Tiên Ma Biến

Chương 393: Cái giá phải trả




Lâm Tịch đứng lên.

Hắn thấy Kính Thiên nhân ngư trước mặt mình đã chết, nhưng khí tức trên người Biên Lăng Hàm lại liên tục chấn động, máu từ trong mũi và miệng nàng vẫn chảy ra ngoài.

Bởi vì chưa sử dụng năng lực trở lại mười phút trước, nên hiện giờ hắn không quá khẩn trương, chỉ muốn hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Đỗ Chiêm Diệp vẫn tái nhợt, nhưng ngược với sự kinh hoảng hiện rõ trên khuôn mặt đám người Khương Tiếu Y, nàng lại tỏ ra hơi khiếp sợ và vui mừng.

Bởi vì nàng biết chuyện gì đang xảy ra.

Khí tức trên người Biên Lăng Hàm không chấn động nữa, mà nàng ta cũng uể oải ngồi xuống.

Đỗ Chiêm Diệp lập tức xông tới trước, đưa hai ngón tay ra để lên động mạch chủ trên cổ tay Biên Lăng Hàm.

- Chuyện gì vậy? Lăng Hàm thế nào rồi?

Bởi vì trấn tĩnh hơn những người còn lại, nên Lâm Tịch là người duy nhất nhận thấy thần sắc của Đỗ Chiêm Diệp khác với những đồng bạn của mình. Nhưng cũng vì muốn xác định có cần phải sử dụng năng lực quay về mười phút trước hay không, không thể lãng phí thời gian được, nên hắn lập tức nhìn Đỗ Chiêm Diệp, hỏi.

- Dung hồn!

Đỗ Chiêm Diệp hơi khẩn trương, nói hai chữ.

Cao Á Nam còn chưa kịp lau vết máu ngay khóe miệng, khi nghe Đỗ Chiêm Diệp nói như vậy nàng liền nhíu mày, không hiểu mà hỏi lại:

- Dung hồn?

Đỗ Chiêm Diệp lập tức gật đầu trả lời:

- Hoặc có thể nói là bị ép phải dung hồn.

Chỉ là những câu đối đáp rất đơn giản, nhưng tâm tình Lâm Tịch lập tức trở nên gấp gáp vô cùng. Mặc dù hắn chưa từng tiếp xúc với phương pháp dung hồn cụ thể nào, nhưng hắn lại rất hiểu những việc liên quan tới dung hồn, hắn biết chỉ có những người tu hành có tu vi trên Quốc sĩ mới có thể dung hồn được.

- Có nguy hiểm hay không?

Cho nên, hắn hơi nhìn qua Biên Lăng Hàm đang rất mệt mỏi ngồi dưới đất, hít sâu một hơi, hỏi Đỗ Chiêm Diệp.

Đỗ Chiêm Diệp nhìn thi thể Kính Thiên nhân ngư cách đấy không xa. Nàng biết nếu như chuyện này đã xảy ra, vậy chứng minh con Kính Thiên nhân ngư này là một yêu thú ngang với người tu hành cấp bậc Quốc sĩ đỉnh phong. Nhưng dù là Kính Thiên nhân ngư đã bị đám người Lâm Tịch giết chết, hay là bởi vì Biên Lăng Hàm mà chết đi, đó đều là một việc không thể nào tin tưởng được. Nàng nhất thời cảm thấy mình rất khó sắp xếp lại cả câu chuyện được, nên nói năng hơi lộn xộn:

- Hẳn là không có nguy hiểm gì.

Nàng ngừng lại một hồi, sau đấy mới nói ra câu trên.

- Lăng Hàm, ngươi có thể nói chuyện không? Ngươi cảm thấy thế nào?

Lâm Tịch thở phào nhẹ nhõm, cố gắng bình tĩnh hỏi Biên Lăng Hàm. Theo những gì hắn được biết, nếu như so sánh với bất kỳ ai thì chính người tu hành mới là người hiểu rõ nhất thương thế mình như thế nào.

- Không chết được. Nhưng kinh mạch hai tay và nội phủ bị thương, không thể ra tay được nữa.

Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch một cách khó khăn, gật đầu trả lời:

- Chỉ là...

Lâm Tịch cau mày lại, hỏi:

- Chỉ là gì?

Biên Lăng Hàm hít sâu một hơi, để cho giọng nói của mình trở nên tự nhiên hơn:

- Chỉ là vẫn có một phần sức mạnh của Kính Thiên nhân ngư đang ở trong người.

- Không có tu vi Quốc sĩ không thể dung hợp sức mạnh này.

Cao Á Nam nhìn Đỗ Chiêm Diệp, cau mày thật chặt, nói;

- Kính Thiên nhân ngư này dốc hết sức mạnh trong người mình đánh ra ngoài, tương đương với dung hồn, mục đích chính là muốn giết chết đối thủ. Nhưng tại sao Biên Lăng Hàm lại như vậy?

