Tiên Lộ Yên Trần

Quyển 8 - Chương 136






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 8: Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----o0o-----
Chương 136: Thốn tâm như ngọc, hồn nhất biến nhi thành hồng.




"Cứ Doanh?"

Vừa thấy mảnh vải có hoa văn quen thuộc đó, thiếu niên đang về nhai muộn cảm giác có một tiếng "Oành" nổ vang bên tai, trong nhất thời dường như huyết dịch toàn thân đều xộc hết lên não. Đôi mắt vốn trong sáng của Tỉnh Ngôn, lúc này vằn vện tia máu. Tà dương loang lổ trên sơn đạo hắt vào mắt y, đôi mắt liền trở thành như có lốm đốm huyết lệ.

Lúc này, mỗi chữ đỏ trên mảnh vải như mỗi nhát kiếm bén đâm thấu vào tim thiếu niên. Chấn kinh, phẫn nộ, hối hận, lo âu, khuất nhục, cừu hận, đủ mọi cảm giác bất an, đen tối, đồng loạt như cơn lũ quét qua đầm lầy, cuốn tung mọi thứ tích tụ bao nhiêu năm lên.

Qua một lát, đợi khi đồ vật trong tay rơi xuống đất gây tiếng động, thiếu niên kinh giận mới như bị trùng cắn, giật mình choàng tỉnh.

Lại mở mảnh vải bị vò thành một cục trong tay ra, gắng nhịn cảm giác như bị trùng cắn xương, chăm chú quan sát đường nét mấy chữ đỏ đó, sau đó khó nhọc khom lưng, tay run run tận lực nhấc mớ lương thực vừa đánh rơi lên.

"Ca ca, huynh về rồi à!"

Đi đến cửa nhai, vị thiếu nữ hoạt bát đó, như thường lệ tung tăng đến bên nhai, hoan hô nghênh đón ca ca của nó.

"Ừ, về rồi".

Bàn tay của ca ca cũng như thường vuốt nhẹ lên đầu tiểu thiếu nữ. Được ca ca yêu thương, tiểu thiếu nữ chờ đã nửa ngày đứng cười hì hì.

Nhìn gương mặt rạng rỡ của Quỳnh Dung, thiếu niên phảng phất bỗng nhớ đến gì đấy, kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó sắc mặt ảm đạm nói với tiểu nữ oa trước mặt:

"Quỳnh Dung, ca ca quên một vật ở dưới núi. Hiện phải quay lại lấy".

"Vậy muội cũng đi!"


"Không cần đâu, ta quay về nhanh thôi. Quỳnh Dung, muội thay ca ca đem mấy thứ này cho Tuyết Nghi tỷ, bảo tỷ ấy chuẩn bị cơm mời khách".

"Vâng!"

Thấy ca ca có chuyện cho mình làm, tiểu Quỳnh Dung cũng không nhốn nháo đòi theo nữa. Đáp một tiếng rõ ràng, Quỳnh Dung không chút do dự ném mảnh giấy đang xếp nửa chừng đi, sau đó nhận lấy túi đồ không nặng lắm từ tay thiếu niên, lạch bạch đi vào trong nhà.

"Đúng rồi Quỳnh Dung, mấy con gà còn lại lần trước, muội kêu Tuyết Nghi tỷ làm đãi khách luôn!"

"Vâng!"

Thiếu niên dặn thêm tiểu cô nương một câu rồi bước xuống bậc cấp, thân thể chìm vào trong màn đêm đang phủ xuống...

Hắc tùng cốc ở tây nam Bão Hà phong, cách Thiên điểu nhai chừng bốn dãy núi, là một nơi thâm u trong núi.

Trong Hắc tùng cốc, mấy trăm cây tùng cổ thụ cao chọc trời che chắn cả u cốc, ban ngày cũng âm u vô cùng. Những lão thụ ngàn năm này, từng chiếc lá kim cũng phủ thời gian trở nên sậm đen. Tên Hắc tùng cốc chính là do vậy mà có.

