Tiên Ma Biến

Chương 657: Thu tế cáo thiên




Mùa thu là mùa thu hoạch.

Đối với thế giới mà võ lực đã được người tu hành đưa lên một tầm cao mới, nhưng khả năng sản xuất lại không hề thua kém so với thế giới vũ khí lạnh mà Lâm Tịch đã từng biết, một mùa thu hoạch lại có ý nghĩa rất lớn.

Đối với dân chúng Vân Tần tầng lớp nghèo khó, một mùa thu hoạch tốt cũng có nghĩa năm sau họ có thể no bụng, trên bàn có nhiều thịt để ăn, khi lễ mừng năm mới tới, họ còn có đồ ăn để dành chia vui với mọi người.

Đối với một đế quốc khổng lồ, mùa thu hoạch còn là dòng máu chảy xuôi để ủng hộ cả đế quốc.

Nhiều năm mưa thuận gió hòa liên tiếp có thể giúp quốc khố sung túc.

Nhưng nếu nhiều năm liên tiếp thiên tai xảy ra, quốc khố sẽ trống rỗng.

Trong ba năm qua, từ đại loạn Huyệt Man ở biên quan Long xà, đến loạn lăng Bích Lạc, rồi Nam phạt thất bại...đại chiến liên tiếp như vậy đã khiến đế quốc Vân Tần phải khập khiễng bước đi, quân nhân ngã xuống quá nhiều, thanh niên trai tráng bị động viên đi lính, sức lao động giảm bớt, dẫn đến hậu quả là giá gạo Vân Tần tăng lên không it.

Nên một khi mùa thu hoạch được mưa thuận gió hòa, ý nghĩa của nó đối với đế quốc Vân Tần sẽ càng to lớn hơn.

Hàng năm vào thu, đế quốc Vân Tần sẽ cử hành nghi thức tế trời long trọng, mong muốn được mưa thuận gió hòa.

Địa điểm Vân Tần tế thu chính là đài tế thiên ở ngoài cửa nam thành Trung Châu.

Đài tế thiên có ba tầng, trên đài không xây cất phòng cốc, ngẩng trời mà tế, nên được gọi là "Lộ tế". Cách đài tế thiên khoảng ba dặm có một hành cung tên là Trai cung, bởi vì thời khắc tế thiên là bảy khắc trước khi mặt trời mọc, nên một ngày trước đó, hoàng đế sẽ ngủ trong Trai cung, trai giới tắm rửa xối hương, khi đến giờ sẽ lập tức cử hành đại lễ.

Bởi vì yếu tố mưa thuận gió hòa năm nay đối với cả đế quốc Vân Tần quá quan trọng, nên thu tế lần này cũng long trọng hơn lúc bình thường rất nhiều. Vài ngày trước, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, các con đường dẫn thẳng từ thành Trung Châu đến đài tế thiên cũng được xây dựng lại một lần, hoàn toàn khác với thường ngày.

Đã gần đến giờ cử hành đại lễ, bầu trời vẫn còn hơi tối đen, từng cây cột dài được trang trí tinh tế cẩn thận được dựng lên, nối dài san sát từ đài tế thiên cho đến Trai cung.

Những bức màn màu xanh thẫm được dựng cao trên đài tế thiên, tầng trên cùng được để bài vị trời cao; tầng thứ hai được sắp các bài vị mặt trời, mặt trăng, ngôi sao và mây mưa, trước các bài vị này có một số khối ngọc, cẩm thạch, các loại thức ăn được sắp xếp hoàn chỉnh như thịt dê, thịt heo, cùng với vô số cống phẩm khác. Chỉ tính riêng dụng cụ để đựng cống phẩm và lễ khí đã có không ít hơn bảy trăm cái. Tầng dưới cùng được dùng để trưng bày các loại nhạc khí cổ xưa, tổng cộng có mười sáu loại chuông nhạc, hơn sáu mươi nhạc khí khác, tất cả đều được sắp xếp cẩn thận, thành kính nghiêm trang.

Ở ngay bên dưới đài tế thiên, văn võ bá quan đã vào vị trí. Lễ ti Thường Khanh đã tiến vào Trai cung nghênh mời hoàng đế. Theo lý, đáng lẽ hoàng đế đã sớm xuất hiện ở cửa Trai cung, nhưng cho đến lúc này, hoàng đế lại chậm chạp không xuất hiện.