Được Cao Á Nam hỏi cụ thể nên suy nghĩ của Đỗ Chiêm Diệp càng rõ ràng hơn. Nhìn những người vốn là niên đệ học muội của mình, nhưng bây giờ lại tỏ ra thành thục và mạnh mẽ hơn, nàng cảm thấy hơi xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể trả lời với nội dung không chắc chắn:

- Với tu vi của Lăng Hàm, đáng lẽ không thể dung hợp được sức mạnh này...Nguyên nhân khiến người tu hành phải đạt đến Quốc sĩ mới có thể dung hồn được chính là vì ngoại trừ chỉ có hồn lực Quốc sĩ mới có thể mạnh mẽ đến mức dung hợp được sức mạnh bổn nguyên của yêu thú, mà còn vì sức mạnh ý chí của người tu hành Quốc sĩ rất mạnh mẽ, khi dung hồn có thể chịu được sự phản kháng của ý chí yêu thú. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Dung hồn chính là ý chí chiến đấu với nhau, xem thử bên thắng sẽ là ai.

Đỗ Chiêm Diệp vừa suy nghĩ vừa nói:

- Cho nên, mặc dù học viện có rất nhiều đan dược tăng tu vi, nhưng lại không phát không cho đệ tử. Rất nhiều dẫn chứng thực tế cho thấy những người tu hành chỉ biết nhờ ngoại lực tăng tu vi mình lên rất khó dung hồn thành công, bởi vì tinh thần và ý chí của bọn họ không mạnh, không đạt tới cấp độ kia. Hiện tại Biên Lăng Hàm không có chuyện gì...chỉ có thể nói sức mạnh ý chí của nàng đã đủ.

- Ta chỉ là không thể hiểu được tại sao ý chí của bọn ngươi lại mạnh như vậy?

Đỗ Chiêm Diệp nhìn đám người Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm.Theo lý lẽ bình thường, với tu vi của các niên đệ học muội này, việc đánh chết một Kính Thiên nhân ngư có chiến lực kinh người như vậy là không thể nào, nhưng thật sự không thể ngờ bọn họ lại thể hiện một chiến lực vô cùng kinh ngạc ngay trước mặt nàng. Cùng lúc đấy, nàng chợt nhận ra mình thật may mắn, vì có thể chứng kiến một đội ngũ sau này có thể rung chuyển cả đế quốc Vân Tần đang được hình thành.

Nghe thấy câu hỏi của Đỗ Chiêm Diệp, Khương Tiếu Y vừa thở phào một hơi lập tức nhìn sang Lâm Tịch. Mà Mông Bạch đang ngồi dưới đất, lấy tay vuốt vuốt ngực cũng bất chợt nhìn Lâm Tịch.

Hai người tất nhiên hiểu rõ nguyên nhân vì sao...được Lâm Tịch huấn luyện tu hành theo dạng không màng đến sống chết như vậy, ý chí của Biên Lăng Hàm có thể yếu sao?

Nhưng Cao Á Nam vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, nàng nhìn Đỗ Chiêm Diệp, hỏi:

- Nhưng tu vi của nàng lại không thể dung hợp sức mạnh này...vậy nếu cứ để như thế, nàng sẽ như thế nào?

Lâm Tịch cũng cau mày nhìn Đỗ Chiêm Diệp, đây chính là vấn đề hắn quan tâm nhất.

- Có lẽ cách một thời gian sẽ bị chấn động.

Đỗ Chiêm Diệp hơi do dự, rốt cuộc trả lời:

- Sức mạnh này không dung hợp với thân thể nàng, cũng không thể lớn mạnh hơn. Nếu như ngay từ đầu nàng đã ngăn cản được, vậy ta có thể chắc chắn nàng sẽ không bị nguy hiểm...nhưng việc sức mạnh này chấn động vẫn có thể đả thương nàng, trừ khi nàng có thể đột phá đến tu vi Quốc sĩ, hoàn toàn dung hợp sức mạnh này.

- Nói cách khác, trước khi đột phá đế Quốc sĩ, nàng thỉnh thoảng sẽ bị chấn động...thậm chí là bị thương?

Lâm Tịch trầm mặc, nói.

Đỗ Chiêm Diệp gật đầu, nhìn thoáng qua Biên Lăng Hàm và Lâm Tịch, nói:

- Nhưng ta cảm thấy đây là chuyện đáng mừng, bị thương có thể điều trị, nhưng Kính Thiên nhân ngư là yêu thú vô cùng mạnh mẽ...ở Vân Tần, người tu hành có thể dung hồn yêu thú cấp bậc này là vô cùng ít. Theo ta được biết, cả Vân Tần cũng chỉ có một người dung hồn được Kính Thiên nhân ngư.

