Tiên Ma Biến

Chương 369: Áo khoác đen trên đỉnh gò đất




Khắp thế gian này, thậm chí là quân đội Đường Tàng từng giao chiến với biên quân Bích Lạc vài năm trước, cùng với quân đội Đường Tàng ở tận núi Thiên Hà xa xôi chưa từng chiến đấu với biên quân Bích Lạc, đều biết Văn Nhân Thương Nguyệt là một đại tướng tâm tính như một, thưởng phạt nghiêm minh, quán triệt đến mức tận cùng.

Cho nên, những người có thể trở thành tướng lãnh biên quân Bích Lạc tuyệt đối là người tự mình dựa vào năng lực bản thân, đứng lên từ trong núi thây biển máu.

Mỗi một tướng lãnh biên quân Bích Lạc đều có dũng khí thấy chết không sờn, nhưng khi lâm trận bọn họ tuyệt đối rất bình tĩnh để phán đoán, chứ không vô duyên vô cớ chịu chết.

Khi xông về phía Cao Á Nam, viên tướng lãnh đã chết thật ra đã phán đoán đúng khi tránh Lâm Tịch mà tấn công bên cánh trái. Nhưng điều duy nhất hắn không ngờ chính là Cao Á Nam lại không phải là một người tu hành bình thường. Thân thể nàng tựa như một thanh hồn binh kỳ lạ, không những có thể dẫn động nguyên khí băng hàn, mà còn có khí lực hơn xa người bình thường.

Trên chiến trường không có bạn bè như vậy, một khi phán đoán sai lầm chỉ có thể nhận lấy cái chết.

...

Biên Lăng Hàm theo sát sau Lâm Tịch. Bởi vì những quân địch ngăn trở phía trước đều bị Lâm Tịch nhanh chóng giết chết, mà bên cạnh nàng còn có một Khương Tiếu Y sử dụng trường thương tung hoành, gần như là độc bá cả chiến trường, không người có thể ngăn cản, nên mặc dù nàng là một trong những đội ngũ xông lên đầu tiên, nhưng áp lực lại không quá lớn.

Mà sau khi được huấn luyện trở thành Phong hành giả trong một thời gian dài, nàng đã trở nên nhạy cảm đến mức có thể quan sát cả chiến trường.

Nàng thấy ngay khi viên tướng lãnh cầm chiến phủ cán dài bị Cao Á Nam dùng trường thương khổng lồ đập bay đi, quân địch bỗng nhiên tán loạn, thì đã có một gã mặc giáp Khinh khải kỵ hét lớn một tiếng, muốn thay viên tướng đã chết chỉ huy đội quân này.

Không hề do dự, trường cung màu bạc vẫn được nàng cầm chặt bằng tay trái một lần nữa được kéo căng đến mức gần tạo thành hình tròn, một cây tên màu bạc gào thét bắn ra, chuẩn xác bắn vào hốc mắt của tên Khinh khải kỵ quân đó. Tiếng quát của tên Khinh khải kỵ quân này đột nhiên dừng lại, lạnh lẽo rơi xuống ngựa.

Liên tục có hai tướng lãnh bị giết chết rất nhanh chóng, cho dù bản thân những người ở đây là thành viên của một đội Khinh khải kỵ đã nhiều lần chiến đấu trên sa trường cũng nhất thời hoảng sợ, không biết nên làm gì. Mà Lâm Tịch cũng nhanh chóng điều khiển Khinh kỵ quân của mình cắt chiến trường ra làm hai nửa.

Mấy tên tướng lãnh kinh nghiệm phong phú đồng thời quát to lên, muốn chỉ huy quân sĩ xung quanh mau chóng tấn công ngay giữa các Khinh kỵ quân đang cắt đứt. Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ chính là trong lúc Khinh khải kỵ quân bọn họ co lại, muốn dùng trường thương tấn công các Khinh kỵ quân, thì đám người Lâm Tịch vừa đi ngang qua đã quay đầu ngựa lại, tổ chức đợt tấn công khác.

