Tiên Ma Biến

Chương 231: Việc này vốn không liên quan gì đến chứng cứ




Lâm Tịch chậm rãi đi tới một bến tàu nhỏ, mồ hôi nhễ nhại chảy xuôi xuống, trên người còn có mấy vết thương do trường kiếm tạo thành.

Khi còn ở động Bắc Thương, hắn đã nhận ra mặc dù tu vi Trần Phi Dung có chênh lệch rất lớn với Lưu bá, nhưng từ đầu đến cuối lại có thể đánh một trận với nhau, hắn liền biết Trần Phi Dung tất có chỗ hơn người.

Tuy tu vi đã tăng lên Hồn sư trung giai, nhưng đối với hắn, Lưu bá vẫn là một đối thủ quá mạnh, mà Trần Phi Dung lại là một đối tượng đối chiến rất tốt, vừa có thể khiến hắn bất cứ lúc nào cũng bị vây trong nguy hiểm cực hạn, vừa không đến nỗi khiến hắn không có lực chiến một trận.

Hôm nay tu hành đúng là đã giúp ích hắn rất nhiều, ngoại trừ vũ kỹ tiến bộ hơn, quan trọng hơn hết là nội tâm của hắn đã được tôi luyện.

Đau đớn, thương thế cũng ảnh hưởng đến phản ứng và phán đoán của một người. Khi còn ở trong sơn cốc thí luyện ở học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã biết có những cơn đau đớn có thể khiến người ta phải nôn mửa, thậm chí là ngất đi, những vết thương nhẹ hơn tuy không đến mức như vậy, nhưng vẫn có thể làm người tu hành mất rất nhiều thể lực.

Nếu như ý chí cường đại đến mức có thể quên đi đau đớn, vậy thành tích của hắn trong trận pháp "mâu đánh thẳng" kia nhất định còn tốt hơn rất nhiều.

Nhưng hắn cũng biết để có được ý chí mạnh mẽ đến như vậy, không thể nào kiếm đường tắt đi đến được.

Hiện giờ Lâm Tịch cảm thấy thân thể mình rất mệt mỏi, giống như mình là một khối nước sắp tan chảy ra thành những bọt biển. Nhưng hắn biết tinh thần mình chưa đến cực hạn, cho nên hắn nhìn nước sông sâu thẳm đằng trước, chờ đến lúc mồ hôi trên người mình đã vơi bớt, thân nhiệt ổn định lại, hắn sẽ lập tức ôm một tảng đá lớn để nhảy xuống sông Tức Tử, lặn tới đáy sông đen nhánh, chuẩn bị ma luyện tinh thần của mình trong thời khắc sống chết gần kề.

Nhưng vào lúc này, hắn lại thấy các quan viên trấn Yến Lai đang chạy nhanh tới chỗ mình.

...

Cùng lúc đó, trong hoàng cung Đường Tàng được thắp sáng bởi những cây đèn dầu thô to, một cuộc đối thoại rất thú vị đang diễn ra.

Một bên chính là người nam tử từ trong thủy lao đi ra, thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng lại khiến cho toàn bộ người tu hành ở Đường Tàng biết học viện Thanh Loan đáng sợ như thế nào, người còn lại chính là tiểu tăng Vân Hải luôn mặc áo trắng, từ trong chùa Bàn Nhược tới đây.

Nam tử nhìn chằm chằm tiểu tăng Vân Hải mặc áo trắng, thấy vậy Vân Hải liền xấu hổ, bất giác cúi đầu.

- Đại sư làm được sao?

Vân Hải càng xấu hổ hơn, khuôn mặt ửng đỏ, nói:

- Làm được...sư huynh cũng nói tiểu tăng làm được.

Nam tử hơi trầm mặc, nói:

- Tại sao sư huynh đại sư lại nói đại sư làm được?

Đôi mắt đen nhánh của tiểu tăng đầu chọc chớp chớp, nói:

- Bởi vì sư huynh nói hai người chúng ta thật ra không khác Cốc tiên sinh là mấy, chúng ta rất giống nhau.

