Tiên Ma Biến

Chương 382: Quỷ thành màu vàng, ba người




Ngay lúc Nam Cung Mạch biến mất trong những bụi cỏ cao, đám người An Khả Y và Lâm Tịch đang đứng trên một sườn núi.

Tại chiến trường cách đấy không xa, các quân sĩ đang xác nhận thân phận tướng sĩ chết đi, chôn ngay tại chỗ.

Bởi vì thái tử cho mọi người biết mình là ai, rất nhiều đội quân lâm trận phản chiến. Sau đại chiến này, số lượng quân đội bên Lâm Tịch lại nhiều hơn gấp đôi, đã hơn hai vạn quân.

Nhưng từ lúc Văn Nhân Thương Nguyệt tung người theo Xuyên sơn nỗ, cho đến đợt tấn công cuối cùng của hắn bị đóa hoa "Lam hạnh" mà An Khả Y đã sử dụng ngăn cản, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đã có hơn tám nghìn thi thể phải ngã xuống.

Đây đều là con dân Vân Tần, là quân nhân tinh nhuệ, hơn nữa trong đấy lại có đến hai Thánh sư vĩnh viễn ngã xuống.

Người tu hành là tài nguyên quý giá nhất đối với mỗi đế quốc ở thế gian này, mà đối với đế quốc Vân Tần, trong trận chiến này đã mất đi hai Thánh sư có thể khiến bất kỳ kẻ địch nào phải khiếp sợ.

- Một trong hai Thánh sư đã chết dưới tay Văn Nhân Thương Nguyệt là đệ tử của học viện Thanh Loan chúng ta, hắn tên Lữ Khải.

An Khả Y nhìn những tướng sĩ tử trận đang được an táng trên chiến trường, nhẹ giọng nói.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhất thời trầm mặc không nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Tuy hiện giờ giọng nói của An Khả Y vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng Lâm Tịch nhận ra trong nội tâm nàng có nỗi bi thương, biết vị tiền bối từ học viện Thanh Loan đi ra kia nhất định là người quen của nàng. Mặc dù biết rõ chiến tranh nhất định phải có người chết, nhưng nếu như trong những người chết đấy có bạn tốt của mình, Lâm Tịch thật không biết mình phải đối mặt thế nào.

An Khả quay đầu, nhìn Lâm Tịch trầm mặc, nhẹ giọng nói:

- Thật ra vết thương của thái tử không khả quan cho lắm.

Lâm Tịch và đám người Cao Á Nam lập tức hít một hơi thật sâu.

Lâm Tịch cau mày thật chặt, mà hắn thấy ngay cả An Khả Y cũng đang nhíu mày.

- Lão sư, vết thương của hắn rốt cuộc thế nào?

Hắn cau mày hỏi.

- Thuốc trị thương của Đỗ gia dùng để trị liệu thương thế trong nội phủ và bên ngoài không có vấn đề gì, nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt là Thánh sư...sức mạnh trong phi kiếm của hắn gần như đã đánh nát toàn bộ huyết mạch trong nội phủ thái tử. Mặc dù ta miễn cưỡng dùng dược liệu trong tay ngăn cản vết thương xuất huyết, nhưng nếu không có thuốc chữa tốt hơn, không thể nào ngăn cản vết thương biến xấu.

An Khả Y vẫn bình tĩnh như thường ngày, giải thích cẩn thận và rõ ràng:

- Nhiều nhất là năm ngày...nếu như năm ngày nữa không có dược liệu tốt hơn, hắn nhất định sẽ chết.

- Năm ngày?

Sắc mặt Cao Á Nam tái nhợt, nàng xoay đầu nhìn Lâm Tịch. Mà Lâm Tịch cũng cau mày chặt hơn, lạnh giọng nói:

- Lão sư...mặc dù chúng ta có thể rời khỏi con đường núi, đi ra lăng Bích Lạc, tới hành tỉnh gần nhất, liệu có thể chuẩn bị thuốc chữa tốt nhất kịp không?