Còn trong Hắc tùng cốc, do cổ tùng che hết ánh sáng, cốc chẳng bao giờ sáng lên. Tích tụ nhiều năm, âm khí chướng vụ dày đặc khắp cốc. Do đó, chỉ cần là môn đồ Thượng Thanh thì đều được sư trưởng dặn dò cảnh báo, không được tùy tiện đến Hắc tùng cốc chơi, để tránh nhiễm chướng khí độc lúc ẩn lúc hiện trong cốc.

Do đó, theo lý mà nói, hiện tại hoàng hôn sắp tàn, đêm đen đã chớm, Hắc tùng cốc vốn chẳng còn dấu chân người mới đúng. Nhưng lúc này, bên rừng tùng u cốc, lại có một vị bạch y thiếu nữ đang tựa vào một gốc tùng, hai mắt nhắm nghiền, không chút động đậy. Tình trạng nàng có lẽ là do bất cẩn trúng phải chướng độc trong cốc, hôn mê bất tỉnh ở đó.

Chỉ là, qua một hồi, thiếu nữ đó lại động đậy.

Cố nhướng mí mắt, Cứ Doanh phát hiện bản thân đã đến một nơi xa lạ. Bên tai nghe tiếng tùng rầm rì, thiếu nữ vừa tỉnh lại, trong lòng hết sức sợ hãi:

"Ta đang ở đâu đây? Vừa rồi là chuyện gì?"

Đang nỗ lực nhớ lại tình cảnh trước lúc hôn mê, thì thấy một gương mặt lọt vào tầm nhìn của mình.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?"

Bỗng thấy một nam tử lạ lẫm xuất hiện trước mặt, thiếu nữ tức thì kinh hoảng. Nỗ lực vùng vẫy thì phát hiện bản thân đã bị dây leo trói chặt vào gốc tùng.

Lúc này, Cứ Doanh càng thêm kinh hoàng, giọng run run hỏi:

"Ngươi, ngươi là ai?"

Thấy sự hoảng loạn của thiếu nữ, trên gương mặt có vẻ đoan chính của nam tử xuất hiện một nụ cười thâm độc, riễu cợt:

"Ta là ai? Ta đương nhiên là người mang cô đến đây chơi".

"Ngươi?"

Nghe nam tử xa lạ nói ám muội như thế, thiếu nữ tức thì vô cùng kinh hoảng, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống người. Thấy thiếu nữ kinh hoảng, nam tử đạo trang lộ rõ sự đắc ý, cười ngông cuồng:

"Khà khà! vị tiểu nương này xin yên tâm, hiện tại cô chẳng qua chỉ mất một góc váy, tay mất chút máu mà thôi".

Nghe hắn nói như thế, Cứ Doanh lúc này mới cảm giác có sự đau đớn trên đầu ngón cái tay phải, Đưa tay lên nhìn thì thấy trên đầu ngón tay có một vết rạch đã ngưng chảy máu.

"Tên này bắt ta đến đây, rạch ngón tay, cắt góc váy của ta, rốt cuộc là có ý gì?"

Ngay khi Cứ Doanh cảm thấy kì quái, trong lòng xuất hiện cảm giác nôn nóng bất an khó hiểu, thì bỗng nghe tên nam tử đang cười đắc ý đó, đột nhiên ngưng bặt tiếng cười, đổi sang bộ dạng hiểm độc, ngữ khí hung ác:

"Tiểu cô nương, vừa rồi chỉ lấy cô chút máu với góc váy, bây giờ, ta sẽ khiến cô mất nhiều hơn thế!"

Cứ Doanh đang đoán ý nghĩa trong câu nói của tên ác đồ thì phát hiện hắn đã tiến đến gần, hai mắt nhìn chòng chọc vào mình.