Nam tử này nhìn cậu một cái, nói:

- Giống như thế nào?

Tiểu tăng đầu trọc theo thói quen nắm chặt đầu ngón tay, nói:

- Sư huynh nói...có ít người tàn nhẫn là chỉ tàn nhẫn với người khác, nhưng Cốc tiên sinh lại tàn nhẫn với chính mình. Bởi vì với những người bình thường, sống trong thủy lao nhiều năm như vậy, khi thấy thân thể mình bị hoại tử là họ đã điên lên, tu vi cao đến đâu cũng phải chết, nhưng Cốc tiên sinh lại còn sống, không hề bị điên, nên sự lợi hại của Cốc tiên sinh không thể dùng thân thể và tu vi hiện tại để cân nhắc nữa. Còn sư huynh và tiểu tăng, chúng ta tu là tu tâm tính vong ngã của chùa Bàn Nhược, trong mắt chúng ta chỉ có trời và đất, có người khác nhưng tuyệt không có mình, nên cũng không thể dùng tu vi hồn lực để bàn luận được.

Người nam tử trầm mặc một hồi, nhìn Vân Hải nói:

- Sư huynh đại sư vẫn chưa gặp ta, ngoại trừ việc không thích nói chuyện với người khác, có phải sợ ta động thủ với ngài ấy không?

- Tiểu tăng thật không biết.

Vân Hải tỏ ra đau khổ, nói:

- Mỗi người trong chùa Bàn Nhược chúng ta không phải dạng người có ý nghĩ kỳ lạ, sao tiểu tăng lại biết được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Cảm ơn đại sư.

Nam tử này nhìn thoáng qua bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ, nói:

- Hai ngày nữa cũng có thể đi lấy đầu của hắn.

Vân Hải vui vẻ, hưng phấn nói:

- Không cần khách sáo.

...

...

Thời gian dần trôi qua, tiếng xe ngựa đi qua căn nhà riêng của Mộc Trầm Duẫn mỗi lúc nhiều hơn.

Kể từ lúc hắn bị cách chức, phải "giam lỏng điều tra", gần như tất cả quan viên đều nhạy cảm phát hiện được điều bất thường.

Những quan viên này tất nhiên không thể nào liên tưởng đên vị thiên tử đang ngồi trên ghế rồng, họ chỉ đoán chỗ dựa sau lưng Mộc Trầm Duẫn rất lớn, có thể là một trong chín vị nguyên lão.

Không trực tiếp tra tấn bức cung hắn, chỉ dựa vào những hình phạt thông thường khác, có thể bắt hắn nói được bao nhiêu?

Với hình phạt này, chỉ sợ kết quả cuối cùng là không giải quyết được gì, thậm chí là còn tạo điều kiện giúp nghi phạm đông sơn tái khởi. Đối với nhiều quan viên, chỉ cần có cơ hội đông sơn tái khởi thôi, Mộc Trầm Duẫn vẫn có giá trị rất lớn.

Một quan viên Chính ngũ phẩm ở hành tỉnh Đông Lâm tên Trịnh Thanh San đang cẩn thận đi tới căn nhà riêng của Mộc Trầm Duẫn, hôm nay hắn đến đây là vì muốn dâng lên vài lễ vật tỏ tâm ý, mong Mộc Trầm Duẫn có thể nhớ tới mình.

Nhưng vị quan viên đang mặc thường phục, ngồi trong xe ngựa này, còn chưa bước xuống cái thang gỗ mà hai tùy tùng đã sắp sẵn ngoài xe, liền nghe được tiếng vó ngựa chạy nhanh như điên tới đây.

Thấy những con ngựa này chạy thẳng tới căn nhà riêng của Mộc Trầm Duẫn mà không chạy chậm lại, gót sắt đập lên con đường đầy đá vụn tạo nên những âm thanh chói tai quấy nhiễu cả thôn xóm yên tĩnh, tên quan viên này lập tức cau mày lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy quan phục và dung mạo của một quan viên cưỡi ngựa, hắn liền biến sắc, khẽ lui người sang một bên, đồng thời nói tùy tùng mình mau lái xe ngựa chạy tới ven đường chờ, không nên chậm trễ.