Mạnh Túc cầm cờ trong tay vẫn luôn theo sát đám người Biên Lăng Hàm, Khinh kỵ quân hành động theo quân kỳ lập tức cùng nhau chuyển dời theo. Cho nên, ngay khi đám người Lâm Tịch xoay người lại, các Khinh kỵ quân đang ở đằng sau Lâm Tịch tự nhiên chuyển sang thế tiến công, nhất thời tạo thành xu thế nghiền ép đội Khinh khải quân đang giơ cao trường thương.

Trong lúc nhất thời, cả hai đội kỵ binh đang di chuyển với một tốc độ rất cao va chạm với nhau, tạo nên vô số âm thanh trầm hưởng chói tai, khiến màng nhĩ người nghe đau đớn vô cùng.

Khi chiến mã hai bên chạm vào nhau, vô số kỵ binh té ngựa. Theo lý lẽ thông thường, thiết kỵ của Khinh khải quân có sức nặng và khả năng phòng ngự cao hơn Khinh kỵ quân, cho dù bị va chạm mạnh vào nhau cũng không thể tán loạn, còn các Khinh kỵ quân thông thường té xuống ngựa sẽ trở nên hoảng loạn, rất có thể phải vung binh khí lên ngăn chặn quân địch xung quanh, nhưng Lâm Tịch lại không mắc phải sai lầm này.

Tuy nói chiến lực của biên quân Bích Lạc tinh nhuệ rất mạnh, nhưng xét về mặt tốc độ và sức mạnh chắc chắn không thể sánh bằng với các chiến sĩ Huyệt man. Hơn nữa, thân thể khổng lồ của chiến mã có thể giúp hắn tránh những cây tên bắn lén. Hiện giờ, có thể nói hắn và đám người Khương Tiếu Y ở sau như những thanh đao được nung đỏ đang khát máu, dễ dàng chém giết các Khinh khải quân.

Chỉ trong một chớp mắt, đội quân Khinh khải kỵ này hoàn toàn tán loạn, bị Khinh kỵ quân phân cách ra, vô số trường thương màu đen đâm loạn khắp nơi.

Trên đỉnh gò đất, viên tướng lãnh mặc giáp đen, sau lưng khoác thêm áo bào đen, đang trầm mặc nhìn trận quyết chiến dưới bình nguyên.

Trong chiến trận Lâm Tịch đang tả xung hữu đột chém giết, tựa như đang tu hành trong trận pháp mâu đánh thẳng, khiến người ở bên cạnh không thể phát hiện được điểm gì đặc biệt. Nhưng nếu như từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy Khinh khải kỵ quân không ngừng bị cắt ngang, hoàn toàn không có khả năng chống trả, không bao lâu nữa sẽ bị đánh tan tác, mà số lượng người chết bên quân địch lại không nhiều. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dưới tình huống chiến lực hai bên đối lập với nhau như vậy, nhưng Khinh khải kỵ quân lại nhanh chóng tan tác, thật khiến người nhìn phải khiếp sợ và cảm thấy lạnh lẽo.

Nhưng dù là viên tướng lãnh đang đứng ở hàng đầu tiên, đôi mắt nhìn xuống dưới tựa như đôi mắt ưng cô ngạo, hay là những viên tướng thuộc cấp khác đứng ở đằng sau, tuy nhìn thấy các quân sĩ Khinh khải kỵ lần lượt ngã ngựa, máu tươi đổ xuống nền đất xanh, nhưng sắc mặt bọn họ vẫn bình tĩnh như trước, tựa như đó không phải là máu tươi của thuộc hạ mình, mà là máu tươi của kẻ thù.

- Lui!

Tên tướng lãnh khoác áo bào đen quát lạnh một tiếng, tiếng thét tựa như gió núi thổi xuống bên dưới.

Khinh khải kỵ quân và đám tàn quân lúc trước như được đại xá, sau khi hét to lên một tiếng lập tức lui về đỉnh gò đất.

Các biên quân Bích Lạc này không sợ chết, nhưng bọn họ lại không muốn mình phải hi sinh trong nỗi oan khuất bị quân địch giày xéo đến chết như vậy.