Những quan viên phụ trách việc đốt hương và thổi nhạc đã cầm sẵn dụng cụ trên tay, nhưng đợi đến khi tay mỏi miệng run mà vẫn không thấy hoàng đế xuất hiện như mọi năm, người nào người nấy cũng cảm thấy ngạc nhiên.

...

Lễ ti Thường Khanh mặc y phục tế thiên cao quý và một số quan viên phụ trách nghênh mời đang đứng bên ngoài tẩm cung hoàng đế ở Trai cung.

Thấy đã đến giờ lành, nếu như hoàng đế không xuất hiện, giờ lành sẽ qua, nên Lễ ti Thường Khanh kiềm nén nỗi sợ cách chức giáng tội trong lòng vì mạo phạm long uy, quỳ xuống dưới đất, lớn tiếng nói về tẩm cung:

- Thánh thượng, giờ lành đã đến, chúng thần cung nghênh thánh thượng chủ trì đại lễ tế thu!

Vị Lễ ti Thường Khanh này dốc hết sức mình, âm thanh to lớn, đến nỗi các quan viên Vân Tần ở bên ngoài Trai cung cũng có thể nghe thấy vài tiếng.

Nhưng dù đã hô đến ba lần, bên trong tẩm cung cũng không có ai đáp lại.

Trong lúc nhất thời, tên Lễ ti Thường Khanh này sững người. Hắn ta rất muốn xông vào trong tẩm cung để xem thử có chuyện gì, nhưng vừa rồi hô lớn ba lần nhiều nhất chỉ bị thánh thượng cách chức giáng tội, mà một khi xông vào trong tẩm cung lại là tội mất đầu. Thánh thượng là người tu hành, nếu như trong lúc tu hành quan trọng mà bị cắt đứt, tội của hắn càng nặng hơn.

Không khí xung quanh Trai cung trầm lắng đến mức đáng sợ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Có rất nhiều quan viên tái mặt, cuối cùng Lễ ti Thường Khanh không thể kiềm nén được nữa, ra lệnh hai cung nữ mở cửa cẩm cung.

- Thánh thượng đâu? Thánh thượng đâu rồi?

Ngay nháy mắt cửa tẩm cung được mở ra, tên Lễ ti Thường Khanh này đã thất hồn lạc phách hô lên.

Tẩm cung hoàn toàn trống rỗng, hoàng đế đã đi từ lúc nào?

...

- Cái gì? Thánh thượng không có trong Trai cung sao?

- Thánh thượng không ở trong Trai cung? Ngài đã đi đâu rồi?

Tin tức vừa truyền ra ngoài, các quan viên bên dưới đài tế thiên lập tức xôn xao.

Khắp thiên hạ ai cũng biết hoàng đế Vân Tần là một người tu hành mạnh mẽ đã đạt đến Thánh giai, thế gian này không có ai có thể không một tiếng động mà đưa hoàng đế Vân Tần đi. Nếu như thánh thượng không có ở Trai cung, vậy chỉ có thể là đã tự mình rời đi, mà nếu là thánh thượng tự mình rời đi, liệu có ai biết được thánh thượng đã đi đâu?

- Thánh thượng có chỉ, lệnh ta tay mặt chủ trì đại lễ tế thu.

Bỗng nhiên có một giọng nói bình tĩnh từ trong vô vàn âm thanh hỗn loạn vang lên.

Dưới đài tế thiên lập tức im lặng không một tiếng động, tất cả quan viên đều tập trung nhìn vào người vừa nói, Thủ phụ Vân Tần Văn Huyền Xu.

Rất nhiều người cảm thấy không tin. Nếu như có chỉ thật, tại sao đến lức lửa cháy sém lông mày, lòng quan đại loạn, Văn Huyền Xu mới nói ra? Nhưng rất nhiều người lại cảm thấy rằng nếu như không thực hiện đại lễ tế thu, vậy sẽ bỏ qua đại lễ năm nay, chính là chống lại trời cao, thật sự rất bất kính. Hiện giờ có Văn Huyền Xu đứng ra, ít nhất có thể kéo dài được thời gian.

Chỉ có một số quan viên tinh mắt, cảm nhận được phong thái bình tĩnh của Văn Huyền Xu mới biết được đang có chuyện lớn xảy ra.

- Giờ lành đã tới!

Trong lúc các quan viên Lễ ti đang do dự, bỗng nhiên có một tên quan viên Lễ ti đã lạnh mặt lại, lớn tiếng hô lên, ra lệnh với các nhạc công.

Tiếng chuông vang lên.

Tiếng nhạc cổ vang lên.

