Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Chương 14: Trừ ma . .




“Ai?” Giang Dạ Bạch trong lòng run lên.

Vì sao… Ai cũng khiến nàng cùng Cảnh Nguyên liên quan đến nhau chứ! Không, phải nói, Cảnh Nguyên ngươi rốt cuộc chọc bao nhiêu phiền toái hả? Mẹ ta muốn trả thù ngươi, Hoa Âm Túy muốn câu dẫn ngươi, lúc này Ngôn Sư Thải cũng muốn giết ngươi…

“Ta có thể cự tuyệt sao?” Nàng đáng thương hề hề hỏi.

Ngôn Sư Thải đột nhiên sát vào, một đôi mắt to chớp chớp nhìn nàng, sau đó dương môi cười: “Chẳng lẽ ngươi không phải vì thế mà đến đây? Hắn phụ lòng ngươi, khiến thanh danh của ngươi như rác a.”

“Không giống ngươi, ta không muốn giết hắn.”

“Vậy làm cho cừu hận thăng cấp đến đỉnh điểm, giết hắn.”

“…”

“Bằng không, ta sẽ giết ngươi.”

“… …”

“Hắn chết, hoặc là ngươi chết, thế nào? Chọn một cái.”

Giang Dạ Bạch lập tức trả lời: “Hắn.”

“Thông minh. Không hổ là Giang tài thần một tay nuôi dạy. Dạy dỗ nhân tài. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”

Giang Dạ Bạch nhịn không được hỏi: “Vậy… Ta có thể hỏi một chút hay không, ngươi là làm sao mà biết thân phận của ta?”

“Phải nói cha ngươi là thần tượng của ta, cho nên, làm sao có thể không nhân tiện chú ý một chút nữ nhi của hắn là cái dạng gì?” Ngôn Sư Thải nói xong, hướng nàng ném mị nhãn.(ánh mắt quyến rũ :]] )

Giang Dạ Bạch nghĩ: xong, người này làm việc quỷ dị, bụng dạ khó lường, đối phụ thân khẳng định cũng không có lòng dạ tốt lành gì, phải cẩn thận đề phòng.

“Vậy… Ta còn muốn hỏi một chút…”

“Nói.”

Giang Dạ Bạch khó xử nói: “Ta hiện tại không có khả năng giết được Cảnh Nguyên.”

“Cho nên, phải chờ đợi thời cơ. Hiện tại đang là thời cơ rất tốt. Vừa vặn trưởng lão sai Cảnh Nguyên tới cứu ngươi, cho nên, chờ lần sau hắn tới gần ngươi, ngươi đem thứ này bí mật dán trên thân kiếm của hắn. Còn lại để ta đến thu phục.” Nói xong, Ngôn Sư Thải hé ra một cái linh phù đưa cho nàng.

Giang Dạ Bạch suýt khóc : “Tỷ tỷ, linh phù lớn như vậy ngươi xem làm sao có thể bí mật dán?” Phù này so với khăn tay còn lớn hơn a! ! ! Cho dù là dùng để bao vỏ kiếm, phỏng chừng có thể gói kỹ lưỡng mấy lớp!

“Ai nha ta cũng không có biện pháp a, phi kiếm của hắn quá mạnh mẽ, không lớn thì trấn không được a…” Ngôn Sư Thải cũng thực buồn rầu.

Lần đầu tiên nghe nói công hiệu linh phù còn liên quan đến kích cỡ lớn nhỏ, Giang Dạ Bạch ý thức sâu sắc được mình không biết, vì thế nhận xấu hổ.

“Vậy… Ta còn muốn hỏi…”

Ngôn Sư Thải phát hỏa nhảy dựng lên: “Ngươi còn không chịu yên ! Còn hỏi nhiều như vậy!”

Giang Dạ Bạch ủy khuất: “Ta là muốn hỏi nếu ta đem phù dán lên, thông báo cho ngươi như thế nào?”

“Việc này, ẩn sĩ ắt có diệu kế…” Ngôn Sư Thải nói tới đây, đột nhiên thần sắc biến đổi, sau đó cười lạnh: “A, có nhân vật lợi hại đang đến đây! Tốt nhất không nói nữa , ta đi thu phục hắn trước!”

Hồng y nhất phiêu ( áo đỏ vút 1 cái) , nhưng lại thẳng tắp xuyên tường mà qua, trên tường nhất thời xuất hiện cái lỗ hổng lớn hình người. =]]

Giang Dạ Bạch trợn mắt há hốc mồm, vội vàng tiến đến trước đưa tay sờ sờ —— quá hại người! Tường phòng này cư nhiên làm bằng giấy! ! Đúng lúc này, đại môn (cửa lớn – ta muốn để nguyên mấy từ thế này :D) phòng cách vách đột nhiên mở ra, Lưu Băng dẫn một người bên ngoài tiến vào nói: “Thiển Minh sư huynh, chính là nơi này…”

Ánh mắt đảo qua, thấy tường bên phòng Giang Dạ Bạch, nhất thời ngẩn ra.