Cưỡi hai con ngựa đầu tiên là hai quan viên Hình ti.

Trong đó có một người đàn ông trung niên sắc mặt nghiêm túc, giống như có ai đấy thiếu hắn rất nhiều ngân lượng, là Hình ti chính tam phẩm Đại đôn đốc Tiêu Thiết Lãnh.

Ở hành tỉnh Đông Lâm, ông ta còn có một ngoại hiệu, Thiết diện phán quan.

Mà cưỡi ba con ngựa phía sau chính là ba người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm.

Trông ba người rất trầm mặc.

Lâm Tịch nhìn căn nhà lớn rất gần ngoại ô này, hắn cảm nhận được căn nhà lớn này tỏa ra khí chất phú quý rất đặc biệt, một khí chất mà các căn nhà to lớn ở tiểu trấn không thể nào có được. Đồng thời, khi nhìn thấy xe ngựa của Trịnh Thanh San cùng với những người gác cổng và tôi tớ ở bên ngoài tỏ ra như không có chuyện gì, hắn càng hiểu rõ thứ gọi là "giam lỏng điều tra" không hề sâm nghiêm như hắn đã tưởng tượng.

Hình ti Chính tam phẩm Đại đôn đốc Tiêu Thiết Lãnh dừng trước nhà Mộc Trầm Duẫn, vừa bước xuống ngựa là đã đi thẳng vào trong, không nói một lời.

Quan viên ghi chép sau ông ta lập tức khẩn trương gật đầu với ba người Lâm Tịch, nhanh chóng bước theo.

Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm một cái, nhẹ giọng nói:

- Vào rồi hãy nói.

Tiếp đó, hắn rất trầm tĩnh đi vào trong.

Có một quan viên mặc thường phục trong nhà chờ sẵn tiến lên đón, dẫn mấy người Tiêu Thiết Lãnh và Lâm Tịch tới trước một gian phòng, gõ cửa vài cái rồi đẩy vào trong.

Một mùi thuốc nồng nặc phiêu tán ra bên ngoài, Lâm Tịch khẽ cau mày, hắn thấy được Mộc Trầm Duẫn đang ngồi trên giường êm.

Lần đầu tiên hắn thấy rõ dung mạo người này, đây là một nam tử gầy gò, khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt dài nhọn, mặt trắng không râu, ngay cả lông mày cũng rất nhạt. Bởi vì mất quá nhiều máu, nên trông sắc mặt hắn rất tái nhợt, dáng người tiều tụy. Tuy nhiên, trên người hắn lại có một khí chất âm u lệ quỷ, cộng thêm ánh mắt oán độc và cay nghiệt kia, càng khiến Lâm Tịch liên tưởng đến một con rắn độc bị thương.

Cho dù không có những chuyện đã xảy ra, nhưng chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên ban đầu như vậy, chỉ sợ lần đầu tiên gặp Lâm Tịch cũng không thích người này.

Tuy nhiên, dường như Mộc Trầm Duẫn cũng không thích gì hắn. Ngay lúc nhìn thấy hắn, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, hắn ta cũng đoán được thân phận của ba người Lâm Tịch, cho nên, trong đôi mắt oán độc và cay nghiệt đấy, một luồng sát khí và uy hiếp không hề che giấu bỗng nhiên xuất hiện, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được.

- Tiêu đại nhân, tại hạ có thương tích trong người, không tiện đứng dậy, mong đại nhân lượng thứ.

Đang quan sát ba người Lâm Tịch, Mộc Trầm Duẫn đột nhiên mở miệng, lạnh lùng hỏi:

- Không biết lần này Tiêu đại nhân đến đây có việc gì?

