Cảnh Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dạ Bạch, đúng là năm mười hai tuổi hứng thú phấn chấn.
Lúc đó, tha hương đi thi trung học, đạt thành tích Giải Nguyên đầu bảng, phong quang vô hạn. Trong lúc nhất thời, người ta tới cửa làm mối nhiều như khách qua sông, nhiều đếm không xuể.
Hắn không chịu nổi quấy rầy, đơn giản dẫn theo thư đồng lên núi xây nhà dốc lòng tĩnh tâm học tập, tránh đi đạo lí đối nhân xử thế đáng ghét này.
Mùa đông năm ấy tuyết rơi sớm hơn mọi năm trước, bất quá mới đầu tháng mười một, bông tuyết đã bay đầy trời. Thư đồng ra ngoài lấy nước chậm chạp chưa về, hắn có chút lo lắng, liền đi tìm.
Trên trời mưa tuyết bay tán loạn, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa. Đường núi lầy lội, hắn đi không xong. Thật vất vả đến được ven hồ ngày thường tiểu đồng lấy nước, chỉ thấy một cô nương bị rơi xuống nước.
Hồ nước vốn đã kết băng, giờ phút này lại bị cô nương kia làm ra một cái lỗ thủng lớn, nàng ở trong lỗ thủng vùng vẫy, liều mạng kêu cứu.
Quá trình tiếp theo thuận lý thành chương, hắn tự nhiên là đi qua cứu giúp.
Kéo người ra khỏi lỗ thủng mới phát hiện, cô nương kia trên tay còn kéo một người, không phải ai khác, đúng là thư đồng của hắn.
Nguyên lai, thư đồng tới đây lấy nước, không ngờ mặt băng đột nhiên vỡ vụn, rớt xuống. Thời điểm nguy cấp có người đi ngang qua, phấn đấu quên mình ra tay cứu giúp, người nọ chính là —— không biết kỹ năng bơi, Giang Dạ Bạch.
Cảnh Nguyên chấn kinh[2] nửa ngày, mới cảm khái nói: “Nguyên lai ngươi không biết bơi…”
Giang Dạ Bạch khoác áo khoác của hắn, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ta nghĩ hắn nhỏ như vậy, ta lôi kéo sẽ ra được ngay, không nghĩ tới mình cũng ngã xuống …”
Cảnh Nguyên nhìn xem Giang Dạ Bạch, thân hình cao gầy như là đại cô nương mười sáu tuổi, nhìn nhìn lại rõ ràng mười sáu tuổi nhưng thư đồng còn thấp hơn nàng một cái đầu, cuối cùng không nói gì.
Đang muốn đáp tạ, Giang Dạ Bạch lại đột nhiên lại nhảy dựng lên: “Ai nha nguy rồi!”
“Cái gì?”
“Mẹ ta còn ở trong miếu trên núi chờ ta, ta phải đi về !”
Trên núi có Linh Khán tự, nghe nói hương khói tràn đầy, thập phần linh nghiệm. Nguyên lai nàng là theo người nhà cùng nhau đến bái Bồ Tát. Đương lúc Cảnh Nguyên nghĩ như vậy, Giang Dạ Bạch đột nhiên xoay người tìm kiếm gì đó chung quanh.
Hắn nhìn nửa ngày, nhịn không được hỏi: “Ngươi tìm cái gì?”
“Mẹ ta bảo ta tìm chút muội than gì đó, ta vốn định đốt cành khô có thể làm than dùng tạm, nhưng vừa lấy ra mới biết được, đều bị tuyết làm ướt, căn bản không dùng được!” Giang Dạ Bạch vô cùng buồn rầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại một đám.
“Cần muội than để làm gì?”
“Linh Khán tự có vách tường trăm phúc, ngươi biết chứ?”
Cảnh Nguyên gật đầu. Vách tường trăm phúc của Linh Khán tự có một đoạn vách tường nổi danh nhất, trên vách đá điêu khắc rất nhiều chữ phúc do chủ trì đảm nhiệm viết. Chỉ cần chạm vào từ chữ phúc thứ nhất đến một chữ phúc cuối cùng, có thể có bệnh chữa bệnh, có tai tiêu tai[3].
Giang Dạ Bạch chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ ta năm trước đến cầu đầu không có tóc bạc, kết quả năm nay nàng vẫn dài thêm hai sợi tóc bạc trên đầu, bởi vậy nàng rất tức giận, nói vách tường kia không cho phép, muốn đi phá nó!”
Cảnh Nguyên im lặng.
Mắt thấy Giang Dạ Bạch còn tìm, hắn liền đề nghị: “Ta có mực. Có lẽ so với muội than tốt hơn chút?”
Nhất thời trước mắt Giang Dạ Bạch sáng ngời: “Nhà ngươi gần đây?”
“Ngay tại cánh rừng bên kia.”
“Vậy còn chờ cái gì! Nhanh chút, ta cũng đang muốn đốt lửa hong khô quần áo.” Giang Dạ Bạch vô cùng cao hứng liền hướng bên kia cánh rừng mà đi. Cảnh Nguyên cõng thư đồng, đi theo phía sau nàng rất là buồn bực.
Làm sao có thể có cô nương lớn gan như vậy? Nàng không sợ là có cạm bẫy, bị lừa đến nhà người khác đem bán đi sao?
“Ai nha ngươi đi nhanh chút!” Giang Dạ Bạch còn quay đầu thúc giục hắn.
Cảnh Nguyên cõng thư đồng nặng gần bằng hắn, vốn là thực cố hết sức, hơn nữa đường tuyết lầy lội khó đi, đầu đầy mồ hôi, thấy nàng dùng một loại ánh mắt quái dị từ trên xuống dưới đánh giá hắn, cuối cùng nói một câu: “Ngươi quá lùn…”
“… … … …”
“Quên đi, vẫn là để ta cõng hắn đi!” Giang Dạ Bạch vô cùng trượng nghĩa muốn tới hỗ trợ. Cảnh Nguyên lại hơi nhếch môi bất giác lánh đi, trầm giọng nói: “Ta có thể .”
Cứ như vậy hai người một đường không nói chuyện cho đến căn nhà tranh. Giang Dạ Bạch cũng nhìn ra hắn mất hứng, vội vàng nói: “Ta nhóm lửa trước, nghiên mực đen thì phiền toái ngươi.” Liền tránh vào gian trong.
Cảnh Nguyên dàn xếp cho thư đồng vẫn đang hôn mê nằm trên giường nhỏ trong thư phòng, lấy đồ đi vào gian trong: “Mực của ngươi…” Nói đến một nửa, bỗng nhìn thấy quang cảnh gian trong, nhất thời liền đình trệ .
Gian trong, lô đồng tử kim thụy thú[4] lửa than hừng hực, thư đồng vẫn ngủ rớt nước miếng, cả gian phòng đầy hương thơm.
Cô gái thoát áo ngoài, đưa lưng về phía bình phong màn trướng, lộ tấm lưng trắng nõn trơn bóng, tóc đen dài nửa ẩm ướt rối tung, mơ hồ có thể thấy được vòng eo trong suốt thon gọn. (Ayu: hờ hờ, thoát ngoại sam thì vẫn còn nội y nha :]] )
Cảnh Nguyên đột thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập gia tốc.
Hắn vội vàng dừng lại, nhìn bông tuyết bay tán loạn bên ngoài, cảm thấy gì đó giống như sợi bông lướt nhẹ qua khẽ chạm vào lòng hắn, làm cho hắn ngứa ngáy tâm can, bình sinh lần đầu tiên bối rối như ma.
Cố tình, Giang Dạ Bạch quay đầu thấy hắn, lơ đễnh gật đầu: “Lấy đến đây, để trên bàn được rồi.”
Hắn đột nhiên tức giận, chất vấn: “Ngươi, ngươi sao không mặc quần áo?”
Giang Dạ Bạch mở to hai mắt: “Gì?”
“Ở trong nhà nam tử xa lạ, ngươi, ngươi có thể nào tùy ý cởi áo tháo thắt lưng như vậy? Cũng không, không sợ thẹn sao…” Hắn lắp bắp chất vấn.
Mà Giang Dạ Bạch cũng là xì một tiếng nở nụ cười: “Cái gì nha, ta mặc xiêm y a!” Nàng xoay người lại, quả nhiên, cái yếm trên cổ lộ vẻ phấn nộn.
Nhưng mặc thế này, căn bản so với không mặc còn quá đáng hơn. Cảnh Nguyên bỗng thấy đầu ông một tiếng, máu theo chân lên tới đầu, không cử động nổi nửa phần. (Ayu: may mà còn chưa phun máu mũi nhé =]])
“Hơn nữa, nam tử, nơi này nào có nam tử? Ta vừa xem qua một vòng, ngươi, ta, còn có thư đồng của ngươi là ba người.”
“Ta, ta ta không phải?”
Ánh mắt Giang Dạ Bạch trong như nước nhìn hắn từ đầu đến chân tinh tế đánh giá một lần: “Ngươi… Có đến mười tuổi sao?”
Cảnh Nguyên xô cửa mà ra.
Đứng ở trong gió tuyết, hắn nắm chặt tay, nói cho bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh. Hắn nhưng là tân khoa Giải Nguyên, lương đống tương lai của quốc gia, tuyệt không thể bị chút việc nhỏ như vậy đả kích được.
Thật vất vả bình phục xuống nỗi lòng lo lắng, hắn chuẩn bị tốt để đối mặt với nàng, kết quả vào phòng, lại thấy —— Giang Dạ Bạch ghé vào hỏa lò, ôm một cái gối đầu của hắn, còn khoác áo ngoài của hắn, cứ như vậy tựa đầu ở trên mép giường mà ngủ.
Cảnh Nguyên trợn mắt há hốc mồm.
Nghĩ tới đi gọi nàng tỉnh dậy, nhưng đi được vài bước, thấy nàng ngủ thật sự sâu, lông mi thật dài phủ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng như ngọc, phấn phấn nộn nộn vô cùng đáng yêu.
Quên đi, người này tốt xấu coi như là đã cứu mạng thư đồng nhà hắn!
Hắn đành phải ở một bên chờ.
Chờ một mạch, liền từ sáng đợi cho đến tối, ngoài cửa bỗng nhiên rầm rĩ tiếng động lớn, hắn đi ra ngoài xem, chỉ thấy một đống người đốt đuốc đang tìm tiểu thư.
Nghe nói tiểu thư ở trong phòng hắn, trong đám người có một phụ nhân[5] quần áo hoa lệ lao ra, không nói hai lời liền hướng buồng trong. Phụ nhân đi qua bên cạnh hắn, kinh hồng thoáng nhìn, bừng tỉnh thiên nhân.
Hắn không yên bất an đi theo vào, mơ hồ dự cảm có điềm xấu.
Quả nhiên, trở ra chỉ thấy phụ nhân lay Giang Dạ Bạch vẫn đang ngủ ở bên giường, sau đó quay đầu, đôi mắt thu thủy[6] sáng lên lén lút theo dõi hắn: “Nàng mặc quần áo của ngươi?”
“A… Phải.”
“Nàng ôm gối của ngươi?”
“A… Phải.”
“Nàng tới đây như thế nào?”
“A… Nàng rơi xuống nước, ta cứu …”
“Thì phải là ấp ấp ôm ôm qua một cái?”
“Hả?” Hắn lại đỏ từ đầu đến chân.
Phụ nhân còn đẹp hơn cả tiên nữ liền như vậy hai tay chống nạnh tiêu sái đến trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tính phụ trách như thế nào đối với nữ nhi của ta?”
“…” Ngay cả chỉ mới mười hai tuổi, nhưng Cảnh Nguyên biết xưa nay nam nữ thụ thụ bất thân, bỗng thấy mình tiến vào trong một cái cạm bẫy. Quả nhiên, câu tiếp theo của mỹ phụ nhân chính là: “Quên đi, ta xem bộ dáng ngươi coi như đoan chính, lại là người đọc sách, liền ủy khuất một chút, đem nữ nhi của ta gả cho ngươi đi.”
“…” Đang lúc xấu hổ trầm mặc, Giang Dạ Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn xem mỹ phụ nhân lại xem hắn: “Thực xin lỗi ta đang ngủ… Mẹ, các ngươi có quen biết?”
Mỹ phụ nhân thản nhiên cười, kéo tay nàng, lại bắt tay hắn, mạnh mẽ đưa tay bọn họ trồng lên nhau: “Quen biết là duyên, hai người các ngươi, sau này phải tương thân tương ái ở chung cho tốt nha.”
Hai tiểu nhân tất cả đều mở to hai mắt, Giang Dạ Bạch là kinh ngạc, Cảnh Nguyên lại là hết đường chối cãi.
Cảnh Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dạ Bạch, bị ép cưới một cô vợ.
Cảnh gia dòng dõi thư hương thân phận cao quý không có cách nào, cũng chỉ đành chấp nhận thân gia thương nhân này.
Lúc này sau một đoạn thời gian rất dài, hắn đều hoài nghi mình là bị thiết kế. Vì thế ở trước lúc thành thân hỏi Giang Dạ Bạch: “Nàng nói, mẹ nàng không phải là cố ý an bài chúng ta gặp nhau? Nếu không, nàng vì sao cố tình ngày đó đi Linh Khán tự, lại vì sao không cho hạ nhân đi tìm cái gì muội than, muốn tiểu thư như nàng tự thân xuất mã?”
Giang Dạ Bạch bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng có thể! Hơi quá đáng, mẹ ta đem bán ta!” Nói xong nắm tay muốn đi, lại bị hắn một phen giữ lại: “Làm gì vậy?”
“Ta muốn đến hỏi nàng, vì sao làm như vậy a! Rất qua loa, ngay cả nữ nhi của mình cũng hố!”
Cảnh Nguyên run rẩy khóe mắt : “Nàng cảm thấy… Gả cho ta là bị hố?”
Giang Dạ Bạch tự biết nói lỡ, vội vàng cố đánh trống lảng: “Aha, ta đột nhiên nhớ tới đến bức tranh ‘phúc mai hạc’ của ta còn chưa thêu xong, ta đi xem một chút…”
“Giang Dạ Bạch!”
“Ai nha việc gấp việc gấp ta phải đi thêu hoa …” Thân ảnh cao gầy liền như vậy cực kỳ không phụ trách nhiệm chạy trốn. Y như mười hai tuổi năm ấy cực không phụ trách nhiệm ngủ ở bên giường hắn. Thê tử của hắn thủy chung là tính cách tùy tiện vô tâm vô phế. Lúc ấy rất có tiếc nuối, nhưng sau khi trọng sinh có muốn, cũng là phúc khí cầu cũng cầu không được.
Mà lần đó gặp nhau, đến tột cùng có phải âm mưu của nhạc mẫu đại nhân hay không, sau khi trọng sinh cũng biết được đáp án.
Đầu tháng mười một, bởi vì không hề muốn tiếp tục khoa khảo, tự nhiên cũng sẽ không cần lên núi đọc sách.
Nhưng Cảnh Nguyên vẫn đi đến căn nhà tranh.
Vẫn như trước là thời điểm trận tuyết lớn đến sớm.
Hắn trên đường đi tới hồ nước trước đây, một lòng, giống như bèo trôi nổi trên mặt nước, trôi giạt từ từ. Có chút mơ hồ chờ mong, có chút khắc chế bi thương, chúng nó tụ tập lại thành ra hắn giờ phút này vô cùng lo lắng, làm hắn không thể lại tĩnh tâm xuống.
Sau đó liền đi tới ven hồ. Trên mặt nước có băng mỏng manh. Chính là lúc này đây hắn biết, không có thư đồng nào rơi vào, cũng không có công tử cùng tiểu thư sơ ngộ.
Tuyết rơi rất lớn rất lớn.
Hắn đứng ở bên bờ ngóng nhìn thật lâu, như ngây như ngốc. Sang năm hắn sẽ lên Thục Sơn tu chân, cha mẹ tất cả đều không rõ là cái gì làm cho đứa nhỏ luôn luôn nhu thuận dịu ngoan yêu thích đọc sách này ở trong một đêm thay đổi mục tiêu. Chỉ là cho tới bây giờ bọn họ đã thông suốt, hắn cố ý phải làm, bọn họ cũng đành thuận theo.
Nay, hắn ở một ngày đầu tháng mười một này, đi đến nơi đây, chờ vận mệnh chậm rãi buông xuống.
Sẽ tùy theo thay đổi? Hay vẫn là sẽ tiếp tục cố chấp ràng buộc cùng một chỗ?
Cảnh Nguyên chờ lại chờ, ngay cả chính hắn cũng không biết đợi bao lâu, lâu đến mức hắn quyết định buông tha, xem ra lúc này đây, khi vận mệnh đã thay đổi, một loạt thanh âm ồn ào đột nhiên vang lên ở sau người ——
“Quá đáng ghét quá đáng ghét quá đáng ghét! Ta đã nói đừng tới, không nên đến Linh Khán tự quỷ quái này, tức chết ta !”
Một thanh âm khác nói: “Tiểu thư người vì sao tức giận, hòa thượng kia thật sự nói thực chuẩn, chuyện mới trước đây của tiểu thư hắn đều nói đúng đấy. Cho nên, hắn nói người phải gả cho công tử của nhà Thái Phó đương triều, khẳng định cũng đúng vậy. Hôn sự này thật tốt!”
“Ngươi thì biết cái gì! Ta a, tận mắt thấy mẹ ta ở phía sau vụng trộm đưa bạc cho chủ trì không biết xấu hổ kia, dặn hắn đợi lát nữa trước mặt các phu nhân tiểu thư nói như vậy.”
“Thế cũng rất tốt a. Mấy phu nhân tiểu thư này yêu nhất nói huyên thuyên, tin tức này chỉ sợ không phải sẽ rơi vào trong tai Cảnh gia sao. Có lẽ thật có thể thành đó.”
“Loại duyên phận sắp đặt này ta mới không cần đâu!” Thanh âm thở phì phì, chạy vào trong tai Cảnh Nguyên, hắn bỗng nhiên nhịn không được cong khóe môi nở nụ cười.
Nhớ tới bộ dáng người kia khẽ nhăn mày cười yếu ớt, nhớ tới ngày nào đó phía sau lưng tuyết trắng, nàng ôm lô sưởi, nhớ tới vẻ xinh đẹp của nàng, nhớ tới điều tốt đẹp của nàng. Hắn nghĩ hết thảy hết thảy của nàng, cảm thấy tâm mình, đều đã hòa tan.
Nguyên lai, một đời này, duyên phận còn tiếp tục, không có biến hóa.
Chẳng sợ nó bắt đầu là cạm bẫy.
Chẳng sợ nó kết cục là bi kịch.
Lúc này đây, hắn muốn, hơn nữa nhất định phải, giữ gìn chặt chẽ, sau đó, thay đổi kết cục.
Cảnh Nguyên xoay người, không phải đi gặp Giang Dạ Bạch. Mà là về nhà, nói với cha mẹ muốn cưới nữ nhi Giang gia làm vợ. Cha mẹ thật cao hứng, cảm thấy nếu định việc hôn nhân cho hắn, hắn có lẽ sẽ buông tha cho ý niệm tu chân trong đầu.
Bởi vậy liền trông mong đi Giang gia cầu thân .
Ai ngờ năm thứ hai, con vẫn lên núi .
Cảnh phu nhân từng vô cùng nghi hoặc hỏi hắn: “Con nếu muốn tu chân thành tiên, vì sao lại muốn chúng ta định ra việc hôn nhân với Giang gia, chậm trễ nữ nhi nhà người ta?”
Cảnh Nguyên trầm mặc hồi lâu, mới đáp: “Vì không muốn bỏ qua.”
“Bỏ qua cái gì?”
“Bỏ qua chân chính gần nhau.”
Không gặp nhau, không đến gặp lại, không đi gần nhau. Chính là vì cuối cùng, cuối cùng, có thể sống sót, sau đó, bên nhau mãi mãi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trước giải thích một chút lần đầu gặp
Ôn nhu một chút
Thuận tiện giải thích vì sao Cảnh Nguyên ở trong gương có vẻ thấp
Mà hiện tại cao
Là vì bị Tiểu Dạ Dạ kích thích a, oa ha ha ha…
[1] Lần đầu gặp.
[2] Chấn kinh: chấn động, kinh ngạc.
[3] Tiêu trừ hết mọi tai ương, tai nạn.
[4] Cái lò sưởi bằng đồng có khắc hình thụy thú (chắc là giống con lân) màu vàng tím.
[5] Phụ nhân: người phụ nữ.
[6] Tả đôi mắt đẹp, như trong Truyện Kiều cũng có nhắc đến “Làn thu thủy, nét xuân son”.