Tiên Ma Biến

Chương 368: Nhanh chóng giết chết




Ngay giữa chiến trường đầy các khe rãnh và những thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, thống soái của đội quân bạn đang cố thủ bảo vệ hơn hai mươi chiếc, thực chất là mười bảy chiếc Xuyên sơn nỗ nguyên vẹn, là một người tu hành trung niên tay cầm trường kiếm màu vàng.

Sau khi nghe tiếng thét "Vì Vân Tần" nổ vang trên sườn núi cao cùng bên, lại nhìn thấy đội Khinh kỵ quân đang ào ào lao xuống như nước lũ, tinh thần của viên tướng lãnh trung niên là người tu hành đã mệt mỏi vì tiêu hao quá nhiều hồn lực này bỗng nhiên chấn động. Nhưng ngay khi nhìn thấy thế tiến công của bảy trăm Khinh kỵ quân này lúc tới gần mình không những giảm mà càng lúc càng nhanh hơn, ánh mắt của người tu hành trung niên này bỗng nhiên sáng hơn.

Lâm Tịch căn bản không có ý định sẽ dừng lại tụ hợp với đội quân hơn ba trăm người này, mà điều khiển chiến mã đang đi đầu của mình từ sườn bên trái vòng qua, nhanh chóng xông tới phía trước.

Ngay lúc cơn cuồng phong do đội quân bảy trăm Khinh kỵ được Lâm Tịch thống lĩnh từ sườn bên trái họ vòng qua, viên tướng trung niên là người tu hành đang cầm trường kiếm màu vàng này yên lặng ra dấu tay, lập tức có mười mấy quân sĩ bắt đầu nhnah chóng điều chỉnh góc độ của mười mấy chiếc Xuyên sơn nỗ còn nguyên vẹn, nhắm về hướng đằng trước mà đội quân Lâm Tịch đang xông tới.

Thống lĩnh của đội quân gồm năm trăm Khinh khải kỵ đang nhanh chóng tụ hợp với đội quân hơn bốn trăm người kia là một viên tướng mặc giáp màu đen, lưng đeo một thanh chiến phủ màu trắng khổng lồ như thân hình của hắn. Khi nhìn thấy đội quân của Lâm Tịch đang xung phong đánh tới, hắn ta khẽ nhíu mày.

Hắn ta đưa tay lên, năm trăm Khinh khải kỵ đang ở đằng sau lập tức ném rất nhiều cây đuốc, bó củi khô đang cháy hừng hực về phía trước. Toàn bộ Khinh khải kỵ quân theo sau hắn lập tức dừng lại, chỉ có hàng quân đầu tiên là bước sát về đống lửa, đưa khiêng lên tạo thành một bức tường vững chắc.

Nhưng sau khi hàng lửa dài phía trước cháy mạnh, viên tướng lãnh tay cầm chiến phủ cán dài nặng nề này càng nhíu mày hơn.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện mình đã phạm vào sai lầm không đáng có....chiến mã, lạc đà chiến của người Tây di và Đường Tàng sợ lửa, nên quân đội Vân Tần có thể dùng hàng lửa như trước mặt để khiến chiến mã, lạc đà chiến của đối phương tán loạn. Nhưng hiện giờ đối thủ của hắn không phải là người Tây di hoặc Đường Tàng , mà là biên quân Bích Lạc như hắn. Chiến mã của biên quân Bích Lạc đã sớm được huấn luyện quanh năm, cho dù đột nhiên gặp hàng lửa như vậy cũng không thể khiến nó sợ hãi được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Điều khiến viên tướng lãnh này phạm vào một sai lầm rất nhỏ như vậy là kinh nghiệm chiến trận của hắn quá nhiều, có vài điều đã dung nhập đến tận xương tủy.

Không chờ hắn phải ra dấu tay lần thứ hai, đội Khinh khải kỵ ở ngay hàng đầu tiên đã xuống ngựa, cúi thấp nửa người xuống, đồng thời nâng cao trường thương đang nắm chặt lên. Sau đấy, lập tức có mười mấy quân sĩ khác ở trong đội ngũ đằng sau đi lên, tạo thành trận thế hai người một tổ và đồng loạt đưa trường thương ra trước.

Chỉ trong một nháy mắt, đội Khinh khải kỵ này đã tạo được trận thế là một rừng trường thương sáng loáng, đối diện với đội Khinh kỵ quân đang điên cuồng xông tới.

Đối mặt với tình huống như vậy, Lâm Tịch là người đầu tiên xông vào trận thế quân địch lại không có ý định dừng lại. Mà khi nhìn thấy quân sĩ kẻ địch đang mặc loại giáp cứng cáp cung tên khó xuyên thủng được, hắn cũng không ra lệnh cho tiễn thủ trong Khinh kỵ quân đằng sau giương cung bắn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn năm mươi bước.

