Tiên Ma Biến

Chương 274: Tựa như thần tích




Tất cả Huyệt man đang thối lui xuống dưới đều ngừng lại.

Rõ ràng các Huyệt man này không hề vỡ trận!

Chẳng qua bọn họ kiêng kỵ Lâm Tịch quá mạnh mẽ, không muốn có thêm người chết, nên mới kiên nhẫn chờ đợi đến khi con rắn mối khổng lồ này xuất hiện.

Một quân sĩ tuần mục hoàn toàn quên đi cả sống chết, đôi mắt trợn lên đầy màu máu tươi. Vừa rồi tiếp tục có thêm vài quân sĩ tuần mục bị trường thương thô to xuyên thủng, sau đó bị đánh bay ra ngoài, nhưng tiếp tục có bốn quân sĩ tuần mục khác lăn dài trên mặt đất áp sát ngay bên dưới rắn mối khổng lồ, dứt khoát vung kiếm chém lên. Nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy lạnh lẽo như hầm băng chính là đao kiếm của họ chỉ lưu lại những đường nét màu trắng nhợt nhạt ngay bên ngoài làn da màu xanh lục của con rắn mối này.

"Keng!"

Một bàn chân khổng lồ từ trên đạp mạnh xuống, trực tiếp đè ép một gã quân sĩ tuần mục, khiến cho nửa thân người tên quân sĩ tuần mục này lún sâu xuống đất, đạp mạnh đến nỗi mặt đất phải rung động.

Hai tay Lâm Tịch bất giác run rẩy liên tục.

Trong tình huống lần đầu tiên nhìn thấy quái vật to lớn như thế, cảm giác bị áp bách mãnh liệt khiến hắn không thể khống chế được bản năng phản ứng của thân thể!

Hắn bắt đầu hành động.

Từng luồng xoáy xuất hiện ngay trên mặt đất - nơi bàn chân hắn đạp mạnh phóng lên trên. Cả người hắn mang theo một cơn bụi sóng, vọt tới trước người con rắn mối khổng lồ.

Một cây trường thương thô to mang theo tiếng xé gió kinh khủng đâm mạnh vào thân thể hắn, muốn xuyên thủng qua người hắn, đánh bay ra ngoài.

Nhưng ngay lúc, hắn đột nhiên nhảy cao lên về phía trường thương thô to đâm tới mình. Hắn nhanh chóng dùng hết sức để ném đoản kiếm màu xanh biếc ra ngoài, hóa thành một ánh sao chổi màu xanh, đâm thẳng vào ngực một chiến sĩ Huyệt man. Tay hắn kéo lấy mũi thương trường thương thô to, dùng sức bật lên, ngay lập tức sợi dây thừng đang trói chặt chiến sĩ Huyệt man với tấm lưng rộng rãi con rắn mối khổng lồ kia bị xé rách, mà cả người Lâm Tịch cũng đã nhảy lên cao.

"Keng!"

Một tiếng động kim khí va vào nhau chói tai vang lên, trường kiếm xanh nhạt trong tay phải hắn khẽ đánh văng một cây trường thương thô khác đang đâm thẳng tới mình, mà hắn đã nhanh chóng nhảy vào giữa năm tên Huyệt man kia.

"Ầm!"

Đầu gối của hắn mạnh mẽ đập vào một Huyệt man trước mặt, tên Huyệt man này ngửa mặt ra sau té xuống, khuôn mặt đầm đìa máu tươi.

Một tên Huyệt man bên cạnh trực tiếp buông trường thương thô to xuống, gào rú dữ dội, hai tay ôm chặt lấy Lâm Tịch.

Một gã Huyệt man khác dùng hai tay mình ôm lấy một trường thương vô cùng thô to, giống như là đang cầm một cây gỗ khổng lồ, mạnh mẽ đẩy về phía trước, khiến thân trường thương đập mạnh vào lưng Lâm Tịch, tạo nên tiếng vang trầm thấp.

"Phốc!"

Lâm Tịch phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng trường kiếm màu xanh nhạt trong tay hắn lại không hề ngừng lại chém tới phía trước, chuẩn xác cắt đứt cổ tên Huyệt man này.

Từ trong cổ, những luồng máu tươi và khí bọt phun ra bên ngoài, máu tươi dính lên người Lâm Tịch và cả tên Huyệt man đang ôm lấy hắn.

Tên Huyệt man này trợn tròn hai mắt, nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao trong tình huống vừa rồi, Lâm Tịch còn có thể phản kích như thế.