Khi Cứ Doanh bị nhìn đến phát ngượng thì thấy tên ác đồ bắt mình đến đây, bỗng như bị trúng phong tà, gào lên:

"Vì sao vì sao? Vì sao các người đều đến chỗ của tên tiện dân đó? Được được được, hôm nay ta sẽ khiến tên tiện dân khốn kiếp đó, cũng chịu sự đau đớn bị người khác đoạt mất cái mình thích!"

"Hãy nhớ, người làm nhục cô hôm nay, là Triệu Vô Trần".

Gào xong, hai mắt hắn đỏ ngầu, như phát điên nhào tới, muốn hôn vào mặt thiếu nữ.

Thấy ác đồ muốn khinh bạc, Cứ Doanh lại không kinh hoàng. Chỉ thấy nàng thu lại thần sắc hoảng sợ, nhìn tên ác đồ đang chồm mặt tới, quát lên:


"Triệu Vô Trần, ngươi dám".

Câu quát này tuy âm điệu không lớn, nhưng trong thanh điệu ngữ khí, lại phảng phất tự nhiên chứa một sự uy nghiêm vô thượng, Triệu Vô Trần đang chu mỏ tới chuẩn bị hôn lập tức ngẩn ra.

Vốn ra lúc này nếu nữ nhân trước mặt kêu cứu thê thảm thì hắn chẳng thấy kì quái. Thế nhưng một câu nạt người như thế, thốt ra vào lúc này, lại khiến hành động của y bất ngờ gián đoạn. Chút tàn dương hắt vào mảnh đá sáng, phản chiếu vào gương mặt xinh đẹp của nữ nhân đó, khiến thần sắc của nàng càng thêm tôn quý uy nghiêm.

Ngẩng ra một lúc, tên Triệu Vô Trần suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra hai chữ "Không dám" tức giận phừng phừng.

Nữ tử trước mặt này, thần thái ngữ khí ung dung điềm đạm, tựa hồ đã nắm chắc sự việc trong tay, không giống như người xuất thân hèn kém!

Tên Triệu Vô Trần nộ hỏa công tâm, đột nhiên nhận ra bản thân vừa rồi bị một nữ tử yếu ớt là thủ hạ của tiện dân đó hăm dọa, tức thì cảm thấy vừa giận vừa xấu hổ. Chỉ chớp mắt đã thấy gương mặt hắn càng hung ác, tàn độc nói:

"Xú tiểu nương, Triệu Vô Trần ta có gì không dám?"

Nói rồi lại chồm người tới, chuẩn bị làm nhục nữ tử trước mặt.

Ngay lúc này bỗng nghe nữ nhân vốn như thần thánh bất khả xâm phạm, đột nhiên thở dài, hơi thở như lan, nhẹ giọng nói:

"Thôi rồi, ta vốn yếu đuối, hôm nay bị bắt đến đây, tất cả cũng đành tùy sư huynh thôi".

"Chỉ mong Triệu huynh thương xót tiểu nữ yếu đuối".

"Ách?"

Thấy nữ tử đột nhiên chuyển giọng, Triệu Vô Trần lại ngẩn ra. Bụng đầy hồ nghi cẩn thận quan sát bốn bề, thấy không có gì khác lạ mới nhìn vào thiếu nữ đã biến thành yếu ớt, ngoan ngoãn phục tùng.

"Khà, khà, ta đã nói, trong đường của cô làm gì có nữ tử trinh tiết!"

Lúc này Triệu Vô Trần giống như đã nhìn thấy bộ dạng bi thống của cừu nhân, trên gương mặt méo mó đang lộ ra thần sắc đắc ý xuất phát từ nội tâm. Chỉ là, thấy hắn trong lúc vui sướng, hình như vẫn có chút tiếc nuối:

"Ai, sớm biết như thế thì không gấp truyền tin cho tên đó. Bất quá...chắc cũng chưa đến đâu?"