An Khả Y lắc đầu:

- Nếu chúng ta ra khỏi lăng Bích Lạc, trong trường hợp không có trở ngại gì, ít nhất cũng mất ba ngày. Nói bên ngoài chuẩn bị thuốc chữa đầy đủ, cộng thêm thời gian chúng ta tới đó cũng phải mất gần 2 ngày nữa, chỉ tính riêng thời gian thôi, xác suất thành công đã rất nhỏ.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, hỏi:

- Lão sư, người còn có biện pháp khác không?

- Có. Mấy người Hạ phó viện trưởng an bài như thế nào ta không biết, nhưng ta biết học viện chúng ta sẽ phái người tới rừng Mê tung ở hồ Kính Thiên. Đại cung phụng biên quân Bích Lạc - Từ Bố Y đang chờ trong một căn phòng nhỏ ở đấy. Người học viện chúng ta phái đến thuộc khoa Ngự Dược, dự tính ban đầu là tiếp ứng và cung cấp thuốc chữa trị cho Cốc Tâm Âm.

An Khả Y nhìn Lâm Tịch, nói:

- Từ đây đi đến đó, chúng ta chỉ mất 2 ngày.

Bởi vì việc thái tử sống hay chết thực sự rất quan trọng, cho nên tuy đang rất kinh hãi, nhưng đám người Biên Lăng Hàm cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ khẩn trương lắng nghe.

Lâm Tịch chăm chú nhìn An Khả Y:

- Nơi đó nhất định có thuốc chữa tốt sao?

An Khả Y gật đầu.

- Lão sư đang lo lắng Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ không bỏ qua?

Chân mày Lâm Tịch khẽ giãn ra, hắn thở một hơi, nói.

- Bây giờ là lúc Văn Nhân Thương Nguyệt yếu nhất, học viện nhất định sẽ bài bố. Nhưng dù sao Văn Nhân Thương Nguyệt cũng là Văn Nhân Thương Nguyệt, hắn còn có Thiên Lang vệ, cũng không thiếu các môn khách mạnh mẽ, không ai biết hắn sẽ đi đến đâu. Người như hắn, trừ khi là đã chết...nếu không, không có ai có thể an tâm.

An Khả Y khẽ cúi đầu, nhìn mũi chân mình, nói:

- Ngươi biết tại sao mấy người Đông Vi không đến đây không?

Lâm Tịch đã sớm nghĩ đến việc này, nên hắn không hề do dự, nhẹ giọng nói:

- Bởi vì sợ bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết?

- Đúng vậy.

An Khả Y gật đầu, nói:

- Chỉ khi hắn ra tay, chúng ta mới có thể biết hắn ở đâu, từ đấy khóa chặt ngay trong lăng Bích Lạc. Nhưng đối với những người như Đông Vi, họ đã mạnh đến mức khiến hắn phải coi trọng, rất có thể từ lâu hắn đã phái người theo dõi bọn họ. Bởi vì hắn là Thánh sư vô địch...nên học viện không thể mạo hiểm đến mức đưa những Thánh sư mạnh nhất đến cho hắn giết...Cho nên, khi trước bọn họ sẽ không xuất hiện gần lăng Bích Lạc. Hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt không có khả năng giết chết bọn họ, nên nhất định sẽ có người trong bọn họ tới đây. Chỉ là muốn tiến vào lăng Bích Lạc này, bọn họ cần ít nhất mấy ngày. Cho nên, mấy ngày nữa chính là thời gian khó khăn nhất...ta cần phải bàn bạc kỹ với ngươi kế tiếp phải làm thế nào.

- Nhất định phải đưa thái tử đến đó.

Lâm Tịch không do dự gì, nói:

- Mặc dù Văn Nhân Thương Nguyệt đã bị thương, nhưng đúng là dù thế nào đi nữa cũng không thể khinh thường hắn. Hơn một nửa lăng Bích Lạc còn bị hắn khống chế, đại quân tiến vào quá chậm. Nếu như cho đệ tử lựa chọn...càng ít người đi qua càng dễ che giấu hành tung, cũng giống như khi chúng ta đã tiến vào lăng Bích Lạc vậy, chúng ta có thể lén mang thái tử đi.

