Tiên Ma Biến

Chương 229: Ai cũng có bí mật




Trấn Yến Lai.

Trong một tiểu viện an tĩnh, Trần Phi Dung đang rửa rau.

Nàng đã thay một bộ y phục vải thô dân thường. Lúc này, dưới ánh mặt trời gay gắt, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy những nếp nhăn ngay đuôi lông mày nàng, cảm nhận được sự khắc nghiệt của thời gian trên khuôn mặt nàng.

Nàng rửa rau rất cẩn thận, nhưng vì thường ngày không làm những chuyện này, nên so với dùng kiếm, việc rửa rau khiến nàng có cảm giác rất mới lạ.

Với vóc người khòm khòm, hai mắt già lão lõm vào bên trong, trên người không còn khí tức thiết huyết, Lưu bá giống như những ông lão bình thường trên đường phố, đang đi tới, ngồi xuống một cái ghế nhỏ bên cạnh nàng.

Trần Phi Dung cười với lão ta, tiếp tục cẩn thận rửa rau.

- Kiếm trong tay cô không nhẹ nhàng linh hoạt, mà là sắc bén tuyệt sát, sư từ Ngự kiếm tông sao?

Lưu bá nhìn nàng rửa rau, lên tiếng hỏi.

Trần Phi Dung ừ một tiếng, nói:

- Nhưng nghe nói trong Ngự kiếm tông không có Thánh sư, cũng không có ai có thể ngự kiếm thật sự.

- Cô có rất nhiều bí mật.

Lưu bá gật đầu, nhìn vào đôi mắt nàng, chậm rãi nói.

Trần Phi Dung ngọt ngào mỉm cười, nhìn Lưu bá với ánh mắt đầy vẻ thú vị, nói:

- Không phải ông cũng có rất nhiều bí mật sao? Có thể ẩn giấu tu vi và khí tức đến mức như vậy, mỗi lần ra tay đều tinh chuẩn đến mức vô cùng, trong người lại có khí tức núi thây biển máu khiến người run sợ...sợ rằng chỉ có những người kia trong quân đội mới có thể làm được. Thật ra tôi cũng rất tò mò, một người như ông sao lại lưu lạc bên ngoài? Sao lại nhàm chán ngồi ở đây nhìn rửa rau?

Lưu bá trầm mặt xuống, chậm rãi nói:

- Ta không quan tâm cô có bí mật gì, nhưng hắn không giống phần lớn người trên thế giới này. Ta không hi vọng cô lại xem hắn như một công cụ để giúp bản thân đạt được mục đích nào đấy.

- Ông đang nói Lâm Tịch sao?

Trần Phi Dung cười giảo hoạt như hồ ly, nói:

- Hắn đúng là người tốt, một thanh niên rất thú vị.

Lưu bá nhíu chặt chân mày, nhưng lão ta còn chưa kịp nói gì, Trần Phi Dung đã tỏ ra nghiêm trang đến mức khiến lão phải ngạc nhiên.

- Ông yên tâm...đừng suy bụng ta ra bụng người.

Trần Phi Dung nhìn lão ta, nói:

- Cũng bởi vì tôi có bí mật, có mục đích của mình, đối với tôi, mục đích này còn quan trọng hơn bất cứ điều gì trong cuộc sống. Cho nên, ta sẽ luôn quý trọng người có thể giúp mình đạt được mục đích này, thậm chí là hơn cả tính mạng của mình. Mà có lẽ ông còn chưa hiểu được đâu nhỉ?

Trần Phi Dung bỗng nhiên tỏ ra sầu não như chưa bao giờ có, nàng khẽ nheo mắt lại, nhìn vầng mặt trời đang chuẩn bị lặn xuống, chậm rãi nói:

- Đôi khi, thứ mà ông theo đuổi cách ông quá xa, nếu như ông không muốn buông nó...thứ đó bất giác sẽ trở thành lý do và mục đích sống duy nhất của ông. Tôi thấy được năng lực và con đường sau này của Lâm Tịch, hắn tiếp nhận tôi, tôi liền thấy được hi vọng. Cho nên, khi hắn đồng ý cho tôi làm môn khách, tôi đã coi hắn là ông chủ...tôi sẽ toàn lực trợ giúp hắn, không tiếc giá nào.