Nhưng ngay lúc này, người tu hành trung niên tay cầm trường kiếm màu vàng đã chém mạnh xuống đất.

Ngay khi trường kiếm của ông ta chém vào chỗ trống, mười bảy quân sĩ đang nắm chặt một cây búa to cũng đóng thật mạnh xuống một miếng gỗ trên chiến xa Xuyên sơn nỗ.

"Rầm"..."Rầm"..."Rầm"...

Các cơ quan trong chiến xa Xuyên Sơn nỗ phát ra những âm thanh trầm thấp. Vào lúc nhận ra những âm thanh khiến người nghe phải rợn người đó là tiếng chuyển động mãnh liệt của sợi xích với bánh xe, không khí trước mười bảy chiếc chiến xa Xuyên sơn nỗ gần như bị nổ tung, từng cây tên to lớn như cánh tay đứa trẻ đồng thời bắn ra. Mười mấy tên quân sĩ trong đội Khinh Khải kỵ của kẻ địch còn chưa kịp ngẩng đầu, thì đã bị cây tên khổng lồ xuyên thủng thân thể, đóng chặt xuống dưới đất.

Đội hình trường thương của quân địch trước mặt đám người Lâm Tịch nhất thời xuất hiện rất nhiều lỗ hổng.

Nhưng viên tướng lãnh cầm chiến phủ nặng nề đang nhíu mày đứng trong thương trận dường như đã sớm đoán được biến cố như vậy. Tuy nhìn thấy mười mấy tên quân sĩ và ngựa bên cạnh ngã xuống đất, máu tươi và nội tạng trong cơ thể chảy đầy khắp nơi, sắc mặt hắn ta vẫn rất bình tỉnh, thậm chí còn rất lạnh lùng khép bốn ngón tay lại, đưa ngón còn lại về phía trước.

Các quân sĩ trong đội Khinh khải kỵ đằng sau lập tức tiến tới bổ sung. Hiện giờ khoảng cách giữa Lâm Tịch và đội quân này chỉ còn mười bước, bất cứ ai cũng có thấy được thương trận của kẻ địch sẽ sắp được bổ sung đầy đủ.

Tuy nhiên, ngay lúc đó Biên Lăng Hàm vẫn luôn cưỡi ngựa theo sát Lâm Tịch nhanh chóng giương cung, cầm tên. Các âm thanh xé gió liên tục xuất hiện, trong nháy mắt đã có sáu cây tên được bắn ra ngoài, mỗi một cây đều bắn trúng mi tâm của từng tên quân sĩ đang đứng trước Lâm Tịch.

Viên tướng lãnh tay cầm chiến phủ nặng nề luôn tỏ ra lạnh lùng rốt cuộc đã biến sắc.

Lúc trước, mặc dù bên phía quân địch có rất nhiều Xuyên sơn nỗ uy lực mạnh mẽ cũng không thể khiến hắn khiếp sợ, thậm chí sự lạnh lùng của hắn còn giúp sĩ khí các quân sĩ đứng bên cạnh dâng cao. Nhưng trước tiễn kỹ đầy uy lực và tinh chuẩn của Biên Lăng Hàm, hắn lại cảm thấy được nỗi khiếp sợ.

Chẳng qua, đây mới chỉ là thời kỳ ban đầu của nỗi khiếp sợ đấy.

Ngoại trừ Lâm Tịch xông vào đầu tiên đang nắm chặt trường kiếm, mấy người Khương Tiếu Y, Cao Á Nam theo sát bên dưới cũng lập tức ném trường thương màu đen trong tay ra.

Mỗi một trường thương đều mang theo sức mạnh khổng lồ, mạnh mẽ đâm xuyên qua áo giáp của từng tên quân sĩ đằng trước, đóng chặt xuống đất.

Lâm Tịch xông vào trong thương trận.

Nhờ có những lần ra tay cực kỳ chuẩn xác của Biên Lăng Hàm và đám người Khương Tiếu Y, nên đằng trước hắn đã xuất hiện một lổ hổng.

Ngay nháy mắt chiến mã xông vào trong lổ hổng, Lâm Tịch lập tức nhảy xuống ngựa, ổn định đáp trên mặt đất.

Hắn không biết cưỡi ngựa chiến đấu, mà với tu vi của hắn hiện giờ, tốc độ trong phương viên một trăm bước như vậy chắc chắn còn nhanh hơn tuấn mã.

Trong lúc Lâm Tịch nhanh như điện xông vào trong lổ hổng, đã có rất nhiều quân sĩ kẻ địch cầm binh khí tấn công hắn, nhưng vì tốc độ của hắn quá nhanh, nên những người này dường như bị chậm lại, không thể nhìn thấy hắn được nữa.