Củi lò được đốt cháy, hướng tây nam nến đỏ cao ba thước, hướng đông nam nướng trâu bò.

Đại lễ tế thu chính thức bắt đầu.

Văn Huyền Xu bình tĩnh, chậm rãi tiến lên, từ cửa bên trái đài tế thiên bước vào, tới tầng thứ hai thắp hương, bái lạy.

Sau đấy tế trời cao, hiến ngọc và tơ lụa, dâng tặng lễ vật...tất cả trình tự đều được Văn Huyền Xu từng bước hoàn thành, chỉnh tề trong không khí trang nghiêm thành kính. Có nhiều quan viên cũng bắt đầu bình tĩnh lại, nhưng họ vẫn lo lắng suy đoán không biết thánh thượng đã gặp phải chuyện gì mà lại không đến chủ trì đại lễ quan trọng như vậy.

Sau dâng tặng lễ vật chính là đọc văn tế thiên.

Văn Huyền Xu nhận lấy văn tế thiên đựng trong khay ngọc từ tay một lễ quan, bắt đầu cao giọng tuyên đọc.

- Hiện nay ngoại tặc hoành hành, Vân Tần không yên. Nguyên nhân như vậy đều do Trưởng Tôn Cẩm Sắt làm sai, tội thần may mắn được lòng ý trời mà làm Thủ phụ Vân Tần, tất nhiên phải bất kể bản thân, nói ra bảy tội lớn của Trưởng Tôn Cẩm Sắt, mong trời cao xét xử.

- Tội lớn thứ nhất: Không phân biệt được thị phi, làm trái luật pháp tổ tông, giết công thần lập quốc.

- Tội lớn thứ hai: Bảo thủ, ham công, không nghe can gián, giết hại lương thần.

- Tội lớn thứ ba: Cấu kết địch quốc, trao đổi quân giới, vì tư quân của mình mà không chú ý đến thù hận nước nhà, sỉ nhục đế quốc.

- Tội lớn thứ tư: Bức bách học viện Thanh Loan, dùng võ làm loạn, sỉ nhục vinh quang.

- Tội lớn thứ năm: Lại trị bất lực, tham hủ hoành hành.

- Tội lớn thứ sáu: Đẩy lỗi cho người khác, tham lam hư danh, binh bại do quân lệnh mà trách tướng sĩ.

- Tội lớn thứ bảy: Không để ý đến nhân luân ngũ thường, làm huynh lại muốn dâm thân muội.

- Mong trời cao thánh chủ xem xét bảy tội lớn này, nếu như có lời nào sai, mong được thần lôi giáng tội. Tội thần kiến nghị trời cao thánh chủ bắt Trưởng Tôn Cẩm Sắt thoái vị, nhường ngôi cho Trưởng Tôn Mộ nguyệt, phục lại quang minh Vân Tần, mang đến hòa bình và ổn định cho đất nước.

...

Ngay khi câu nói đầu tiên của Văn Huyền Xu rơi vào trong tai mỗi quan viên đang đứng dưới đài tế thiên, tất cả đều cảm thấy như đang lâm vào giấc mộng, chấn động đến mức ngây người hoàn toàn, cả người không ngừng run rẩy.

Đây đâu phải là văn tế trời cầu mưa thuận gió hòa, rõ ràng là một bản án trần thuật lại các tội trạng của một hoàng đế, muốn phế đế trước trời cao!

Văn Huyền Xu muốn làm phản!

Một lão quan viên Lễ ti kinh ngạc đứng lên. Ông ta có cảm giác như mọi thứ đang xảy ra trong giấc mộng, không biết vì sao mọi việc lại như vậy hay là vì sao chuyện này lại xảy ra.

Sau đấy, ông ta nhìn thấy có rất nhiều người cũng phản ứng khác thường, chỉ là che giấu rất tốt, bọn họ thể hiện đang khẩn trương, nhưng lại không nhúc nhích.

Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong đầu ông ta, những đồng liêu này ngày thường rất thân cận với ông ta, nhưng tại sao bây giờ lại xa lạ như vậy?

Tiếp đấy, ông ta mới nhớ đến những câu văn án mà Văn Huyền Xu đã đọc trước đó.

Ông ta vốn chỉ là một quan viên ngũ phẩm, ngày thường nhìn thấy Văn Huyền Xu đều phải khom người khúm núm, không dám nói câu nào, nhưng vào thời khắc này ông ta lại chỉ tay ra trước, rống to lên:

- Văn Huyền Xu to gan! Ngươi muốn làm phản ư?