- Ngoài ra, các người đều là người tốt.

Trần Phi Dung bỗng nhiên nói như vậy.

Lưu bá hơi nhướng mày, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên:

- Người tốt?

- Có thể đồng sinh cộng tử với bạn mình, có thể vì bằng hữu chiến đấu với những người mình không đấu lại, đương nhiên là người tốt.

Trần Phi Dung cười cười, nói.

Lưu bá thở dài, sắc mặt ôn hòa hơn rất nhiều, nói:

- Đã như vậy, cô đồng ý với đề nghị của hắn sao? Lặng lẽ giúp hắn trông chừng hiệu buôn kia?

Trần Phi Dung gật đầu, rất tự nhiên nói:

- Dĩ nhiên là đồng ý...Với năng lực hiện giờ, hắn đã có thể bắt được mười ba trọng giáp Thiên ma này, cũng có thể đảm bảo an toàn cho ông, sau này hắn nhất định sẽ làm được việc khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ phải ngưỡng mộ. Là môn khách, là người hầu của hắn, ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Lưu bá nghe vậy cũng không nhịn được nữa, khẽ tươi cười.

Liệu có người nào nghĩ rằng chỉ là tiểu viện của một quan viên tạm quyền Tổng trấn trấn Yến Lai, nhưng bên trong đã thu nạp hai người tu hành cấp bậc Đại hồn sư và Quốc sĩ?

...

Người người đều có bí mật, ngay cả Lâm Tịch cũng có rất nhiều bí mật.

Ánh chiều tà thông qua cửa sổ chiếu xuống căn phòng, Lâm Tịch ngồi xếp bằng trên giường mở mắt ra.

- Ăn mấy con cá chiên đen và cá sắt đầu chó kia quả nhiên không uổng phí mà...

Sau khi mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, hắn liền vui mừng tươi cười.

So với những gì người khác có thể tưởng tượng, Lâm Tịch vẫn luôn khắc khổ tu hành, bởi vì hắn có năng lực có thể quay lại mười phút trước. Cho nên, trong những ngày tu hành, hắn đã nhiều lần khiêu chiến cực hạn sinh tử.

Không có ai biết hắn đã từng luyện tập vũ kỹ trên một vách đá rất cao, sau đó từ vách đá đấy nhảy xuống dưới, hắn làm vậy là muốn mình vượt qua nỗi sợ khi đứng trên vách đá rơi tự do xuống, muốn ma luyện tâm trí của mình. Cộng thêm việc những người dân ở phố cá trấn Đông Cảng không ngừng bắt những hải sản người tu hành khác khó cầu được cho hắn dùng hàng ngày, nên tu vi của hắn đã tăng lên rất nhanh.

Trước khi xuất phát đến động Bắc Thương, hắn đã cảm giác được hình như tu vi của mình chuẩn bị đột phá. Mà lần này, sau khi chiến đấu với những đối thủ có tu vi hơn mình, cảm giác áp bách trong trận chiến cuối cùng đã có tác dụng, tu vi hắn chân chính vượt qua điểm giới hạn.

Hiện giờ, nhìn bề ngoài trông như da thịt hắn không có biến hóa, nhưng trong cảm giác của hắn, da thịt của hắn từ làn da bên ngoài cho đến máu thịt bên trong lại tựa như đang có vô số làn sóng không ngừng càn quét qua.

Hiệu quả của việc hồn lực chấn thể càng rõ ràng hơn, ngay cả da thịt cũng có cảm giác như vậy.

Đây là hồn lực "tẩy phạt" mà những người tu hành khác vẫn hay nhắc đến.