Nghe tặc tử nói như thế, sự bất an trong lòng Cứ Doanh lại khoách đại thêm mấy phần. Chỉ bất quá, thiếu nữ đã định chủ ý, thấy Triệu Vô Trần lại thò mặt qua, liền giả bộ xấu hổ nhỏ nhẹ nói:

"Vậy...Triệu công tử cởi giúp dây lưng cho nô gia với..."

Lời nói ngập ngừng e thẹn khiến Triệu Vô Trần tâm thần say sưa, hồn phách như bay tuốt lên trời:

"Khà, cô gái này thật biết điều. Hôm nay ta được hưởng thụ rồi!"

Triệu Vô Trần thần hồn điên đảo, lập tức thò tay qua, định theo lời thiếu nữ cởi cái dây lưng hoa lệ ẩn ẩn kim quang ra.

Chỉ là càng nôn nóng thì làm càng lập cập. Trong lúc gấp gáp, cái nút cài trên dây lưng thiếu nữ lại giống như cái nút chết, dù hắn đã toát mồ hôi đầy trán vẫn không thể mở được. Đang chuẩn bị dụng lực bứt đứt thì nghe nữ hài nhân bị trói hai tay "Xì" một tiếng, xấu hổ nói:

"Triệu huynh nóng như thế, cả một sợi dây lưng cũng không mở được à?"

Triệu Vô Trần đang thầm kêu xúi quẩy, định lên tiếng biện bác, thì nghe nữ hài nhân đó cười mỉm nói tiếp:

"Kì thật, huynh chỉ cần dụng lực xé bỏ đóa hoa vải chỗ nút cài, sau đó ấn vào viên ngọc trên mặt thì dây lưng sẽ mở bung ra".

"A, thì ra là thế, đa tạ chỉ giáo!"

"Nói ta nôn nóng, tiểu nương cô còn nôn nóng hơn cả ta?"

Thấy mỹ nhân chịu phối hợp như thế, Triệu Vô Trần đâu còn nghi ngờ gì. Cười đùa một câu, vị phong lưu công tử này liền dùng ngón tay xé bỏ đóa hoa vải, sau đó ấn vào viên ngọc lấp lánh huỳnh quang.

"A!"

Tên tà đồ đang chờ đợi đến thời khắc tiêu hồn, vừa ấn vào viên ngọc thì đột nhiên cảm thấy bạch quang loáng lên trước mặt, một cảm giác đau đớn tận xương từ tay lan ra!

"Xú bà nương gạt ta!"

Trận đau đớn tận xương tủy này hệt như một bồn nước lạnh đổ vào đầu, dập tắt hết ý đồ mây mưa của Triệu Vô Trần. Bất quá, dù sao hắn cũng là cao đồ Thượng Thanh, lòng biết không ổn liền có phản ứng, lập tức thần tốc dịch người, lùi về sau mấy bước. Trong nháy mắt đã nghe mười mấy tiếng "Oành" vang trời nối tiếp nhau phía trước người.

Sau một trận kinh hồn táng đởm tránh né, đợi hai mắt bị bạch quang làm lòa nhìn được trở lại, Triệu Vô Trần tiến tới quan sát thì thấy xung quanh gốc tùng trói nữ nhân, có mấy chục đạo quang trụ sáng trắng dựng lên từ mặt đất.


Mấy quang trụ bạch sắc cự đại này tạo thành vòng tròn bảo vệ thiếu nữ. Bạch quang vọt lên, không gian âm u tán tùng bên trên, lập tức bị khoan thành mấy chục cái lỗ tròn lớn.

Chứng kiến cảnh này, Triệu Vô Trần hít một hơi khí lạnh. Dường như đồng thời lúc này, một trận đau đớn xoắn tim từ tay truyền lên. Triệu Vô Trần nén đau nhìn xuống thì bỗng gào thảm một tràng.

Thì ra, bàn tay mà hắn dùng ấn lên trên viên ngọc của Cứ Doanh, hiện tại chỉ còn một nửa.