Chính tiếng rống lớn của lão quan viên Lễ ti này khiến cho nhiều quan viên đang trong trạng thái mê muội tỉnh lại, bọn họ cũng lập tức biết được chuyện gì đang xảy ra, hiểu được mình đang đối mặt với chuyện gì. Nhưng bởi vì quá khiếp sợ nên hai tay của họ không ngừng run rẩy, khẽ co lại vào trong.

Nghe thấy tiếng rống to của lão quan viên Lễ ti, Văn Huyền Xu khẽ lướt mắt nhìn qua các quan viên bình thường rất tôn kính, sợ hãi mình, nhưng bây giờ lại tràn ngập sự tức giận, oán độc và sát ý. Các quan viên ngày thường rất khiếp nhược này tựa hồ đã biến thành một đám lang sói, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát hắn.

Nhưng khuôn mặt ông ta lại càng bình tĩnh hơn, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh bao la, cuối cùng hỏi ngược lão quan viên Lễ ti:

- Hoàng Trung Thị, ngươi nói ta nghịch phản, xin hỏi ta nói sai câu nào?

- Ngươi...đồ nghịch thần nhà ngươi!

Lão quan viên Lễ ti nín hơi ngăn máu tươi đang dâng lên ở ngực, khuôn mặt đỏ như mặt trời, nhất thời không biết nói lại thế nào, cuối cùng đành quát lên:

- Những lời ngươi nói có gì đúng sao?

- Ta nói cho ngươi biết, từng câu từng chữ ta nói đều là sự thật.

Văn Huyền Xu bình tĩnh nhìn lão quan viên Lễ ti, lạnh lùng nói:

- Chín vị nguyên lão được tiên hoàng ban cho xe ngựa đen mạ vàng, ngồi sau các bức màn che, với ngụ ý chỉ bảo tiên hoàng, nhưng cuối cùng lại bị hủy bỏ. Các vị nguyên lão, bao gồm Giang đại nhân được tiên hoàng ban cho miễn tử kim bài, nhưng cuối cùng chết trên đường Trung Châu, như vậy ta nói làm trái với luật pháp tổ tông, giết công thần lập quốc là sai hay sao?

- Ai cũng biết nam phạt cấp bách, mấy vị đại nhân Lại ti can gián không có kết quả, Chu thủ phụ dâng diệu kệ lại bị cách chức. Tuy rằng ta không nói đến chuyện đế quốc Vân Tần đang chiến sự liên miên với Đường Tàng, Đại Mãng, nhưng lời nói " Bảo thủ, ham công, không nghe can gián, giết hại lương thần" có gì sai?

- Mọi người đều biết Trương cung phụng tới lăng Bích Lạc đã mang theo rất nhiều trọng khải Thiên Ma, mà ngày xưa Mộc Trầm Duẫn cũng là bù nhìn của Trưởng Tôn Cẩm Sắt. Ta nói hắn xây dựng tư quân của mình, kết nói với Đại Mãng là sai hay sao?

- Bức bách Hạ phó viện trưởng thối vị, khiến học viện Thanh Loan xảy ra tranh giành, tử thương vô số, đụng đến căn cơ Vân Tần ta, mà chiến công Lâm Tịch lại vang danh thiên hạ, Trưởng Tôn Cẩm Sắt chỉ vì tư thù của mình mà ngang ngược hãm hại, câu thứ tư của ta sai chỗ nào?

- Những năm gần đây tham hủ hoành hành, dân chúng kêu ca khắp nơi, ngươi nói tai nói sai hay không?

- Nam phạt bất lợi rõ ràng là do chuẩn bị không tốt, không nghe lời quan viên can gián, khiến vô số dân chúng Tân Vần chết trận sa trường, mọi người phải trôi giạt khắp nơi, đây rõ ràng là tội của Trưởng Tôn Cẩm Sắt, nhưng hắn lại quy cho Hồ Ích Dịch, ta nói có đúng hay không?

- Trưởng công chúa bị buộc phải rời khỏi thành Trung Châu, ngươi nói câu thứ bảy của ta sai hay sao?

"Phốc!"

Một tiếng động nhẹ vang lên.

Sau những câu hỏi ngược liên tục của Văn Huyền Xu, lão quan viên Lễ ti thật sự không biết nên nói lại từ chỗ nào, một ngụm máu tươi từ trong cuống họng phun ra bên ngoài, ngửa mặt té ngã về sau.