Lâm Tịch biết những võ giả bình thường hay nhắc đến luyện da, luyện cốt, luyện gân, luyện tủy.

Các võ giả bình thường không ngừng rèn luyện, thông qua đó giúp cho da thịt, gân cốt của mình trở nên bền bỉ và lớn mạnh hơn, sức ăn tăng mạnh, nội tạng trở nên kiên cố, cuối cùng khiến cho khí huyết và sức sống mạnh mẽ vô cùng, nhờ vậy mà võ lực mới tăng tiến.

Nhưng người tu hành lại ngược hoàn toàn, sức mạnh tăng từ trong ra ngoài.

Giống như là dùng niệm lực trong thế giới tinh thần của mình, đi từ trong ra ngoài, từ từ thay đổi thân thể.

Bắt đầu là giúp cho hồn lực và khí huyết lớn mạnh, sau đó thẩm thấu ra bên ngoài, giúp thân thể xương thịt của mình lớn mạnh.

Đối với võ giả, luyện da luyện thịt là dễ dàng nhất, nhưng đối với người tu hành đây lại là việc khó khăn nhất, nội tạng dễ dàng, nhưng muốn làm cho hồn lực thẩm thấu đến làn da bên ngoài lại rất khó.

Hồn lực của Hồn sĩ chỉ có thể khử khí huyết bẩn bên trong thân thể, nhưng một khi đạt đến Hồn sư, hồn lực đã có thể chấn thể, thẩm thấu đến da thịt bên ngoài. Mà da thịt được "tẩy phạt" như có vô số cơn sóng càn quét qua là dấu hiệu đặc trưng nhất để phân biệt Hồn sư sơ giai và Hồn sư trung giai; một khi đạt đến Hồn sư đỉnh phong, chuẩn bị đột phá đến Đại hồn sư, hồn lực sẽ thẩm thấu đến lông tơ, ngay cả những cọng lông nhỏ nhất cũng cảm giác được hồn lực chấn động cọ rửa, giai đoạn này được gọi là "thấu phát".

Tu vi Lâm Tịch rốt cuộc đã tu luyện đến Hồn sư trung giai, đồng nghĩa với việc có thể nâng cự thạch bốn trăm cân dễ dàng.

Ở thế giới này, tu hành hồn lực là một việc rất huyền diệu.

Sau khi một chén nước đầy bị tràn ra ngoài, người tu hành đó sẽ bước vào một thế giới hoàn toàn mới.

Việc tu hành tích lũy hồn lực đến một trình độ nhất định giống như đẩy một cánh cửa ra, một cảm giác mới mẻ bao trùm cả trong và ngoài thân thể, khiến cho Lâm Tịch hết sức vui mừng.

Lâm Tịch đứng dậy khỏi giường, nhưng hắn đột nhiên mạnh mẽ đưa hai tay ra trước mặt mình.

Hắn nhất thời ngẩn ngơ.

Khi ở động Bắc Thương, hổ khẩu tay phải của hắn bị chấn nát, ngay cả bàn tay cũng bị thương khi chuôi kiếm ma sát rời khỏi tay. Mặc dù năng lực phục hồi của người tu hành tương đối mạnh, ngay cả hắn cũng từng bôi chút thuốc mỡ, nhưng nhanh nhất cũng phải cần đến mười ngày mới có thể khôi phục như ban đầu. Nhưng lúc này mới cách trận chiến ở động Bắc Thương năm ngày, hắn phát hiện tất cả vết thương trên tay mình đã kết vảy bóc ra, hổ khẩu bị chấn nát cũng bắt đầu có cảm giác tê dại trở lại.

Cảm giác như vậy là điềm báo vết sẹo sắp kết vảy bóc ra.

"Cảm giác"

"Lành lại"

"Tuyệt mật"

Trong lúc giật mình, Lâm Tịch bất giác nhớ tới sáu chữ cuối cùng trong bức đồ án "Minh vương phá ngục" mà La Hầu Uyên đã truyền cho mình.

Hắn lập tức hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

Mà chỉ trong một nháy mắt, hắn đã không thể tin được mà "a" nhẹ một tiếng, vừa mở mắt liền xoay người nhìn mặt đất phía sau mình.

Trên mặt đất phía sau hắn có đặt một hòm gỗ lớn, bên trong có chứa trường kiếm "Thần hi" và trường cung Thần lê.

Hắn vừa mới thử nghiệm cảm giác của mình.

Nhưng ngay lúc nhắm mắt lại, cẩn thận cảm giác không gian xung quanh dần trở nên đen nhánh, hắn lại cảm thấy trường kiếm Thần hi này như đang sáng lên, giống như gọi hắn hãy trở về.

Đây là sự thật? Hắn thật sự cảm giác được trường kiếm Thần hi đang tồn tại trong hòm gỗ lớn kia, một cảm giác rất thân thiết! Nguồn: http://truyenfull.vn

- Cái này thật sự quá thú vị, quá kích thích rồi!

Lâm Tịch không nhịn được trừng to hai mắt, sau khi tự giễu nói thầm như vậy, hắn lập tức nhắm hai mắt lại.

Một lần nữa hắn cảm giác được sự tồn tại của trường kiếm Thần hi. Lần này hắn tĩnh tâm, càng chú ý hơn, tâm tình càng bình tĩnh hơn, hắn cảm giác được những ký hiệu trên trường kiếm Thần hi đang lóng lánh, tỏa ra khí tức mạc danh.

Cái này giống như...giống như...khoảng cách giữa hắn và thanh trường kiếm trong hòm gỗ lớn này không hề tồn tại trên thế gian.

Nhưng hắn cũng đồng thời phát hiện mình lại không cảm giác được trường cung Thần lê và ba mũi tên cũng ở bên trong.

- Là cảm giác đặc biệt ư? Có thể xem là mình đã bắt đầu bước chân lên con đường Chính Tương Tinh ngự kiếm không?

Hai hàng lông mi Lâm Tịch khẽ động, hơi mừng rỡ tự nói với mình như vậy, tựa hồ đã ngộ ra điều gì đấy.

- Đồ biến thái, không phải là tự mình hại mình sao...

Tiếp đó, hắn lại lầm bầm tự nói với mình, cúi người mở hòm gỗ lớn, lấy trường kiếm Thần hi ra, tự cắt trên tay mình một vết thương nhỏ.

Một dòng máu đỏ tươi từ vết thương nhỏ này chảy ra ngoài.

Nhưng khác với người bình thường, từ dòng máu đỏ tươi chảy xuôi ra bên ngoài, rất nhanh đã từ dòng chuyển thành vô số hạt máu rất nhỏ, hơn nữa, càng chảy càng chậm, cuối cùng là không hề có một giọt máu nào chảy ra bên ngoài nữa.

Mặc dù Lâm Tịch tự nói mình vô cùng biến thái, nhưng sau khi tự cắt thành vết thương này, hắn lại không hề có tâm tư đùa giỡn, rất nghiêm túc cảm giác những gì đang xảy ra.

Ngay lúc những hạt máu nhỏ không chảy ra bên ngoài nữa, hắn đã cảm giác rất rõ ràng, không khỏi thở dài một hơi.

Hai chữ "Lành lại" trong Minh vương phá ngục thật sự có thể làm cho máu chảy lúc bị thương ít hơn những người khác rất nhiều, cứ như vậy, tốc độ vết thương lành lại hiển nhiên cũng nhanh hơn một chút.

Nhưng đối với Lâm Tịch, ít chảy máu không phải là không chảy máu, một vết thương hiển nhiên là chảy máu ít, nhưng nếu bị chém nhiều đao, máu sẽ chảy nhiều, cuối cùng vẫn là chết. Cho nên, cách tốt nhất khi đi trên giang hồ là không thể để người khác chém mình được.