Thậm chí bọn họ còn thấy vô cùng nhục nhã...trong quá khứ, bọn họ đã từng đối mặt với những quân địch mạnh mẽ như thế nào, nhưng tại sao hôm nay đối mặt với đội quân có chiến lực thua kém, lại bị chém giết đến nỗi không có khả năng phản kháng, vô lực đến như vậy?

- Tần đại nhân, tại sao lại lui mà không phát lệnh toàn quân tấn công?

Trong những tướng lãnh đứng sau viên tướng khoác áo bào đen, tướng lãnh trẻ tuổi nhất bước lên hỏi một câu, tựa như đang muốn học tập kinh nghiệm chiến trận.

- Hạ Thanh, ngươi phải nhớ kỹ rằng chiến tranh không phải là dùng một ngàn người giết chết năm trăm người, để rồi cuối cùng mình còn lại năm trăm người đơn giản như vậy. Mà chính là phải nghĩ ra biện pháp mình trả giá ít nhất, nhưng vẫn có thể giết sạch quân địch.

Tướng lãnh khoác áo bào đen lạnh nhạt trả lời:

- Ngươi nhìn thấy chưa? Toàn bộ quân địch đều là Khinh kỵ quân, nếu như chúng ta cho toàn quân tấn công, quân lực tự nhiên chiếm ưu thế, nhưng đối phương có thể dựa vào tốc độ để thoát khỏi chiến trận...khi đấy quân của chúng ta sẽ mất thể lực, cực kỳ bất lợi cho trận chiến.

Tướng lãnh trẻ tuổi nghiêm mặt lại, nói:

- Đại nhân, khi trước đại nhân có nói thống lĩnh quân địch là một đối thủ tốt? Có phải vì ngay từ đầu đối phương chỉ phái ra Khinh kỵ quân?

Tướng lãnh khoác áo bào đen gật đầu, lạnh lùng nói:

- Chỉ cần đối phương truy kích, một khi còn cách chúng ta khoảng hai trăm bước, chúng ta có thể cho quân phản giết. Đến lúc đó, ít nhất sẽ có hai phần ba đội Khinh kỵ quân này sẽ biến thành thi thể.

- Đa tạ đại nhân chỉ điểm.

Tướng lãnh trẻ tuổi biết đây là những kinh nghiệm đã được đúc luyện từ máu tươi, nên vội khom mình hành lễ. Ngay lúc ấy, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên bén nhọn vô cùng:

- Đối phương bắt đầu truy kích.

...

Ngay từ đầu Lâm Tịch đã cảm thấy quân địch tuyệt đối không chỉ có một đội Khinh khải kỵ quân đơn giản như thế. Từ lúc Biên Lăng Hàm bị phục kích, hắn đã đoán thống lĩnh quân địch thậm chí cho quân của mình lén vòng ra phia sau, mục đích là chặn đường lui của quân đội bạn.

Trong hình huống quân lực chiếm ưu thế tuyệt đối mà còn làm như vậy, cho thấy thống lĩnh đối phương là một người xảo trá như sói, âm hiểm khó lường.

Sau khi tiếng quân lệnh từ trên đỉnh gò đất truyền xuống, Khinh khải kỵ quân và đám tàn quân kia rút lui, hắn tất nhiên sẽ cảm thấy do dự...Bởi vì dù sao hắn có rất ít kinh nghiệm đối chiến sa trường như vậy, thậm chí hắn còn không biết với khoảng cách bao nhiêu thì quân mình sẽ có lợi hơn, hoặc chiến cuộc sẽ thay đổi như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy nếu như bây giờ mình cho quân truy kích, ít nhất có thể giết thêm vài quân địch, nhưng hắn lại sợ đối phương toàn lực phản kích, lúc đó toàn bộ đội Khinh kỵ quân này sẽ rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.

- Đại nhân, sườn gò đất này cao bảy trăm bước, chúng ta có thể xâm nhập nhiều nhất bốn trăm bước!

Ngay lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói truyền vào tai Lâm Tịch.

Đây là âm thanh của Mạnh Túc.

Sau khi nghe kỹ càng những gì Mạnh Túc nói, Lâm Tịch không do dự nữa. Hắn phi thân, nhảy lên một chiến mã Khinh khải kỵ đã bị té từ khi nãy. Trường kiếm trong tay hắn vung lên, nhanh chóng chém đứt các mắt xích nối áo giáp trên lưng ngựa, cả bộ giáp rớt xuống đất.