- Mười ba trọng giáp Thiên ma đã làm kinh động thánh thượng, phụng ý chỉ thánh thượng, dẫn ba quan viên có liên quan đến án của ngươi tới đây, cùng hỏi hai bên một số vấn đề, đồng thời ghi chép lại.

Tiêu Thiết Lãnh khẽ vuốt cằm, bình tĩnh nói.

- Thì ra chính ba người các ngươi vu cáo ta?

Mộc Trầm Duẫn gật đầu, nhìn ba người Lâm Tịch, Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, liên tục cười lạnh.

- Chúng ta vu cáo ngươi?

Khương Tiếu Y nhìn ánh mắt đầy khiêu khích của người đàn ông có đôi lông mày rất nhạt này. Hiện giờ hắn đã không thể chịu được nữa, nay nghe câu trên, hắn liền mạnh mẽ nắm chặt bàn tay mình lại, có cảm giác như máu nóng đang xông thẳng lên đầu.

- Mộc Trầm Duẫn, ta không biết người nào bao che ngươi, nhưng ngươi trợn tròn mắt nói như vậy, ngươi không cảm thấy mình quá vô sỉ sao?

- Đừng có tranh cãi ở đây.

Tiêu Thiết Lãnh lãnh đạm nhìn Mộc Trầm Duẫn và Khương Tiếu Y, nói:

- Lâm Tịch, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm, ngày ba người các ngươi ở động Bắc Thương cướp xe hàng, có từng thấy dung mạo nghi phạm hay không? Có giống như Mộc đại nhân hay không?

Biên Lăng Hàm tiến lên trước, lạnh lùng nói:

- Lúc ấy hắn mang mặt nạ da người, nhưng âm thanh lại độc nhất vô nhị, giống như bây giờ.

Tiêu Thiết Lãnh gật đầu, xoay đầu nhìn Lâm Tịch và Khương Tiếu Y:

- Các ngươi có vật chứng gì chứng minh người các ngươi giao thủ ngày hôm đó là Mộc đại nhân hay không?

Khương Tiếu Y cả giận nói:

- Hắn đi làm chuyện như vậy, làm sao mang vật gì khả nghi trên người mình được.

Tiêu Thiết Lãnh vẫn bình tĩnh, nói:

- Vậy là chỉ có nhân chứng.

- Mộc đại nhân, ngươi có biết ba người này không? Thường ngày có ân oán gì hay không?

Ông ta không hỏi mấy người Lâm Tịch nữa, xoay người nhìn Mộc Trầm Duẫn hỏi.

Mộc Trầm Duẫn cười lạnh, nói:

- Với địa vị của tại hạ, làm sao biết ba quan viên nhỏ bé này. Nếu nói thù hận...tại hạ từng nghe nói doanh trại Giám quân đã có va chạm với Lâm Tịch, chẳng lẽ hắn lại giận chó đánh mèo lên đầu tại hạ?

Lâm Tịch nhướng mày, kéo chéo áo Khương Tiếu Y đang giận dữ muốn quát mắng tiếp.

- Tiêu đại nhân, ngài cố ý gọi chúng ta đến đây chỉ vì muốn hỏi những việc này?

Nhưng Biên Lăng Hàm lại không nhịn được, lạnh lùng nhìn Tiêu Thiết Lãnh, nói:

- Chuyện đã rõ ràng như thế...Nếu như muốn bỏ qua người nay, ngài không cần phải tìm chứng cứ gì từ bọn hạ quan.

Tiêu Thiết Lãnh hơi nhíu mày, nói:

- Ta đã hỏi xong.

- Các ngươi có thể trở về rồi.

Mộc Trầm Duẫn nhìn ba người Lâm Tịch như một con độc xà đang quan sát con mồi, cười lạnh:

- Nếu không, các ngươi cho rằng mình ở lại đây có ích gì? Có thể làm rõ chuyện gì? Dù gì các ngươi cũng là quan viên Vân Tần, ít nhất phải hiểu luật pháp Vân Tần không phải là thứ mơ hồ chứ, muốn xử án phải có chứng cứ rõ ràng.