- Ngươi có nghĩ đến hậu quả chuyện này chưa?

An Khả Y ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tịch. Bởi vì khẩn trương và lo lắng, nên ngay chóp mũi của nàng có rất nhiều hột mồ hôi rất nhỏ. Nàng bước nhẹ một cái, nói:

- Các ngươi cũng biết hoàng đế là người thế nào...Trưởng Tôn Vô Cương là người hắn ký thác và hi vọng, nếu như hoàng đế đã cho hắn tới thống lĩnh phía tây, như vậy lăng Bích Lạc sẽ do đích thân hoàng thành Trung Châu quản hạt, khi đấy bản đồ Vân Tần mới có thể khuếch trương xa hơn về phía biên giới Bàn Nhược...Nếu như chỉ có mấy ngươi đưa hắn đi, vậy tính mạng của hắn sẽ hoàn toàn ở trong tay bọn ngươi...

- Đệ tử hiểu ý lão sư, nói đơn giản hơn là trách nhiệm quá lớn, cố hết sức cũng chưa chắc làm được...

An Khả Y còn chưa nói xong liền bị Lâm Tịch cắt đứt. Hắn xoay đầu nhìn doanh trướng cách đấy không xa, khẽ thở dài:

- Nhưng cũng không thể khoongc ứu hắn...Nói thật đệ tử không thích Trưởng Tôn Cẩm Sắt, nhưng Trần Mộ...không, phải nói là Trưởng Tôn Vô Cương, lại khiến đệ tử có ấn tượng rất tốt. Hơn nữa, mọi người cũng thấy là hắn tung người thay Đỗ Chiêm Diệp đỡ một kiếm kia. Không nói đến việc hắn là thái tử, hắn hẳn đã trở thành bằng hữu của đệ tử, mặc dù hai người đệ tử mới chỉ nói vài câu. Nếu như đệ tử đã tận lực, lại không thể cứu được hắn...hoàng đế muốn làm sao thì làm, tất cả đều do lựa chọn của hắn, ít nhất học viện sẽ không bắt chúng ta phải chôn cùng.

Cao Á Nam nhìn thoáng qua Lâm Tịch.

Trong khoảng thời gian ở chung một chỗ với Lâm Tịch, nàng càng ngày càng hiểu rõ Lâm Tịch, càng ngày càng cảm thấy ở Lâm Tịch có rất nhiều quan điểm khác với mọi người. Khi làm bất cứ chuyện gì, Lâm Tịch đều không quan tâm họ sẽ nghĩ mình như thế nào, cái hắn coi trọng nhất chính là quan điểm và giới hạn của mình.

Từ cảm giác thích một cách không thể hiểu được, cho đến bây giờ, ngoại trừ tình cảm nam nữ ra, nàng còn kính trọng Lâm Tịch hơn.

- Ta cùng đi với ngươi.

Nàng gật đầu, nói.

- Chúng ta phải cùng đi.

Lâm Tịch nhìn thoáng qua đám người An Khả Y và Biên Lăng Hàm, chân thành nói:

- Bởi vì mấy ngày nữa là thời điểm khó khăn nhất, nếu như bất cứ ai trong mọi người phải ở lại, ta thật không an tâm.

- Các ngươi đều đi, ta phải ở lại.

An Khả Y lắc đầu, nói:

- Hiện giờ ai cũng biết chúng ta là người của học viện, hơn nữa đối phương càng biết ta là giáo sư khoa Ngự Dược. Nếu như ta không ở đây, các ngươi lại không lộ diện, vậy không khó đoán thái tử đã bị các ngươi mang đi.

Lâm Tịch kiên quyết lắc đầu, nói:

- Đệ tử không đồng ý lão sư ở lại, dù sao đây vốn là một trò chơi trốn tìm. Lão sư người ở cùng với chúng ta, chúng ta cũng có thể an tâm hơn.

- Ta không phải là Thánh sư.