Bởi vì toàn bộ chiến mã Khinh khải kỵ quân đều phải mặc giáp toàn thân, nên vô tình đã khoác lên trên lưng ngựa ít nhất một trăm cân. Sau khi áo giáp được tháo xuống, chiến mã chợt cảm thấy cả người nhẹ đi rất nhiều. Bị trường kiếm Lâm Tịch quất vào một cái, nó nhất thời hí to lên một tiếng, sau đấy cùng với Lâm Tịch hóa thành đầu một cây tên, nhanh như tia chớp xông vào đội hình Khinh kỵ quân đang tụ hợp lại, đến ngay hàng đầu tiên.

Viên tướng mặc áo bào đen cùng với các tướng lãnh đứng sau ông ta đang tập trung nhìn Lâm Tịch.

Trong lần chiến đấu này, Lâm Tịch chém giết khắp nơi như lạc vào chốn không người tất nhiên là kẻ chói mắt nhất. Hiện giờ đối phương tiếp tục tổ chức tiến công, tất nhiên sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn đối với Khinh khải kỵ quân đang lùi về phía sau, thậm chí có thể khiến cho toàn bộ đội Khinh khải kỵ quân này chết hết. Nhưng dù là viên tướng mặc áo bào đen hay là các tướng lãnh đứng sau ông ta, tất cả vẫn trầm mặc quan sát chiến trận bên dưới. Bởi vì bọn họ đều là người tu hành, đồng thời đã nhiều lần chiến đấu trên sa trường, nên đối với bọn họ đại cục chiến tranh mới là thứ quan trọng nhất. Trước mặt đại quân, một mãnh tướng như Lâm Tịch cũng không thể thay đổi được điều gì. Chỉ cần chỉ huy quân đội của mình một cách xuất sắc, tất nhiên quân ta sẽ chiếm ưu thế trên chiến trường hoàn toàn, Lâm Tịch có tài giỏi hơn cuối cùng cũng bị giết chết.

Chỉ vì muốn nhìn thấy rõ mặt mũi và tu vi của thống lĩnh đối phương đang tổ chức tiếp tục tiến công truy kích, nên viên tướng mặc áo bào đen lạnh lùng đi tới trước vài bước, giống như muốn hiển lộ thân hình mình cho quân địch xem ngay trên đỉnh gò đất. Áo bào đen sau lưng ông ta bị gió núi thổi ngược về sau, khiến cả người ông ta như muốn bay lên, làm người nhìn có cảm giác đó là một con người vô cùng mạnh mẽ và tự tin.

Vào lúc đấy, Lâm Tịch cũng nhìn thấy viên tướng lãnh mặc áo bào đen này.

Sau một hồi giục ngựa chạy lên, hiện giờ đội quân của Lâm Tịch còn cách khoảng cách an toàn bốn trăm bước mà Mạnh Túc đã nói chưa đầy một trăm bước. Tuy nhiên, Lâm Tịch lại cảm thấy mình không còn cách xa viên tướng đó nữa.

Hắn biết trên sườn đồi mình không thể nào nhìn thấy trên kia có một đội quân vô cùng mạnh mẽ. Khi nãy hắn đã cẩn thận tính toán khoảng cách hai bên, chuẩn bị đi lên thêm một đoạn nữa sẽ cho lệnh rút quân về, nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy hình ảnh viên tướng quân địch từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, áo choàng bay phất phới trong gió núi, khiến người ta cảm thấy hắn thật dũng mãnh vô song như thế, trong tim hắn bất giác xuất hiện một cảm xúc mãnh liệt, thậm chí là không thể kiềm chế nổi.

Hắn muốn mình tiếp tục giết tới, giết chết viên tướng lãnh cao ngạo đang lạnh lùng từ trên cao nhìn chiến trận này!

Cảm xúc mãnh liệt này khiến nhịp tim của hắn bất giác dồn dập...hơn nữa, ngay lúc không thể kiềm chế được cảm xúc này nữa, hắn liền quyết định phải thử một lần!