh nặng hơn thân thể của hắn rất nhiều.

- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Tần Tích Nguyệt dùng tay hất một chùm tóc qua sau tai, nhẹ giọng nói.

Lâm Tịch hơi ngẩn người.

Động tác vừa rồi của Tần Tích Nguyệt tất nhiên cực đẹp, nhưng hiện giờ hắn lại xấu hổ nghĩ đến An Khả Y, bởi vì An Khả Y vẫn có thói quen làm như vậy.

- Sao nữa đây?

Tần Tích Nguyệt cảm thấy ngượng ngùng, gò má lại hồng lên, không hiểu vì sao Lâm Tịch hôm nay lại kỳ lạ như vậy.

- An lão sư hay làm động tác như ngươi vừa làm.

Lâm Tịch nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

- Không biết có phải đây là di chứng chiến tranh hay không. Khi còn ở lăng Đông Cảnh, có một số người ta quý trọng nhưng ta không bảo vệ được, phải ngã xuống ở đây. Bây giờ còn sống như vậy, ta cảm thấy có thể còn cười nói được với mọi người như vậy thật là đáng quý.

Tần Tích Nguyệt khẽ cau mày, sự xấu hổ trong lòng tiêu tan đi, nhưng thay vào đó lại là một sự trĩu lòng.

- Thật ra sau khi từ lăng Bích Lạc trở về học viện Thanh Loan, mỗi người chúng ta đều cảm thấy mình thật nhỏ yếu, không giúp được nhiều.

Nàng khẽ cúi đầu, không khỏi nghĩ tới Mông Bạch thường nhảy núi.

- Không nói mấy việc này nữa.

Lâm Tịch cười cười, nhìn Tần Tích Nguyệt, hỏi:

- Thật ra lần này ta tìm ngươi là vì muốn hỏi chuyện Trương Bình...Mấy hôm trước chiến sự khẩn cấp, không có thời gian, bây giờ tin tức mọi người đều có, chỉ có hắn là không có...Ta nghi hắn cũng giống như Hoa Tịch Nguyệt, được phái tới Đường Tàng làm tiềm ẩn. Ta đã hỏi Hoa Tịch Nguyệt, nàng ta nói rằng không biết, chỉ nói trước khi Trương Bình rời khỏi học viện Thanh Loan một ngày, hắn ta có tìm ngươi, vì vậy ta muốn hỏi ngươi xem thử ngươi có biết tin gì của hắn hay không.

- Ở học viện Thanh Loan, hắn đã từng gặp ta hai lần, đều ở ngoài sơn cốc thí luyện.

Tần Tích Nguyệt nhìn Lâm Tịch, ngạc nhiên hỏi:

- Trước khi đi hắn từng tìm ta sao? Ta chưa từng nhìn thấy hắn.

Lâm Tịch ngẩn người, nhìn Tần Tích Nguyệt một hồi rồi gượng cười.

Tần Tích Nguyệt cũng nhíu mày, biết rằng chỉ có một khả năng xảy ra, đó là Trương Bình đã từng tìm nàng, nhưng cuối cùng lại không gặp mặt.

Lâm Tịch thở dài, nói:

- Thôi vậy, sau này có cơ hội hãy hỏi Hạ phó viện trưởng.

Vừa nói câu này xong, hắn lập tức ho sặc sụa.

Tần Tích Nguyệt thấy Lâm Tịch ho đến nỗi thở không được nữa, bất giác vươn tay ra ngoài vỗ lưng hắn, nhưng vừa đưa tay ra, nàng lập tức hạ xuống.

Tiếng ho của Lâm Tịch nhỏ dần, sắc mặt hồng hào trở lại.

- Thương thế của ngươi thế nào?

Tần Tích Nguyệt nhìn hắn, hỏi.

Lâm Tịch cười cười, nói:

- Ho hoài thành quen, dù sao cũng không ho hết gan phổi ra ngoài.

- Không đứng đắn.

Tần Tích Nguyệt đỏ mặt, nhưng sau đấy lại nói:

- Trận chiến giữa hoàng đế và Văn Huyền Xu, ngươi cảm thấy ai sẽ chiến thắng?

Lâm Tịch ngồi thẳng người, nhẹ giọng:

- Rất khó nói...Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ riêng Trung Châu quân đã có thể đánh chết hoàng đế. Nhưng cũng như núi Luyện Ngục đang dùng Văn Nhân Thương Nguyệt làm thanh kiếm của mình, hoàng đế cũng dùng Văn Huyền Xu làm kiếm đối phó với các nguyên lão kia. Mặc dù hắn ta đã nổi điên, nhưng so với chúng ta hắn vẫn thông minh hơn, nên chắc chắn trong tay hắn vẫn còn hậu chiêu không ai biết. Cho nên, kết quả lần này còn phải phụ thuộc vào việc sức mạnh chưa tung ra của ai mạnh hơn.