Cái gọi là mười ngón tay liền tim, hà huống hiện tại lại mất đi nửa bàn tay. Lập tức, Triệu Vô Trần đau đớn ngã lăn ra đất, kêu gào thảm thiết.

"Đáng tiếc. Coi như tên này còn hên, vừa rồi đứng một bên đưa tay qua".

Lúc này nhìn vào thiếu nữ, thì thấy trên gương mặt vốn ôn nhu, hiện đã chuyển sang thần sắc lạnh như băng.

Ngay khi Cứ Doanh nhìn tên Triệu Vô Trần bị ngọc đái hộ thân của mình cắt đi nửa bàn tay, đang lăn lộn kêu gào dưới đất, thì lại nghe trong khu rừng phía sau có tiếng gió động, sau đó là tiếng dã thú gầm gừ đáng sợ.

Thiếu nữ còn chưa kịp kinh khủng thì thấy chỗ tên đạo nhân vô lương đó đang lăn lộn, có một con bạch hổ mắt vàng trán gồ to lớn lao tới.

Con chúa tể rừng già nổi gió mà đến này, hiện đang nhe nanh múa vuốt, há cái miệng đỏ lòm ra, không ngừng tát, cắn tên ác đồ dưới đất. Chỉ trong chớp mắt, trận đấu giữa hai đối thủ hình thể trạng thái khác biệt đó đã phân thắng phụ:

Triệu Vô Trần thần hồn hoảng hốt đã bị mãnh hổ cạp trúng, không biết lôi đến nơi nào đánh chén rồi!

Ngay lúc thiếu nữ thoát được nạn tai, bạch quang xung quanh nhạt dần, thì từ xa có một vị thiếu niên đang bay nhanh về phía này.

"Cứ Doanh!"

Vừa thấy vị thiếu nữ bị trói bên gốc tùng, thiếu niên ruột nóng như thiêu lập tức hô lớn.

Bất quá, khi y vừa định nhấc chân xông tới thì bỗng dừng, thò tay rút cổ kiếm ra, lại triển khia Húc diệu huyên hoa quyết có khả năng chống đỡ pháp thuật công kích, sau đó mới cẩn thận đi về phía Cứ Doanh.

"Tỉnh Ngôn! Ác đồ đó bị lão hổ tha đi rồi!"

Thấy thiếu niên tìm đến, vị thiếu nữ đang chịu tai nạn như gặp được người thân, kinh hỉ vạn phần kêu lên.

"Ách! Vậy thì tốt rồi!"

Nghe nguy cơ đã được giải trừ, Tỉnh Ngôn lập tức gia tăng cước bộ, chạy nhanh đến chỗ thiếu nữ. Lúc này, cung không biết Cứ Doanh niệm chú ngữ gì, mấy chục đạo quang trụ hộ thân dần dần mờ đi, trong khoảng khắc đã biến mất hoàn toàn.

"Kẻ bắt cô là Triệu Vô Trần?"

Thiếu niên vừa chạy đến vừa hỏi.

"Đúng thế!"

"Đã đoán là hắn. Cái tên khốn kiếp bị đá xuống núi này vẫn không chịu hối cải. Sớm biết như thế, lúc đó còn không bằng..."

Ngay khi thiếu niên mắng chửi thì không ngờ vấp phải một vật dưới chân, lảo đảo suýt ngã.

"Không hay!"

Còn không đợi Tỉnh Ngôn kịp tung mình sang bên, đã nghe bên tai tiếng gió nổi lên, sau đó lưng bị trúng một cú đánh rất mạnh.

Cú đánh này hất văng thiếu niên lên không xa hơn cả trượng, sau đó "uỳnh" một tiếng, rơi xuống trước mặt thiếu nữ bị trói.

"A!"

Trong tiếng thiếu nữ kêu kinh hãi, một ngụm máu nóng đã phun lên trên cái váy trắng của nàng, thấm thành một lõm đỏ kinh khủng!