An Khả Y không hề muốn tính toán quá sâu xa, ngược lại cẩn thận giải thích như đang giảng bài với đệ tử của mình:

- Ta đã không còn vũ khí nào như Lam hạnh, dù là Thiên Lang vệ hay môn khách lợi hại của Văn Nhân Thương Nguyệt, ta nhiều nhất chỉ đối phó được mấy người, không có tác dụng quá lớn. Nếu như ta ở lại đây để những bộ hạ lợi hại của hắn chú ý tới, các ngươi càng an toàn hơn.

Lâm Tịch nhíu mày, nhưng hắn còn chưa kịp nói chuyện, An Khả Y đã nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói:

- Ta hiểu ý của ngươi...ta đảm bảo ta sẽ tự giữ an toàn cho mình, khi có nguy hiểm, ta sẽ chạy trốn. Ngươi yên tâm, dù sao ta đang ở trong hai vạn đại quân. Còn nữa, việc này vốn chỉ là vấn đề thời gian. Khi cần thiết, ta sẽ để bọn họ biết rằng thái tử không còn ở đây, bọn họ không thể nào mất lý trí đấu với hai vạn đại quân.

Hiện giờ Lâm Tịch không hề ý thức được rằng mình vẫn là đệ tử của nữ giáo sư này, hắn lẳng lặng nhìn nữ giáo sư xinh đẹp, gằn từng chữ:

- Lão sư bảo đảm sẽ coi an toàn của mình là vấn đề hàng đầu?

- Ta biết ta là ai và học viện muốn ta làm gì.

An Khả Y ngẩng đầu lên, nhìn qua chiến trường, nói:

- Ta sĩ nhiên sẽ đảm bảo.

...

...

Trong lúc An Khả Y cam đoan với Lâm Tịch, Lâm Tịch vẫn không thể yên lòng, nhưng vì không thể nào khiến An Khả Y thay đổi quyết định, nên hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, thì có một đoàn xe màu vàng đang đi trong sa mạc không nhìn thấy điểm cuối, dọc theo con đường đã bị cát sa mạc ăn mòn, tiến vào quỷ thành.

Trong chiếc xe màu vàng được bốn con ngựa kéo ở ngay giữa đoàn xe, Cốc Tâm Âm trông rất mệt mỏi, ngã người ngủ say. Thậm chí cho đến lúc có hai người một lớn một nhỏ từ trong quỷ thành bị cát phong hóa đi ra ngoài, cả đoàn xe dừng lại, hắn cũng không tỉnh giấc.

Đến lúc tất cả vệ sĩ của đoàn xe nhìn thấy quần áo và diện mạo của hai người đi tới, những âm thanh mừng rỡ liên tiếp vang lên, Cốc Tâm Âm mới tỉnh dậy, ho khan hai tiếng.

Chân Bì Lô và Nam Cung Vị Ương đi tới buồng xe của Cốc Tâm Âm.

Khuôn mặt của hai người cũng không tránh khỏi lộ vẻ mệt mỏi.

Đợi đến lúc hai người đi tới trước buồng xe của mình, Cốc Tâm Âm mới đẩy cửa xe ra, vén màn cửa lên.

- Sư đệ ta thế nào rồi?

Chân Bì Lô chắp tay hình chữ thập thi lễ với Cốc Tâm Âm một cái, câu nói đầu tiên lại tựa như câu hỏi.

- Ngay cả sức đưa ta ra khỏi hoàng cung cũng không có...nhưng không chết được, hắn còn trẻ mà, sẽ nhanh khỏe thôi.

Cốc Tâm Âm cười cười, nói.

Nam Cung Vị Ương đột nhiên nhíu mày, nhìn Cốc Tâm Âm tựa hồ rất không lễ phép này, lên tiếng nói:

- Ta rất không thích ngươi.

Cốc Tâm Âm ngẩn người, xoay đầu quan sát Nam Cung Vị Ương. Càng xem hắn càng cảm thấy đã phát hiện ra một người thú vị, hắn không những không tức giận mà còn tươi cười:

- Ta rất thích cô.