Gã phát lực, muốn ném Lâm Tịch xuống tới trước mặt rắn mối khổng lồ.

Nhưng gã không thể ném được.

Lâm Tịch nhanh trí chộp lấy sợi dây lưng ngay bên hông gã, khiến gã không thể cùng lúc ném mình và Lâm Tịch đi.

Lâm Tịch thu hồi trường kiếm, mạnh mẽ đâm vào lưng gã, khiến thân thể gã vô lực ngã xuống bên dưới, mũi kiếm xuyên qua lồng ngực gã lộ ra bên ngoài, dính chặt vào chỗ ngồi trên lưng rắn mối khổng lồ.

Hiện giờ trên lưng rắn mối khổng lồ chỉ còn một Huyệt man đã bị Lâm Tịch phóng đoản kiếm xanh biếc tới ngực còn có thể đứng thẳng.

Trong lúc lay động, tên Huyệt man này phát hiện bốn gã đồng bạn xung quanh mình đã ngã xuống. Gã điên cuồng hét lớn, rút đoản kiếm trước ngực mình ra, đâm Lâm Tịch.

Lâm Tịch ngã người ra phía sau, nhưng hai chân của hắn lại nhanh nhẹn như một con thỏ, mạnh mẽ đạp trúng phần ngực đang chảy máu vì bị thương của gã Huyệt man này.

"Phốc!"

Gã Huyệt man này bắn ngược ra sau, nhưng vì thân thể đã có dây lưng cột lại nên gã không té xuống bên dưới, máu tươi từ trong miệng phun ra bên ngoài.

Lâm Tịch phóng lên trên, nhanh tay rút trường kiếm Thần quang đang đóng chặt trong thân thể gã Huyệt man bên cạnh ra.

Sau đó hắn dùng hết sức lực mình nắm chặt trường kiếm bằng hai tay.

Trường kiếm đâm trúng phần gáy con rắn mối khổng lồ.

Trường kiếm đang đâm mạnh xuống bỗng nhiên ngừng lại, mới chỉ đâm vào trong da thịt được mấy tấc, lâm Tịch đã cảm thấy thật khó để mũi kiếm tiếp tục xuyên vào.

Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng, tay phải tạm thời rời khỏi chuôi kiếm, lòng bàn tay hóa chưởng vỗ vào chuôi kiếm.

Hiện giờ tay phải của hắn giống như một cây búa nặng nề.

"Vèo!"

Trường kiếm rốt cuộc đâm sâu vào bên trong, máu tươi theo lưỡi kiếm sắc bén phun ra bên ngoài.

Rắn mối khổng lồ rống to lên như tiếng ngựa hí, trong lúc thân thể vùng vẫy mãnh liệt, nó đã hất văng Lâm Tịch và trường kiếm Thần quang xuống dưới đất.

"Rầm!"

Một bàn chân khổng lồ đạp mạnh xuống mặt đất, sóng kình tản ra khắp nơi, ào tới Lâm Tịch vừa té xuống.

Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, ngửa đầu lên trên.

Khi trước hắn chưa từng xem qua tư liệu về loại rắn mối khổng lồ trong vùng đất hoang vu này, nhưng sau cú đâm vừa rồi, hắn đã cảm giác được da thịt con rắn mối khổng lồ này vô cùng rắn chắc, trường kiếm hắn đâm vào tựa như đang xuyên qua mười mấy tầng giáp đen được chế tạo theo tiêu chuẩn biên quân Vân Tần.

Tuy nói hiện giờ trên cổ con rắn mối khổng lồ này có một vết thương, máu tươi không ngừng từ bên trong phun ra bên ngoài như nguồn suối, nhưng Lâm Tịch lại biết rằng đối với một con quái vật lớn như vậy, vết thương này không phải là trí mạng. Da thịt con rắn mối này rất chắc chắn, khiến cho trường kiếm hắn mỗi lần đâm sâu vào một tấc lại tiêu hao rất nhiều khí lực và hồn lực, thậm chí cho dù hắn có xoay tròn cũng không thể khiến thân kiếm nhanh chóng phá vỡ vết thương để đâm sâu vào bên trong hơn.

Đối với hắn, phương pháp duy nhất để cứu được tính mạng của những quân sĩ tuần mục kia chính là phải mau chóng tìm được cách giết chết con rắn mối khổng lồ này.