Giang Dạ Bạch vội vàng thu tay lùi về sau, nhưng dĩ nhiên không kịp, xem ánh mắt hai người, khẳng định đều cho rằng cái lỗ hổng trên tường là do nàng tạp ra.”Aha…Aha… A ha ha ha, không nghĩ tới tường này cũ quá rồi, ta chỉ là muốn… cái kia…” Không biết nên giải thích như thế nào.

May mắn tên Bạch y đệ tử kêu Thiển Minh kia, cũng không quá để ý việc này, mà là chuyển ánh mắt chiếu lên Ngôn Sư Thải nói: “Chính là nàng?”

Lưu Băng cung kính nói: “Đúng vậy.”

Thiển Minh đi về phía Ngôn Sư Thải. Giang Dạ Bạch nhân cơ hội đánh giá hắn, có điểm hiểu được Lưu Băng vì sao tìm người này đến. Người này ước chừng mới hai mươi tuổi đầu, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ, thần sắc lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu ( ko cười nói tùy tiện ), hơn nữa một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, nhìn qua liền như cao lĩnh chi hoa ( đóa hoa trên cao), xa không thể với.

Nếu nói Cảnh Nguyên giống một khối mỹ ngọc, ôn nhuận tao nhã, mặc dù thành thật lại dễ thân cận; như vậy người này tựa như một rúm băng tuyết, lạnh lẽo tinh khiết, chỉ có thể đứng xem từ xa mà không thể lại gần.

Huống chi cấp bậc của hắn cao hơn so với Cảnh Nguyên, Lưu Băng đại khái là muốn nói cho các đệ tử mới biết rằng, Thục Sơn cũng không chỉ có một mình Cảnh Nguyên.

Bên này Giang Dạ Bạch âm thầm phỏng đoán, bên kia Thiển Minh cũng không nhàn rỗi, ngồi xuống tinh tế bắt mạch cho Ngôn Sư Thải một phen, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào phương xa không nói lời nào.

Lưu Băng ở một bên hỏi: “Sư huynh, thế nào?”

Lúc này, cửa phòng lại bị người đẩy ra, nguyên lai là nghe nói có động tĩnh, các đệ tử chạy tới xem náo nhiệt, đến đầu tiên đúng là Bạch Liên: “Thế nào thế nào? Là tới cứu Tiểu Ngôn sao? Điều tra rõ ràng là chuyện gì xảy ra chưa?”

Thiển Minh đột nhiên vỗ vai Ngôn Sư Thải, trong miệng quát lên: “Yêu nghiệt, còn chưa cút!”

Một đạo hắc vụ (sương đen) từ hai lỗ mũi Ngôn Sư Thải xông ra.

Giang Dạ Bạch trong lòng căng thẳng, tiếp đến trông thấy hắc vụ dần tán sắc, hiện lên một con thằn lằn, thân mình còn đang vặn vẹo.

Thằn lằn dài chừng một thước, thoạt nhìn cực kì màu mỡ, Giang Dạ Bạch nuốt nuốt nước miếng, nhất thời liền cảm thấy không kiềm chế nổi mình. Mà đám người Bạch Liên, cũng kinh hoảng kêu lên.

Trong khi bọn họ thét chói tai, Ngôn Sư Thải động lông mi vài cái, Lưu Băng vui vẻ nói: “Nàng tỉnh rồi!”

Ngôn Sư Thải lúc này mới chậm rãi mở to mắt, hơi thở yếu đuối mở miệng, còn thở hổn hển vài cái: “Ta… sao thế này… ?”

Hành động này… Tốt quá rồi!

Lưu Băng quả không nghi ngờ nàng, đưa tay nâng nàng ngồi dậy: “Ngôn Sư muội, ngươi bị yêu vật chiếm thể xác, hôn mê đã lâu. Nhưng hiện tại đã không còn việc gì nữa.”

Ngôn Sư Thải lộ ra vẻ khiếp sợ: “Yêu vật?”