- Cũng chính là vũ khí bí mật của ai nhiều hơn.

Tần Tích Nguyệt gật đầu, nói:

- Nhưng dù ai thắng ai thua, kết quả cũng không có lợi cho Trung Châu và Vân Tần.

- Cho nên, hiện giờ ta không quan tâm đến việc thành Trung Châu đang xảy ra chuyện gì hoặc sẽ xảy ra chuyện gì.

Lâm Tịch gật đầu, nhìn lăng Trụy Tinh đang chìm đắm trong gió thu, nói:

- Ta đang suy nghĩ chuyện của chúng ta...Nếu như đến mùa đông mà chúng ta không nhận đủ lương thực và quân giới, tình hình sẽ rất tệ hại.

Tần Tích Nguyệt nhíu mày thật chặt. Theo ánh mắt của Lâm Tịch nhìn ra bên ngoài, nàng nhìn thấy cỏ hoang trên các mái hiên, bất giác nghĩ tới một chuyện: Lâm Tịch nghĩ như vậy là vì lo lắng cho cả Vân Tần, nhưng chuyện khó khăn ngày một nhiều hơn, hắn có thể làm được sao?

Nhưng điều khiến nàng không thể ngờ rằng chính là việc khiến Lâm Tịch lo lắng còn có một chuyện quan trọng hơn.

Lâm Tịch đang nghĩ đến việc cho dù hoàng đế hay Văn Huyền Xu là người thắng, hiện giờ Cố Vân Tĩnh cũng đang là một đại nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đến Vân Tần...Hay nói một cách khác, Cố Vân Tĩnh đang giữ trong tay một sức mạnh có thể chống lại cả Văn Huyền Xu và hoàng đế Vân Tần.

Văn Huyền Xu thắng, tất nhiên muốn đánh với Cố Vân Tĩnh một trận, lúc đấy Cố Vân Tĩnh sẽ hai mặt giáp địch.

Hoàng đế thắng thì sao? Bản thân hắn ta vốn là người không chịu được chín nguyên lão, đến khi biên quan yên ổn lại, hắn sẽ chấp nhận một Cố Vân Tĩnh đang nắm giữ sức mạnh còn hơn cả chín nguyên lão sao?

Đây mới chính là chuyện hắn lo lắng nhất cho đế quốc Vân Tần này...

...

...

Ở đế quốc Vân Tần này, Trung Châu quân có lẽ không có chiến lực mạnh nhất như biên quân Bích Lạc và biên quân Long Xà, nhưng tuyệt đối là đội quân được trang bị tốt nhất.

Vô số cây tên màu bạc rít gào rơi xuống mái nhà màu vàng của hoàng cung Vân Tần.

Những cây nhỏ và lưỡi dao khổng lồ mạnh mẽ đập vào tường hoàng cung.

Trung Châu quân đông đúc như thủy triều màu bạc không tiên phong xông lên, bọn họ đang lợi dụng sức mạnh quân giới trong tay mình để biến hoàng cung uy nghiêm nhất đế quốc Vân Tần thành nơi đầy kim loại lạnh lẽo.

Mái nhà màu vàng xuất hiện vô số lỗ thủng, những mái hiên tinh xảo được làm từ vô số thợ xây giỏi nhất tổn hại, các vách tường cũng bị tàn phá không thương tiếc, thậm chí còn có cung điện bị lung lay.

Trong cơn mưa tên khủng khiếp như vậy, hoàng cung tráng lệ nhất thế gian đang bị hủy hoại.

Đối với rất nhiều người đã ở trung hoàng cung lâu năm, cảnh tượng này thật giống như chuyện ngôi nhà đẹp nhất thế gian đang bị vô số người đập phá, khiến người ta phải đau lòng vô cùng.

Nhưng trong ngự thư phòng sâu trong hoàng cung, hoàng đế Vân Tần thông qua cánh cửa mở rộng nhìn thấy hoàng cung Vân Tần được xây dựng bằng biết bao tâm huyết của các thợ xây giỏi nhất Vân Tần đang bị phá hủy đến nỗi không còn hình thù nào, lại không tỏ vẻ đau đớn. Hắn rất bình tĩnh nhìn khói bụi dần bốc lên cao sau các đống đổ vỡ, nhẹ giọng lẩm bẩm với sự vui mừng khó tả:

- Phá đi...phá nát càng tốt, như vậy mới xây mới được.

Sau khi tự nói với mình câu này, hắn phất tay ra hiệu với các tướng lãnh đang đứng đợi bên ngoài ngự thư phòng, bắt đầu sử dụng vũ khí bí mật đầu tiên của mình.