Rắn mối khổng lồ gào thét, cái đầu khổng lồ có phần giáp bảo vệ đầm đìa máu tươi cúi xuống bên dưới, mở to miệng cắn Lâm Tịch.

Lâm Tịch thấy được sắc thái tàn nhẫn và nổi giận hiện rõ trong đôi mắt khổng lồ của con rắn mối kia.

- Hi vọng đằng sau con mắt kia chính là bộ não!

Càng nguy cấp càng phải bình tĩnh hơn, Lâm Tịch chăm chú nhìn vào đôi mắt khổng lồ màu hồng càng lúc càng gần kia, tự nói với mình.

Tiếp đó, hai chân hắn mạnh mẽ đạp trên mặt đất.

Hắn bắt đầu phóng lên cao.

"Rầm!"

Hai hàm răng lớn trắng như tuyết có thể cắn nát cả một bộ trọng giáp bình thường khép lại, nhưng lại chỉ cắn vào khoảng không. Lần thứ hai từ đầu trận đấu đến giờ trường kiếm trong tay Lâm Tịch toàn lực đâm ra, nhắm thẳng vào nhãn cầu mờ nhạt to lớn này.

"Xoẹt!"

Nhãn cầu mờ nhạt vỡ tan, chất dịch màu hồng xen lẫn màu đen trào ra bên ngoài, Lâm Tịch dùng tay phải mình vỗ mạnh vào chuôi kiếm.

Nhưng cho dù chỉ là con ngươi vô hại, nó vẫn giống như tầng tầng áo giáp màu đen, kẹp chặt trường kiếm của Lâm Tịch lại.

Sau lần vỗ mạnh mẽ này, mũi kiếm sắc bén rốt cuộc lần thứ hai đâm phá thêm một tầng, rồi đột nhiên đâm mạnh vào bên trong, xuyên suốt cho đến khi cả chuôi kiếm chui vào bên trong.

Phản lực mạnh mẽ ở chuôi kiếm và bàn tay khiến Lâm Tịch vô cùng đau đớn, đến nỗi phải kêu rên một tiếng. Nhưng cả người hắn vẫn rất căng thẳng, tập trung tinh thần cảnh giác, chuẩn bị nghênh đón đòn phản công.

Con rắn mối khổng lồ đặt chân xuống đất, toàn thân gần như dựng đứng lên, thân thể cao lớn đứng sừng sững ở đỉnh núi Nam tinh, trông vô cùng oai nghiêm. Trong lúc đau đớn thống khổ không thể chịu được, con rắn mối này đột nhiên vẩy đầu mình một cái, vứt Lâm Tịch ra xa.

Lâm Tịch ngoan cường nắm chặt kiếm trong tay, cả người bay lên không trung, vững vàng rớt xuống sườn núi.

Một lần nữa Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn con rắn mối khổng lồ.

Con rắn mối khổng lồ mang theo năm thi thể Huyệt man to lớn trên lưng mình này gào thét, muốn chạy nhanh tới chỗ Lâm Tịch đang đứng, nhưng còn chưa bước ra bước thứ hai, cả người nó lại không ngừng co quắp. Sau khi lay động mấy lần, trong một tiếng rên rỉ vô lực, cả người nó đã đổ nghiêng xuống như tường thành đổ nát, tạo nên tiếng động vô cùng lớn khi té xuống mặt đất.

Liên tục nhiều lần con rắn mối khổng lồ này muốn giẫy dụa đứng dậy, nhưng trước sau không thể khống chế thăng bằng được, căn bản không đứng nổi.

Nhìn thấy như vậy, Lâm Tịch trong tình trạng cả người bị máu tươi người khác thấm ướt đang nhíu chặt chân mày mới hơi giãn ra, thầm nói:

- Trở về!

Nguồn truyện: Truyện FULL

Cảnh vật quen thuộc nhanh chóng biến ảo, Lâm Tịch trở lại vài đình trước đó.

Hắn đứng trên sườn núi, cầm theo song kiếm, đại đội Huyệt man bên dưới bắt đầu tháo chạy. Mà ở bên trên, các quân sĩ tuần mục đang vui mừng rống to trước những biểu hiện quá tuyệt vời của hắn.

Nhưng tất cả quân sĩ tuần mục đang điên cuồng rống to đột nhiên im bặt. Bởi vì bọn họ nhìn thấy khuôn mặt Lâm Tịch không hề có sự vui mừng nào. Một lần nữa hắn ta hoá thành một luồng gió màu đen, chạy nhanh lên đỉnh núi bọn họ đang đứng.