- Trưởng công chúa.

Lâm Tịch và Cao Á Nam nhìn nhau, đồng thời nói.

Đỗ Chiêm Diệp gật đầu.

Đây vốn là một bí mật không ai biết, nhưng sau khi lăng Như Đông loạn, trưởng công chúa buộc phải xuất thủ, bí mật này không còn là bí mật nữa.

- Như vậy có khác gì Biên Lăng Hàm đã dung hồn được, nhưng trước khi đột phá đến Quốc sĩ, thỉnh thoảng vẫn phải bị thương sao?

Khương Tiếu Y nhếch miệng cười, suy nghĩ một hồi nói:

- Ta cảm thấy đây là chuyện rất đáng mừng. Không biết với tình huống bây gờ, học viện có thể giúp nàng nhanh chóng đột phá đến Quốc sĩ hay không?

- Học viện vẫn thiên vị người của mình.

Lâm Tịch bắt đầu tháo rời trọng khải trên người xuống. Hắn cảm thấy vết thương trên người đã khô, nhưng trong quá trình máu chảy đã có rất nhiều hồn lực tiêu hao, việc mất quá nhiều máu và hồn lực khiến hắn cảm thấy hơi mệt mỏi.

- Chỉ là bây giờ tất cả chúng ta đã bị thương, đây là chuyện nguy hiểm.

Người tu hành có thể thông qua hơi thở, khí tức trên người đối phương để đoán tình huống đối phương như thế nào.

Hiện giờ tất cả đều là người của mình, tất nhiên sẽ không có ai cố ý giấu diếm mình bị thương ra sao. Cho nên, đám người Lâm Tịch có thể cảm giác lẫn nhau được...Khí huyết và hồn lực trong người Lâm Tịch rất yếu, hồn lực Cao Á Nam gần như cạn kiệt, nội phủ cũng bị thương, xương sườn Mông Bạch bị gãy mấy cây, trong ngực cũng có vết thương, hô hấp hơi khó khăn; Cát Tường dùng sức quá độ, uể oải không chịu nổi; còn Biên Lăng Hàm chắc chắn không thể ra tay nữa, thậm chí còn cần thuốc để chữa trị...tình cảnh hiện giờ của tiểu đội bọn họ đúng là hơi thê thảm.

- Hiện giờ chúng ta đang ở trong lăng Bích Lạc, ngươi không biết mình bị như vậy sẽ kéo dài bao lâu...ngươi cảm thấy cái giá phải trả có đáng hay không?

Trong lúc Đỗ Chiêm Diệp kiểm tra vết thương trên người mình, Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm, chân thành hỏi.

Biên Lăng Hàm không biết ẩn ý trong câu hỏi này của Lâm Tịch, nàng nghĩ rằng chẳng qua mình chỉ bị thương mà thôi, tuy vết thương này kéo dài lâu hơn. Nhưng dù là Vân Tần, Đường Tàng hay Đại Mãng, yêu thú là chủng tộc có số lượng rất ít, mà yêu thú đạt đến Quốc sĩ có thể dung hồn được lại càng ít hơn, mà hiện giờ nàng lại dung hồn được một yêu thú có chiến lực kinh khủng như Kính Thiên nhân ngư....cái giá phải trả là gì nàng tất nhiên hiểu rõ, cho nên, nàng hơi kinh ngạc nhìn Lâm Tịch, tự nhiên nói:

- Dĩ nhiên là đáng...nếu như không may mắn chết trận ở lăng Bích Lạc, vậy cũng không có cách nào.

- Chỉ sợ cho dù có thể giết chết con Kính Thiên nhân ngư này lại, chúng ta cũng chưa chắc làm được tốt hơn.

Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, cười cười:

- Hình như là đáng giá.

- Vết thương của ngươi...

Bỗng nhiên Đỗ Chiêm Diệp kinh hãi hét lên.

- Đây là một bí mật, cố gắng giữ giúp ta...mà sư tỷ cũng không cần phải lo đến mấy vết thương da thịt của ta.

Lâm Tịch nhìn thoáng qua Đỗ Chiêm Diệp đang khiếp sợ vì những vết thương của mình tự lành lặn lại mà không cần bất kỳ dược vật nào, nhẹ giọng nói một câu như vậy. Sau đấy hắn cảm thấy có những dòng khí nóng tràn ngập thân thể mình, cảm giác được đan điền của mình đang có sự biến đổi, nên hắn lại mỉm cười, nhìn đám người Cao Á Nam và Khương Tiếu Y, nhẹ giọng nói:

- Ta cũng vừa lúc đột phá Đại hồn sư trung giai.

Không có ai cảm thấy bất ngờ.

Nhất là Biên Lăng Hàm, Khương Tiếu Y và Mông Bạch, bởi vì đối với bọn họ đây là chuyện vô cùng bình thường.