Hai luồng máu tươi xuất hiện quanh người Lâm Tịch. Chỉ trong một chớp mắt, năm quân sĩ kẻ địch ở gần Lâm Tịch đã ngã xuống.

Cao Á Nam và Khương Tiếu Y nhanh chóng cưỡi ngựa chạy tới chỗ trường thương mình đã ném ra, vung tay rút trường thương lên, một lần nữa đánh bay các quân sĩ Khinh Khải kỵ khác. Tốc độ của động tác rút lên, ném ra này của hai người cực nhanh, mắt thường nhìn thấy tưởng chừng như đó là một loạt động tác liên tiếp nhau, hoàn toàn không có khoảng cách. Áo giáp của đội quân Khinh khải kỵ mạnh mẽ của biên quân Bích Lạc tựa như tấm giấy bình thường, dễ dàng bị xé rách.

Tướng lãnh cầm chiến phủ nặng nề trong tay gào lên một tiếng.

Các Khinh khải kỵ quân hoặc cầm khiên, hoặc cầm thương ở ngay trước hắn ăn ý tránh né sang hai bên.

Nhiệm vụ của các quân sĩ hộ vệ này chính là đảm bảo tướng lãnh của mình không bị Xuyên sơn nỗ bắn chết, mà hiện giờ quân hai bên đã giao tranh, Xuyên sơn nỗ bên kia không thể nào bắn được nữa, nên bọn họ cũng không cần phải bảo vệ tướng lãnh của mình.

...

Viên tướng lãnh cầm chiến phủ nặng nề không xông tới chỗ Lâm Tịch, mà rẽ ngang tấn công bên hông trước.

Với một chiến tướng kinh nghiệm sa trường như hắn đương nhiên hiểu rõ trong những cuộc chiến như vậy, thống lĩnh của hai bên chắc chắn đều là người tu hành. Nhưng cuộc chiến này không phải là trận quyết đấu giữa hai người tu hành, nên hắn không cần phải quan tâm đến thứ được gọi là cường giả kiêu ngạo. Chỉ cần tấn công bên hông, giết chết các quân sĩ kẻ địch đang bao vây thống lĩnh của họ, hắn sẽ dễ dàng chiến thắng cuộc chiến này.

Trong tầm mắt hắn xuất hiện một cô gái cao gầy.

Cô gái cao gầy này dường như biết hắn đang nghĩ gì, nên đã chủ động giảm tốc độ tiến công của mình, chờ hắn xông tới.

Viên tướng lãnh đang cầm chiến phủ nặng nề không hề do dự. Sau một tiếng quát khẽ, hồn lực cuồn cuộn trong người hắn điên cuồng quán chú vào trong chiến phủ.

Đôi tay của hắn phát sáng chói mắt trong bóng đêm, mà thanh chiến phủ cán dài khổng lồ như thân thể hắn cũng phát ra ánh sánh màu trắng như tuyết, mạnh mẽ chém ngang tới thân thể cô gái gầy.

Trong tình huống đối chiến nhỏ hẹp như vậy, tất nhiên cô gái cao gầy này không có nhiều không gian để né tránh chiến phủ của đối phương. Tuy nhiên, dường như cô gái cao gầy này không có ý định né tránh, mà rất trực tiếp cầm lên một cây thương khổng lồ đáng lẽ phải có hai người mới nhấc lên nổi, lấy thân thương đập mạnh vào chiến phủ.

Sự khinh thường và trào phúng hiện rõ trong đôi mắt viên tướng này. Hắn nhận ra đối phương cũng là một người tu hành có tu vi ngang mình, nhưng dựa vào sức nặng bản thân và chiến phủ, đối phương không thể nào chống lại được.

Tuy nhiên, sự khinh thường và trào phúng trong mắt hắn lập tức biến thành nỗi khiếp sợ không thể nào diễn tả.

Hắn cảm thấy chiến phủ trong tay mình đụng phải một tòa núi cao.

"Keng!"

Trong tiếng vang thật lớn, chiến mã bên dưới cô gái cao gầy này đột nhiên hí lên một cái, nghiêng hẳn sang một bên. Nhưng viên tướng này lại bị đánh bật ra phía sau, nửa thân trên mất hết tri giác.

Ngay trong nháy mắt hắn nhất thời không thể cử động được, cô gái cao gầy này dường như không ngạc nhiên lắm trước những gì đang diễn ra. Trường thương khổng lồ được nàng ném thẳng ra ngoài, chính xác đâm vào thân thể viên tướng trước mặt, mũi thương khổng lồ xuyên thủng thân thể hắn, khiến hắn bi thương hét lên.

Viên tướng này ngừng thở, trong lúc ý thức còn chưa mất hết, hắn vẫn không thể nào hiểu nổi...tại sao một người tu hành có tu vi ngang mình, lại có khí lực vượt xa mình?