“Phải, chính là con thằn lằn kia —— gì? Thằn lằn đâu?” Lưu Băng quay đầu đi tìm thằn lằn, lại phát hiện không thấy thằn lằn. Một bên Giang Dạ Bạch vụng trộm đem cái đuôi thằn lằn lộ ở ngoài môi hít vào trong miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn nóc nhà, biểu tình trấn định. ( =]] ăn vụng biết trùi mép)

Lúc trước ánh mắt mọi người bị Ngôn Sư Thải hấp dẫn, cũng chưa để ý, nay Lưu Băng nhắc mới tỉnh, vội vàng tìm thằn lằn chung quanh. Bạch Liên thậm chí còn đề nghị nói: “Có lẽ trốn đến phòng Tiểu Dạ? Chúng ta đi đến đó tìm xem!”

Thiển Minh vẫn trầm mặc không nói, bỗng nhiên mở miệng: “Không cần tìm.”

Lưu Băng tò mò: “Vì sao? Không điều tra rõ là yêu vật gì sao?”

“Thằn lằn chẳng qua là trung gian, chân thân ở nơi khác.” Nói xong liếc mắt nhìn Ngôn Sư Thải một cái, Giang Dạ Bạch thế nào cũng cảm thấy ánh mắt kia tràn ngập thâm ý.

Ngôn Sư Thải lập tức nhíu mi, quyệt miệng một cái, quay người run run nhào vào trong lòng hắn: “Ta rất sợ hãi! Sư huynh! Ngươi nhất định phải bảo hộ ta!”

Thiển Minh lúc này khẽ giãy dụa, nàng lại gắt gao ôm lấy hắn, trong miệng hô: ” Ta sợ nhất yêu vật thằn lằn, thần mã …! Sư huynh, nhất định phải cứu cứu ta a…”

“Buông ra! Ngươi buông ra!” Thiển Minh mạnh mẽ thoát khỏi ma trảo của Ngôn Sư Thải, vội vàng phi đến ngoài cửa. Cái mặt hắn bất cẩu ngôn tiếu băng sơn, ngược lại giờ phút này chật vật, chúng đệ tử nhìn thấy, đều buồn cười, Bạch Liên lại không hề cố kỵ ha ha cười.

Mặt Thiển Minh ửng hồng, đáy mắt hiện lên thần sắc tức giận: “Ở đây đã vô sự, cáo từ!” Nói xong vội vàng triệu hồi phi kiếm ra, nháy một cái đã biến mất ở chân trời.

Lưu Băng cũng có chút xấu hổ, đành ho khan vài tiếng nói: “Mặc kệ thế nào, người tỉnh là tốt rồi, cái kia… Kia tạm thời không có việc gì, ta cũng đi trước . Ngôn Sư muội, ngươi tự chiếu cố mình cho tốt, có chuyện gì đến rừng đào phía đông hạ phòng tìm ta.” Dứt lời, cũng hóa phi kiếm bay lên, đuổi theo Thiển Minh mà đi.

Đệ tử khác thấy Ngôn Sư Thải không có việc gì, thăm hỏi một chút rồi ai về phòng nấy, chỉ có Hoa Âm Túy cùng Bạch Liên vẫn giữ ở chỗ này. Bạch Liên đưa tay sờ chán Ngôn Sư Thải: “Ngươi thật sự không sao rồi? Từ trong bụng ngươi phun ra con thằn lằn lớn như vậy!”

Giang Dạ Bạch ở bên gật đầu tỏ vẻ đồng ý: thật sự rất lớn, hơn nữa hương vị ngon, so với quả Giáng Châu còn ngon hơn!

Hoa Âm Túy vẫn trước sau như một kỳ quái: “Không nghĩ tới, ngươi cũng rất giỏi giả vờ yếu ớt đấy.”

“Giả gì cơ?” Ngôn Sư Thải vô tội nháy mắt, “Người ta thật sự rất sợ hãi…”

“Đúng vậy, nhất là chân thân yêu vật kia là gì, còn chưa điều tra ra được, sợ hãi là đương nhiên !” Bạch Liên khảng khái nói.

Hoa Âm Túy liếc mắt xem thường, cảm thấy không có cách nào khác tiếp tục nói xấu .

Bạch Liên hỏi: “Đúng rồi Tiểu Ngôn, ngươi có còn nhớ thế nào lại trêu chọc vào yêu vật này hay không?”

Ngôn Sư Thải đầu tiên là mờ mịt lắc đầu, sau đó lại a một tiếng.

“Như thế nào? Nghĩ ra rồi?”

“Ừ, ta nhớ rõ khi rời thuyền, trên chân đột nhiên tê rần, lúc ấy tưởng bị cây cỏ gì quật vào, cũng không để ở trong lòng, kết quả sau khi lên núi liền cảm giác mất hết sức lực…”

Còn nói có bài bản hẳn hoi. Giang Dạ Bạch ở bên bội phục.

Bạch Liên gật đầu nói: “Thì ra là thế, ta đã nói, trên Thục Sơn làm sao có thể có yêu ma quỷ quái, khẳng định là lúc ấy do tiến vào trong cơ thể ngươi mà dẫn tới .”


Lời của nàng đã nhắc nhở Giang Dạ Bạch, Giang Dạ Bạch trong lòng vừa động —— chẳng phải Nhất Cửu lúc đó có khả năng là chui vào trong thân thể mình trước khi lên núi sao? Nếu vị Thiển Minh sư huynh kia có thể khu trục (trừ bỏ, trục xuất) thằn lằn trong cơ thể Ngôn Sư Thải, không biết là cũng có thể đem Nhất Cửu trong thân thể mình trục xuất ra ngoài?

Bất quá suy nghĩ vừa chuyển, lại cảm thấy ý tưởng này thực không có căn cứ chắc chắn. Dù sao thằn lằn là Ngôn Sư Thải biến ra , cố ý làm cho người ta ra sức khu trừ . Muốn thật sự đánh nhau, còn không biết Thiển Minh có phải đối thủ hay không.

Giang Dạ Bạch âm thầm chỉ trích bản thân lỗ mãng, vạn nhất ý niệm này trong đầu bị Nhất Cửu phát hiện thì làm sao bây giờ? Khó được hiện tại ở chung coi như hòa thuận, hơn nữa phương diện tu chân, Nhất Cửu còn có thể giúp cho nàng rất nhiều.

Nghĩ đến đây, nàng quyết định phòng hậu hoạ, lấy lòng Nhất Cửu một chút, liền hướng hắn trong lòng nói: “Lại nói, Nhất Cửu đại nhân ngươi cảm thấy Ngôn Sư Thải pháp lực thế nào? Có lợi hại hơn ngươi không?”

Trong cơ thể thật lâu không có đáp lại.

Giang Dạ Bạch cảm thấy kỳ quái, liền lại kêu: “Nhất Cửu đại nhân? Nhất Cửu đại nhân?”

Vẫn là không có đáp lại.

Kỳ quái, chẳng lẽ hắn cũng có thời điểm đi ngủ?

Giang Dạ Bạch còn định gọi tiếp, Hoa Âm Túy đã chuyển hướng ánh mắt về phía nàng: “A, ngươi hết việc, trực tiếp phá tường qua thăm bệnh nhân hả?”

“Việc này… Ta chỉ nghĩ…” Giang Dạ Bạch gãi gãi đầu, chậm chạp nói, “Bức tường cũ như vậy, vạn nhất có nam nhân nửa đêm mò vào thì làm sao bây giờ?”

“Bằng vào ngươi?” Hoa Âm Túy cười nhạo một tiếng, lộ ra biểu tình chịu không nổi, xoay người bỏ đi.

Mà Bạch Liên còn lại trịnh trọng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Tiểu Dạ ngươi nói rất đúng! Thế này quả thật rất nguy hiểm, nhất là đối với mỹ nhân như ta mà nói. Không được, ta phải đi theo sư huynh phản ánh một chút vấn đề này!” Dứt lời cũng lòng như lửa đốt đi luôn.

Giang Dạ Bạch quay đầu, chỉ thấy Ngôn Sư Thải cười dài nhìn nàng.

Nàng bất đắc dĩ buông tay: “Ta là tự chịu tiếng xấu thay cho người khác.”

“Thằn lằn ăn ngon chứ?”

Giang Dạ Bạch lập tức câm miệng. Được rồi, các nàng đều có nhược điểm ở trong tay đối phương, vẫn là không nên đối chọi quá gay gắt. Đang suy nghĩ nên như thế nào thành lập tình đồng minh, Ngôn Sư Thải đã giận tái mặt, vô cùng nghiêm túc nói: “Sự tình có chút không ổn, tên Thiển Minh kia, rất lợi hại , cư nhiên có thể nhìn ra có chân thân khác. May mắn vừa rồi thời gian tiếp xúc trị thương, hắn không kịp tra ra, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi…”

“Này thôi… Hắn thoạt nhìn đối với nữ sắc thực thúc thủ vô thố ( bó tay không bit làm sao).” Giang Dạ Bạch hàm súc nêu lên.

Sau đó hai người đối mặt, đồng thời lộ ra một tia mỉm cười.

“Ngươi cười thực đáng khinh.” Ngôn Sư Thải nói.

“Làm sao làm sao, không bằng ngươi cười thật dâm đãng.” Giang Dạ Bạch quà đáp lễ.

Vì thế hai người liền vẫn duy trì tươi cười tà ác, nhìn nhau hồi lâu.

Tât cả diễn ra trong im lặng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiếp theo chương là…

Cái gì? Sắc dụ?

Hắc hắc hắc hắc hắc, ta Không viết!