Khương Tiếu Y cố gắng không để mình cư xử quá mức, nhưng hắn thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, giận dữ nói:

- Chẳng lẽ vết đao trên lưng ngươi không phải là chứng cứ? Chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy, lập luận chính xác như vậy lại không phải là chứng cứ?

Mộc Trầm Duẫn ho khan một tiếng, thở ra một hơi đầy mùi máu tươi, nhưng ánh mắt nhìn Khương Tiếu Y lại giống như nhìn một kẻ đáng thương:

- Ta bị thích khách chém trọng thương, ngươi có thể chứng minh chính các ngươi đã chém ta ở động Bắc Thương? Các ngươi có biết tội kết bè kết đảng vu cáo người khác không? Lấy lời nói các ngươi để buộc tội một quan viên Chính nhị phẩm, các ngươi tưởng được sao? Giao dịch với người tu hành Đại Mãng...từ những người bên cạnh ta đến toàn bộ nơi ta đã sống, các ngươi tìm được chứng cứ gì không? Còn nhân chứng ư? Ta có rất nhiều nhân chứng chứng minh ta đã đến rất nhiều nơi trong ngày qua, nhưng tuyệt đối không có ở động Bắc Thương...Còn nữa, tu vi các ngươi là gì? Các ngươi làm bị thương ta? Thật quá buồn cười. Nếu như không phải các ngươi lập được đại công phát hiện mười ba bộ trọng giáp Thiên ma kia, chỉ dựa vào việc các ngươi tạo chứng cứ giả vu cáo ta, các ngươi đã phải bị trách phạt!

- Ngoài ra...

Mộc Trầm Duẫn nhìn Khương Tiếu Y đang biến sắc, tiếp tục trào phúng nói:

- Cứ cho là các ngươi nói thấy được mặt ta, vậy thì sao? Các ngươi cũng không thể làm gì ta được, bởi vì các ngươi không có chứng cứ.

"Rắc!"

Khương Tiếu Y giận dữ đạp nát một miếng đá dưới chân.

- Sao hả? Các ngươi muốn công khai hành hung ta?

Thấy Lâm Tịch đang níu chặt tay áo Khương Tiếu Y, Mộc Trầm Duẫn càng càn rỡ cười to hơn:

- Ta bị giam lỏng điều tra là ý chỉ thánh thượng, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái thánh ý, làm trái luật pháp?

- Đồ lưỡng tính!

Ngay lúc hắn càn rỡ cười to, Lâm Tịch nhìn thẳng hắn, khinh thường nói.

Mộc Trầm Duẫn đột nhiên ngừng cười, mí mắt hơi mở ra, lạnh lẽo nhìn Lâm Tịch, nói:

- Nếu đúng thì thế nào? Chẳng lẽ thiên hạ này chỉ có một mình ta? Ngươi vẫn không thể chứng minh được gì.

Lâm Tịch không tranh cãi với hắn, chỉ tiếp tục nhìn hắn, một lần nữa chậm rãi nói:

- Đồ lưỡng tính!

- Ngươi!

Trong nháy mắt, Mộc Trầm Duẫn liền giận dữ, sắc mặt rất ghê rợn.

- Đồ lưỡng tính!

Lâm Tịch nhìn hắn, tiếp tục lạnh nhạt nói.

Mộc Trầm Duẫn hít một hơi thật sâu, muốn nói điều gì đấy, nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn chịu đựng.

- Tiêu đại nhân, còn chuyện gì không?

Lâm Tịch xoay đầu, nhìn Tiêu Thiết Lãnh, hỏi.

Tiêu Thiết Lãnh mở miệng, dường như cũng muốn nói điều gì đấy, nhưng cuối cùng lại im lặng lắc đầu.

- Chúng ta đi.

Lâm Tịch kiên quyết kéo Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, xoay người ra ngoài.

- Việc này vốn không liên quan gì đến chứng cứ.

Ngay lúc bước ra cửa, hắn lạnh lẽo nói với Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm.