Tiên Ma Biến

Chương 654: Không nên nghi vấn quyền uy của ta




- Thuốc..thuốc...thuốc...check it out!

Ở ngay khóe miệng Lâm Tịch có một vệt máu tươi, nhưng hắn vẫn vừa ho khan vừa hát những câu ca dao không ai hiểu nổi. Sau đấy, hắn ôm lấy Hoa Tịch Nguyệt, dìu nàng ta đi về thành lăng Trụy Tinh, một tòa thành có ý nghĩa đặc biệt đối với Vân Tần.

Hoa Tịch Nguyệt nghe thấy câu hát thú vị của Lâm Tịch, tươi cười hỏi:

- Ngươi vừa hát bậy gì thế?

Nàng cười thật tươi, đôi mắt hơi ngấn lệ nóng, da thịt của nàng vẫn còn lộ vẻ trong suốt sau khi tiếp nhận quang minh của Lâm Tịch.

Những người trên tường thành lăng Trụy Tinh hiện giờ còn chưa biết đã có chuyện kinh tâm động phách nào xảy ra, nhưng bọn họ nhìn thấy Lâm Tịch phóng quang minh mạnh mẽ.

Thấy Lâm Tịch và Hoa Tịch Nguyệt tươi cười, thấy toàn thân hai người là máu, thấy khóe miệng Lâm Tịch còn có một vệt đỏ, rất nhiều người trên tường thành đầu tiên tỏ ra khiếp sợ, sau đó không hiểu tại sao, đôi mắt của họ lại tỏ rõ sự mừng rỡ.

...

- Vừa đi hai ba nơi, khói thôn bốn năm nhà. Đình đài sáu bảy cái, cành hoa tám chín mười.

Tại thành Trung Châu, tòa thành hùng vĩ lớn nhất thế gian, có hài đồng đang hái vang câu ca dao quen thuộc.

Một chiếc xe ngựa đi xuyên qua đường phố đường thành Trung Châu, tới một cổng thành, tiếp nhận sự kiểm tra của các quân sĩ canh cổng tành.

Một tướng lãnh trung niên mặt đen đang tùy ý đi qua lại xung quanh, hờ hững nhìn đám người muôn vàn sắc thái đang đi tới cửa thành. Trong lúc lơ đãng, hắn ta vô tình nhìn thấy một khuôn mặt qua khe hở màn xe ngựa, khuôn mặt đen của hắn hơi tái nhợt, sau đấy hắn bước nhanh tới trước xe ngựa. Đầu tiên hắn ta bảo hai quân sĩ đưa lão đánh xe ra một nơi khác để kiểm tra, còn hắn lại đi tới cạnh màn xe, cúi thấp đầu xuống, run rẩy và nhỏ giọng nói với người trong xe:

- Trưởng công chúa điện hạ, thánh thượng đã đặc biệt ban lệnh không cho phép trưởng công chúa điện hạ ra khỏi thành, người vi phạm chém đầu.

- Lưu Hiếu.

Trong xe ngựa, thông qua khe hở màn xe, trưởng công chúa lên tiếng:

- Ta không muốn khiến ngươi phải làm trái với thánh lệnh, nhưng nếu như còn ở trong hoàng thành, ta sẽ không sống được. Cho nên, ta mới lựa chọn rời khỏi thành này...Ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp xong tất cả mọi việc, sẽ không có ai kiểm tra được liên quan đến ngươi. Ta biết ngươi là người có ân tất báo, nên ta mới để ngươi thấy mặt ta, hi vọng ngươi có thể giúp ta ra khỏi thành, sau đấy còn phải phiền ngươi ở mấy trạm kế tiếp.

Viên tướng lãnh phụ trách cổng thành này cứng người một hồi, không lên tiếng nữa, nhưng hắn ta lại đi vòng qua xe ngựa, lạnh nhạt phất phất tay đối với hai quân sĩ đang kiểm tra lão đánh xe ngựa, ý bảo không có vấn đề gì, có thể để xe ngựa ra khỏi thành.

Lão đánh xe ngựa trừng mắt nhìn viên tướng lãnh trung niên phụ trách cổng thành này một cái, nghĩ thầm một tháng mình đi qua cái cổng này không biết bao nhiêu lần, thậm chí quân sĩ canh cổng cũng có thể nhận ra được khuôn mặt già nua của ông ta, bây giờ còn kiểm tra gì cơ chứ.

Xe ngựa lộc cộc chạy nhanh ra khỏi thành Trung Châu.

Trên một con đường cũ mà cho dù có dùng đôi mắt đồng thau cũng không thể nhìn thấy rõ được dung mạo của mình nữa, trưởng công chúa bảo lão đánh xe ngựa dừng lại. Nàng đi ra khỏi xe ngựa, xoay người nhìn lại tòa thành hùng mạnh nhất thế gian.

Nàng chăm chú nhìn tòa thành nàng đã từng rất yêu, từng rất chăm sóc, bất chợt có hai dòng lệ nóng rơi xuống má nàng.

- Hoàng huynh, sao hoàng huynh có thể điên đến như vậy? Cách làm của hoàng huynh bây giờ, mặc dù có thể giữ vững hiện tại, nhưng về sau, tòa thành này còn là của Trưởng Tôn thị sao?

Lão đánh xe ngựa thấy nàng trông về thành Trung Châu xa xa mà rơi nước mắt, không khỏi nghĩ tại sao một cô gái đẹp như vậy, lại có đôi môi mỏng bạc tình...Nếu như không phải là kỹ nữ của một kỹ viện nổi tiếng, có lẽ cũng là thê thiếp của một phú hộ giàu có nào đấy thôi...

...

Thiên hạ vào thu.

Khắp núi Luyện Ngục vẫn là cảnh tượng cột khói ngất trời, người người làm việc.

Một ngày kia, rất nhiều nông nô, thậm chí có nhiều đệ tử núi Luyện Ngục mặc trường bào màu đỏ, đều không để ý đến bụi đất và dơ bẩn bên dưới, vô cùng sợ hãi quỳ lạy xuống mặt đất, thậm chí còn nhiệt liệt đến mức hận không thể chôn cả mặt mình xuống bụi đất đen nhánh, tỏ rõ sự sợ hãi và thành kính của mình.

Bởi vì vào ngày hôm nay, cả sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đều bước ra khỏi căn nhà riêng của mình, đi tới đại điện bằng ngọc trên đỉnh ngọn núi lửa cao nhất.

Cả sáu người này đều được những ngọn lửa dày đặc bao phủ, trông rất cao lớn.

Ngoại trừ chưởng giáo núi Luyện Ngục ở trên đại điện cao nhất kia, chưa có một đệ tử hay trưởng lão núi Luyện Ngục nào có thể nhìn thấy qua dung mạo sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, thậm chí phần lớn trong số họ còn không biết rốt cuộc sáu tên đại trưởng lão này đã sống bao nhiêu năm. Bởi vì vào lúc sư tôn, sư thúc của bọn hắn nhập môn, sáu tên đại trưởng lão này đã có mặt trong núi Luyện Ngục. Nhưng tất cả đệ tử núi Luyện Ngục đều hiểu rằng sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục cũng giống như chưởng giáo núi Luyện Ngục, đều là người có địa vị cao quý nhất thế gian, ngay cả hoàng đế Đại Mãng cũng không thể sánh bằng sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, sợ rằng mạng sống của toàn bộ đệ tử núi Luyện Ngục cũng không thể quý giá bằng sáu tên đại trưởng lão này được.

Nếu như có bất cứ ai trong bọn họ xúc phạm uy nghiêm sáu tên đại trưởng lão này, ngay lập tức sẽ bị vứt xuống những động quật sâu đến nỗi không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời, phải chết đi trong đau khổ.

Sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này tay cầm lấy quyền trượng bằng bảo thạch, chân bước qua các nông nô và đệ tử núi Luyện Ngục đang quỳ sát xuống dưới đất, đi về phía đại điện được xây dựng từ những khối ngọc thạch màu đen, ở ngay trên đỉnh đại điện còn có một khối tinh thạch màu đỏ chói lọi, phát ra vô số ngọn lửa.

Trương Bình cũng là một trong những người quỳ lạy dưới đất.

Trán và mặt của hắn gần như chôn trong đất bùn màu đen, nhưng ngay lúc có một tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đi qua hắn, hắn vẫn cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào những phù văn trên quyền trượng đang được đại trưởng lão núi Luyện Ngục nắm chặt trong tay.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục đang ngồi trên vương tọa ngọc thạch, đắm chìm trong ánh sáng màu hồng đang được vương tọa tỏa ra.

Sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục bước vào trong đại điện.

Ngay nháy mắt đặt chân vào nền đại điện, ngọn lửa bao quanh người bọn họ lập tức tắt đi.

Nền đất màu đen bóng loáng phản chiếu bọn họ và bộ thần bào bọn họ đang mặc, một gã đại trưởng lão có đôi mắt lấp lánh tựa như có vô số ngọn lửa đang nhảy múa là người đầu tiên lên tiếng, cao giọng nói:

- Chưởng giáo, Thân Đồ Niệm đã bại vong bỏ mình...phải giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt. Dã tâm của hắn quá lớn, mà đã mất đi giá trị lợi dụng. Hắn ta chỉ là một phế vật cuồng vọng.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục khẽ ngẩng đầu, đôi mắt lãnh khốc và cường đại xuyên qua ánh sáng màu hồng, nhìn qua những tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục có nước da màu xám đen đang đứng bên dưới, nói:

- Văn Nhân Thương Nguyệt do ta lựa chọn, chính ta đồng ý hắn làm như vậy. Các ngươi đang chất vấn ta?

Toàn bộ sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đều cúi đầu, ánh mắt chớp chớp.

Tên đại trưởng lão có đôi mắt lấp lánh như có vô số ngọn lửa đang cùng lúc bốc cháy một lần nữa lên tiếng, âm thanh vang khắp đại điện:

- Chúng ta không dám chất vấn quyết định của chưởng giáo...chỉ là chúng ta đã cung cấp cho Văn Nhân Thương Nguyệt nhiều sức mạnh như vậy, nhưng hắn lại lãng phí, vì thế hắn phải trả giá.

- Ồ?

Chưởng giáo núi Luyện Ngục phát ra một âm thanh như đang trêu cười, nhìn thẳng vào tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, tựa như có thể nhìn thấu tâm can của lão, nói:

- Xem ra các ngươi đang hoài nghi ta đã hồi phục hoàn toàn sau khi chiến đấu với Lý Khổ hay chưa? Hoặc là nghi ngờ ta không còn mạnh mẽ như trước? Nên các ngươi mới dám nghi ngờ ta?

Sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục bỗng nhiên ngẩng đầu.

Ánh sáng màu hồng quanh người chưởng giáo núi Luyện Ngục bắt đầu chuyển động, ánh mắt trêu cười của hắn ta chăm chú nhìn vào tên đại trưởng lão có đôi mắt lấp lánh tựa như có vô số ngọn lửa đang bùng cháy kia.

Ngay lập tức xung quanh người tên đại trưởng lão này được một luồng khói đen dày đặc bao phủ, quyền trượng bảo thạch trong tay lão đồng thời sáng lên.

- Quỳ xuống!

Chưởng giáo núi Luyện Ngục lãnh khốc lên tiếng:

- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là đại trưởng lão núi Luyện Ngục nữa.

Vô số ngọn lửa màu hồng có hình dạng đóa sen, mang theo nhiệt lực kinh khủng bao phủ cả trời đất trước mặt hắn ta, tất nhiên là bao phủ cả tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này.

- A!

Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này sợ hãi kêu to lên.

Trong vô số ngọn lửa đấy, có một khuôn mặt ma vương hiện ra ngoài, há miệng cắn nuốt luồng khói đen dày đặc, ăn luôn cả hai chân của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này.

Ngọn lửa biến mất.

Khuôn mặt ma vương biến mất.

Hai cái chân nhỏ của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục biến mất.

Máu tươi màu xám bạc từ đầu gối của lão ta chảy ròng xuống đất, tựa như đó là một dòng thủy ngân đặc quánh.

Tên đại trưởng lão này quỳ trên mặt đất, miệng vết thương ở đầu gối chạm ngay nền đại điện.

Tuy rằng đã mất đi hai chân, nhưng với thực lực của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, lão ta có thể lựa chọn không làm như vậy, tuy nhiên, lão ta lại không dám.

Bởi vì quá sợ hãi nên khuôn mặt của lão ta hoàn toàn biến dạng, mất đi sự uy nghiêm thường ngày.

Lão ta chỉ dám quỳ như vậy, mặc cho vết thương dán sát trên nền đất, máu tươi màu xám bạc chảy dài ra ngoài.

Năm tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục khác trầm mặc, đôi mắt đầy sự kính sợ và thần phục.

Bọn họ không kinh ngạc trước việc chưởng giáo núi Luyện Ngục biết trước mục đích đến đây của bọn họ, bọn họ chỉ không ngờ chưởng giáo núi Luyện Ngục không những không yếu đi, ngược lại còn mạnh hơn trước.

- Văn Nhân Thương Nguyệt vĩnh viễn không trở thành Đại thánh sư, không phải tốt hơn sao, ít nhất các ngươi không cần lo lắng sau này sẽ bị hắn giết chết.

- Ta giữ hắn lại tất nhiên là có mục đích. Hắn vẫn có thể giết người của học viện Thanh Loan, chẳng lẽ Hạ phó viện trưởng không chết, các ngươi dám tới Vân Tần giết người?

Chưởng giáo núi Luyện Ngục bình tĩnh nhìn tên đại trưởng lão đang quỳ trên mặt đất và năm tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục khác.

- Các ngươi không nên chất vấn khả năng của ta...Thân Đồ Niệm đã chết, điều các ngươi nên chất vấn, nên tìm hiểu chính là tại sao Tẩy Hồn châu của núi Luyện Ngục, một hồn binh mạnh mẽ từ thời tiên ma thượng cổ, lại không có tác dụng đối với Lâm Tịch.

- Phải tiếp tục gia tăng thăm dò Ma Ngục Nguyên sau núi Luyện Ngục. Núi Luyện Ngục chúng ta cần sức mạnh mạnh hơn.

- Còn ngươi...

Núi chưởng giáo núi Luyện Ngục nhìn tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Ngươi hãy đi thăm dò những vùng đất chưa có ai biết. Nếu như ngươi có thể mang về vật có giá trị, ta sẽ tha tội cho ngươi.

Nói xong câu này, chưởng giáo núi Luyện Ngục không lên tiếng nữa.

Sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục thối lui khỏi đại điện nhanh như thủy triều, ngay cả tên đại trưởng lão bị chặt đứt hai chân cũng rời đi.

Cả đại điện bằng ngọc thạch rơi vào im lặng.

Không biết sau bao nhiêu lâu, bỗng nhiên có tiếng ho nhẹ của chưởng giáo núi Luyện Ngục trong ngọn lửa bao quanh vang lên.