Tiên Ma Biến

Chương 241: Thất bại




- Không thể phủ nhận ta đã thật sự xem thường chiến lực của ngươi, so với những Hồn sư bình thường, ngươi mạnh hơn rất nhiều. Nhưng hồn lực của ngươi đã tiêu hao gần hết, đừng nói là một người tu hành, ngay bây giờ, chỉ cần là mấy quân sĩ bình thường cũng có thể giết chết ngươi. Ngươi trốn lâu như vậy, nhưng cuối cùng cũng không thoát.

Tiết Vạn Đào từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói:

- Trong khoảng thời gian chờ giết chết ngươi, ta đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện. Nghe nói ngươi tố giác một gã Tướng liên doanh có quan hệ với người tu hành Đại Mãng Thiên ma quật, vậy ngươi hẳn cũng biết thủ đoạn của Thiên ma quật, không trách kiếm của ta đã đâm sâu vào cơ thể ngươi, nhưng nhất thời lại không thể khuấy mở được. Trong lúc chiến đấu với ta mà ngươi có thể nghĩ như vậy, ta thật sự đã thua ngươi. Nhưng ta cũng có thể cảm ơn ngươi, những gì ngươi đã nói và làm đúng là mẫu mực để ta học được nhiều thứ, việc này còn có ích hơn so với việc phải giết chết nhiều người tu hành khác nhau.

- Thì ra, cảm giác nhìn ngón tay mình rơi xuống lại đáng sợ như vậy.

Tiết Vạn Đào tự giễu, sau lạnh lùng nói tiếp:

- Nhưng ta sẽ học được cách vứt bỏ nỗi sợ này.

Nghe Tiết Vạn Đào nói những lời này, Lâm Tịch không lên tiếng, chỉ lẳng lặng cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong lúc Tiết Vạn Đào nói, Lâm Tịch càng nghe được tiếng bước chân trong khu rừng rõ ràng hơn, viên tướng lãnh Vân Tần sắc mặt trầm lãnh kia đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Mặc dù không biết viên tướng lãnh Vân Tần này là ai, nhưng Lâm Tịch có thể cảm giác đối phương là một người tu hành, với trạng thái hiện giờ của hắn, viên tướng lãnh Vân Tần này là một bức tường thành màu đen không thể vượt qua được.

Một bên là thành tường màu đen vững chắc, bên khác là vực sâu không thể nhảy qua., mà trước mặt hắn chính là Tiết Vạn Đào đã thay đổi hoàn toàn so với đêm qua.

Mặc dù hắn nhận ra trong lúc nói chuyện hô hấp của Tiết Vạn Đào rất rối loạn, một đao cuối cùng của hắn đêm qua đã làm nội phủ Tiết Vạn Đào bị thương, muốn khôi phục cần phải mất rất nhiều thời gian, nhưng hồn lực Tiết Vạn Đào rõ ràng chưa tiêu hao quá nhiều, hắn không thể đỡ được một kích của Tiết Vạn Đào.

...

Nét sầu lo không thể che giấu được hiện rõ giữa hàng lông mày Lâm Tịch, nhưng hắn vẫn không xoay người chạy trốn, mà là từ từ đi tới vài chục bước hướng tới chỗ Tiết Vạn Đào, nhích lại gần thác nước dựng đứng trông như một đường thẳng màu bạc giữa trời đất ở ngay đấy.

Hắn cũng không trả lời những gì Tiết Vạn Đào đã nói, chỉ lầm bầm tự nói với chính mình:

- Thật cao đấy.

Những bọt nước nho nhỏ bay bay thấm ướt mắt hắn, gió núi thổi vào bộ quần áo tàn rách trên người hắn như muốn chấn bay lên.

Viên tướng lãnh Vân Tần sắc mặt trầm lãnh biết mình không cần nhúng tay, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ.

Tiết Vạn Đào như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lâm Tịch, lãnh đạm nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Nước là vật rất ôn nhu mềm mỏng, nhưng nếu rơi xuống từ độ cao hơn trăm thước, cho dù là người tu hành, mặt nước bên dưới cũng như một miếng thép. Ta không biết ngươi có biết điều này hay không...nhưng độ cao vực sâu này hơn hai trăm thước, nếu như ngươi dám từ nơi này nhảy xuống, ta cũng rất bội phục dũng khí của ngươi.

- Ngươi nói nhảm rất nhiều.

Lâm Tịch lại bước hai bước tới trước vách núi trơn trợt, xoay người lại, nhìn Tiết Vạn Đào, nói:

- Theo những gì ta biết, những người hay nói nhảm không có kết quả gì tốt.

Tiết Vạn Đào nheo mắt, cười lạnh nói:

- Nhưng hôm nay người chết chính là ngươi, không phải ta.

Lâm Tịch không biến sắc, ngược lại rất bình tĩnh nhìn Tiết Vạn Đào, chế giễu:

- Ngươi vừa nói ngươi đã biết cách bỏ qua nỗi sợ kinh khủng trong tâm mình, nhưng ngươi lại cho rằng ta không dám nhảy từ nơi này xuống, cho nên, thật ra ngươi vẫn rất sợ đấy.

Hơi dừng lại một chút, Lâm Tịch lắc đầu, khinh thường nhìn Tiết Vạn Đào, bình tĩnh nói:

- Ta có thể nói ngươi biết, vách đá như vậy ta đã nhảy qua rất nhiều lần...Cho nên, chỉ cần ta không chết, bất kể ngươi có tiến bộ hơn hôm qua bao nhiêu, ngươi vẫn sẽ chết trong tay ta.

Viên tướng lãnh Vân Tần đang lẳng lặng quan sát bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập thần sắc không thể tin được.

Hô hấp Tiết Vạn Đào bỗng nhiên rối loạn, hồn lực dao động tới mức suýt nữa đã làm thương thế trong cơ thể hắn nghiêm trọng hơn. Theo những gì hắn hiểu, hắn cho rằng Lâm Tịch tuyệt đối không thể làm chuyện điên rồ, ít nhất sẽ liều chết đánh cược một lần, xem thử có thể thực hiện mưu đồ ngọc đá cùng vỡ hay không, cả hai cùng nhau chết, nên hiện giờ hắn đã chuẩn bị tung một chiêu tất sát ra.

Mà vào lúc này, hắn cũng cảm giác được những gì Lâm Tịch nói không phải là mê hoặc kẻ địch...bởi vì trong lời nói Lâm Tịch có sự khinh thường đối thủ cùng với lòng kiêu ngạo rất riêng biệt.

Hắn rốt cuộc đang dựa vào cái gì? Tại sao trong tình huống này còn có thể bình tĩnh và kiêu ngạo như thế?

Tiết Vạn Đào nhìn Lâm Tịch, sau đó hắn khẽ ngừng thở.

Lâm Tịch đã phát lực, cả người hắn nhảy ra ngoài, nhảy xuống vực sâu bên dưới.

- Thật là cao đấy...

Trong nháy mắt nhảy ra ngoài, Lâm Tịch không nhịn được nhẹ giọng nói một câu, sau đó hít một hơi thật sâu.

Trong nhiều lần tập luyện tiễn kỹ lúc trước, Lâm Tịch đã vài lần nhảy qua vách đá, dùng giây phút đối diện với sống chết để ma luyện tâm trí mình.

Có những vách đá còn cao hơn vực sâu này.

Nhưng những lúc trước hắn lại không có gánh nặng, chỉ cần vận dụng năng lực đặc biệt "trở về" là được. Tuy nhiên, hôm nay, hắn lại đang liều mạng thật, hắn muốn sau khi rơi xuống mình vẫn có thể sống, chứ không phải trở về vách đá.

Nếu như trở về vách đá, hắn phải đối mặt với hai người tu hành mình không thể địch nổi, kết quả vẫn là cái chết đang chờ hắn.

Cho nên, hắn đã lựa chọn nhảy xuống thác nước này, bởi vì dưới thác nước là một đầm nước có màu sắc xanh thẫm, mực nước có lẽ sâu hơn những nơi khác rất nhiều, rơi xuống chỗ đấy, chưa chắc hắn đã phải đụng vào đáy.

Nhưng hắn còn phải đảm bảo mình có thể chính xác rơi xuống đầm sâu này, hơn nữa, còn phải nghĩ cách giảm tốc độ rớt xuống của mình. Nếu không, cho dù đầm nước bên dưới có đủ sâu, nhưng ngay trong nháy mắt rơi vào mặt nước, kết quả hắn nhận phải chính là những gì Tiết Vạn Đào đã nói, xương cốt vỡ tan mà chết.

Bởi vì khác với những lúc nhảy xuống mà không có áp lực của cái chết, nên vực sâu này thoạt nhìn trông rất cao, đứng ở sát vách nhìn thẳng xuống bên dưới, đầm nước sâu kia cũng làm cho lòng người khiếp sợ.

...

Trong mắt Lâm Tịch, vách đá dựng đứng như đang bay lên thật nhanh.

Từng mảnh rêu xanh ươn ướt và các tảng đá như kéo dài ra, hóa thành những đường kẻ màu xanh và đen.

Tiếng gió vù vù, tiếng nước chảy ầm ầm cùng với trọng lực đặc biệt khi rơi từ trên cao xuống...tất cả khiến cho ý thức và máu huyết lưu thông trong người hắn tựa hồ bay vút lên, lòng tất nhiên rất hoảng hốt.

Khi nhảy ra ngoài, khoảng cách giữa hắn và vách núi không quá xa. Đối với bất kỳ người nào nhảy núi để tìm sự sống trong cái chết, đây là việc rất nguy hiểm, bởi vì phần lớn vách núi đá đều lởm chởm không giống nhau, từ trên nhìn xuống chưa chắc đã ước lượng được chiều dài tảng đá nhô ra, gió núi mạnh mẽ càng dễ dàng thổi người nhảy đập vào vách đá bên cạnh.

Nhưng Lâm Tịch chỉ hơi mở mí mắt ra, cố gắng nhìn rõ ràng mọi vật hơn một chút, đồng thời thầm tính toán thời gian kỹ.

Tay phải hắn nắm chặt trường đao màu đen, có một mảnh vải rất dày quấn chặt tay hắn và chuôi đao, quấn rất chặt, không phải kiểu quấn để bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng ném đao ra như Đường Khả đã dạy hắn.

Từ trên nhìn xuống trông vách đá này rất cao, nhưng thực tế thời gian rơi xuống lại rất ngắn.

Cho nên, gần như không dừng lại phút giây nào, Lâm Tịch vừa nhảy ra lập tức quay cuồng trên không trung một vòng, điều chỉnh thân thể thành tư thế đối mặt với vách đá. Lâm Tịch cũng biết mình đang đối mặt với thời khắc sống chết, trái tim hắn co rút mãnh liệt trước nay chưa từng có, khí huyết trong người như sôi trào hẳn lên. Số hồn lực còn sót lại trong cơ thể hắn cũng được điều động, toàn bộ sôi trào, điên cuồng tập hợp vào tay hắn.

Lâm Tịch xuất đao, dồn hết sức lực để xuất đao, chém mạnh vào vách đá trước mặt.

Lưỡi đao sắc bén lạnh như băng giá chém vào vách núi ươn ướt mà cứng rắn.

Tốc độ rơi xuống của Lâm Tịch giảm mạnh thấy rõ, đồng thời, bản thân người đang nắm chặt trường đao là Lâm Tịch có cảm giác như cả người mình đang chấn động....Trường đao của hắn chém thật sâu vào trong vách núi, nhưng thân thể của hắn lại như đụng vào một tòa núi vô hình.

"Rắc...!"

Hắn nghe được âm thanh xương cổ tay mình nứt rõ ràng, một luồng sức mạnh như đang xuyên qua trường đao, truyền vào ngực bụng của mình.