Trần Ngâm Tụ và các quân sĩ răng nanh nhọn nhìn Lâm Tịch, không biết hắn muốn làm gì.

Tất cả chiến sĩ Huyệt man cũng ngừng lại, nhìn tên tiễn thủ cường đại đến mức khiến họ phải khiếp đảm kia.

- Tránh ra!

- Toàn bộ mọi người tránh ra, cách xa ta ba mươi bước!

- Nhanh! Đây là quân lệnh!

Lâm Tịch dừng lại ở đỉnh, nhanh chóng cướp lấy ba trường thương hắc hoa trong tay ba quân sĩ tuần mục.

Không có ai hiểu được việc hắn đang làm, nhưng những gì Lâm Tịch thể hiện lúc nãy đã khiến toàn bộ quân sĩ tuần mục phải kính trọng và nể phục. Tất cả mọi người lập tức kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của hắn, nhanh chóng lùi ra xa ba mươi bước như thuỷ triều rút xuống.

Lâm Tịch lẻ loi đứng trên đỉnh núi.

Ngay lúc tất cả quân sĩ Tuần mục lùi lại, vây quanh Lâm Tịch tạo thành một vòng lưới màu đen, Lâm Tịch lập tức cảm giác được mặt đất dưới chân mình đang rung động.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt đất phía trước, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến từng hình ảnh đã qua, tinh tế nghĩ đến từng phương vị.

Toàn bộ quân sĩ tuần mục cũng cảm giác được mặt đất đang rung động và di chuyển.

Trong nhất thời, bọn họ nhìn thấy mặt đất trước người Lâm Tịch hơi nảy lên, sau đó đột nhiên đổ nát.

Một đầu thú khổng lồ từ trong bùn đất xuất hiện.

Ngay khoảnh khắc đấy, ánh mắt mọi người gần như đọng lại.

Mặt đất dưới chân Lâm Tịch nứt ra, nảy lên. Nhưng ngay lúc đầu thú khổng lồ này xuất hiện, Lâm Tịch bỗng nhiên quát to lên một tiếng, ba trường thương hắc hoa trong tay đồng loạt đâm mạnh tới phía trước, chuẩn xác nhắm tới con ngươi của con rắn mối khổng lồ này.

Con rắn mối khổng lồ này lập tức cứng người.

Nhưng Lâm Tịch lại rất kiên quyết ép tới, hắn dùng lồng ngực của mình đè lên chuôi ba trường thương hắc hoa, dùng tư thế rất kiên quyết từng chút một ép tới trước. Ba trường thương hắc hoa gần như đâm thẳng vào viền mắt con thú khổng lồ này, mãi cho đến khi tới chỗ hai tay hắn nắm lấy mới ngừng lại.

"Ầm!"

Con rắn mối khổng lồ gào thét mãnh liệt, từ dưới đất chui lên.

Sức mạnh điên cuồng bạo phát và mảnh đất vỡ ra đâm phải Lâm Tịch, đập hắn bay ra ngoài.

Con rắn mối khổng lồ mang theo năm tên chiến sĩ Huyệt man cường tráng và năm trường thương to lớn hoàn toàn thoát khỏi mặt đất, gào thét đứng thẳng lên, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, con thú khổng lồ khiến mọi người phải ngẹt thở này lại ầm ầm rơi xuống đất.

Năm chiến sĩ Huyệt man cột chặt với lưng rắn mối khổng lồ bởi những sợi dây rắn chắc nhất thời không thoát ra được, bị thân thể hơn năm ngàn cân đè lên, nghiền ép trên mặt đất biến thành thịt vụn đầy máu tươi.

Thân thể khổng lồ không ngừng co quắp và vặn vẹo trên mặt đất, nhưng không thể nào đứng lên.

Lâm Tịch bò dậy khỏi mặt đất.

Đòn đánh vừa rồi gần như khiến hắn phải mất hết khí lực, toàn thân run rẩy không thôi, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Sau đó hắn đứng dậy, đứng bên cạnh con thú có hình thể vô cùng khổng lồ, thần thái làm kinh sợ trái tim mọi người.

Lúc này, tia hoàng hôn cuối cùng đã biến mất.

Bóng đêm buông xuống.

Cũng ngay lúc đó, tất cả hoa Nam Tinh trên sườn núi Nam Tinh nở ra, khắp nơi đầy những hình ảnh đoá hoa màu vàng hoặc trắng, mùi thơm lan toả ra xung quanh, tựa như thần tích.