Xung lực và phản lực mạnh mẽ khiến cho thân thể hắn bị đẩy ra khỏi vách núi khá xa, chuẩn xác tiếp cận với thác nước kia, chuẩn bị rơi thẳng xuống đầm nước sâu u ám bên dưới.

Lúc này Lâm Tịch đang ở giữa vách đá.

Lâm Tịch lăn lộn trên không trung, hắn mơ hồ nhìn thấy được có vài cọng cây cỏ dài vượt quá ở trên vách đá dựng đứng. Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy rõ đầm nước sâu đang ngày càng to dần trong mắt mình, hắn không kịp làm những điều khác, chỉ có thể điều chỉnh để thân thể thẳng tắp ra, giữ vững đầu và chân luôn hướng thẳng, ngay cả mũi chân cũng được kéo căng, giống như một cây trường thương sắc bén chuẩn bị rơi xuống mặt nước.

Bọt nước bắn cao lên, một lần nữa Lâm Tịch giống như đụng vào một tòa núi lớn vô hình.

Nếu như so với lúc toàn lực chém đao vào trong vách đá, lần này xung lực và phản lực dường như nhỏ hơn chút ít, nhưng vì vài giây trước hắn đã bị phản lực làm bị thương, cũng vì thời gian quá ngắn, nên vào giờ khắc này, tất cả tựa như cùng lúc bạo phát.

"Phốc!"

Mặc dù hắn đã kịp hoàn thành tư thế đúng nhất khi nhảy từ trên cao xuống mặt nước, nhưng hắn vẫn phải phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Vết thương ở ngực trái hắn vốn đã được cầm máu, một lần nữa bị rách nát, từng dòng máu nóng chảy ra bên ngoài.

Tiếp theo, cả người hắn chìm xuống mặt nước sâu thẳm u ám, hoàn toàn biến mất trong bọt nước trắng xóa.

...

Bên trên vách đá, Tiết Vạn Đào không để ý đến vết thương ở ngực, là người đầu tiên đi đến bên vách đá trơn trợt.

Bởi vì thời gian quá ngắn, nên hắn chỉ nhìn thấy thời khắc Lâm Tịch nhảy xuống đầm nước sâu, lúc đấy sắc mặt hắn đã rất tái nhợt.

Hắn nhìn đầm nước sâu thẳm bên dưới, không nhịn được bước tới một bước, cắn râng muốn nhảy xuống.

Nhưng gió núi lồng lộng thổi vào người hắn, khiến hắn bị mê muội, bất giác lui về sau một bước.

Sắc mặt hắn nhất thời tái nhợt hơn. Khi nhìn xuống vách đá lởm chởm, nhìn xuống đầm nước sâu trông rất nhỏ ở bên dưới, hắn bất ngờ thê lương hét lên:

- Sao có thể như vậy? Sao hắn dám nhảy xuống dưới?

Viên tướng lãnh Vân Tần trầm lãnh cũng đến bên vách đá, lẳng lặng nhìn xuống bên dưới, hít một hơi thật sâu.

Gã cũng không dám nhảy xuống.

Với độ cao như vậy, nếu bên dưới là một đầm nước sâu rộng lớn, gã sẽ không do dự mà nhảy xuống.

Nhưng ở bên trên nhìn xuống, đầm nước sâu bên dưới trông giống như một miệng giếng vậy...hơn nữa, có ai dám chắc đầm nước này sâu hay không sâu, hay là bên dưới có đá ngầm hay không...Khi nghĩ đến điều này, gã bất giác cảm thấy sợ hãi.

Gã không muốn mình lại chết một cách vô vị như vậy, mà gã cũng hiểu tại sao Tiết Vạn Đào lại gào thét thê lương. Bởi vì gã cũng là người tu hành, nên gã hiểu rõ rằng đối với một người tu hành, vào lúc cho rằng mình đã đột phá, cho rằng mình đã hơn đối thủ, nhưng cuối cùng lại phát hiện chênh lệch giữa hai bên lại lớn như thế nào, lại bị đối thủ cười nhạo liên tục, đó là một nỗi thất bại không thể diễn tả.